Đại Đường Song Long Truyện

Chương 507: Chương 507: Đạp cóc đạp cà




Về đến Tứ Hợp viện, Từ Tử Lăng thấy Khấu Trọng đang cùng Bất Cổ Nạp Thai nghiên cứu chiến lược đại kế, đem những viên đá nhỏ ra sắp xếp trên bãi cỏ cạnh hồ nước nóng. Hai người nói chuyện đang đến lúc vô cùng cao hứng.

Từ Tử Lăng phát giác rằng rất khó mà quên đi tình cảm giữa gã và Sư Phi Huyên, bởi vì lúc này trong lòng gã đầy ắp tư vị ái tình mê người.

Sư Phi Huyên cuối cùng cũng phải tự mình thừa nhận Từ Tử Lăng gã là nam tử duy nhất có thể khiến nàng chung tình, là điểm sơ hở duy nhất trong cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh của nàng.

Đối với Sư Phi Huyên, gã luôn luôn thấy bản thân mình không xứng với nàng.

Nàng gần như thuộc về tiên giới, bất kỳ kẻ phàm phu tục tử nào cũng không có tư cách phối ngẫu với tiên tử.

Vào thời khắc này, hình bóng Thạch Thanh Tuyền bỗng trở nên xa xăm và mơ hồ, nữ tử này cũng là một người từng khiến gã động chân tình.

Khấu Trọng cười nói:

- Lăng thiếu gia quay lại vừa đúng lúc. Ta vừa nói chuyện với lão Bạt* cả ngày bằng tiếng Đột Quyết. Quả nhiên không tiến thì lùi, giờ nói lại cái tiếng này gặp phải không ít khó khăn.

Tiếp đó lại than dài một hơi:

- Đúng là oan gia đường hẹp, ta không những gặp phải hai tên khốn Đỗ Hưng và Hứa Khai Sơn, cùng lúc gặp lại cả tiểu tử Khả Đạt Chí trên đường và ôi… đau hết cả đầu !

Từ Tử Lăng chấn động nói:

- Cuối cùng ngươi cũng gặp lại Thượng Tú Phương rồi.

Khấu Trọng quay về phía Bất Cổ Nạp Thai ra dấu bảo nhẫn nại một lát, tiếp đó quay lại phía Từ Tử Lăng cười khổ:

- Ngươi không cần phải lo lắng giữa ta và Thượng Tú Phương sẽ xẩy ra chuyện gì. Ta và Khả Đạt Chí cả hai đều giương mắt ếch lên nhìn cái tên Liệt Hà hoành đao đoạt ái, dâng cho nàng cái Thần Kỳ bí phổ gì gì đó. Con bà nó! Lại đây! Nghe diệu kế phá Đại Minh tôn giáo của bọn ta đã.

Câu cuối cùng gã dùng tiếng Đột Quyết để nói.

Bất Cổ Nạp Thai với cái đầu lởm chởm như lông lợn hưng phấn giảng giải:

- Đối với tòa trang viên này, vị trí có lợi nhất của chúng ta là ở ngoài thôn, chỉ cần bọn ta bố trí phục binh ở cốc khẩu, có thể phong tỏa toàn bộ trang viên. Đợi hai người phát tín hiệu, bọn ta sẽ lập tức dùng khoái mã xông vào giết sạch không chừa một ai.

Từ Tử Lăng hỏi:

- Ngươi đã trinh sát con đường đó chưa? Trong trang viên có những người nào?

Khấu Trọng nói:

- Giữa thanh thiên bạch nhật thì rất khó mà tiến vào xem xét được gì. Để tránh đả thảo kinh xà, ta chỉ đứng ở đỉnh núi phía xa quan sát, trang viên tuy lớn, nhưng người cũng không nhiều.

Từ Tử Lăng nói với Bất Cổ Nạp Thai:

- Việc tìm kiếm vợ chồng Thâm Mạt Hoàn có tiến triển gì không?

Bất Cổ Nạp Thai đáp:

- Bọn chúng chắc là không ở trong thành.

Từ Tử Lăng chỉ về phía những viên đá nhỏ biểu thị trang viên, hỏi:

- Đó là cái gì?

Khấu Trọng đáp:

- Là một sơn cốc không quá cao lắm, tuy nhiên trên núi cây cối chằng chịt, chỉ có một lối vào.

Bất Cổ Nạp Thai giải thích:

- Trang viên đó nằm ở trong sơn cốc, cực kỳ bí mật, đúng là nơi dễ thủ khó công.

Từ Tử Lăng nhíu mày:

- Khu vực này khá bằng phẳng, sông hồ khắp nơi, dạng hình thế này không phải rất đặc biệt ư?

Khấu Trọng biến sắc nói:

- Ngươi nói cũng có đạo lý, nếu ta là Bái Tử Đình, tuyệt không để cho người ngoài chiếm cứ lấy vị trí như thế để xây dựng một nơi tường cao hào sâu có năng lực phòng ngự quân sự như thế. Mẹ ta ơi! Suýt nữa bị Lão Thán Giả gạt rồi.

Bất Cổ Nạp Thai gật đầu đồng ý:

- Nói như vậy, trang viên chắc là của Bái Tử Đình, hoặc là của người có quan hệ mật thiết với hắn. Kỳ quái nhất là Thuật Văn lăn lộn ở Long Tuyền đã lâu, nhưng hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của trang viên này.

Khấu Trọng giận dữ nói:

- Rõ ràng Lão Thán giả muốn dùng kế tá đao sát nhân. Bất quá nếu như vậy không phải sẽ tự bộc lộ thân phận sao?

Từ Tử Lăng nói:

- Đó không đơn giản là tá đao sát nhân, mà còn là điệu hổ ly sơn, để chúng có thể tập trung toàn lực đối phó Sư Phi Huyên. Kẻ chủ sự của Đại Minh Tôn Giáo còn giảo hoạt xảo trá hơn chúng ta tưởng, sử dụng toàn là những chiêu thêm dầu vào lửa, kích động ly gián, là loại người muốn càng loạn càng tốt. Đối với hắn thì hay nhất là chính đạo và Ma Môn ở Trung Nguyên tàn sát lẫn nhau, để bọn chúng thừa cơ hội ngao cò tương tranh, ở giữa thủ lợi.

Khấu Trọng vẫn giận dữ nghiến răng kèn kẹt:

- Vậy làm thế nào dạy cho bọn chúng một bài học nhớ đời đây?

Bất Cổ Nạp Thai đề nghị:

- Hay là chúng ta đang đêm tập kích tiểu Hồi Viên, xông vào sát nhân phóng hỏa, biểu diễn một chút gì đó cho bọn chúng xem.

Từ Tử Lăng nói:

- Gây chuyện bên trong thành, hậu quả khó lường. Mọi việc phải đợi lão Bạt quay về rồi mới tính tiếp, nếu không sẽ khiến thiên hạ đại loạn, muốn tìm ra phu phụ Thâm Mạt Hoàn càng thêm khó khăn.

Bất Cổ Nạp Thai vui vẻ nói:

- Đại ca bảo ta phải nghe phân phó của hai người, hai người bảo làm gì ta sẽ làm cái đó.

Khấu Trọng ôm đôi vai lực lưỡng của hắn cười:

- Mọi người đều là huynh đệ, sao lại có chuyện ai phải nghe ai. Tối nay bọn ta trước bắt sống Lão Thán giả để tìm hiểu tình hình, các ngươi là kỳ binh, cứ án binh bất động, chờ khi bọn ta có thêm một ít tin tức tốt đã.

Sau khi ba người thương nghị kế hoạch hành sự chi tiết xong, Bất Cổ Nạp Thai rời đi.

Khấu Trọng cười nói:

- Bái Tử Đình phái xuất một nữ võ sĩ cao gần như ngang ngửa với ta và ngươi đi bảo vệ Thượng Tú Phương. Nữ nhân xinh đẹp này có điểm rất đặc biệt, hấp dẫn phi thường, kể cả ngươi nếu ngắm qua rồi cũng không quên được đâu.

Từ Tử Lăng cười chửi:

- Cái tính háo sắc lại nổi lên rồi!

Khấu Trọng gục gặc vẻ đắc ý:

- Yêu cái đẹp là chuyện thường tình của con người. Ài! Ta phải nhanh chóng nghĩ ra một kế tuyệt hay để thu thập tên tiểu tử Liệt Hà này rồi.

Gã chỉ là thuận miệng nói vậy chứ thực sự không phải như thế, đoạn lại nói tiếp:

- Lão Bạt sao vẫn chưa quay lại nhỉ? Nếu trước khi gặp Bái Tử Đình vào đêm mai y có thể kiếm được tin tức, thì có thể lập tức nhờ huynh đệ Cổ Nạp Thai đánh cướp hàng hóa cho chúng ta, khi đó việc thương lượng với Bái Tử Đình đêm mai càng thêm nhiều màu sắc.

Thấy Từ Tử Lăng trầm ngâm không nói gì, Khấu Trọng lại hỏi:

- Ngươi và tiên tử của chúng ta có phát triển gì mới không? Đã cầm tay nàng ta chưa?

Từ Tử Lăng cười khổ:

- Thật không nên nói với ngươi về chuyện này, đầu óc toàn nghĩ chuyện bẩn thỉu.

Khấu Trọng cười một tràng dài nói:

- Cầm tay người ta thì có gì mà bẩn, trừ phi hơn mười ngày nay ngươi không rửa tay.

Từ Tử Lăng nổi cáu:

- Không nói chuyện đùa với ngươi nữa, thế có quay lại cửa Nam thành không?

Sắc mặt Khấu Trọng chợt trầm xuống:

- Ta có lúc nào rảnh rỗi để đi đâu.

Từ Tử Lăng biết gã sinh lòng bất mãn đối với Đoạn Ngọc Thành, hoài nghi hắn vong tình phụ nghĩa, liền kéo hắn đi về phía đại môn rồi nói:

- Nhân lúc bọn ta vẫn còn một ít thời gian, nay đến Nam môn một chuyến xem sao, sau đó tìm Việt Khắc Bồng đi ăn cơm Hưởng Thủy. Đi thôi!

---o0o---

Hai gã đến cửa Nam thành vẫn không thu thập được gì thêm, Đoạn Ngọc Thành vẫn không hề lưu lại ám ký.

Từ Tử Lăng thấy sắc mặt Khấu Trọng không vui, liền an ủi gã:

- Ít nhất là Đoạn Ngọc Thành cũng không có bán đứng bọn ta, nếu không hắn có thể hợp tác với bọn người Đại Minh tôn giáo bố trí vây bắt hay ám hại chúng ta, hoặc có thể cung cấp vài tin tức giả để dụ bọn ta mắc câu.

Khấu Trọng nói:

- Vấn đề là ở chỗ đó! Nếu như hắn thật sự lưu lại ám ký, kêu bọn ta đến đâu đó gặp mặt, làm sao chúng ta biết được đó không phải là cái bẫy.

Từ Tử Lăng nói:

- Đến lúc đó hãy tính.

Hai gã thả bộ dọc theo Chu Tước đại nhai, đi về phía Ngoại Tân quán. Trên phố nhiều hoa đăng treo trên cao khiến đại nhai sáng như ban ngày. Chỉ thấy người xe tranh chen chúc, phồn hoa nhiệt náo, thỉnh thoảng lại có người hoặc đưa mắt chào, hoặc chỉ trỏ nói chuyện với nhau, thể hiện biết bọn gã là ai.

Bỗng nhiên một người chặn hai gã lại, thi lễ nói:

- May gặp Thiếu Soái và Từ gia ở đây, tệ chủ nhân có lời mời hai vị đến gặp.

Người này thân mặc Hán phục, nói tiếng Hán nhưng thổ âm của dị tộc rất nặng, vẻ ngoài tinh tế linh xảo không hề giống tộc người Túc Mạt Mạt Hạt, nghiêm chỉnh mà nói thì khá thô hào nhưng lại có điểm gian xảo.

Khấu Trọng ngạc nhiên:

- Quý chủ nhân là ai?

Người đó hạ giọng nói nhỏ:

- Tệ chủ Thiết Phất Do, lần gặp gỡ này tuyệt không có ác ý.

Hai gã nghe vậy liền nhìn nhau hội ý.

Thiết Phất Do là tù trưởng của Hắc Thủy Mạt Mạt bộ, một nhánh khác của Mạt Hạt tộc, thế lực của hắn có thể so sánh ngang ngửa với Bái Tử Đình. Hắn chính là người khống chế Thống Vạn và ủng hộ Đột Lợi, trước đây ở ngoài Hoa Lâm đã cùng với Thâm Mạt Hoàn và Côn Trực Hoang của Khiết Đan liên thủ phục kích bọn gã, hiện tại bỗng nhiên lại khách khách khí khí sai người đến mời bọn gã đến gặp mặt, đương nhiên là có mưu đồ rồi.

Khấu Trọng dùng ánh mắt hỏi ý kiến Từ Tử Lăng, thấy gã nhè nhẹ gật đầu, liền bảo:

- Mời dẫn đường !

Người đó dẫn hai gã đến một gian hàng đồ sắt đã sớm đóng cửa bên phía trái, hai đại hán mở cửa cho bọn gã, mời hai người tiến thẳng vào bên trong.

Đi qua một cái sân lớn, chỉ thấy một mình Thiết Phất Do từ hậu đường đi ra nghênh đón, tay tù trưởng Hắc Thủy bộ lùn thấp vạm vỡ này vẫn đang mặc y phục võ quan, pha lẫn khí khái vương giả, cười ha hả nói:

- Tiểu đệ nếu trước đây có chỗ nào đắc tội, mong hai vị đại nhân mở lượng hải hà mà bỏ qua cho.

Hắn nói tiếng Hán vô cùng chuẩn xác, hai gã vẫn biết những lãnh tụ hoặc nhân vật trong vương tộc của các bộ tộc vùng Tái Ngoại đều giỏi Hán ngữ, nhưng vẫn cảm thấy bất ngờ.

Khấu Trọng thấy hắn chỉ có một mình để biểu lộ thành ý, trong lòng thầm khen, cười nói:

- Đó chỉ là hiểu nhầm mà thôi, bọn ta cũng chỉ là vì có người nhờ vả, tuyệt không có ý tứ giúp lão Bái lập quốc.

Thiết Phất Do tỏ vẻ vui mừng:

- Mời vào trong rồi hãy nói chuyện.

Nội đường bố trí giản đơn, sau khi mọi người ngồi xuống bên một cái bàn lớn giữa phòng liền có hạ nhân dâng trà lên, Thiết Phất Do nói:

- Hai vị xem chừng chưa có ăn tối!

Từ Tử Lăng nói:

- Đại vương không cần khách khí, lát nữa bọn ta còn có một cái hẹn khác.

Thủ hạ của Thiết Phất Do đã lui hết ra ngoài, chỉ còn ba người ở lại.

Thiết Phất Do nói:

- Như thế để tiểu đệ nói ngắn thôi vậy. Nếu hai vị có thể đưa Ngũ Thải thạch cho tiểu đệ, Thiết Phất Do này bảo đảm trong vòng một tháng sẽ đem tám vạn tấm da dê tới Sơn Hải quan để hai vị kiểm tra và thu nhận.

Khấu Trọng nhíu mày nói:

- Đại vương chắc đã nghe câu “hoài bích chi tội”. Nếu Ngũ Thải thạch ở trong tay Đại vương, tất có thể đại chấn thanh uy trong tám bộ tộc Mạt Hạt, nhưng cũng vì thế mà trở thành đích ngắm của ngoại tộc, trong phúc có họa, Đại vương đã suy nghĩ kỹ về tình huống này chưa?

Thiết Phất Do cười nhẹ:

- Ta đã cùng huynh đệ Đột Lợi của hai người đạt được một hiệp nghị, hắn sẽ toàn lực giúp ta đoạt lấy Ngũ Thải thạch.

Từ Tử Lăng than:

- Giả như Đột Lợi và Hiệt Lợi làm lành với nhau, tình huống lúc đó sẽ biến thành thế nào?

Sắc mặt Thiết Phất Do hơi biến, hắn trả lời:

- Có phải hai người nghe được phong thanh điều gì không? Theo lý mà nói, Đột Lợi và Hiệt Lợi đã thành cục thế nước lửa đối đầu, không thể có khả năng giảng hòa.

Khấu Trọng vẫn thản nhiên:

- Bọn ta đâu có thu được tin tức hay phong thanh gì, tất cả là phán đoán thôi. Đột Lợi tuy là một hảo hán tử, nhưng cũng không thể không tính toán đến tiền đồ và lợi ích của người trong bộ tộc. Sự tranh đấu giữa hắn và Hiệt Lợi đã khiến vùng thảo nguyên Đông Bắc phong vân biến sắc, các bộ tộc đều sẵn sàng quật khởi, việc lập quốc của Bái Tử Đình là ví dụ rõ ràng nhất. Trong chuyện này còn có Mỹ Diễm phu nhân của Y Ngô và Đại Minh tôn giáo của Hồi Hột thêm dầu vào lửa, như sợ thiên hạ không đủ loạn. Với tình thế như vậy, nếu Tất Huyền ra mặt, ngươi đoán hậu quả sẽ thế nào? Đến lúc đó nếu Đột Lợi khuyên Đại vương người trả Ngũ Thải thạch cho A Bảo Giáp của Khiết Đan, Đại vương người sẽ bị hãm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Cho dù là Hiệt Lợi hay Đột Lợi đều sẽ dùng mọi thủ đoạn ngăn cản bất cứ ai định dùng Ngũ Thải thạch để thống nhất Mạt Hạt bát bộ.

Những lời của Khấu Trọng đều không phải là dọa nạt nói bừa, bởi gã đã từng chính mắt chứng kiến Đột Lợi sau khi biết chuyện Ngũ Thải thạch, lập tức ngừng việc tiến công Hiệt Lợi. Có thể thấy hắn tuyệt không chấp nhận để xuất hiện cục diện Mạt Hạt bát bộ thống nhất.

Thiết Phất Do ngồi ngẩn một lúc, hắn cuối cùng cũng là lãnh tụ tinh minh tài trí hơn người, chỉ vì chuyện thống nhất Mạt Hạt có sức dụ hoặc quá lớn, giống như tài lợi làm mù mắt nên xem xét không được chu toàn, một hồi lâu trầm giọng hỏi:

- Vậy hai người định xử trí Ngũ Thải thạch thế nào?

Khấu Trọng nói:

- Ta muốn hỏi Đại vương một câu trước, người có cam tâm nhìn Bái Tử Đình bị diệt tộc không?

Thiết Phất Do lại ngẩn người ra, đoạn lắc đầu đáp:

- Nếu thế sẽ là một đả kích cực kỳ nghiêm trọng đối với Mạt Hạt tộc, khiến việc chống lại sự bành trướng của Đột Quyết của bọn ta càng thêm khó khăn, khi đó chỉ có thể nhìn sắc mặt Hiệt Lợi mà hành sự thôi.

Khấu Trọng vui vẻ nói:

- Vậy là được rồi! Nói thẳng ra, cho đến giờ phút này, bọn ta vẫn chưa nghĩ ra cách nào xử trí Ngũ Thải thạch. Bái Tử Đình đối với bọn ta là địch không là bạn, nhưng bọn ta cũng không hy vọng dân chúng trong thành Long Tuyền này ngọc đá đều tan dưới vó sắt của quân Đột Quyết, chỉ đành tùy cơ ứng biến, xem xem có phương pháp nào lưỡng toàn kỳ mĩ không.

Song mục của Thiết Phất Do thần quang đại thịnh, chăm chú nhìn Khấu Trọng, chậm rãi nói:

- Chuyện Thiếu Soái và Từ huynh, cùng với Bạt Phong Hàn tại Hách Liên Bảo kháng cự Kim Lang đại quân của Hiệt Lợi, ta vẫn tưởng là do người ta nói quá lên. Đến giờ ta bắt đầu thấy hai người đúng thật là anh hùng hảo hán chân chính, quên mình vì người khác, Thiết Phất Do ta nguyện trở thành bằng hữu của hai vị.

Rồi hắn vỗ ngực nói tiếp:

- Chuyện tám vạn tấm da dê để Thiết Phất Do ta gánh vác đi.

Từ Tử Lăng hỏi:

- Đại vương có phải định đổi vàng lấy da dê không?

Khấu Trọng hỏi tiếp:

- Là trao đổi với Hô Duyên Kim hay Mã Cát vậy?

Thiết Phất Do hơi do dự, đảo mắt một cái đáp:

- Ta với Hô Diên Kim và Mã Cát đều không có giao tình, chỉ là thông qua A Bảo Giáp của Khiết Đan để giao dịch, mọi việc đều phải theo quy củ.

Hai gã kinh nghiệm giang hồ đã quá phong phú, chỉ cần nhìn qua ánh mắt là đã biết hắn nói dối, những gì mà “kết bằng hữu với hai vị” toàn là thủ đoạn xã giao, bên trong không hề có nửa điểm thành ý.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng tại Trung Thổ vốn là những nhân vật ngang trời dọc đất, ở Tái Ngoại này lại có hai đại thế lực Đột Lợi và Biệt Lặc Cổ Nạp Thai huynh đệ chống lưng, bản thân lại là cao thủ hàng đầu. Bởi vậy, các thế lực thù địch thu thập bọn gã không thành tự nhiên muốn chuyển sang lung lạc.

Khấu Trọng cũng không muốn ép, truy vấn tại sao hắn cùng Thâm Mạt Hoàn và A Bảo Giáp kết thành liên minh đến phục kích bọn gã, tránh để hắn phải rơi vào thế khó. Gã nói:

- Đại vương không cần phải động tay vào chuyện này. Bọn ta tuyệt không theo quy củ giao dịch với kẻ cướp của đại thảo nguyên. Chúng ta không những sẽ bắt bọn chúng phải nôn mớ da dê cướp được ra, còn phải sát nhân thường mạng nữa.

Hai người cáo từ ly khai, quay về Chu Tước đại nhai đông nghịt người.

---o0o---

Chỉ xem tình huống trước mắt, lập tức minh bạch vì sao Đột Lợi không để cho Bái Tử Đình lập quốc thành công, lại cũng hiểu rõ tại sao Bái Tử Đình lại mạo hiểm lập quốc.

Long Tuyền bản thân được thiên nhiên ưu đãi, khí hậu dễ chịu, thủy thổ ưu việt. Bái Tử Đình chỉ cần lập quốc thành công sẽ có thể tạo ra khung cảnh vô cùng hấp dẫn người khác, khiến khách thương các nơi sẽ lần lượt đến đây lập nghiệp và giao dịch. Trong tình hình đó, Bột Hải quốc vô luận nhân khẩu, thu nhập và quốc lực sẽ tăng lên không ngừng, thành một thế lực to lớn ở vùng Đông Bắc.

Khấu Trọng nói vào bên tai Từ Tử Lăng:

- Nếu ta không đoán sai, Thiết Phất Do rất có khả năng biết vợ chồng Thâm Mạt Hoàn trốn ở chỗ nào.

Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý:

- Hàn Triều An, Hô Diên Kim và Thâm Mạt Hoàn là ba tay mã tặc có thực lực nhất ở đại thảo nguyên. Có câu “thỏ chết cáo buồn”, huống chi bọn chúng đều là đồng đạo, ngươi nói bọn chúng có che dấu cho nhau không?

Khấu Trọng nói:

- Khả năng đó tính ra nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Long Tuyền đâu có rộng rãi gì? Nếu không có người che dấu cho Thâm Mạt Hoàn, hắn làm sao dám chạy đến nơi này. Người ta đoán đầu tiên là Bái Tử Đình, hiện tại xem ra Hàn Triều An cũng không phải là không có khả năng.

Từ Tử Lăng nói:

- Đến rồi !

Ngoại Tân quán gồm nhiều tòa nhà liên tiếp, hai bên san sát, tất cả đều có tường cao sân rộng, mỗi tòa nhà chiếm một khoảnh đất lớn, có thể chứa được những đoàn sứ tiết tới hơn trăm người.

Cửa giữa của Ngoại Tân quán mở lớn, người ra ra vào vào, vô cùng náo nhiệt.

Hai gã lần lượt đi qua từng tòa nhà, bỗng nhiên trong mắt xuất hiện một bóng trắng. Bọn gã kinh ngạc nhìn lại thì thấy mỹ nhân tiểu sư di Phó Quân Tường và Cao Ly Vương ngự tiền thủ tịch Kim Chính Tông từ phía trái Ngoại Tân quán đi ra, hai bên liền chạm mặt nhau.

Phó Quân Tường lúc này không hề dùng khăn che khuôn mặt xinh đẹp, thấy hai gã lập tức trợn trừng đôi mắt đẹp lên, quát lên lanh lảnh:

- Đứng lại!

Hai người chỉ biết cười khổ, không làm sao được đành phải dừng bước.

Kim Chính Tông ngầm đánh giá Từ Tử Lăng, trầm giọng hỏi:

- Đây có phải là Từ huynh ?

Từ Tử Lăng cười nhẹ:

- Chính là tiểu đệ.

Rồi gã quay sang Phó Quân Tường:

- Kính chào tiểu sư di !

Phó Quân Tường dẫm chân một cái, giận dữ nói:

- Còn kêu bậy cái gì vậy, ai là sư di của ngươi, đại sư tỉ không có hai đứa con súc sinh vong tình phụ nghĩa như hai ngươi.

Khấu Trọng thầm nghĩ chính vì không phải là kẻ vong tình phụ nghĩa mới phải đắc tội với vị tiểu sư muội của mẹ này. Đành cười nói:

- Tiểu sư di dù không nhận bọn ta cũng được, bất quá tục ngữ có câu một ngày là mẹ, suốt đời là mẹ, thứ tự trưởng ấu đã xác định, bọn ta trong lòng hay trên miệng đều phải xưng người là tiểu sư di.

Phó Quân Tường rõ ràng không có cách nào đối phó với gã, giận đến nỗi sắc mặt tái xanh, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ nàng và Kim Chính Tông không có cách nào mà thu thập hai gã, gắng kiềm cơn giận nói:

- Hiện giờ bổn cô nương không có thời gian đùa giỡn với các ngươi, sau này sẽ đem các ngươi ra tính sổ.

Kim Chính Tông cười nói:

- Có cơ hội chắc chắn sẽ thỉnh giáo sự cao minh của Thiếu Soái lần nữa.

Phó Quân Tường hừ lạnh một tiếng, phất áo bỏ đi, Kim Chính Tông cũng vội vàng đuổi theo.

Nhìn theo bóng hai người hòa lẫn vào dòng người, Khấu Trọng cười khổ:

- Hiểu lầm càng ngày càng sâu sắc, không sao giảm bớt. Chỉ hy vọng câu nói sư công đích thân đến Trung Nguyên của nàng không phải là sự thật, nếu không bọn ta ắt chạy đâu cũng không thoát. Ta thà là đối phó với “Viêm Dương đại pháp” của Tất Huyền chứ không hề muốn đón tiếp “Dịch Kiếm Thuật” của sư công.

Từ Tử Lăng cũng có cùng cảm giác đó, đối với Tất Huyền còn có thể liều mạng phản kích, còn đối với sư phụ của mẹ chẳng lẽ lại đánh nhau sống chết được sao?

Hai người đang định bỏ đi, một thanh âm thân thiết quen thuộc từ Ngoại Tân Quán truyền ra, gọi lớn:

- Thì ra là đúng là các người !

Hai gã đều ngạc nhiên nhìn qua.

----------------------

*: chỗ này cắc tác giả nhầm lẫn, Khấu chỉ nói chuyện với Bất Cổ Nạp Thai.

(Hết hồi 507).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.