Đại Đường Song Long Truyện

Chương 604: Chương 604: Kế hoạch tương lai




Từ Tử Lăng được Lôi Cửu Chỉ đón tiếp vào trong nhà, tiện đường giới thiệu cho gã biết bốn tên giúp việc mới đến. Sau khi vào sảnh, Từ Tử Lăng thấy Nhậm Tuấn trong vai Tư Đồ Phúc Vinh thần tình cổ quái, đang đứng tại một góc. Gã ngạc nhiên hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Lôi Cửu Chỉ dương dương đắc ý đáp:

- Ngươi có nhận thấy Phúc Vinh gia có chút khác biệt hay không?

Nhậm Tuấn làm ra vẻ bất đắc dĩ, cho thấy Lôi Cửu Chỉ bắt hắn đứng đó để đợi xét duyệt.

Từ Tử Lăng hờ hững liếc qua, mỉm cười:

- Tiểu Tuấn không những giả trang làm Tư Đồ Phúc Vinh mà còn giả làm đệ, đúng không?

Nhậm Tuấn vui mừng đáp:

- Nhãn lực của Từ gia thật sắc bén, thế mà tiểu tử lại e ngài không nhìn ra thủ đoạn của Lôi gia.

Lôi Cửu Chỉ lên mặt nói:

- Đây chính là thủ pháp cần phải làm để đối phó với hạng cao thủ. Cho nên ta đã làm cho giày của tiểu Tuấn cao lên, khiến cho hắn cao bằng Tử Lăng, cũng đắp cho vai hắn to ra nữa. Khi Tử Lăng cần quay lại làm Tư Đồ Phúc Vinh thì sẽ không ai có thể khám phá ra.

Từ Tử Lăng vui vẻ lựa lời tán dương lão vài câu rồi hỏi:

- Liệu có phương pháp nào dùng một loại bột bôi lên bề mặt bức họa, khiến người ta khó lòng phát hiện ra nhưng lại có thể từ từ tỏa ra một mùi gì đó không?

Lôi Cửu Chỉ chỉ vào đầu mình cười đáp:

- Lão bợm này có thể giải quyết giúp ngươi bất cứ chuyện gì, bất quá tốt nhất ngươi hãy nói rõ nguồn cơn, nếu không sẽ sai một ly đi một dặm đó.

Từ Tử Lăng bèn đem suy nghĩ của mình nói ra. Nghe xong Lôi Cửu Chỉ buông một câu cộc lốc:

- Để ta nghĩ đã.

Nói rồi bỏ đi.

Nhậm Tuấn đến bên cạnh gã, thành khẩn nói:

- Từ gia thật lợi hại, không ngờ nghĩ ra diệu kế phi thường kiểu này.

Từ Tử Lăng mỉm cười hỏi:

- Cả ngày ru rú trong phòng, ngươi có cảm thấy buồn bực không?

Nhậm Tuấn lắc đầu đáp:

- Làm sao mà phiền muộn được? Tiểu tử theo hai vị tiền bối mỗi ngày đều học được những cái mới mẻ. Khấu gia đang ở trong phòng nghỉ ngơi, mời Từ gia quá bộ vào gặp.

Từ Tử Lăng hỏi:

- Tống gia đâu?

Nhậm Tuấn hạ giọng đáp:

- Sau khi Tống gia đi gặp Thương trường chủ về liền ra ngay đình trong vườn ngồi ngơ ngẩn, bọn tại hạ không dám quấy nhiễu.

Trong lòng Từ Tử Lăng dấy lên một cảm giác bất an, gật đầu nói:

- Để ta gặp Khấu Trọng đã rồi hãy nói chuyện.

---oOo---

Từ Tử Lăng ngồi xuống cạnh giường. Khấu Trọng đang nằm, hai tay đan nhau, đặt ra sau làm gối đầu, ngẩng lên nhìn gã than thở:

- Ta có hai nan đề cần trao đổi với ngươi.

Từ Tử Lăng nhăn nhó cười:

- Trông bộ dạng mặt cau mày có của ngươi, hiện tại ta có thể khẳng định nan đề đang tràn ngập đầy đầu. Ài! Nan đề à? Ta cũng có đây.

Khấu Trọng ngồi bật dậy, cười nói:

- Là ta nói trước nhé, cho nên ta có quyền ưu tiên. Ta chưa nói cho ngươi biết, hôm qua ta đã động thủ với Loan Loan.

Từ Tử Lăng hiểu được Khấu Trọng không muốn để Hầu Hy Bạch biết khía cạnh này của sự việc vì nó có liên quan đến Thạch Chi Hiên. Gã hỏi:

- Thiên Ma đại pháp đã viên mãn của nàng lợi hại đến mức nào?

Khấu Trọng đáp:

- Ta còn chưa nếm trải rõ ràng thì đã mơ hồ có cảm giác cực đoan rằng Thiên Ma đại pháp là khắc tinh Tỉnh Trung Bát Pháp của ta, cũng giống như kiểu hiện tượng tương khắc tự nhiên, thủy có thể khắc hỏa vậy.

Từ Tử Lăng nói:

- Sự tình vị tất đã nghiêm trọng như vậy, chỉ vì nàng ta am hiểu hơn bất kỳ ai về chân khí lấy Trường Sinh quyết làm căn bản của chúng ta. Các ngươi động thủ như thế nào?

Khấu Trọng đáp:

- Là nàng ép ta động thủ để chứng minh chỉ có Thiên Ma trường khí mới có thể vây khốn Thạch Chi Hiên. Nan đề là ở chỗ đó, rốt cuộc chúng ta hợp tác hay cự tuyệt nàng? Hôm nay chúng ta nhất định phải phúc đáp, thời gian không còn đủ để bọn ta dùng dằng nữa.

Từ Tử Lăng nói:

- Hoặc có thể là vì ta đã thấy bộ dạng khóc lóc thê thảm của Loan Loan, cảm thấy nàng ta vẫn là một người bằng xương bằng thịt, cho nên vào lúc nàng đang ở hoàn cảnh bốn bề thọ địch thế này, chúng ta vì người hay vì mình thì đều nên giúp nàng một phen. Nhưng hợp tác chỉ là để đối phó với Thạch Chi Hiên, về sau chúng ta sẽ không nhúng tay vào bất cứ việc gì của Loan Loan nữa.

Khấu Trọng than thở:

- Ngươi thông cảm với nàng là vì nhận thấy Thạch Chi Hiên ỷ lớn bắt nạt bé. Nhưng ta lại có một cảm giác, nhiều khả năng Loan Loan sẽ là một Thạch Chi Hiên khác, cuối cùng sẽ có một ngày thiên hạ không ai chế ngự nổi.

Từ Tử Lăng chằm chằm nhìn gã một lát rồi nói:

- Biểu hiện tối qua của nàng khẳng định khiến ngươi đến giờ vẫn còn run sợ, đúng không?

Hai mắt Khấu Trọng loang loáng, đột nhiên khóe miệng khẽ cười, gã đáp:

- Phải nói là xúc động không nói nên lời. Trường khí Thiên Ma của nàng ta linh hoạt, biến hóa không ngừng, tác động sâu sắc đến sự truy cầu võ đạo của ta, giống như Bất Tử Ấn pháp của Thạch Chi Hiên vậy. Được rồi! Theo lời ngươi hợp tác với nàng, thử đánh cược con mẹ nó một phen. Nếu việc ám sát Thạch Chi Hiên thất bại, chúng ta nên ứng biến thế nào?

Từ Tử Lăng trầm giọng đáp:

- Lập tức bỏ chạy, bỏ luôn kế hoạch Tư Đồ Phúc Vinh. Nếu không sẽ liên lụy đến rất nhiều người, bởi vì chúng ta sẽ khuấy động sát cơ của Thạch Chi Hiên, và vì thế lão sẽ không từ thủ đoạn để đối phó bọn ta. Chuyện đó không thể nói chơi được.

Khấu Trọng nói:

- Nan đề thứ nhất đã được giải quyết. Nan đề còn lại e rằng ngay cả ngươi cũng hữu tâm vô lực.

Dứt lời, gã nói ra điều băn khoăn của Tống Sư Đạo.

Từ Tử Lăng trầm ngâm một hồi, thấy Khấu Trọng trợn tròn mắt ngây ngốc nhìn mình liền ngạc nhiên hỏi:

- Sao ngươi mắt tròn mắt dẹt nhìn ta vậy?

Khấu Trọng chán nản đáp:

- Ta xem ngươi có thừa cơ khuyên ta bỏ việc tranh bá thiên hạ không. Ài! Ta hiện tại cảm thấy rất tội lỗi. Đó có thể nói là cơ hội duy nhất để Tống nhị ca đạt được hạnh phúc, nếu như thất bại, huynh ấy sẽ mất đi niềm vui trong cuộc sống, nói không chừng sẽ đến trước mộ mẹ tự vẫn cho trọn tình. Đó là việc ta không muốn trông thấy nhất.

Từ Tử Lăng trầm giọng nói:

- Theo tình hình diễn tiến trước mắt, nếu như Khấu Thiếu Soái ngươi bỏ việc tranh bá, Lạc Dương tất sẽ thất thủ, Tống Khuyết sẽ vì chuyện của ngươi mà tâm tàn ý lạnh, khoanh tay đứng nhìn không lý đến Trung Thổ nữa. Lý Uyên sẽ gọi Lý Thế Dân về Trường An, thay vào đó là Lý Nguyên Cát sẽ chủ trì đại cục. Bởi Lạc Dương được Quan Trung hỗ trợ nên Đậu Kiến Đức và Lưu đại ca sẽ chỉ còn nước bại trận, Ba Thục đúng hẹn hàng Đường, thiên hạ quần hùng sẽ kéo nhau lần lượt đầu hàng hay binh bại thân vong. Dưới tình huống ấy, Lý Thế Dân khẳng định sẽ bị người của Ma môn ám sát, khi đó thiên hạ của Đường thất nếu không rơi vào tay Ma môn thì cũng khó tránh khỏi vận mệnh bị liên quân Tái Ngoại xâm lược.

Khấu Trọng chấn động hỏi:

- Ngươi như là lần đầu tiên chính thức ủng hộ ta chiến đấu để thống nhất thiên hạ ấy nhỉ?

Từ Tử Lăng cười gượng:

- Ta chỉ là lấy việc luận việc mà thôi. Xem tình hình Lý Uyên bị Duẫn Tổ Văn của Ma môn lợi dụng nhược điểm háo sắc, còn có tình thế Độc Cô phiệt, Vũ Văn phiệt và Lý phiệt hợp nhất, thêm vào đó ngoài Thạch Chi Hiên lại có Loan Loan, Lý Thế Dân tuyệt đối không có cơ hội nào, những gì Phi Huyên trông đợi sẽ tan thành mây khói. Mà chính như ngươi nói, Lý Thế Dân vì sách lược ngụ binh ư nông nên căn bản không thể giữ binh độc lập, mà y cũng không muốn làm như vậy.

Khấu Trọng nói:

- Nếu ta thực sự có thể giết Lý tiểu tử, đánh bại Đường quân thì tính sao?

Từ Tử Lăng đáp:

- Chiến tranh vô tình, không phải ta giết ngươi thì ngươi giết ta, ta biết nói sao đây. Nhưng không phải ngươi đã từng nói chỉ có dã tâm tranh giành thiên hạ và quá trình hưởng thụ kiểu này nhưng không có hứng thú làm Hoàng đế sao? Nếu tình thế cho phép, ngươi có thể tha cho Lý Thế Dân, tương lai nhường y làm Hoàng đế.

Khấu Trọng nhăn nhó cười:

- Nghe ngươi nói ra ta lại thấy ngứa ngáy trở lại. Nói trắng ra, thấy nỗi khổ khi làm vua của Lý Uyên, có đứa ngốc mới muốn làm Hoàng đế. Chỉ tiếc là chúng ta si tâm vọng tưởng. Theo tình thế phát triển hiện tại, cho dù ta có thể đoạt được Giang Đô thì vẫn khó thoát khỏi thế kém, binh bại chiến tử. Thật thà mà nói, ta chẳng thấy mình có cơ hội gì sất. Ngoài chí khí quyết tâm đấu lâu dài với Lý Thế Dân, về thực lực và chiến lược bố trí giữa ta và y vẫn có một khoảng cách biệt lớn.

Từ Tử Lăng lắc đầu nói:

- Ngươi vì thất bại trước Lý Thế Dân ở Từ Giản, tâm tình ức chế nên đã tự đánh giá thấp bản thân, cũng như nhạc phụ tương lai Thiên Đao Tống Khuyết. Chỉ cần ngươi có thể duy trì cục diện, đợi Tống Khuyết dẫn đại quân phương Nam lên phía Bắc, tình thế thiên hạ sẽ thay đổi, không còn là cục diện Lý phiệt độc bá nữa.

Khấu Trọng ngơ ngác hỏi:

- Tống Khuyết sẽ đến giúp ta sao?

Từ Tử Lăng nói:

- Việc này vô cùng chính xác. Đó là Trầm Lạc Nhạn và Lý Thế Dân nói cho ta. Tống Khuyết đang triệu tập các tộc ở Lĩnh Nam hình thành Lý Liêu quân, tiến hành tập huấn. Nếu từ Lĩnh Nam ngồi thuyền Bắc thượng, khoảng một tháng sẽ đến nơi.

Khấu Trọng bán tín bán nghi hỏi:

- Lão nhân gia người vì sao không lập tức đến cứu ta?

Từ Tử Lăng đáp:

- Tụ hội quân đội rồi tập huấn phải mất ít nhất ba tháng, cộng với thời gian đi thuyền một tháng nữa thì cũng mất toi bốn tháng rồi. Do đó đại quân Lĩnh Nam nhanh nhất cũng phải tháng mười mới có thể đến giúp ngươi. Nhưng Tống Khuyết lại là một đại gia quân sự nên tuyệt sẽ không Bắc thượng vào lúc đó.

Khấu Trọng thất thanh hỏi:

- Vì sao mà phải trì hoãn? Đến lúc đó có khả năng ngươi đã xin Lý tiểu tử lấy lại di hài của ta, đem đi an táng cạnh mộ của mẹ rồi.

Từ Tử Lăng than thở:

- Trọng thiếu gia ngươi lúc này đúng là quá để tâm nên hồ đồ mất rồi. Người phương Nam đi lên phía Bắc chiến đấu, đầu tiên cần phải khắc phục vấn đề thủy thổ. Ở phương Bắc, tháng mười mùa đông bắt đầu, trong cảnh thời tiết lạnh lẽo, binh sỹ phương Nam không chịu được gió tuyết khổ cực nên lực chiến đấu sẽ giảm mạnh. Bằng vào trí tuệ của Tống Khuyết, làm sao không biết nhẫn nại đợi sang xuân hoa nở ấm áp mới xuất binh, đến lúc đó ông ta mới báo cho ngươi biết kế hoạch ấy.

Khấu Trọng hít vào một hơi lạnh than:

- Đến lúc đó chẳng phải là đã trường kỳ chống cự chín tháng rồi sao.

Từ Tử Lăng nói:

- Để xem Lạc Dương có thể phòng thủ được bao lâu. Ta nguyện giúp ngươi trong việc đánh chiếm Giang Đô. Đây không phải là lời nói do cảm xúc nhất thời mà là quyết định đã được đắn đo suy nghĩ kỹ càng. Ta không muốn giao phong với Lý Thế Dân nhưng đối với Lý Tử Thông thì lại chẳng có gì phải cố kỵ.

Khấu Trọng ngơ ngẩn nhìn gã hồi lâu rồi thốt lên:

- Tốt! Bất kể việc ám sát Thạch Chi Hiên thành hay bại, ta sẽ lập tức quay lại Bành Lương, gắng hết sức thu phục Lý Tử Thông.

Từ Tử Lăng nói:

- Ta rất vui mừng vì ngươi khôi phục đấu chí nhưng lại không biết đó là phúc hay là họa. Sau chuyện ở đây, ta sẽ đi Ba Thục một phen, sau đó sẽ đến Bành Lương hội họp với ngươi.

Khấu Trọng băn khoăn:

- Trước mắt, điểm rối ren giữa Tống nhị ca và mỹ nhân trường chủ nên tháo gỡ thế nào? Thực sự ta e Thượng Tú Tuần vì nghĩ cho mục trường mà sẽ đồng ý gả cho Lý Kiến Thành. Đó là việc chúng ta khó có thể nuốt trôi.

Từ Tử Lăng nói:

- Chúng ta tìm một cơ hội để mở hết lòng dạ nói chuyện với Tú Tuần một phen, hy vọng nàng trì hoãn, đợi đến khi Lạc Dương thất thủ mới quyết định việc này.

Khấu Trọng gật đầu tán thành:

- Đó là một biện pháp trong khi chẳng có cách nào, hy vọng mỹ nhân trường chủ thực sự xiêu lòng vì Tống nhị ca, như thế mọi chuyện đều ổn. Hai nan đề của ta đều đã được giải quyết trọn vẹn. Vấn đề mới của ngươi là ở mặt nào vậy?

Từ Tử Lăng đem tất cả nỗi lo lắng của Hồ Tiểu Tiên mà gã biết nói ra rồi tiếp:

- Nếu có thể chứng thực Lý Uyên lấy đi bức họa là có mưu đồ khác thì chúng ta phải thay đổi đại kế đánh cắp nó thôi, vả lại hấp tấp sẽ càng nguy hiểm hơn. Hiện tại chúng ra đem hai việc trộm tranh và mưu sát Thạch Chi Hiên gộp lại một mối, bất cứ điểm nào nảy sinh vấn đề, chúng ta cũng phải hành sự theo kiểu không thành công thì lập tức rút lui.

Khấu Trọng lo lắng nói:

- Nếu Lý Uyên không muốn Tống nhị ca giám định bảo họa nữa hoặc là đợi vài tháng cho phong thanh lắng xuống mới làm, vậy thì chúng ta có phải là những tên ngốc, luôn luôn bị động không?

Từ Tử Lăng quả quyết nói:

- Trực giác mách bảo ta rằng chỉ trong vài ngày tới Lý Uyên sẽ mời nhị ca vào cung, bởi vì lão tất phải khẳng định bức danh họa trong tay là đồ thật hay là đồ rởm, nếu không sẽ biến thành một trò cười. Nếu Tống nhị ca thực sự là Thân Văn Giang, một lời của Lý Uyên đủ khiến huynh ấy không dám nói càn, cho nên tuyệt đối không có chuyện đợi cho phong thanh lắng xuống đâu. Hồ Tiểu Tiên lại vô cùng xinh đẹp, chẳng trách Lý Uyên lại động tâm. Bất quá lão có ý với Tiểu Tiên hay không thì phải đợi Hầu công tử đi chứng thực đã.

Khấu Trọng hưng phấn trở lại nói:

- Đêm nay chúng ta đi khám phá thực hư địa đạo nhập cung rồi vào trong cung dò đường. Con mẹ nó, Dương Châu Song Long và Đa Tình Công Tử đến đây!

Từ Tử Lăng không bị lây sự hưng phấn của gã, lạnh lùng nói:

- Nên là Tào Tam đến!

Khấu Trọng thắc mắc:

- Tào Tam?

Từ Tử Lăng giải thích:

- Đương nhiên là Tào Tam. Chúng ta trước hết giả làm Tào Tam tiện tay dắt dê lấy một món quốc bảo trong Đường cung, rồi lần khác mới đi trộm tranh để chúng không cảm thấy việc đó xảy ra quá đột ngột. Như thế Lý Uyên cũng sẽ không hoài nghi Tống nhị ca tiết lộ bí mật.

Khấu Trọng nhăn trán thắc mắc:

- Như thế sẽ khiến Lý Uyên càng tăng cường phòng bị, đối với chúng ta chỉ có hại mà không có lợi.

Từ Tử Lăng mỉm cười:

- Thực sự ngươi cho rằng có sự khác biệt ư? Lý Uyên vì đề phòng Thạch Chi Hiên, thêm vào đó lại có vụ Toa Phương bị giết, việc cảnh giác giới bị trong cung đã sớm lên đến đỉnh điểm, nên căn bản chẳng có gì khác.

Khấu Trọng thở phào một hơi nói:

- Tiểu tử nhà ngươi so với ta gan to mật lớn hơn nhiều. Giống như ta tự cho rằng mình là chiến sỹ trên tình trường thì ngươi là tướng tiên phong ở đó, là thượng cấp của ta. Ha ha! Tào Tam không những không cao chạy xa bay mà còn vào Hoàng cung khua khoắng. Để xem khi mất đồ, Lý phiệt rốt cuộc sẽ bị kích động dẫn đến phản ứng gì?

Từ Tử Lăng ngẩng đầu nhìn trời nói:

- Gần một canh giờ nữa là hoàng hôn rồi! Chúng ta có nên đi gặp Thương Tú Tuần không?

Khấu Trọng đáp:

- Ta cho rằng nên là một mình ngươi đi gặp nàng nói chuyện, còn ta đi tìm Nhĩ Văn Hoán, nói cho hắn biết phải bỏ trận đánh bạc đêm nay. Cái này gọi là thả con săn sắt bắt con cá rô, đợi hắn đưa ra đề nghị. Tỷ dụ thà làm mấy tên ngốc ở ngoài Thượng Lâm Uyển còn hơn làm những việc con mẹ nó như sang phía đối diện tham gia chiếu bạc. Chúng ta phải giả như cuối cùng bị thuyết phục, bởi vì Thái Hành song kiệt không những tham lam thành tính mà còn là loại chỉ nghĩ đến mình.

Từ Tử Lăng than thở:

- Dài dòng thế cũng là muốn ta đơn thương độc mã đi gặp mỹ nhân trường chủ, để ta chuốc lấy tiếng xấu chứ gì?

Khấu Trọng vỗ vai gã nói:

- Trên đời chỉ có hai huynh đệ, cái này gọi là đồng tâm hợp lực, lại cũng là phân công hợp tác mà!

Lúc này, trong lòng hai gã như có cảnh báo, cùng đến bên cửa sổ phòng ngủ nhìn về phía Tây.

Một bóng u linh đang đứng bên ngoài, miệng cười duyên dáng, đôi mắt đẹp long lanh chằm chằm nhìn hai gã khiến bọn họ chấn động, hồn phi phách tán.

(Hết hồi 604).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.