Khấu Trọng đang định hành động thì Từ Tử Lăng lại kéo tay gã lại. Đang ngạc nhiên thì Từ Tử Lăng đã ghé miệng nói: "Trọng thiếu gia chớ quên hiện giờ đang phải tranh hùng thiên hạ chứ không phải bắt cướp đấu lang, muốn đánh cũng phải có chút sách lược mới được!".
Khấu Trọng ngây người nói: "Ngươi có diệu kế gì chưa?"
Từ Tử Lăng hạ giọng nói: "Ngươi còn nhớ chiếc chiến thuyền chúng ta đi từ Cửu Giang về Ba Lăng không? Đầu thuyền có mũi nhọn bằng thép, nếu như tốc độ đủ nhanh, đảm bảo có thể đâm cho chiếc thuyền lớn này gãy làm đôi!"
Khấu Trọng mừng rỡ nói: "Tên tiểu tử này kỳ thực còn tâm lang thủ lạt hơn cả ta nữa, bình thường thì lại giả bộ như đạo học tiên sinh đạm bạc danh lợi! Hì! Ngươi không cảm thấy đêm nay mình rất bất bình thường ư?".
Từ Tử Lăng bực dọc nói: "Nhanh lên đi!".
o0o
Bốc Thiên Chí vẫn lưu lại trên thuyền bị hai gã đánh thức dậy, khi hiểu rõ là chuyện gì thì liền động dung nói: "Để ta bảo người lập tức thông báo cho Hương tướng quân, nếu có thể bắt sống được Chu Mi, thì thật chẳng khác nào phế đi một cánh tay của Chu Xán rồi".
Khấu Trọng vội nói: "Địch nhân không phải là tiết kiệm đèn dầu đâu, mà nhất định là đã bố trí người ngầm giám thị trên bờ. Các người kéo thiên quân vạn mã đến đây, bọn chúng mà không chạy mới là lạ đấy. Phó bang chủ chỉ cần làm theo kế hoạch của chúng ta là được, ông phụ trách điều khiển thuyền, chúng ta phụ trách xuống nước bắt người, cái này gọi là phân công hợp tác, ông đã hiểu chưa?".
Từ Tử Lăng chợt lên tiếng hỏi: "Chu Mi rất lợi hại à?".
Bốc Thiên Chí vừa gật đầu biểu thị đồng ý với đề nghị của Khấu Trọng, đồng thời trả lời Từ Tử Lăng: "Chu Mi chính là bộ não của Chu Xán, dung mạo như hoa, lòng dạ lại độc như xà hiết, không biết đã có bao nhiêu anh hùng hảo hán phải nuốt hận mà chết dưới Lưu Vân Tụ của ả ta rồi".
Khấu Trọng cười cười nói: "Ở dưới nước thì làm gì có cái gì gọi là Lưu Vân Tụ chứ, lần này xem ả ta dung mạo như hoa thế nào, độc như xà hiết thế nào?" Bốc Thiên Chí đột nhiên thở dài than: "Hai vị công tử chẳng những hành sự ngoài dự liệu của người ta, mà phương pháp cũng thần diệu vô song, Bốc Thiên Chí này được lĩnh giáo rồi!". Nói đoạn lập tức gọi thủ hạ đến, lặng lẽ nhổ neo, cho thuyền đi về phía thượng du.
o0o
Chiến thuyền chầm chậm quay đầu, hơn trăm chiến sĩ Cự Kình Bang trên thuyền ai nấy đều thủ sẵn cung tên, chuẩn bị đánh đòn phủ đầu lên đối phương, mười hai chiếc máy bắn đá lớn cũng đã sẵn sàng xạ kích. Từ khi giết chết được Nhậm Thiếu Danh, đám bang chúng Cự Kình Bang đều tôn kính hai gã như thần minh, lúc này được hành sự cho hai gã, tự nhiên là sĩ khí bốc cao ngút trời, tinh thần phấn chấn vô song.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đứng trên đài cao, chỉ điểm vị trí của mục tiêu, Bốc Thiên Chí thì không ngừng phát ra các hiệu lệnh, điều khiển chiến thuyền từ từ tiến lên. Trên sông yên tĩnh phi thường, chỉ có tiếng song vỗ mạn thuyền nghe ì oạp, khiến cho người ta cảm nhận được bước chân mãi không ngừng nghỉ của tự nhiên, trên trời ánh trăng chiếu rọi, dưới sông lấp lánh ánh vàng. Mấy trăm chiếc thuyền neo đậu ở đây, không hề biết được sẽ có một trận chiến lập tức diễn ra ngay bây giờ. Khi còn cách chiếc thuyền lớn đậu ngoài xa chừng hai trăm trượng, chiếc thuyền đảo một vòng rồi nhằm thẳng mục tiêu, gia tăng tốc độ lao tới.
Khấu Trọng nói với Từ Tử Lăng: "Muốn tranh bá thiên hạ, tất phải mở rộng thu nạp nhân tài, bằng không dù có đủ diệu kế thế nào, chúng ta cũng không có năng lực thi hành".
Từ Tử Lăng nhìn cánh buồm căng cứng, trầm mặc không nói gì. Khấu Trọng không nén nổi tò mò hỏi: "Sao Tiểu Lăng ngươi đêm nay lại tích cực như vậy?".
Từ Tử Lăng ngưng mục quan sát chiếc thuyền lớn trước mặt, trầm giọng nói: "Ngươi là huynh đệ tốt nhất của ta trên thế gian này, ta đã hứa sẽ giúp ngươi lấy được Dương Công Bảo Khố, làm sao không tích cực cho được?".
Khấu Trọng cảm thấy trong lòng ấm áp, không nói lên lời. Từ Tử Lăng đặt tay lên vai gã, nhẹ giọng nói: "Đồng thời cũng là vì Tố tỷ, những kẻ này đã có thể bố trí nội gián trong phủ của Hương tiểu tử, đương nhiên chúng cũng biết rõ quan hệ của tỷ ấy và chúng ta, giả như bọn chúng không thể làm gì được chúng ta, nói không chừng sẽ ra tay với Tố tỷ, thế nên ta mới nảy ra ý bắt sống, một hai tên cầm đầu bọn chúng, giao cho Hương tiểu tử dụng hình bức cung, tìm ra tên nội gián đó là ai, như vậy thì an toàn của Tố tỷ mới được đảm bảo".
Chiến thuyền mỗi lúc một tăng tốc, phá song lướt đi trên sông, lao thẳng về phía con thuyền lớn trước mặt. Địch nhân lúc này mới biết có điều không ổn, vội vàng báo động khắp thuyền, nhân ảnh chạy đi chạy lại như mắc cửi, song giờ đã quá muộn để thay điều mà vận mệnh sắp chụp lên đầu bọn chúng. Sự yên tĩnh cơ hồ như thần thánh cũng không thể xâm phạm của dòng sông về đêm lập tức bị phá vỡ.
Bốc Thiên Chí hô vang: "Động thủ!".
Cự thạch, phi tiễn lập tức đổ xuống như mưa, nhất thời tiếng la hét làm chấn động cả một góc trời, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cũng xuất thủ bắn ra những mũi tên đầy kình lực. Giữa tiếng ván gỗ vỡ vụn, tiếng cột buồm gãy đoạn, tiếng địch nhân trúng tiễn kêu thảm, chợt vang lên một tiếng "ầm" chấn động cả mặt sông. Đầu mũi thuyền bịt sắt đâm thẳng vào nơi yếu nhược nhất bên mạn phải thuyền đối phương như một con bò điên húc vào đối thủ của nó. Tiếng ván gỗ vỡ nát vang lên liên tiếp, thuyền địch lập tức chuyển động quay tròn theo hướng ngược lại.
Chiến thuyền cũng đột nhiên nghiêng lệch sang một bên, tiếng ma sát giữa hai con thuyền rít lên chói tai, sau khi lướt qua đầu thuyến đối phương, chiến thuyền liền đảo một vòng quay ra, khôi phục lại sự cân bằng ban đầu. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng tung mình lao vút lên, vượt qua khoảng cách giữa hai con thuyền, bổ người lao lên chiếc thuyền địch dù bị thủng một lỗ lớn vẫn đang lượn tròn kia. Địch nhân loạn như kiến vỡ tổ, đèn đuốc tắt hết, cũng không biết đã có bao nhiêu tên bị rơi xuống nước nữa.
Những người ở trên những thuyền xung quanh đều giật mình tỉnh giấc, tiếng ồn ào huyên náo vang khắp mặt sông. Khi Khấu Trọng hạ thân xuống đài cao của thuyền địch thì nó đã bắt đầu chìm nghiêng xuống, địch nhân căn bản không có tâm trạng chiến đấu, kẻ nào kẻ nấy tranh nhau nhảy xuống nước chạy trốn, tình cảnh rối loạn như ngày tận thế đã gần đến. Trong đám người hoảng loạn cực độ đó, gã nhìn ra hai nữ tử vóc dáng yểu điệu phá cửa sổ xông ra nhảy xuống dưới sông, thân thủ đều thuộc hàng nhất đẳng.
Khấu Trọng cười lên ha hả, tung mình đuổi sát theo sau. Từ Tử Lăng thì nhảy xuống đầu thuyền, giống như mãnh hổ giữa bầy dê béo, thấy người là đánh, kẻ nào cản trở đều bị hất tung, lúc này sàn thuyền đã biến thành một dốc nghiêng, những kẻ trúng chiêu của gã đều lăn hết xuống nước, tình cảnh thảm hại hết cỡ. Chợt nghe một tiếng gầm lớn vang lên sau lưng, tiếng y phục phất gió phần phật, kình phong ào ạt từ trên cao đánh xuống. Từ Tử Lăng sát khí đại thịnh, không thèm nhìn lại, tung cước đá bay một tên địch rồi phản thủ đánh ra một chưởng.
"Bình!".
Từ Tử Lăng bị chấn động suýt chút nữa là trượt xuống dốc nghiêng, còn người kia thì cũng bị lực phản kích của gã bức cho loạng choạng ngã nhào. Những kẻ khác liền nhân lúc này, vội vàng nháo nhào chạy trốn. Bấy giờ chiến thuyền của Bốc Thiên Chí đã quay đầu trở lại, một màn tên dày đặc như mưa rải lên đám địch nhân còn đang lóp ngóp dưới nước. Từ Tử Lăng hít mạnh một hơi chân khí, quay đầu lại đối diện với địch nhân, thì ra chính là kẻ đã từng có duyên gặp mặt một lần, nhị đương gia của Đại Giang Hội, Hổ Quân Bùi Viêm.
Chỉ thấy đôi hung nhãn của y không ngừng chớp chớp, hiển nhiên là sau khi thử ra công lức Từ Tử Lăng cao tuyệt, thì đã sinh lòng khiếp sợ, không ngừng lùi lại phía sau. Chiếc thuyền lớn đã chìm xuống quá nửa, trên sàn thuyền ngoại trừ hai người ra thì không còn bất kỳ ai nữa. Từ Tử Lăng chậm rãi bước tới, song thủ hóa thành hai lưỡi đao, từ từ phát ra chân khí dồn bức đối phương, miệng cười thong dong nói: "Nhị đương gia muốn thoát thân không?".
Bùi Viêm rút đại đao cầm tay, dừng bước gầm lên một tiếng phẫn nộ: "Giết chết ngươi rồi lão tử mới đi cũng chưa muộn".
Từ Tử Lăng dịch người như thiểm điện, cách không đánh ra một chưởng. Bùi Viêm rống lên một tiếng, lảo đảo ngã nhào. Thì ra Từ Tử Lăng thay đổi vị trí trong chớp mắt, góc độ xuất chưởng cũng như tuyệt diệu phi thường, lập tức đã đánh trúng vai phải họ Bùi, chẳng những làm y đau đớn công tâm, đại đao suýt chút nữa cũng bay đi. Bình thường thì họ Bùi này cũng chẳng đến nỗi kém cỏi như thế, nhưng hiện giờ y căn bản vô tâm luyến chiến, lại đã khiếp sợ trong lòng nên Từ Tử Lăng mới có thể thừa cơ đắc thủ. Lúc này ý muốn đào tẩu của Bùi Viêm càng mãnh liệt, đang định lui lại phía sau thêm mấy bước nữa thì Từ Tử Lăng đã xuất hiện như loài quỷ mị ở ngay bên hữu, cực chẳng đã, y đành gầm lên một tiếng, chuyển đao qua tay tả, liều mạng phản kích.
Từ Tử Lăng lựa chọn chiến thuật du đấu, vô luận Bùi Tịch có tránh né thế nào, gã cũng buộc y phải hoành đao ngạnh tiếp, chấn động làm tay tả của y tê rần, không thể thi triển ra được quá năm thành công lực. Lúc này vai tả của Bùi Viêm đã trúng thêm một chỉ, đại đao lập tức rơi xuống nước. Bùi Viêm hồn phi phách tán, sử ra bản lĩnh cuối cùng, cố ý lăn xuống dốc, song cước liên hoàn đá ra, hung hãn phi thường. Từ Tử Lăng ngửa mặt cười dài, song chưởng tề xuất, đang định nhất cử chế địch thì chợt nghe một tiếng rít sắc lạnh bắn từ phía trái của gã sang.
Khi gã hiểu ra kẻ này đã nấp ở cửa khoang thuyền từ lâu thì một lưới kiếm đã từ phía trái chụp lên đầu, kiếm khí bao trùm không gian. Trong sát na ngắn ngủi ấy, Từ Tử Lăng lập tức phán đoán ra công lực kẻ đánh lén này ít nhất cũng phải cao hơn Bùi Viêm hai bậc, nếu bản thân không toàn lực ứng phó, rất có thể sẽ phải chịu thiệt thòi lớn, cực chẳng đã đành phải bỏ qua cho Bùi Viêm, quay người vung tay lên ngạnh tiếp chiêu kiếm lăng lệ của đối phương.
"Bình!".
Chưởng kiếm giao kích! Từ Tử Lăng bị chấn động làm huyết khí nhộn nhạo, dịch người sang hai bộ. Người kia mượn thế bay ngược lên, hạ thân xuống cột buồm nghiêng nghiêng. Bùi Viêm giờ mới lăn xuống dốc nghiêng trên sàn thuyền, chìm xuống mặt nước. Kẻ đánh lén kia vận một thân hắc y, dáng người cao gầy, gương mặt anh tuấn nhưng lại có mấy phần khí chất của đàn bà, chỉ thấy y cười dài nói: "Lần này xem như hai tiểu tử ngươi thắng, nhưng thế nào cũng có một ngày Bạch Văn Nguyên ta báo đáp lại các ngươi!".
Nói đoạn nhún người nhảy lên, lao xuống dòng sông cuộn chảy. Thanh âm của y lúc khàn khàn, lúc lại sắc lạnh the thé, chính là kẻ có thanh âm quái dị ở trong thuyền lúc nãy. Nước sông đã ngập đến chân Từ Tử Lăng, chiếc thuyền lớn của bọn Bùi Viêm cuối cùng cũng chìm hẳn xuống.
o0o
Lúc này ở dưới nước, Khấu Trọng đã đuổi theo được gần một dặm, chỉ còn cách hai nữ nhân kia chừng bốn trượng, bất chợt hai nữ nhân kia liền tách ra làm hai hướng đào tẩu. Trong dòng nước tối om, Khấu Trọng nhìn chuẩn một người, phát lực truy kích. Từ tư thế bơi lội đẹp mắt của đối phương, gã có thể khẳng định mỹ nhân ngư trước mắt này chính là Du Thủ Nhạn, đặc biệt là cái đầu trơn bóng của ả ta, người khác càng không thể giả mạo được. Khấu Trọng đã giao thủ mấy lần với ả. Nếu luận công phu dưới nước, gã tuyệt đối không thể bì với chuyên gia như ả, song cả nội công lẫn quyền cước gã đều vượt xa ả mỹ nhân ngư này, thế nên tuyệt đối không sợ ả có thể thoát khỏi lòng bàn tay gã.
Du Thủ Nhạn ở phía trước dường như khí lực đã cạn kiệt, tốc độ bắt đầu chậm dần. Khấu Trọng cười thầm trong bụng, biết rằng ả ta không phải định phóng ám khí, thì cũng muốn quăng lưới, bèn giả như không biết gì, cứ tiếp tục tăng tốc, cùng lúc đưa tay xuống lấy trường tiên quấn ở eo lưng, chuẩn bị cho ả một sự bất ngờ ngoài sức tưởng tượng.
Ba trượng, hai trượng, một trượng. Du Thủ Nhạn quay ngoắt người lại, một tấm lưới vung ra trùm lên đầu Khấu Trọng. Khấu Trọng nhanh nhẹn lặn xuống, hữu thủ khẽ hất nhẹ, trường tiên lao vút ra một con rắn nước quấn lấy Du Thủ Nhạn, tả thủ đưa lên điểm vào mép lưới. Khi chân khí truyền theo tấm lưới làm toàn thân Du Thu Nhạn chấn động run lên cầm cập, trường tiên đã quấn lấy cặp đùi căng tròn của ả, phong bế huyệt đạo nơi chân. Khấu Trọng ôm lấy ả như ôm một bao hàng, tung mình lao lên khỏi mặt nước. Ở trên thượng du vẫn còn tiếng chém giết vang trời, trò chơi đuổi bắt trên sông này hiển nhiên vẫn còn chưa kết thúc.
Khấu Trọng ghé đôi môi lướt nhẹ trên cặp môi mọng của Du Thủ Nhạn, cười hì hì nói: "Du tỷ muốn thân mật trên sông hay là lên bờ cho ấm áp?".
Du Thu Nhạn vừa tức giận vừa đau khổ trừng mắt nhìn gã, rồi nhắm chặt hai mắt lại, đây có lẽ là phương pháp kháng cự duy nhất hiện giờ của ả. Khấu Trọng kéo ả lên một chỗ nước cạn, đè xuống cười khì khì nói: "Lần trước ta thả nàng, còn tưởng rằng nàng sẽ cảm kích trong lòng, thật không ngờ kẻ hung hãn nhất lại chính là nàng, quý bang chủ vẫn khỏe chứ?".
Du Thủ Nhạn trợn trừng đôi mắt đẹp, lạnh lùng nhìn gã nói: "Giết ta đi!".
Khấu Trọng ghé sát miệng vào chiếc tai nhỏ xinh xắn của ả, cắn nhẹ vào một cái rồi nói: "Không! Ta vẫn muốn thả nàng!".
Tiếp đó thì vỗ mấy cái lên huyệt mạch của nàng, bật người đứng dậy, cười ha hả nói: "Bởi vì ta thích sắc đẹp của nàng! Ngày đó nhìn quý bang chủ ôm lấy tiếu yêu của nàng, mà thật muốn làm bang chủ lắm lắm! Hà! Có điều cuối cùng không phải ta cũng ôm nàng, hôn nàng, lại còn rờ mó khắp người nàng hay sao?".
Du Thủ Nhạn bật người đứng dậy, song mục đảo tròn mấy lượt, cuối cùng thở dài nói: "Khấu Trọng ngươi đừng có hối hận, sau này có cơ hội ta tuyệt đối không tha cho ngươi đâu".
Khấu Trọng đưa tay vuốt nhẹ lên má ả một cái, cười nhạt nói: "Kỳ thực nàng đã yêu thích ta mất rồi, thế nên mới hận ta sâu sắc như vậy, chỉ là nàng vẫn còn chưa biết điều này thôi! Chúng ta cứ đợi mà xem!".
Du Thủ Nhạn không biết là tức bản thân mình bị gã sờ mó mà không thể tránh né hay là bực tức vì không biết trong lòng mình yêu gã hay hận gã, giậm mạnh chân xuống đất, quay người bỏ đi. Nhìn bóng dáng của Du Thủ Nhạn đi xa dần, Khấu Trọng không khỏi nhớ đến quan hệ kỳ lạ giữa Đông Minh Công Chúa và Từ Tử Lăng, sau đó lại nghĩ đến Lý Tú Ninh, thở dài một tiếng, rồi quay trở về phía thượng du. Nơi chân trời đã xuất hiện tia nắng đầu tiên.
o0o
Tin tức Khấu Trọng và Từ Tử Lăng phá địch đại thắng làm chấn động cả Ba Lăng Thành. Địch nhân bị bắt sống hơn ba mươi tên, trong đó có ba tên là nữ nhân, bao gồm cả nữ tỳ hôm qua lên bờ, do những kẻ tử thương đều rơi cả xuống sông, nên đến giờ vẫn chưa biết số lượng chính xác.
Tiêu Tiễn và Hương Ngọc Sơn biết được trong phủ tướng quân có nội gián, đều vô cùng khẩn trương, lập tức triển khai điều tra. Vân Ngọc Chân lại có chút không vui, trách hai gã không báo cáo cho nàng một tiếng mà đã âm thầm đối phó địch nhân, càng trách hai gã chưa được sự đồng ý của nàng đã tùy tiện chỉ huy thuộc hạ Cự Kình Bang tác chiến. Có điều dưới thủ đoạn ôn nhu của Khấu Trọng, nàng ta mau chóng đổi giận làm vui, lại cười nói vui vẻ với hai gã như thường.
Đến giờ cơm tối, Khấu Trọng hỏi lại chuyện điều tra nội gián, Hương Ngọc Sơn chỉ cúi đầu trầm giọng nói: "Sớm đã chạy trốn từ lâu rồi!".
Tố Tố tiếp lời hỏi: "Đó là một nữ tỳ thân cận của ta, từ sáng sớm nay đã không thấy tung tích. Ôi! Thật không ngờ ta coi ả như tỷ muội, mà ả lại làm ra những chuyện này!".
Hương Ngọc Sơn cười khổ nói: "Ả ta từ nhỏ đã thị hầu cho ta, nên rất được tin tưởng, chẳng ngờ đối phương cũng có thể mua chuộc được".
Từ Tử Lăng chau mày nói: "Ả ta có biết võ công không?". Hương Ngọc Sơn ngạc nhiên lắc đầu.
Khấu Trọng thở dài nói: "Ngươi bị gạt rồi, nếu ta đoán không lầm, ả tiểu tỳ đó đã trúng phải độc thủ của đối phương rồi. Bọn chúng làm vậy chỉ để ngươi tưởng rằng không còn nội gián nữa mà thôi".
Tố Tố kinh hãi thốt lên: "Tiểu Mai!". Nước mắt trào ra chảy trên đôi má phấn của nàng. Từ Tử Lăng trừng mắt nhìn Khấu Trọng như trách móc, rồi đỡ Tố Tố đi vào trong phòng khuyên giải.
Khấu Trọng vỗ trán hối hận nói: "Là ta không tốt!".
Vân Ngọc Chân thấp giọng nói: "Các ngươi đối với Tố tỷ thật là tốt đến không thể tốt hơn nữa".
Hương Ngọc Sơn trầm ngâm: "Làm sao mới bắt được tên nội gián này ra băm vằm thành muôn mảnh đây?".
Khấu Trọng nhìn vào trong nội sảnh, thở dài một tiếng, trầm giọng nói: "Hắn đã làm Tố tỷ phải đau lòng rơi lệ, ta quyết không thể tha. Đem tên tỳ nữ bị bắt sống đó lên đây, ta đảm bảo có thể tra ra được thân phận của tên nội gián kia".
o0o
Sau khi nữ tỳ được giải đến một gian phòng nhỏ, Khấu Trọng khẽ phất tay ra hiệu cho những người khác đi ra ngoài. Nữ tỳ này tuổi chừng hai mươi mốt, dáng người cũng rất xinh đẹp, tuy sắc mặt có hơi nhợt nhạt, nhưng thần sắc kiên quyết, xem ra cũng thuộc hạng không dễ khuất phục. Khấu Trọng ngồi xuống một chiếc thái sư ỷ, mỉm cười nói: "Cô nương, mời ngồi!".
Tiểu tỳ khẽ lắc đầu, cắn chặt môi, biểu thị quyết tâm không nói gì. Khấu Trọng nhàn nhã nói: "Chỉ cần ngươi trả lời ta mấy câu hỏi nhỏ, ta có thể lập tức thả ngươi ra, để cho ngươi hưởng thụ cuộc sống thanh xuân tươi đẹp!".
Tiểu tỳ thoáng ngây người, trong mắt hiện lên thần sắc khó tin, nhưng vẫn lắc đầu không nói. Khấu Trọng biết ả ta không chịu tin trên đời lại có chuyện dễ dàng như vậy, bèn cười nói: "Có ai không biết Khấu Trọng này là người tốt chứ, chủ nhân của ngươi muốn giết ta, không phải vì ta đã làm ra chuyện gì xấu xa mà chỉ vì lòng tham với Dương Công Bảo Khố mà thôi, thế nên chủ nhân của ngươi mới là người xấu! Hà! Đạo lý thật là đơn giản, chỉ có kẻ ngu ngốc mới không hiểu được".
Tiểu tỳ tuy vẫn không nói gì, xong sắc mặt đã không còn khẩn trương như trước nữa. Khấu Trọng vỗ ngực nói: "Ta đảm bảo chỉ cần ngươi trả lời ta ba câu hỏi, ta lập tức sẽ thả ngươi!".
Thân hình nhỏ nhắn của tiểu tỳ khẽ run lên, cúi đầu thấp giọng nói: "Nếu ta trả lời ngươi, nhưng ngươi lại khăng khăng bảo đó là do ta bịa đặt, vậy ...".
Khấu Trọng ngắt lời nói: "Có phải bịa đặt hay không, trong lòng mọi người đều tự biết cả. Giả như nếu ngươi có gì do dự bất quyết, lúc nói chuyện lại ngừng ngừng ngắt ngắt, vậy không phải rõ ràng là đang bịa chuyện hay sao, nếu như vậy thì không cần tiếp tục nói nữa!".
Tiểu tỳ cắn môi nói: "Thật sự chỉ hỏi ba câu thôi đúng không?".
Khấu Trọng gật đầu đáp: "Đương nhiên! Ta đâu phải là kẻ nói ra rồi lại nuốt lời!".
Tiểu tỳ bắt đầu dũng cảm nhìn thẳng vào gã, sinh cơ bắt đầu hiện lên trong khóe mắt: "Chỉ cần ta không do dự, lúc nói chuyện không ngập ngập ngừng ngừng, vậy thì ta có thể đi đúng không?".
Khấu Trọng gật đầu khẳng định: "Chính là như vậy, có điều nếu ngươi phạm phải những sai lầm đó, ta sẽ lập tức phế bỏ võ công, sau đó bán ngươi đến kỹ viện thấp hèn nhất để cho ngươi mỗi ngày phải tiếp ít nhất mười tên khách nhân, có hiểu không?".
Tiểu tỳ nghe gã nói vậy, sắc mặt đại biến, còn Khấu Trọng thì trên thực tế căn bản không biết làm sao mới có thể phế bỏ võ công của người khác, lại càng không thể bán ả ta vào thanh lâu, tất cả chỉ là những lời hăm dọa suông mà thôi. Hồi lâu sau, ả tiểu tỳ mới gật đầu đáp ứng. Chuyện dễ dàng như vậy, nếu đổi lại là bất cứ ai cũng khó mà cự tuyệt, Khấu Trọng chính là đã nắm được tâm lý này của ả, nên không sợ ả không mắc bẫy.
Song mục gã sáng rực hào quang, nhìn chằm chằm khiến ả tiểu tỳ sợ đến phát run, trầm giọng nói: "Ngươi tên là gì?".
Tiểu tỳ ngạc nhiên đáp: "Ta tên Tiểu Thu?". Trong lòng thầm nhủ dễ dàng như vậy không biết có tính là một câu hỏi hay không.
Khấu Trọng vỗ tay lên thành ghế nói: "Câu hỏi thứ nhất đã xong!".
Tiểu tỳ không nén nổi vui mừng lộ ra nét mặt, nhẹ giọng nói: "Mời Khấu công tử hỏi tiếp câu thứ hai!".
Khấu Trọng ôn hòa hỏi tiếp: "Câu hỏi thứ hai là... hừm, chủ nhân của ngươi là ai?".
Tiểu tỳ đáp nhanh: "Mi công chúa".
Khấu Trọng vui vẻ nói: "Cung hỉ, cung hỉ! Ngươi đã qua được câu hỏi thứ hai rồi!
Chỉ cần trả lời một câu hỏi cuối cùng, ta sẽ đích thân dẫn ngươi ra thành đoàn tụ với người nhà, tốt nhất không nên trở về với Mi công chúa nữa. Đi theo một chủ nhân thanh danh xấu như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp họa sát thân như chơi, lần này cứ coi như là một bài học nhớ đời đi!".
Tiểu tỳ hạ thấp giọng nói: "Công tử xin cứ hỏi!".
Khấu Trọng cố ý trầm mặc hồi lâu, lúc tiểu tỳ cảm thấy khẩn trương đến độ toàn thân mất tự nhiên thì gã mới vỗ mạnh tay xuống thành ghế quát lên: "Đêm qua ai đưa thư cho ngươi?".
Tiểu tỳ há hốc miệng, không nói lên lời, Khấu Trọng quát lên: "Không hợp lệ!".
Tiểu tỳ nước mắt dàn giụa, vội vàng nói: "Tôi không biết tên của y".
Khấu Trọng không để cho ả có cơ hội suy nghĩ, quát lên: "Hắn cao bao nhiêu?".
Tiểu tỳ không dám do dự, đáp nhanh: "Cao hơn tôi nửa cái đầu!".
Tiếp đó Khấu Trọng liên tiếp hỏi hơn mười câu khác nhau, cuối cùng mới đứng dậy nói: "Ta biết hắn là ai rồi, bây giờ sẽ thả ngươi đi, không cần khóc nữa".