Đại Đường Song Long Truyện

Chương 650: Chương 650: Ký ức đau buồn




Khấu Trọng đích thân tiễn Bạt Phong Hàn lên đường. Men theo Vận Hà đi được chừng mười dặm, Bạt Phong Hàn dừng bước nói:

- Ta sẽ vượt sông ở đây. Ngươi còn nhiều việc cần phải về xử lý, không cần tiễn nữa.

Khấu Trọng dụng thần quan sát tình hình hai bên bờ. Bạt Phong Hàn thấy thế cười nói:

- Đừng quên những ngày tháng qua ta đã sống thế nào. Hơn nữa, từ khi hiểu chuyện đời đến giờ, ta luôn biết phòng ngừa người khác. Yên tâm đi! Không ai có thể ngăn cản ta trở lại Lạc Dương, kể cả Tất Huyền. Chưa bao giờ ta lại tin tưởng vào bản thân như lúc này.

Khấu Trọng cười khẽ:

- Nếu ta thực sự không yên tâm thì đã bỏ qua tất cả cùng ngươi đến Lạc Dương. Tối hôm trước, khi ngươi đối phó với Thế Dân, Nguyên Cát và đám cao thủ nhà Đường, bất kể mưu lược hay thủ pháp đều tinh tế tuyệt luân. Rõ ràng đã không uổng công một trăm ngày ngươi tu hành ở sa mạc.

Bạt Phong Hàn nói:

- Trăm ngày đó là tiềm tu. Đến Lạc Dương là thực tiễn. Học và hành không thể thiếu một.

Ngừng một chút, hắn nói tiếp:

- Bọn ta ngồi xuống nói vài câu được không?

Khấu Trọng cười đáp:

- Đó là việc ta cầu còn không được. Mấy hôm nay, nếu không liên tục hành trình thì lại bận rộn bàn công việc, có chút thời gian rảnh thì phải dùng để nghỉ ngơi, căn bản không có dịp để hỏi lão ca ngươi chuyện Ba Đại Nhi.

Dẫn gã tới ngồi trên một phiến đá lớn bên bờ sông, Bạt Phong Hàn bật cười:

- Thì ra tên tiểu tử ngươi vẫn chưa chịu thôi. Hiện giờ, ta không nghĩ và cũng không muốn đề cập tới bất kỳ việc gì liên quan đến nàng. Có thể một ngày nào đó ta sẽ tiết lộ cho ngươi biết, nhưng không phải bây giờ. Nhìn xem! Bầu trời đêm nay đầy sao thật là đẹp đẽ. Mỗi khi nhìn bầu trời đêm bao la vô tận, ta đều cảm thấy sinh mệnh không có bất kỳ giới hạn nào. Cho dù chúng ta cố gắng sáng tạo thế nào đi chăng nữa, đứng trước sự huyền diệu của bầu trời đêm vẫn chỉ là đom đóm so với ánh trăng mà thôi.

Khấu Trọng ngửa mặt nhìn trời sao rồi nói:

- Con người có một khuyết điểm lớn là bất kỳ điều tốt đẹp nào họ cũng có thể quen dần mà coi đó là chuyện thường. Bầu trời sao là một ví dụ tốt nhất, nhiều lúc chúng ta lười ngắm nhìn nó.

Bạt Phong Hàn trầm ngâm một lát, bỗng thở dài hỏi:

- Phải chăng ngươi định cùng sống chết với Lạc Dương?

Khấu Trọng nhìn Bạt Phong Hàn với vẻ ngạc nhiên, đoạn nhíu mày hỏi:

- Ngươi cho rằng Đậu Kiến Đức hoàn toàn không có cơ hội sao?

Bạt Phong Hàn nhăn nhó cười đáp:

- Ta hoàn toàn không hiểu gì về Đậu Kiến Đức. Điều duy nhất ta biết là lão chưa từng gặp phải kình địch thực sự. Từ Viên Lãng và Mạnh Hải Công không thể so sánh được với Lý Mật, Vũ Văn Hoá Cập, Tiết Cử hoặc Lưu Vũ Chu khi họ còn hưng thịnh. Đậu Kiến Đức có thể thu phục được họ cũng chẳng nói lên rằng lão có bản lĩnh gớm. Nhưng Lý Thế Dân thì lại là thống soái chưa từng gặp đối thủ. Cao thấp rõ ràng như vậy, trừ khi bọn ta bị mù, nếu không đương nhiên phải biết Đậu Kiến Đức tuyệt không có may mắn gì nữa.

Khấu Trọng chán nản thốt:

- Ta thật hy vọng mình có thể tìm ra lý do hợp lý để phản bác lại phân tích của ngươi, nhưng chỉ có lòng mà không có sức. Ta cố giữ Lạc Dương là để tranh thủ thêm chút thời gian cho Thiếu Soái quân của mình chứ không phải bán mạng cho tên tiểu nhân ti tiện Vương Thế Sung.

Bạt Phong Hàn nói:

- Nếu như nhận xét của chúng ta về cuộc chiến giữa Đường, Hạ giống nhau thì tốt rồi. Sau khi phá xong Đậu quân, Lý Thế Dân tất sẽ huy động toàn lực tiêu diệt Thiếu Soái quân của ngươi. Một chiêu tàn độc hơn là hắn buộc ngươi phải mất mạng ở Lạc Dương, vĩnh viễn không trở về Bành Lương được. Khi đó thì Thiếu Soái quân không đánh cũng tan, Tống Khuyết chỉ còn cách ngậm bồ hòn rút về Lĩnh Nam nhường cho quân Đường xưng bá thiên hạ. Vì thế, ngươi phải giữ lại đường lùi cho mình, nếu không thì hối không kịp đó.

Khấu Trọng trầm ngâm một lát rồi nói:

- Bất kể lần này Đậu Kiến Đức xuất binh vì lợi ích của mình hay vì tình nghĩa với ta thì ta vẫn phải có trách nhiệm, không thể ngồi nhìn lão chìm xuồng được. Chỉ cần có thể dùng thủ đoạn tung tin tình báo giả khóa chặt Lý Thế Tích, tạm thời giải tỏa mối nguy của Trần Lưu thì ta sẽ tìm cách đẩy lùi Lý Thế Dân. Cũng có vài biện pháp, nhưng chẳng cái nào nắm chắc thắng lợi hơn năm phần, vì thế mà ta đang nghĩ đến đau đầu nát óc đây.

Bạt Phong Hàn nói:

- Thứ cho huynh đệ nói thẳng. Tuy ngươi cảm thấy phải có trách nhiệm đối với việc Đậu Kiến Đức đến cứu viện, nhưng thực ra đó chỉ là nhân từ của đàn bà mà thôi. Trong tình hình trước mắt, Đậu Kiến Đức không còn lựa chọn nào khác. Chỉ cần nhìn lão tập kết quân ở Vũ Trắc, lại nói với ngươi trong ba ngày sẽ vượt sông là đủ biết lão đã sớm chuẩn bị đâu vào đấy để tấn công quân Đường rồi. Nếu như Đậu Kiến Đức chiếm được Lạc Dương trước thì ngươi nghĩ lão sẽ đối đãi khách khí với ngươi sao? Phàm những người muốn làm Hoàng đế đều thuộc dạng “thuận ta thì sống, chống ta thì chết” cả. Kể cả trước đây lão vốn không phải là người như thế, nhưng sau thời gian một mình nắm giữ đại quyền thì không thể quay về con người như xưa được nữa. Hiện giờ, Khấu Trọng ngươi là đầu não của Thiếu Soái quân, làm bất kỳ việc gì cũng không thể chỉ dựa vào yêu ghét của bản thân mà phải nghĩ cho đại cục. Một ngày Lý Thế Tích còn đóng quân ở Khai Phong thì đường sông giữa Hổ Lao và Lạc Dương vẫn trong tầm khống chế của đại Đường. Thiếu Soái quân của ngươi muốn níu kéo chân tay Lý Thế Dân thì chỉ là mơ mộng mà thôi, việc đó chả khác gì châu chấu đá xe cả. Những lời này chắc chắn ngươi không muốn nghe, nhưng ta không thể không nói. Trên chiến trường, kẻ nào tàn độc hơn thì mới có thể sống sót.

Khấu Trọng gượng cười đáp:

- Mỗi lời của lão ca ngươi đều là vàng ngọc cả. Câu cuối cùng lại càng là lời dạy quý báu trên chiến trường, ta làm sao lại không nghe theo. Lão ca ngươi còn có đề nghị gì không?

Bạt Phong Hàn trả lời:

- Đánh thành, giữ thành, quyết thắng trên chiến trường thì ngươi giỏi hơn ta nhiều, đương nhiên là do ngươi nghĩ biện pháp chứ.

Khấu Trọng gật đầu nói:

- Lời lão Bạt ngươi như sấm nổ giữa trời quang, làm ta tỉnh táo hoàn toàn rồi. Chiến trường có quy củ của chiến trường, được làm vua thua làm giặc. Đây là câu mà chính miệng Lý tiểu tử nói với ta, chẳng trách tại sao hắn lại đạt nhiều thành công đến thế. Chỉ vì hắn không có cái tâm nữ nhân, trên chiến trường thì ông trời cũng chẳng coi ra cái mẹ gì, không phải bạn tức là địch. Con mẹ nó!

Bạt Phong Hàn nói:

- Nói đến chuyện tàn nhẫn thì bọn Lý Thế Dân còn chưa bì được người Đột Quyết ta đâu. Đừng thấy Đột Lợi xưng huynh gọi đệ với các ngươi mà lầm, một khi có xung đột lợi ích thì hắn sẽ không coi các ngươi là ngoại lệ đâu.

Khấu Trọng đáp:

- Ta to gan hỏi lão ca ngươi một vấn đề, tại sao ngươi lại về phe bọn ta quay kiếm đối phó với người trong chủng tộc của mình?

Bạt Phong Hàn đưa mắt nhìn xuống dòng Vận Hà mênh mông đang cuộn chảy bên dưới, trầm ngâm một lát rồi trầm giọng:

- Ngày xưa, khi ta còn nhỏ chưa biết chuyện đời, khoảng chín mười tuổi gì đó đã thầm mến một tiểu cô nương xinh đẹp trong tộc. Nàng lớn hơn ta một chút, rất nổi bật trong đám con nít. Nàng đối với ai cũng rất tốt, là lãnh tụ của đám thiếu nữ nhỏ tuổi trong tộc.

Khấu Trọng cười:

- Ta và ngươi đều bậy bạ sớm quá. Mới tám tuổi ta đã biết lần mò đi nhìn trộm con gái tắm. Có điều lần nào cũng bị người ta phát hiện rồi đánh chửi cho một trận chứ chưa từng thành công bao giờ.

Bạt Phong Hàn bực mình nói:

- Mối tình của ta không bẩn thỉu như việc nhìn trộm của ngươi đâu. Chỉ cần thấy nàng, nghe được giọng nói của nàng là ta đã thoả mãn rồi. Vì cả nhà ta bị Lang quân giết sạch ở Cao Xương nên ngày ấy ta giống như một tên ăn mày nhỏ trong đám mã tặc đó, chỉ có thể âm thầm dùng cây gỗ thay đao để luyện lén công phu. Trước mặt nàng ta càng tự ti đến mức không dám nói năng gì.

Khấu Trọng an ủi:

- Chẳng trách chúng ta giống nhau đến thế, thì ra đều có những năm tháng tuổi thơ vô cùng tủi nhục.

Dường như không nghe thấy những lời này của gã, Bạt Phong Hàn vẫn trầm lắng trong hồi ức đau thương và vô cùng cảm xúc của mình. Hai mắt hắn đầy vẻ nhớ nhung, giọng nói nặng nề chậm rãi:

- Ta vẫn nhớ một ngày mưa phùn mù mịt, đám trẻ nhỏ trong cốc cùng nhau chơi trò đánh trận giả trên thảo nguyên mênh mông. Nàng dẫn đám tiểu cô nương đuổi theo một đứa con trai cao lớn và dễ coi hơn ta. Ta chỉ có thể nấp ở gần đó nhìn trộm nàng, trong lòng cảm thấy đố kỵ tức tối muốn thổ huyết. Cảm giác đó đến giờ ta vẫn không quên được.

Khấu Trọng tỏ vẻ thông cảm:

- Cảm giác đó quả là rất khó chịu.

Bạt Phong Hàn nói tiếp:

- Bỗng nàng phát hiện ta đang nấp trong bụi cỏ, liền chạy đến trước mặt ta chống nạnh giận dữ quát “Ngươi ở đây làm gì?”.

Câu này Bạt Phong Hàn nói bằng tiếng Đột Quyết, cho thấy hắn đã khắc cốt ghi tâm nên mới buột miệng dùng lời ngày xưa của nàng để thuật lại.

Khấu Trọng nhíu mày nói:

- Dường như nàng đối với ngươi không được tốt lắm thì phải!

Bạt Phong Hàn khẽ cười đáp:

- Phản ứng đầu tiên của ta giống hệt như ngươi vừa rồi, nghĩa là thấy bị thương tổn sâu sắc. Còn nàng thì vẫy tay gọi những tiểu cô nương khác tới, miệng reo lớn “Chúng ta đuổi bắt thằng ranh này”. Thế rồi nàng và cả đám tiểu cô nương đuổi theo ta. Ta chạy trốn mà trong lòng vui sướng đến phát khóc. Từ ngày nhà tan người chết, ta chưa bao giờ vui sướng như lúc đó.

Khấu Trọng xen lời:

- Đó là một đoạn cố sự rất đời thường nhưng lại vô cùng cảm động. Về sau ngươi và tiểu cô nương đó có tiến triển gì không?

Bạt Phong Hàn đáp:

- Không có tiến triển gì cả. Ba ngày sau thì Lang quân tràn tới. Trong lúc hỗn loạn, mọi người bỏ chạy tứ tán. Sau đó, khi ta trở lại chỗ cũ thì thấy thi thể lõa lồ của nàng. Kể từ ngày đó ta đã hạ quyết tâm tiêu diệt Lang quân.

Khấu Trọng tặc lưỡi than:

- Đến con bé mười tuổi mà cũng không tha. Bọn chúng có còn là người nữa không?

Bạt Phong Hàn nói:

- Giờ chắc ngươi đã hiểu tại sao ta bắt cóc Ba Đại Nhi, rồi vì sao ta lại phải chia tay nàng rồi chứ?

Đoạn hắn vỗ vai Khấu Trọng rồi nói tiếp:

- Hẹn gặp lại ở Lạc Dương!

Dứt lời tung mình vọt lên rồi lao qua dòng sông cuồn cuộn bên dưới.

o0o

Trong phòng họp ở phủ tướng quân lâm thời của Dương Công Khanh phía Đông Nam thành, bản địa đồ do Từ Tử Lăng mất nửa đêm đi trinh sát rồi vẽ lại được mở rộng trên mặt bàn. Gã giải thích thêm với Dương Công Khanh và Ma Thường:

- Soái kỳ của Lý Thế Dân đã được thay bằng cờ của Lý Nguyên Cát nên Lý Thế Dân chắc không ở bên ngoài thành. Quyền chỉ huy quân vây thành đổi sang Lý Nguyên Cát. Đại quân chủ lực đóng cách phía Đông thành Lạc Dương chừng năm dặm, trên một ngọn đồi cao giữa Lạc Thủy và Tào Cừ. Tất cả có ba tòa doanh trại xây bằng gỗ và đá, gần trại có bến cảng tạm và thủy sư thuyền đóng ở đó. Lại có bốn chiếc cầu gỗ bắc qua sông nối liền hai bờ, chặn đứng yết hầu của hai tuyến đường thủy.

Lạc Thủy và Tào Cừ song song chảy từ thành Lạc Dương về phía Đông, cách nhau nửa dặm, là đường sông chủ yếu thông tới Đại Hà. Quân Đường đặt bộ tổng chỉ huy ở đó cho thấy chúng quyết tâm chặt đứt đường nối Lạc Dương với Hổ Lao, làm quân Trịnh không thể hội hợp với quân Hạ được.

Từ Tử Lăng nói tiếp:

- Ngoài ra còn có hơn mười tám tòa trại lũy có quy mô xung quanh Lạc Dương, hầu hết đều được đặt ở những ngọn đồi cao có tính chiến lược, dễ thủ khó công. Phối hợp với đường hào quả thực có thể vây chết Lạc Dương.

Dương Công Khanh và Ma Thường đang tập trung tinh thần nghiên cứu sự phân bố của doanh trại và hào vây trên địa đồ. Dương Công Khanh than thở:

- Lý Thế Dân quả có tài năng dụng binh hiếm thấy. Người ta chỉ biết hắn ta thủ thành giỏi nhất thiên hạ chứ đâu có ngờ khả năng công thành cũng xuất sắc đến thế. Bất kể chúng ta đánh ra từ cửa nào thì đường hành quân cũng bị cản trở, nên chúng ta chỉ có thể đi quanh co theo hình chữ chi, sẽ vấp phải những nơi doanh trại đối phương chẹn ngang. Quân Đường thì có thể ung dung xuất quân phản kích, hoặc có thể dựa vào trại lũy mà phòng thủ đợi quân cứu viện.

Chỉ ra bên ngoài mặt Nam thành, Ma Thường nói:

- Khu vực này khá bằng phẳng, ba tòa doanh trại chỉ có một tòa được đặt ở điểm cao, vì vậy mà đường hào cũng đặc biệt nhiều. Nếu chúng ta lấp được hai con hào rồi đánh phá hai doanh trại đặt ở chỗ bằng phẳng thì doanh trại ở trên cao không đánh cũng tự loạn, chúng ta có thể khai thông sự phong tỏa mặt Nam.

Dương Công Khanh nhíu mày:

- Lấp hào thì dễ, nhưng đánh trại mới khó! Ba trại đó có tổng binh lực đạt tới hai vạn, bên ngoài mỗi trại đều có tám tòa tiễn lâu cao bốn trượng, xung quanh lại có hào sâu. Ba trại này hỗ trợ cho nhau, dù chúng ta xuất hết toàn bộ quân ra chỉ sợ cũng chẳng chiếm được một trại nào. Điều lo lắng nữa là nếu quân Đường ở những trại khác tới cứu viện, cắt đứt đường lùi thì quân ta sẽ rơi vào kiếp toàn quân tiêu diệt mất.

Ma Thường đáp:

- Nếu như Lý Thế Dân trấn thủ bên ngoài thì chúng ta nên đợi Thiếu Soái đến rồi mới tính. May mà hiện giờ ngoài đó là Lý Nguyên Cát, một kẻ đang ham lập công, lăm le vãn hồi lại danh dự đã mất, đồng thời còn vọng tưởng muốn hơn cả Lý Thế Dân, thế nên lại là chuyện khác. Tiểu tướng dám khẳng định rằng trước khi đi, Lý Thế Dân đã ra nghiêm lệnh cấm Lý Nguyên Cát chủ động công thành. Vậy trước hết phải khiêu khích sự hiếu chiến của Lý Nguyên Cát, bức hắn đánh thành, làm loạn trận cước của hắn, binh lính mỏi mệt, sau đó chúng ta sẽ tìm cách phá vây. Lúc đó thì Thiếu Soái đã tới rồi! Có Thiếu Soái chủ trì, Dương công còn gì phải lo nữa?

Dương Công Khanh hỏi:

- Tử Lăng có ý kiến gì không?

Từ Tử Lăng đáp:

- Ưu thế lớn nhất của chúng ta là tường thành cao dày, công cụ thủ thành đầy đủ, uy lực của chúng lại cực lớn. Vì thế, dù binh lực của đối phương nhiều hơn đến mấy lần, nhưng chúng ta tập trung mà địch phân tán nên quyền chủ động thực sự nằm trong tay Thiếu Soái quân. Vì thế ta mới tán thành chiến lược làm loạn trận địch để làm quân địch mỏi mệt của Ma tướng quân. Ngày đêm không nghỉ lấp hào tiến lên, không ngừng xuất kích từ các cửa thành hoặc đồng thời xuất kích mấy mũi liền, làm Lý Nguyên Cát đầu đuôi không lo được cho nhau. Như vậy chẳng những có thể nâng cao sĩ khí, giảm bớt sự sợ hãi của họ đối với quân Đường, chưa biết chừng còn có thể phá vây đến Hổ Lao hội sư với quân Hạ cũng nên.

Dương Công Khanh cuối cùng cũng đồng ý. Lão đứng lên nói:

- Được rồi! Cứ làm theo lời các ngươi. Ta lập tức vào cung gặp Vương Thế Sung. Nếu lão dám không tán thành thì chúng ta cứ vỗ đít mà về thôi.

o0o

Khi Lưu Chí Thành vội vã đến nội đường phủ Tổng quản Trần Lưu thì ấn tượng đầu tiên của Khấu Trọng về hắn là tính cách yếu mềm, lại thiếu kìm chế trước nữ sắc.

Trải qua nhiều năm xuôi Nam ngược Bắc, gặp hết đủ loại người trong thiên hạ, cộng với sự thông minh tài trí của mình, gã đã đúc kết được một phương pháp nhìn người độc đáo.

Lưu Chí Thành dáng vẻ khá bảnh bao, quần áo được lựa chọn rất chau chuốt, mới hơn ba mươi tuổi mà khóe mắt đầy nếp nhăn, khóe miệng tươi rói chưa nói đã cười, chính là bộ dạng một thư sinh hư hỏng tự cho mình là phong lưu, không cưỡng nổi sự cám dỗ của đàn bà. Loại người này lúc thành công thì dương dương tự đắc, khi thất ý thì như con rùa rụt cổ. Chỉ nghe tiếng bước chân là biết hắn đang rối loạn, sau khi làm phản trong lòng liền hoang mang. Khi hắn thấy những người chờ mình trong nội đường lại là bốn đầu lĩnh Thiếu Soái quân gồm có Khấu Trọng, Lạc Kỳ Phi, Hư Hành Chi và Tuyên Vĩnh thì tim đập thình thịch đến nỗi Khấu Trọng ở cách đó hơn trượng cũng nghe thấy rõ ràng.

Khấu Trọng xua tay lệnh cho đám thủ hạ vừa dẫn hắn tới đi ra ngoài, đoạn điềm đạm nói:

- Chí Thành ngồi đi!

Lưu Chí Thành cúi đầu xuống, không dám tiếp xúc với ánh mắt sắc bén lợi hại của Khấu Trọng. Hắn đứng nghiêm thi lễ đáp:

- Tiểu nhân đứng cũng được. Thiếu Soái có lời gì xin cứ phân phó.

“Sầm!”

Lạc Kỳ Phi vỗ bàn quát lớn:

- Thiếu Soái bảo ngồi thì cứ ngồi. Ngươi lập tức ngồi xuống cho ta.

Lưu Chí Thành giật nảy mình, mặt xám như tro tàn, lập cập ngồi xuống đối diện với bốn người.

Khấu Trọng cười khẽ nói:

- Nét chữ của Chí Thành ngươi đúng là không tệ, như rồng bay phượng múa, không hổ là kẻ sỹ học nhiều. Chẳng lạ tại sao Kỳ Phi lại ủy thác trọng trách cho ngươi.

Tuyên Vĩnh lấy ra một phong thư nhỏ vứt lên mặt bàn. Hư Hành Chi dùng tay mở ra, trên mặt giấy ghi chi chít những chữ nhỏ li ti, nội dung tả chi tiết tình hình sau khi Khấu Trọng trở về Trần Lưu.

Lưu Chí Thành vừa liếc qua lập tức sắc mặt biến đổi kịch liệt. Hắn quỳ thụp xuống run rẩy van xin:

- Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân đáng chết! Xin Thiếu Soái tha mạng!

Lạc Kỳ Phi đứng bật dậy chỉ tay mắng lớn:

- Phong thư này lấy từ trên mình chim bồ câu mà ngươi thả ra đó. Ngươi đúng là không bằng loài cầm thú. Lạc Kỳ Phi ta có chỗ nào bạc đãi ngươi đâu chứ?

Khấu Trọng cười nhẹ:

- Kỳ Phi không nên tức giận. Chí Thành đã thừa nhận việc này, đỡ cho chúng ta phải mất công dùng đại hình hầu hạ. Vậy cũng coi như hắn có công. Nếu như hắn thành thực khai ra, lại thêm quá khứ chưa từng tạo ra tổn thất lớn gì với Thiếu Soái quân, vậy thì chúng ta có thể giảm nhẹ tội cho hắn được.

Lưu Chí Thành vội vàng van xin:

- Thiếu Soái khai ân!

Khấu Trọng nhạt giọng:

- Mau ngồi lại chỗ cho ta!

Lưu Chí Thành lẩy bẩy đứng lên rồi lê lết trở lại chỗ ngồi. Hắn sợ hãi cúi gằm đầu xuống, nước mắt ướt đầm đìa, trông như thể già thêm cả chục tuổi.

Tuyên Vĩnh lắc đầu than:

- Đã sớm biết thế này thì sao lúc đầu còn dám làm? Chẳng có ai bắt ngươi phải gia nhập Thiếu Soái quân chúng ta cả.

Lưu Chí Thành nghẹn ngào:

- Tiểu nhân biết sai rồi! Xin Thiếu Soái khai ân!

Khấu Trọng để cho hắn trấn tĩnh lại một chút rồi đột ngột hỏi thẳng:

- Hương Ngọc Sơn hứa hẹn với ngươi những gì?

Mọi người đều ngạc nhiên.

Lưu Chí Thành giật nảy mình ngẩng đầu lên, đến khi gặp ánh mắt Khấu Trọng thì lại như bị sét đánh cúi gằm mặt xuống, giọng ấp a ấp úng:

- Làm sao Thiếu Soái lại… Ài! Tiểu nhân…

Lạc Kỳ Phi hét:

- Thiếu Soái hỏi Hương Ngọc Sơn hứa hẹn với ngươi những gì? Còn chưa khai thật ra?

Trong lòng Khấu Trọng cực kỳ phấn chấn. Câu đó gã chỉ muốn thăm dò chứ cũng không dám tin chắc vào suy đoán này. Giờ gã biết mũi tên của mình đã trúng đích. Nên nhớ Lưu Chí Thành vốn là người Bành Lương bang, mà Hương Ngọc Sơn trước đây từng hoạt động ở Bành Lương, lấy Bành Lương làm đại bản doanh của Hương gia. Loại người phong lưu như Lưu Chí Thành đương nhiên là có đi lại với kẻ mở đổ trường thanh lâu là Hương Ngọc Sơn. Vì Hương Ngọc Sơn hiểu rõ nhược điểm trong tính cách của Lưu Chí Thành, với âm mưu thủ đoạn của Hương Ngọc Sơn thì dễ dàng mua chuộc được hắn.

Hàm răng Lưu Chí Thành run lập cập thành tiếng mà không nói được câu nào.

Khấu Trọng cười rộ nói:

- Hương Ngọc Sơn là cáo già, vô phúc gặp phải Khấu Trọng ta nên mới thất bại. Ta cho ngươi nửa giờ suy nghĩ thật kỹ. Một là trung thành hợp tác với Thiếu Soái quân thì mọi việc ta sẽ nghĩ cho ngươi, vấn đề gì cũng có thể giải quyết cho ngươi được. Bằng không thì giao ngươi cho Bộ Hình xét xử. Phản quốc là tội hàng đầu, không phải chuyện chơi đâu. Người đâu! Dẫn hắn đi!

Vệ sỹ bên ngoài vâng lệnh vào phòng lôi Lưu Chí Thành hai chân đã mềm nhũn không đi được nữa ra ngoài.

Lạc Kỳ Phi phẫn nộ hỏi:

- Thiếu Soái sao phải khoan dung đối với loại đê tiện đó? Chúng ta chẳng sợ hắn không chịu khai đâu.

Khấu Trọng mỉm cười đáp:

- Muốn câu cá lớn thì phải mất chút công phu. Hà hà! Hương Ngọc Sơn quả có chút thủ đoạn, biết cách thò tay vào nội bộ chúng ta để mà khuấy đảo.

Hư Hành Chi nhíu mày thắc mắc:

- Chẳng lẽ Hương Ngọc Sơn có liên hệ với quân Đường sao?

Khấu Trọng đáp:

- Việc này chúng ta không cần phí công suy nghĩ. Giờ có hai việc cần nghĩ nhất là làm sao lợi dụng Lưu Chí Thành phát tin tức giả để Lý Thế Tích sập bẫy, hai là nếu Đậu Kiến Đức thua trận thì chúng ta nên làm thế nào.

Mọi người nghe xong mà lòng chìm hẳn xuống. Dù đã có thể vận lương đến Lạc Dương, lại thuyết phục được Đậu Kiến Đức cứu viện nhưng Thiếu Soái quân vẫn trong thế yếu tuyệt đối, luôn phải chống chọi tránh chết tìm sống, tương lai mù mịt không ai có thể giữ tâm trạng lạc quan được.

Khấu Trọng cầm phong thư lên đưa cho Lạc Kỳ Phi rồi cười nói:

- May là Kỳ Phi dùng lưới bắt chim nên mới có được bức thư này, bây giờ cứ thế mà để bồ câu gửi đi như cũ. Giờ ta phải ngủ một giấc, đến hoàng hôn kêu ta dậy rồi tất cả cùng nhau đánh chén một bữa.

(Hết hồi 650).

*** Tiêu đề của chương này là tại hạ kết hợp giữa nghĩa gốc với nội dung chương, có chút hơi gượng, mong được chỉ giáo.

前尘往事: Tiền trần vãng sự: the past and remembrance/recollection (HVCT).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.