Lều của Tống Khuyết vô cùng cầu kỳ, nó rộng rãi thông thoáng như một tiểu sảnh đường, thảm lót sàn thêu đầy hình phượng hoàng, ở góc lều kê hai chiếc ghế thái sư cách nhau bởi một kỷ trà.
Tống Khuyết đang ngồi thoải mái trên một chiếc ghế, thưởng thức chung trà thơm trên tay. Thấy Khấu Trọng đến, ông tỏ ý bảo gã ngồi xuống chiếc còn lại, rồi vừa rót trà vừa mỉm cười nói:
- Sao không nghỉ sớm đi, ngày mai sau khi đến Trần Lưu rồi ngươi sẽ không kịp thở đâu.
Nhận lấy chung trà, Khấu Trọng hớp một chút rồi nói với vẻ áy náy:
- Tiểu tử vừa mới tiễn Bạt Phong Hàn, đây là tác phong của hắn, thích đến thì đến, muốn đi là đi, hệt như một con báo độc hành giữa thảo nguyên, không thích sống kiểu bầy đàn.
Tống Khuyết chẳng chút bận tâm gì về chuyện Bạt Phong Hàn chưa cáo biệt đã bỏ đi, ngược lại lão còn vui vẻ nói:
- Bản nhân tuy đã là phiệt chủ Tống phiệt nhưng trong lòng vẫn háo hức khi nhớ về quãng thời gian độc lai độc vãng xưa kia. Phải chăng Thiếu Soái có gì muốn nói?
Khấu Trọng ủ rũ đáp:
- Con thấy khổ sở quá!
Tống Khuyết thoáng chút ngạc nhiên, đoạn bật cười rồi nói:
- Sống trên đời có ai là không phải chịu đau khổ, ngay cả người lạc quan kiên cường nhất cũng sẽ có lúc hối hận về những việc đã làm trong quá khứ, lại càng hi vọng lịch sử có thể thay đổi để đem đến cho y một cơ hội làm lại từ đầu. Tiếc rằng khả năng này vĩnh viễn không thể thành hiện thực, nhân sinh là như vậy, thời gian là tuyệt đối vô tình thế đấy.
Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi:
- Trong lòng Phiệt chủ phải chăng cũng có nỗi niềm?
Gương mặt anh tuấn của Tống Khuyết thoáng bộc lộ vẻ cay đắng, ông dịu giọng:
- Bản chất của sinh mệnh là như thế, Tống Khuyết này sao có thể tránh được? Vì vậy khi đã định ra lý tưởng và mục tiêu cao cả cho bản thân, thì nhìn vào đó để nỗ lực phấn đấu, những chuyện khác dẹp hết qua một bên, như vậy sinh mệnh sẽ trải qua dễ dàng hơn một chút.
Tống Khuyết thẳng thắn bộc lộ những suy nghĩ trong lòng làm Khấu Trọng cảm thấy vị võ học tôn sư cao cao tại thượng này gần gũi hơn rất nhiều. Gã tâm sự:
- Ở chiến trường hai bên đối địch, quả thực con đã nhập vào cảnh giới ngoài đao ra không còn sự vật gì khác. Chỉ hận là khi buông đao rời thương, những suy nghĩ vấn vương lại đột nhiên ập đến khiến con không sao kiểm soát được lòng mình.
Tống Khuyết hồi phục lại sự lãnh tĩnh như giếng nước không có sóng. Quay sang nhìn gã với nhãn thần thâm bất khả trắc, ông chậm rãi nói:
- Kể ta nghe chuyện của ngươi đi!
Khấu Trọng đau khổ giãi bày:
- Trí Trí không chịu bỏ qua cho hành vi của con! Ôi! Phải nói thế nào đây? Nàng không chịu lấy con, nàng…
Tống Khuyết giơ tay ngắt lời gã rồi hỏi thẳng:
- Có phải ngươi còn có nữ nhân khác không?
Khấu Trọng đâu ngờ lại bị hỏi câu này, gã ngớ người gượng cười đáp:
- Nếu nói không có thì là lừa dối Phiệt chủ, có điều con khẳng định rằng mình chưa từng phản bội Trí Trí. Con thực sự yêu thương Trí Trí, không muốn làm nàng phải đau khổ, tiếc rằng hiện giờ con lại là người làm cho nàng thấy tổn thương nhiều nhất.
Tống Khuyết vỗ lên tay ghế cười ngất:
- Chuyện này thật là hiếm hoi, ai có thể khiến Thiếu Soái động lòng vậy?
Khấu Trọng đáp:
- Là người mang danh tài nữ đệ nhất thiên hạ Thượng Tú Phương! Ài…
Tống Khuyết trầm ngâm một lát rồi nói:
- Nữ nhân ngươi muốn có được nhất chính là người vĩnh viễn không bao giờ thuộc về ngươi. Đến một ngày ngươi sẽ hiểu được điều đó.
Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi:
- Lẽ nào Phiệt chủ cũng ôm nuối tiếc về mặt này?
Tống Khuyết mỉm cười lạnh lẽo, những sợi bạc hai bên tóc mai lấp lánh ngân quang trong ánh lửa, giọng hờ hững như kể về chuyện xưa của người khác:
- Nhân sinh có ai là hoàn mỹ vô khuyết đâu? Trời đất mới phân khai đã chia thành âm dương, tiếp đó là đến nam nữ đối lập, luôn luôn tồn tại tình trạng không viên mãn, dương tiến âm lui, âm thịnh dương suy, do vậy mà việc truy cầu sự hoàn mỹ và cân bằng tuyệt đối là không thể đạt được. Giữa nam nữ là như vậy, danh lợi phú quý hay quyền lực mà người ta thường truy cầu cũng không ngoại lệ, cuối cùng cũng đều như vậy cả.
Nói đến câu “đều như vậy cả” rõ ràng cảm xúc lão trỗi dậy, tinh thần như chìm vào hồi ức đau thương không cách nào thay đổi.
Khấu Trọng muốn nói gì đó nhưng cố nén lại.
Tống Khuyết mỉm cười nói:
- Có phải Thiếu Soái định hỏi rằng vì sao lão phu đã biết không thể thay đổi kết quả cuối mà vẫn ủng hộ ngươi quấy động can qua tranh bá thiên hạ, đúng không?
Khấu Trọng đáp:
- Đây chỉ là một trong số những câu hỏi thôi, tiểu tử còn một câu khác muốn hỏi Phiệt chủ. Nữ nhân mà người không thể có được phải chăng là Bích Tú Tâm?
Đặt chung trà lên mặt bàn, Tống Khuyết chậm rãi hỏi:
- Tại sao ngươi muốn biết?
Khấu Trọng thản nhiên đáp:
- Nữ nhân có thể làm Phiệt chủ rung động đến mức tưởng niệm mãi không quên đương nhiên phải là người bất phàm. Tuy con chưa từng gặp Bích Tú Tâm nhưng có thể qua Thạch Thanh Tuyền mà tưởng tượng ra sắc đẹp của bà ấy. Vậy nên con không nhịn được hiếu kỳ mà hỏi thôi, Phiệt chủ không cần phải trả lời đâu.
Ánh mắt Tống Khuyết nhìn sang thanh Thiên Đao treo trên vách lều, lão lắc đầu nói:
- Không phải là Tú Tâm, nhưng đúng là ta từng bị nàng hấp dẫn. Nếu không phải nàng đã sinh cho Thạch Chi Hiên một đứa con gái, Tống Khuyết này dù phải đi khắp chân trời góc biển cũng không tha cho tên ngốc Thạch Chi Hiên ấy. Hừm! Bất Tử Ấn Pháp là cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là chút kỹ xảo biến dị từ công pháp Ma môn ra mà thôi, chưa đáng cho lão phu để mắt tới. Ta đợi Thạch Chi Hiên ở Lĩnh Nam mười tám năm, tiếc rằng y đã khiến lão phu thất vọng. Thạch Chi Hiên quá hèn nhát!
Khấu Trọng nghe mà bội phục trong lòng. Thạch Chi Hiên từng tự mình nói cho Từ Tử Lăng biết Bất Tử Ấn Pháp là một thứ xảo thuật, nhưng Tống Khuyết chưa từng giao thủ với Thạch Chi Hiên mà như tận mắt nhìn ra chân tướng, nói rõ cái huyễn hoặc của Bất Tử Ấn Pháp, cao minh khiến người ta khó mà tin được. Có thể thấy Tống Khuyết đã đạt tới điểm cực hạn của võ đạo, chỉ từ chút đầu mối mà nắm được sự ảo diệu trong Bất Tử Ấn Pháp.
Gã nhịn không nổi liền buột miệng hỏi:
- Nghe nói Từ Hàng Tĩnh Trai có cuốn bảo thư gọi là Từ Hàng Kiếm Điển, Ninh Đạo Kỳ mới đọc qua liền thổ huyết thụ thương, Phiệt chủ có để tâm tới chuyện đó không?
Mình gấu của Tống Khuyết bất ngờ run lên khe khẽ. Sau khi hồi phục lại tinh thần, lão trả lời một câu trái với dự liệu của gã:
- Ta không đến chẳng phải vì sợ đọc Kiếm Điển, thật ra là ta sợ gặp một người.
Giọng Khấu Trọng đầy vẻ ngạc nhiên:
- Trong thiên hạ còn có người khiến Phiệt chủ sợ sao?
Tống Khuyết than:
- Có chi là lạ, chẳng phải ngươi cũng sợ gặp Thượng Tú Phương ư?
Khấu Trọng tâm thần chấn động:
- Thì ra người khiến Phiệt chủ động tâm chính là Phạm Thanh Huệ.
Tống Khuyết không trả lời gã mà quay trở lại chủ đề trước:
- Lời đồn khoa trương, không thể tin hết. Chuyện đầu tiên ta không tin là Ninh lão thụ thương vì xem Từ Hàng Kiếm Điển rồi thấy khó mà lui. Kiếm Điển do Địa Ni viết ra để cho phái nữ lấy kiếm đạo tu thiền đạo, nam tính dương cương xem vào cực kỳ nguy hiểm. Hơn nữa nội dung Kiếm Điển bác đại tinh thâm, kỳ ảo khó giải thích, bí ẩn không thể hiểu được, càng thấy nó cao minh càng dễ đắm chìm vào trong đó, cuối cùng không thể tự thoát ra mà tẩu hỏa nhập ma. Ninh lão có thể dừng bước trước vực sâu đã là vô cùng khó khăn rồi.
Khấu Trọng hỏi đầy vẻ hứng thú:
- Nghe đồn Ninh lão khi đó lên Tĩnh Trai khiêu chiến Phạm Thanh Huệ, tiểu tử không tin sự thực là như vậy. Ninh Đạo Kỳ là người không tranh với nhân thế, sao lại có thể làm chuyện huyên náo đó?
Tống Khuyết quay đầu lại chăm chú nhìn gã một lúc rồi mỉm cười nói:
- Ngươi không còn thống khổ phiền não nữa phải không?
Khấu Trọng ngạc nhiên đáp:
- Chẳng biết con có phải người đa sự không, nhưng hễ nói đến những chuyện hấp dẫn này là mọi thứ khác đều nhanh chóng bị gạt ra khỏi đầu.
Tống Khuyết vui vẻ nói:
- Vì thế ngươi mới có tư cách tranh thiên hạ cùng Lý Thế Dân. Ninh lão tới Tĩnh Trai chỉ muốn đàm Phật luận Đạo cùng Phạm Thanh Huệ. Tháo chuông phải do người buộc chuông, chuyện của Ngọc Trí ta không can dự vào, biện pháp phải do chính ngươi tìm ra. Còn chuyện gì nữa không?
Khấu Trọng hạ giọng nói nhỏ:
- Chỉ cần đoạt được Hán Trung, con có một biện pháp bí mật để công hãm Trường An mà không tốn chút sức lực.
Tống Khuyết động dung:
- Nói nghe thử xem!
Khấu Trọng kể ra hết bí mật về Dương Công Bảo Khố, cuối cùng kết luận:
- Chỉ cần chúng ta phát động tấn công xuất kỳ bất ý ở cả nội thành lẫn ngoại thành khiến cho Lý Uyên trở tay không kịp, con nắm chắc sẽ khống chế Trường An trong một đêm.
Hai mắt Tống Khuyết sáng như sao trời, trái ngược với thần sắc lại trầm lặng hơn lúc nào hết. Lão chậm rãi nói:
- Ngươi hiểu rõ tình hình trong thành Trường An hơn ta, theo như ngươi thấy chúng ta cần bao nhiêu binh lực để có thể tấn công Trường An nội trong một đêm?
Khấu Trọng đáp:
- Nếu Lý Thế Dân phòng thủ Lạc Dương, Quan Trung trống trải, với tối đa ba vạn tinh binh là chúng ta có thể thu thập được Lý Uyên. Ha! Có lão nhân gia ở đây thật hay, người có thể thực hiện chủ ý này cho con.
Tống Khuyết như không nghe thấy hai câu cuối cùng của gã, lão biểu lộ thần sắc trầm tư rồi lắc đầu nói:
- Ngươi đã đánh giá thấp khả năng phòng ngự của Trường An rồi. Tên hôn quân Dương Quảng đó sợ thủ hạ mưu phản mở cửa thành cho địch tiến vào, thế nên không chỉ bố trí công sự rộng khắp trong thành, cửa thành còn là công sự nằm trong công sự. Một khi ngươi phát động tấn công từ bên trong, trong thời gian ngắn khó mà khống chế được cửa thành nào. Hơn nữa, Lý Uyên đề phòng Lý Thế Dân nên luôn đóng trọng binh ở phụ cận Trường An, có thể điều vào thành bất cứ lúc nào, Đường cung lại là cung thành kiên cố nhất trong ba kinh đô. Theo ta thấy phải tăng binh lực lên sáu vạn người mới có cơ hội trong một đêm kiến lập cứ điểm vững chắc trong thành, cuộc chiến giành từng tấc đất cũng phải tốn mất mấy ngày, thắng lợi tuyệt đối không dễ dàng gì đâu.
Khấu Trọng thán phục nói:
- Phiệt chủ suy nghĩ chu đáo hơn con nhiều.
Tống Khuyết mỉm cười:
- Nguyên nhân nằm ở chỗ ngươi quen lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh, chẳng qua bây giờ có lão phu giúp ngươi, hà tất phải mạo hiểm để có thể bị thất bại khi đã sắp thành công. Với diệu kế tấn công Trường An này, lão phu sẽ lập lại sách lược công thủ, phân phối nhân lực kiếm chế đại quân Lý Thế Dân ở Lạc Dương. Kế hoạch đánh phá Hán Trung phải tiến hành bí mật, khi Lý Thế Dân sinh ra cảnh giác thì Hán Trung đã mất rồi, thành Trường An khói lửa khắp nơi, không còn ai có thể thay đổi số phận bị tiêu diệt của Lý Đường.
Khấu Trọng khiêm cung xin chỉ giáo:
- Vậy con phải làm gì bây giờ?
Tống Khuyết bật cười hỏi:
- Ngươi không phải là chủ soái sao? Hỏi ta làm chi?
Khấu Trọng cười xòa:
- Đó chỉ là để nói với người ngoài thôi, hiện tại chỉ có tiểu tử và lão nhân gia, đương nhiên do người đứng ra rồi. Ài! Làm một thủ lĩnh đích thực chẳng dễ dàng gì.
Tống Khuyết quan sát gã một lát, đoạn dửng dưng nói:
- Có ba việc ngươi phải tự mình làm, không thể giao cho người khác.
Khấu Trọng cung kính đáp:
- Xin Phiệt chủ hãy chỉ bảo.
Tống Khuyết nâng chung trà lên, ung dung thưởng thức hai hớp rồi mới nói:
- Khấu Trọng! Ngươi nên biết rằng sự yêu quý của lão phu với ngươi không ngừng tăng lên. Luận về uy danh, Khấu Trọng ngày hôm nay không dưới Tống Khuyết ta, nhưng ngươi vẫn không hề có tư tâm, ta chả thấy ở ngươi chút dã tâm nào, chuyện này vốn là không thể nhưng ngươi lại làm được. Ngươi không sợ ta chỉ lợi dụng ngươi chứ thực ra thâm tâm ta muốn ngồi lên ngai hoàng đế sao?
Khấu Trọng mỉm cười đáp lại:
- Đa tạ Phiệt chủ đã tán thưởng. Nói thực lòng, làm hoàng đế chẳng phải chuyện vui, nếu Phiệt chủ chịu làm con sẽ cảm kích vô cùng.
Tống Khuyết cười lớn:
- Đừng mong ta đồng ý!
Đoạn ông ta nghiêm mặt nói:
- Việc đầu tiên, Thiếu Soái phải lập tức về Trần Lưu nói với thuộc hạ rằng Tống Khuyết ta toàn lực hỗ trợ ngươi lên ngôi hoàng đế, Ngọc Trí sẽ là hoàng hậu tương lai của ngươi. Đừng coi nhẹ chuyện này, thực ra nó là quan trọng nhất, không những có thể ổn định lòng quân mà còn xác định rõ phạm vi quyền lực, không tồn tại vấn đề ai chính ai phó. Chỉ có hai đội quân đồng tâm hiệp lực mới phát huy được sức mạnh của sự liên kết giữa chúng ta.
Khấu Trọng nói:
- Lão nhân gia người có thể xem xét lại đề nghị mới đây của tiểu tử chăng, đó chính là khát vọng thực sự của con.
Tống Khuyết cười nhạt:
- Từ nay về sau chớ có đề cập tới chuyện này nữa. Ngươi đã thành chủ nhân nhất thống thiên hạ, vì cuộc sống hạnh phúc no ấm của muôn dân, hi sinh cá nhân một chút cũng xứng đáng.
Khấu Trọng ủ rũ hỏi:
- Việc thứ hai là gì ạ?
Tống Khuyết đáp:
- Ta muốn ngươi quay về Trần Lưu ngay trong đêm chính là vì việc thứ hai khẩn cấp vô cùng. Tới Trần Lưu rồi, Thiếu Soái lập tức ngựa không dừng vó tiến thẳng tới Lịch Dương thuyết phục Đỗ Phục Uy toàn lực ủng hộ. Chỉ cần lão ta gật đầu, chúng ta không phí một binh một tốt nào cũng có thể khống chế Đại Giang, lúc đó muốn tấn công Tương Dương hay đánh úp Hán Trung thật dễ như trở bàn tay. Khi Lý Thế Dân nghe được tin thì cũng chỉ biết cố thủ Lạc Dương, đợi chúng ta đưa quân vào Thục công hãm Quan Trung.
Khấu Trọng gật đầu nói:
- Con cũng vừa có ý này, mời Phiệt chủ phân phó việc thứ ba.
Tống Khuyết nói tiếp:
- Ngươi từ bí đạo thần không biết quỷ không hay bí mật tiến vào Trường An, sau đó vẽ ra bản đồ phân bổ binh lực và các công sự phòng ngự để cùng ta tham khảo. Biết mình biết người, trăm trận không thua. Cuộc chiến Trường An không cho phép thất bại. Làm sao có thể giảm tối thiểu thương vong cho quân ta, bảo tồn lực lượng để giải quyết nốt Lý Thế Dân, đó là vấn đề lớn liên quan tới thắng lợi sau cùng. Việc này bắt buộc chính ngươi tự làm mới ổn. Nếu không may bại lộ thân phận, ta tin rằng ngươi có thể dựa vào Tỉnh Trung Nguyệt để thoát được.
Khấu Trọng hoàn toàn bị lão thuyết phục:
- Không ngờ Phiệt chủ lại suy tính tường tận đến thế, ba việc đó hãy để con lo, tuyệt đối sẽ không làm người thất vọng đâu. Con quay về dặn dò vài câu rồi lập tức đi Trần Lưu ngay!
Tống Khuyết ngửa mặt lên trời cười rộ:
- Tốt! Đây mới là rể hiền tương lai của Tống Khuyết ta. Chuyện khác ngươi không cần phải bận tâm, lão phu sẽ tạo cho ngươi điều kiện tối ưu nhất trước khi tấn công Quan Trung.
o0o
Trông thấy Khấu Trọng đột nhiên quay trở lại, quân phòng thủ Trần Lưu và người dân trong thành vui vẻ đến phát cuồng. Tất cả bọn Tuyên Vĩnh, Hư Hành Chi, Tiêu Hoành Tiến, Tả Hiếu Hữu, Lạc Kỳ Phi, Trần Trường Lâm, Cao Chiếm Đạo, Ngưu Phụng Nghĩa đều kéo ra nghênh tiếp gã vào thành, bách tính ùa ra đường chào đón, tiếng hoan hô tựa nước triều dâng, bầu không khí nóng bừng sôi sục.
Khấu Trọng đương nhiên rất thân thiện vui tươi, vẫy tay cười chào lại những cư dân coi gã như thần minh này. Thực ra đến bản thân gã cũng không rõ, tại sao toàn thành Trần Lưu lại có thể coi Đường quân như mãnh thú hay lụt lội như vậy?
Mới vào đến cổng Soái phủ, Tuyên Vĩnh đã lập tức báo cáo:
- Theo tin nhận được từ Từ gia, người vừa cùng Hầu công tử và một bằng hữu họ Âm đang ngược dòng Vận Hà lên phía Bắc, chắc sắp tới đây rồi.
Khấu Trọng giật mình dừng lại, giọng run run:
- Vận may đến với ta rồi! Không còn tin mừng nào hơn thế, lại còn tìm được Âm tiểu tử nữa. Con bà nó là con gấu, các ngươi có biết Lý Thế Dân lúc bãi binh khi thấy nhạc phụ ta trông thế nào không, hắn sợ cúp đuôi chạy về Lạc Dương rồi.
Mọi người dừng cả lại đằng sau gã rồi cùng reo ầm lên mừng rỡ. Ai cũng hiểu rằng đại quân Tống Khuyết đã xoay chuyển lại toàn bộ tình thế, những ngày gian khổ đã là quá khứ.
Khấu Trọng đã tạo dựng thành công hình tượng vô địch trong lòng Thiếu Soái quân. Gã chính là khắc tinh của Lý Thế Dân, càng quan trọng hơn là Thiếu Soái quân đã không còn chút e ngại quân Đường. Niềm vui sau thắng lợi chẳng dễ dàng này đã cảm nhiễm tới tận thâm tâm mỗi tướng sĩ trước quảng trường.
Khấu Trọng hét lên:
- Việc đầu tiên ta cần làm là luận công ban thưởng, ai cũng đều được thưởng hậu, hễ có công là được thưởng tiền. Nếu như Khấu Trọng ta không đủ tiền, thì nhạc phụ tương lai của ta sẽ móc hầu bao, mọi người không tin ta thì cũng phải tin ông ấy.
Mọi người cười phá lên trong niềm hân hoan, mà quả thực lối ăn nói của Khấu Trọng cũng thật thú vị.
Hư Hành Chi vuốt râu nói:
- Thưởng hậu để tăng lòng tin, hình phạt nặng là bắt buộc, lời xưa đã dạy rằng có thưởng ắt có phạt. Binh thư cũng nói “người ta xung trận quên thân, không ngại cầm gươm giáo, trước nhất cầu vinh quang, thứ hai muốn thưởng hậu, thứ ba sợ hình phạt, cuối cùng là tránh họa”. Hành Chi đã soạn cho quân ta một chế độ thưởng phạt, chỉ cần Thiếu Soái gật đầu đồng ý là sẽ lập tức luận công ban thưởng, có tội thì phạt. Thiếu Soái minh giám!
Khấu Trọng vui vẻ đáp:
- Hành Chi đúng là tính toán cẩn thận. Có ngươi giúp ta, hà tất phải lo đại sự chẳng thành?
Bọn Tuyên Vĩnh có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại lưỡng lự. Hư Hành Chi vội giục:
- Mời Thiếu Soái di giá vào trong.
Khấu Trọng trong lòng thầm than, Tống Khuyết quả liệu sự như thần, tướng sĩ Thiếu Soái quân đang lo lắng về chuyện ngôi bảo tọa hoàng đế bởi ghế này chỉ có một. Luận về thực lực, thân phận hay địa vị, Tống Khuyết đều trên Khấu Trọng gã, do đó đã gây ra tình huống không rõ ràng, ảnh hưởng lớn tới lòng quân. Bọn Tuyên Vĩnh hiển nhiên từng thảo luận qua chuyện này nên nghe nói tới đại sự mới có phản ứng đó.
Khấu Trọng hiểu rằng không thể nào tránh được vấn đề này, gã nghiêm mặt nói:
- Ta còn có một chuyện cần công bố, Tống lão nhân gia quyết định toàn lực hỗ trợ ta thống nhất thiên hạ, quân Tống gia chính là Thiếu Soái quân. Một ngày nào đó Khấu Trọng có may mắn ngồi lên bảo tọa, Tống Ngọc Trí sẽ là hoàng hậu.
Chúng tướng nghe xong mọi ưu tư thoắt tan biến, tiếng hoan hô như sấm dậy trên quãng đường Khấu Trọng đi vào Soái phủ.
Khấu Trọng quả có nỗi khổ chỉ mình mới biết. Trước khi đại quân Tống Khuyết đẩy lui Lý Thế Dân, ngôi bảo tọa hoàng đế chỉ là giấc mộng không thể nào đạt được. Giờ đây cục diện thiên hạ bất ngờ biến thành thế chia đôi, gã đang có cơ hội nắm được thắng lợi cuối cùng, mục tiêu làm hoàng đế rất có khả năng đạt được, tất cả điều đó khiến cho gã cảm thấy sự gấp gáp và áp lực của vấn đề. Thực lòng Khấu Trọng chỉ muốn tìm người hiền lên làm hoàng đế, mình thì công thành thân thoái, cùng Từ Tử Lăng ngao du thiên hạ để hưởng thụ sinh mệnh. Vấn đề ở chỗ gã chẳng thể không tôn trọng ý của Tống Khuyết, mà Tống Khuyết rõ ràng chỉ ủng hộ gã lên làm hoàng đế chứ không phải một ai khác.
Sự tình đã đến mức này thì đâu còn được quyền lựa chọn.
o0o
Thuyền từ từ buông neo, cuối cùng thì cũng tới Trần Lưu.
Chỉ cần trông thấy khí thế của quân trấn thủ Trần Lưu là có thể hiểu Khấu Trọng đang có mặt tại đây. Chỉ điều đó mới khiến cho quân dân trong thành tràn ngập niềm phấn khích hân hoan thắng lợi đến thế.
Bến cảng và tường thành treo đầy cờ Song Long của Thiếu Soái quân. Những lá cờ đang tung bay phấp phới trong gió, quân kỷ nghiêm minh, uy phong bát diện. Từ Tử Lăng cảm nhận sâu sắc rằng Thiếu Soái quân không còn phải chống chọi tìm đường sống trong tình huống bị địch nhân chiếm hết thượng phong nữa, mà là một đạo hùng sư có năng lực tranh giành thiên hạ.
Quân đội ở bến cảng hoan nghênh nhiệt liệt, trên mặt thành trống rền như sấm. Khoảng ngàn kỵ binh như gió lốc phóng ra cửa thành lao thẳng về hướng bến cảng, dẫn đầu đương nhiên là Khấu Trọng.
Ba gã không nhẫn nại thêm được nữa liền phi thân thẳng lên bờ.
Khấu Trọng sớm đã xuống ngựa từ cách đó trăm bước. Gã chạy như bay đến, bất chấp tất cả ôm chặt lấy Từ Tử Lăng, nước mắt tuôn trào, miệng gào lớn:
- Tạ ơn trời! Ông đối xử với hai huynh đệ bọn ta thật không bạc, Lăng thiếu gia cuối cùng đã trở về rồi!
(Hết hồi 686)