Từ Tử Lăng nhảy qua tường vào am, lướt trên lối đi rải sỏi băng qua rừng trúc, đến thẳng khu vườn bên trong. Gã rẽ trái đến tịnh xá nơi Thạch Thanh Tuyền cư trú. Dừng bước trước rừng trúc, trầm giọng đánh tiếng:
-Mời Tà vương ra gặp mặt.
Một tiếng thở dài vang lên sau lưng.
Từ Tử Lăng chầm chậm quay người lại, bóng Tà vương Thạch Chi Hiên đang đứng dưới ánh trăng bên gốc tùng, ngẩng mặt nhìn trời, khuôn mặt u ám.
Bốn bề tiếng côn trùng kêu rả rích, làm người ta cảm giác được sự sống đang đâm chồi nảy lộc khắp đất trời.
Vầng trăng khuyết đang lơ lửng giữa trời, chiếu khắp khu vườn.
Thạch Chi Hiên thở dài một hơi, bình tĩnh bảo:
-Là ngươi bảo Thanh Tuyền đến Trường An phải không?
Từ Tử Lăng đáp:
-Có thể cho là như vậy.
Thạch Chi Hiên nhìn gã, ánh mắt chứa đầy sự mâu thuẫn và phức tạp, chầm chậm nói:
-Đi đi! Đem Thanh Tuyền đi càng xa càng tốt. Ngươi và Khấu Trọng không có chút cơ hội nào đâu.
Từ Tử Lăng cảm thấy đúng như gã đã dự đoán, Thạch Chi Hiên biết rõ bí mật của bọn gã nên giọng nói mới có vẻ khẳng định như vậy. Gã điềm đạm đáp:
-Tà vương chắc đã biết câu trả lời của tại hạ. Đây là cơ hội duy nhất để bọn tại hạ có thể hóa giải đại họa cho Trung thổ, cho dù khó khăn như thế nào bọn tại hạ cũng gắng hết sức mình.
Thạch Chi Hiên hai mắt hiện sát cơ, nhìn trừng gã không chớp mắt:
-Ngươi có thể ngu ngốc, không biết lượng sức mình, ngoan cố đầu đất, tự tìm đường chết, nhưng không được để con gái ta cuốn vào chuyện này, càng không được vô trách nhiệm với nó.
Nếu được chọn lại, Từ Tử Lăng gã nhất định sẽ không để Thanh Tuyền đến Trường An. Ngay ngày đầu tiên đến đây, tình thế đột biến khiến bọn gã rơi vào tình trạng nguy hiểm thế này thật nằm ngoài sự tưởng tượng.
Từ Tử Lăng nhìn trả lại cái nhìn sắc bén của lão một chút, rồi nhẹ nhàng hỏi:
-Thế Tà vương đã làm hết trách nhiệm của người cha chưa?
Y phục toàn thân Thạch Chi Hiên bay phần phật, tóc trên đầu dựng đứng lên, bay phất phơ, như Tà vương trong tưởng tượng của mọi người đột nhiên hiện rõ chân thân, vô cùng quỷ dị. Cùng với tiếng “ngươi muốn chết” vang lên, lão đã xuất hiện trước mặt Từ Tử Lăng nửa trượng, chưởng phong ập tới.
Từ Tử Lăng cảm thấy chưởng này của đối phương bao trùm trời đất, dù gã có mọc cánh cũng khó thoát. Gã cũng biết Thạch Chi Hiên đã nổi giận thực sự, toàn lực xuất thủ, nên chưởng này uy lực khó mà đỡ được, nhưng lại không thể không đỡ.
Không khí xung quanh trong chớp mắt bị một quyền kinh thiên động địa có thể đánh tan chín tầng mây, mười tám tầng địa ngục của Thạch Chi Hiên hút hết không còn gì,,khiến Từ Tử Lăng cảm thấy thân thể trống rỗng, lâng lâng, như không có chút lực nào, khó chịu đến cực điểm.
Trong sát na này, tinh thần của gã tiến nhập cảnh giới thông suốt sáng rỡ, chân khí dường như cạn kiệt trong cơ thể lại tự nhiên sinh ra. Gã điểm ra một chỉ.
Bảo Bình ấn khí như mũi châm nhọn hoắt đâm thẳng vào trung tâm của quyền đầu, sinh ra tiếng rít chói tai.
“Bình” Từ Tử Lăng cả người như con diều đứt dây bay về phía sau. Cách Thạch Chi Hiên khoảng hai trượng thì gã chợt vững người lại, đưa ống tay áo lên chùi vết máu trên khóe môi, nhỏ giọng hỏi:
-Sao Tà vương không thừa cơ truy kích?
Thạch Chi Hiên đứng yên bất động, ngây người nhìn quyền đầu của bản thân, một lúc sau mới hạ tay phải xuống nhìn gã. Lão phất tay áo lại, lấy làm lạ hỏi:
-Đây là công phu gì? Sao lại có thể chấn tan kình lực một quyền của ta?
Từ Tử Lăng đè én cảm giác khí huyết nhộn nhạo, đáp:
-Điểm mạnh nhất cũng chính là điểm yếu nhất. Cho nên cái mạnh nhất cũng có thế biến thành cái yếu nhất. Có điều nếu Tà vương không nổi giận, từ không vết tích trở nên có vết thì tại hạ cũng thật sự không thể nắm bắt được.
Thạch Chi Hiên lửa giận tiêu tan, hai mắt lộ vẻ mất mát, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên cao, gật đầu than:
-Đúng vậy! Ta căn bản không có tư cách gì để trách ngươi, tình yêu ngươi dành cho Thanh Tuyền không có gì phải nghi ngờ. Ài, Tử Lăng, ngươi có thể nghe mấy lời thật lòng khó nghe này không?”
Từ Tử Lăng cung kính:
- Xin Tà vương chỉ điểm.
Thạch Chi Hiên chắp hai tay sau lưng, bước chân chậm rãi nhưng quyết đoán đến bên gã, nhỏ giọng dặn:
-Tử Lăng đi đi! Hơn nữa còn phải đi ngay lập tức, sau khi quay về Lương Đô thì tập trung hết lực lượng lại. Khi nào Hiệt Lợi nam hạ thì tiến quân vào Lạc Dương, sau đó chia quân ra tấn công Quan Trung và Thái Nguyên. Lúc đó thì Hiệt Lợi chỉ còn đường quay về Tái ngoại mà thôi, Trường An sẽ là vật trong túi các ngươi. Chỉ cần các ngươi hành động nhanh chóng, hiệu quả thì thảm họa do Hiệt Lợi gây ra có thể ngăn chặn được. Đó là nước cờ tối ưu. Còn nếu ở lại Trường An, các ngươi chỉ có đường chết. Điểm mà các ngươi cho là mạnh nhất cũng chính là điểm yếu nhất, căn bản không chịu được một đòn. Lý Thế Dân xong đời rồi, các ngươi có ở lại cũng chỉ là tiễn hắn lên đường mà thôi. Lời Thạch mỗ đến đây là cạn, Tử Lăng cứ nghĩ cho kĩ, ôi!.
Nói xong người lão chớp lên, biến mất trong bóng tối âm u của khu rừng.
o0o
Khấu Trọng vừa mới rời khỏi phủ Tư Đồ thì Loan Loan đã đến sau lưng gã như quỷ mị, giọng nói êm tai như tiếng chuông ngân nga vang lên:
- Đi theo ta.
Khấu Trọng đi theo sau nàng, gặp nhà vượt nhà, lướt người về hướng cung Hưng Khánh. Trong lòng gã thầm nghĩ nếu có thể giết quách nàng đi thì chỉ còn lại Thạch Chi Hiên biết bí mật bảo khố, sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng gã cũng biết bản thân mình căn bản không thể nắm chắc việc đưa Loan Loan vào chỗ chết, hơn nữa, mọi chuyện vẫn chỉ là suy đoán. Nếu hạ sát thủ mà mọi việc không như thế thì thật quá lỗ mãng.
Bất giác gã thầm thở dài.
Loan Loan dường như còn quen thuộc với cung Hưng Khánh hơn cả gã, nàng dẫn gã qua mặt bắc, vượt tường vào cung, chạy thẳng đến Trầm Hương đình.
Phòng vệ ở cung Hưng Khánh còn xa mới bằng được cung thành Đại Đường. Chỉ có bảy cổng là có người gác bảo vệ và tuần vệ. Kẻ cao minh có thể ra vào như chốn không người.
Cuối cùng hai người cũng đến ngồi xuống nơi Trầm Hương đình.
Khấu Trọng lấy làm lạ hỏi:
- Làm sao nàng biết ta sẽ đến phủ Tư Đồ?
Loan Loan cười tươi như hoa:
-Người ta đến Hoa Ngạc lâu tìm ngươi, nhưng người không lầu trống, đương nhiên là người đi nơi khác rồi. Cho nên ta mới đến phủ Tư Đồ thử vận khí. Xem ra vận khí của ta cũng tốt đấy chứ!
Nhìn nụ cười tươi như hoa của nàng, vẻ mặt và giọng nói đều thân thiết, Khấu Trọng cảm thấy thật khó tin rằng nàng sẽ hại mình và Từ Tử Lăng, nhưng cảm giác của Từ Tử Lăng có lẽ không sai ở điểm này. Trong lòng gã mâu thuẫn, hỏi:
-Nàng lại không làm kinh động đến lão Bạt và Hầu tiểu tử sao?
Loan Loan nhún vai bảo:
- Có gì lạ chứ, người ta quen nghe tiếng thở của ngươi và Tử Lăng rồi, không cần vào cũng biết các ngươi không ở trong đó.
Khấu Trọng ngớ người:
-Thật khó tin, Thiên Ma công của nàng càng ngày càng cao minh rồi!
Loan Loan đáp:
- Trong lòng không phiền não gì, chẳng như ngươi và Tử Lăng ngày ngày bận rộn mệt mỏi, nên đương nhiên là dễ dàng tiến triển hơn rồi. Ôi, chuyện các ngươi gặp hôm nay hình như rất nghiêm trọng. Thế hiện tại định thế nào?
Khấu Trọng đáp:
- Chuyện cấp bách trước mắt là phải hóa giải hiểm họa cho Lý Thế Dân. Nàng có đề nghị gì không?
Loan Loan lộ vẻ suy nghĩ, một lúc sau mới than:
- Kiến Thành kế này rất tinh vi, lại thêm các phi tần đổ dầu vào lửa, thì chỉ làm sự hiểu lầm của Lý Uyên đối với Lý Thế Dân càng sâu hơn thôi. Ta còn có đề nghị gì được nữa đây?
Khấu Trọng thầm nghĩ nếu Loan Loan thật sự lừa mình thì công lực của nàng quá phi thường, không để lộ bất cứ điểm yếu nào.
Loan Loan hỏi:
- Ngươi có cách gì không?
Khấu Trọng cười khổ:
- Ta đã mời Liễu Không ra tay cảnh cáo Lý Uyên.
Loan Loan kêu lên thất thanh:
- Cái gì? Ngươi không đùa chứ?
Khấu Trọng cho đến giờ không hề nói dối nàng, để nàng không sinh nghi rồi từ đó mới có thể chiếm được lòng tín nhiệm của nàng ở những việc quan trọng:
- Nàng thấy ta còn có lựa chọn nào tốt hơn không?
Loan Loan lắc đầu, hai mắt sáng rực, nhỏ giọng hỏi:
- Các ngươi có thể phát động sớm không?
Khấu Trọng thầm nghĩ nếu như Loan Loan đúng như dự đoán của Từ Tử Lăng thì mấy lời này không những có thể do thám tình hình của bọn gã mà còn có thể đưa bọn gã vào đường cùng. Gã cuời khổ đáp:
- Bọn ta đã thay đổi kế hoạch rồi, quyết tâm liên thủ với Lý Uyên, đánh lùi ngoại địch đã rồi mới tính tiếp.
Loan Loan nhẹ rùng mình, nhíu mày lại nhìn gã không chớp mắt. Trên trán nàng hiện lên mấy cái nhăn mày đáng yêu.
Khấu Trọng giải thích:
- Đó là chủ ý của Tần vương, y sợ Trường An sẽ bị tổn thương nguyên khí bởi binh biến, chính cục không ổn định sẽ không đủ sức chống lại đại quân như gió lốc của Hiệt Lợi.
Loan Loan hỏi:
- Người của ngươi đều đến cả rồi chứ?
Khấu Trọng đáp:
- Ta cho bọn họ về Hán Trung đợi lệnh, để tránh gây ra những hiểu lầm không cần thiết.
Loan Loan không vui bảo:
-Ngươi làm thế thì lỗ mãng quá! Sao lại có thể đánh giá thấp Lý Kiến Thành. Hắn có Doãn Tổ Văn và Triệu Đức Ngôn chống lưng phía sau, cho nên hiện tại ngươi có muốn phản kích cũng lực bất tòng tâm thôi.
Khấu Trọng trầm giọng:
- Nếu ngày mai lời cảnh cáo của Liễu Không không có hiệu lực với Lý Uyên thì bọn ta chỉ còn nước đến Hoành Nghĩa cung đem Lý Thế Dân đi, rồi từ từ sẽ tính kế an bài cho gia nhân và thủ hạ của y theo đường bảo khổ ra khỏi thành. Đó là tính nước đường cùng, hy vọng không đến nỗi như vậy.
Loan Loan lắc đầu:
- Cái này vô ích thôi, ngươi tuyệt đối không nên làm thế.
Khấu Trọng nói:
- Ta đã nghĩ đến nhức đầu nhức óc rồi nên sẽ không hao tâm tổn trí nữa. Mọi việc cứ phó mặc cho ông trời.
Ngừng một chút, gã hỏi nàng:
- Có cách gì liên lạc với Loan đại tiểu thư không?
Loan Loan đáp:
- Người ta sẽ tự đến tìm ngươi. Ôi! Khấu Trọng, ngươi và Tử Lăng đi đi! Cục diện Trường An sẽ không đến lượt ngươi thao túng đâu. Các ngươi đi rồi, nói không chừng lại cứu được Lý Thế Dân, vì dù sao y vẫn còn giá trị lợi dụng.
Khấu Trọng lắc đầu:
- Hiểu con không ai bằng cha, Lý Uyên có lẽ biết biện pháp xử lý thiên vị của mình sẽ làm thương tổn nhi tử. Cho dù Lý Thế Dân ngày trước ở bên ngoài không có tâm làm vua thì giờ cũng sẽ thay đổi chủ ý. Ta và Tử Lăng đều là kẻ vì nghĩa khí giang hồ, chết cũng không hối tiếc. Bọn ta sẽ ở lại đây chờ cho đến phút cuối. Nếu Lý Thế Dân bị hại, bọn ta sẽ chém giết cả Trường An, ngày ta trở lại Quan Trung cũng là ngày Lý gia diệt vong.
Loan Loan lộ vẻ tập trung suy nghĩ, một lúc sau bình tĩnh bảo:
- Lời cảnh cáo của Liễu Không có tác dụng hay không, ngày mai sẽ có câu trả lời.
o0o
Thạch Thanh Tuyền tĩnh lặng ngồi trên bậc thang gỗ phía ngoài tịnh xá, tay chống cằm trên đầu gối, ngẩng nhìn vầng trăng sáng trên cao. Nàng nhìn đến ngơ ngẩn, như không hề biết Từ Tử Lăng đã tới bên.
Nhìn ngắm nàng, Từ Tử Lăng trong lòng trào lên cảm giác hạnh phúc không gì ngăn được, như luồng máu ấm chảy khắp thân thể. Tình yêu với người con gái xinh đẹp này không còn như bóng trăng dưới nước nữa, mà là hiện thực có thể chạm vào được.
Thần thái và vẻ mặt của nàng tự nhiên đã có một vẻ thần thánh không thể xâm phạm, khiến gã không dám lên tiếng, chỉ biết ngồi xuống cạnh nàng, nhẹ hít một hơi.
Thạch Thanh Tuyền vẫn không nhìn về phía gã, môi hồng mấp máy:
- Từ Tử Lăng! Có phải là chàng không?
Từ Tử Lăng gần như không thể đáp lời, ngập ngừng đáp:
- Đúng rồi! Là Từ Tử Lăng đây!
Thạch Thanh Tuyền vẫn giữ nguyên tư thế yêu kiều, hỏi:
- Chàng hôm nay gặp phải chuyện gì không vui phải không? Sao tiếng bước chân lại nặng nề vậy? Vừa rồi chàng mới động thủ với người khác đúng không? Thanh Tuyền nghe thấy tiếng sát phạt.
Từ Tử Lăng không nhịn được quay sang ngắm nàng. Tư thế nàng có cái gì đó rất chú tâm, như đang chìm sâu vào suy nghĩ, khiến Từ Tử Lăng nhớ đến bầu trời đầy sao ở U Lâm tiếu cốc, nhớ đến dòng suối nhỏ và thác nước. Hiện tại tuy là ở một nơi khác rồi, nhưng vì có nàng nên mọi thứ trở nên như giấc mơ không có thật, đẹp lung linh đến say lòng người, chạm vào đáy tâm hồn.
Giờ đây gã không còn tâm tình nào nghĩ đến cái gì khác ngoài nàng. Tình cảm với Sư Phi Huyên như nằm ở một nơi nào đó xa xôi trong kí ức.
Sáng nay từ lúc bước vào thành Trường An, gã đã bị cuốn vào trường tranh đấu quyết liệt chốn hoàng thành, chống lại các thế lực được xem là mạnh nhất thiên hạ, chỉ cần một chút sơ xuất cũng rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Cả người gã lúc nào cũng căng như sợi dây đàn. Nhưng giờ phút này gã hoàn toàn thư thái, không còn biết gì đến thế giới bên ngoài.
Giọng nói của Thạch Thanh Tuyền dịu dàng bên tai gã:
- Từ Tử Lăng! Thanh Tuyền hỏi chàng câu này có được không?
Trong làn gió đêm, Từ Tử Lăng hưng phấn gật đầu:
- Từ Tử Lăng xin rửa tai lắng nghe.
Thạch Thanh Tuyền vẫn ngẩng nhìn bầu trời đêm, như tự nói với mình:
- Hạnh phúc nghĩa là gì?
Từ Tử Lăng bị hỏi đến cứng lưỡi. Cái này cũng giống như hỏi tình yêu là gì vậy? E rằng chẳng có ai biết đáp án thật sự, đây cũng là câu hỏi chưa có câu trả lời từ xưa đến nay. Thật ra thì gã chưa từng nghĩ hạnh phúc rốt cuộc là cái gì, nó đơn giản chỉ là cảm giác.
Từ Tử Lăng sững người nhìn nàng một lúc rồi mới chầm chậm từng chữ trả lời:
- Ta chỉ có thể nói một câu. Hạnh phúc là như trước mắt, có Thanh Tuyền bầu bạn một bên.
Thạch Thanh Tuyền vẫn chưa chịu tiếp xúc với ánh mắt của gã, mềm mại bảo:
- Trước đây Thanh Tuyền nghĩ thế này, mỗi đêm khi mình đi ngủ, trong lòng không có ưu phiền gì, cũng không sợ ngày mai sẽ đến, thì đó là hạnh phúc. Nhưng giờ thì cách nghĩ đó đã thay đổi rồi. Hạnh phúc của Thanh Tuyền là chàng đó ngốc!
Từ Tử Lăng rung động kêu lên:
- Thanh Tuyền!
Thạch Thanh Tuyền cuối cùng cũng quay qua nhìn gã, cười khúc khích:
- Chàng có vui không?
Rồi nàng cúi đầu nói nhỏ:
- Đối với Thanh Tuyền, chàng là một người kì lạ, là một câu đố không ai hiểu hết, lại còn rất cá tính nữa. Nhưng khi Thanh Tuyền xem chàng là câu đố thì bản thân mình cũng tự biết là không thoát nổi, vì bản thân tình yêu cũng là một câu đố. Cho dù là nhà thơ biết ca ngợi tình yêu nhất hay bậc học giả tài trí nhất cũng chẳng thế giải hết được bí mật của tình yêu.
Từ Tử Lăng nghe thế thì trợn mắt há mồm, nhất thời không biết nói gì. Gã chưa bao giờ nghĩ rằng Thạch Thanh Tuyền lại có cách nghĩ như thế về mình, nhưng rõ ràng là bây giờ nàng đang mở lòng, chia sẻ với gã bí mật giấu kín trong lòng.
Đó là cách nghĩ đặc biệt khác với người thường, nó cũng khiến nàng có thể thổi nên tiên khúc kì diệu như thế.
Thạch Thanh Tuyền hỏi nhỏ:
- Chàng ngốc đang nghĩ gì đấy.
Từ Tử Lăng buột miệng:
- Ta nghĩ đến nàng.
Thạch Thanh Tuyền hứ yêu:
- Lại không thành thật rồi. Chàng đang nghĩ đến chuyện làm chàng lo lắng phải không nào?
Từ Tử Lăng bị chạm tới tâm sự trong lòng, như gáo nước lạnh dội xuống đầu, tỉnh khỏi giấc mơ êm ái ngọt ngào để quay trở lại hiện thực tàn khốc.
Tiếng côn trùng kêu rả rích từ bốn bề vọng tới tai.
Từ Tử Lăng chăm chú nhìn nàng, trong lòng hào tình vạn trượng và đấu chí không ai lay chuyển nổi dâng lên. Vì nếu gã có chút nào hèn nhát thì sẽ không đủ sức hộ hoa.
Hít sâu một hơi, gã hỏi với giọng kiên định và sẵn sàng:
- Thanh Tuyền có bằng lòng làm vợ Từ Tử Lăng ta không?
Thạch Thanh Tuyền thân mình rung động, kêu “A” một tiếng rồi cúi đầu, màu đỏ hiện lên trên hai má, lan đến tận tai, lộ vẻ tim đang đập loạn, bất ngờ không kịp chuẩn bị tinh thần.
Từ Tử Lăng đang muốn hỏi tiếp, thì ngón tay Thạch Thanh Tuyền đã đặt lên môi gã, ánh mắt nhìn gã yêu mến, thẹn thùng bảo:
- Không lấy chàng thì lấy ai? Đồ ngốc! Còn phải hỏi người ta nữa à.
o0o
Khấu Trọng quay trở về Hoa Ngạc lâu. Trầm Lạc Nhạn đang ngồi nói chuyện với Bạt Phong Hàn và Hầu Hi Bạch ở chiếc bàn nơi góc căn phòng lớn bên hồ ở lầu dưới.
Khấu Trọng ngồi xuống cất giọng:
- Hy vọng không có tin tức xấu nữa.
Trầm Lạc Nhạn liếc ngang gã một cái:
- Còn chưa đủ xấu sao?
Khấu Trọng thở dài hỏi:
- Tình hình thế nào rồi?
Trầm Lạc Nhạn đáp:
- Hoàng thượng xử lý vụ này rất không công bằng, khiến Thiên Sách phủ trên dưới ai nấy đều phẫn nộ. Các tướng Thiên Sách phủ do Lý Tĩnh dẫn đầu đã đến Hoành Nghĩa cung bầu bạn với Tần vương, thề chết bảo vệ y.
Khấu Trọng hỏi tiếp:
- Lão già Lý Uyên có động tĩnh gì không?
Trầm Lạc Nhạn lại đáp:
- Bên phía hoàng thượng mọi chuyện bình thường. Còn thái tử thì đến Trường Lâm môn tập hợp Trường Lâm quân, cho thấy đang bày mưu tính kế.
Ngừng một chút, nàng nhỏ giọng bảo:
- Ta đến đây đêm nay là muốn thay bọn Lý Tĩnh và tướng sĩ Thiên Sách phủ hỏi ngươi một câu. Có phát động binh biến đêm nay không?
Khấu Trọng than:
- Ta cũng muốn lắm nhưng thời cơ chưa chín muồi. Hơn nữa địch nhân đang như hổ đói rình mồi, nếu bọn ta khởi binh sẽ rơi vào bẫy của chúng. Lý đại tướng quân của nàng có nói gì không?
Trầm Lạc Nhạn gật đầu:
- Ta cũng thấy thế,. Thế Tích giờ đang trấn ở Lạc Dương, không có trong thành.
Bạt Phong Hàn trầm giọng:
- Một khi Lạc Dương vẫn đang nằm trong tay Lý tướng quân, Lý Uyên sẽ không dám giở thủ đoạn tàn độc với Tần vương.
Khấu Trọng vui mừng:
- Như vậy lời cảnh cáo của Liễu Không càng sẽ có thể phát huy uy lực lớn.
Mọi người đều ngạc nhiên, Khấu Trọng bèn đem mọi chuyện kể lại, rồi bảo:
- Bọn ta cứ chuẩn bị sẵn sàng, văn không được thì ta chơi võ. Cùng lắm là huyết chiến ra khỏi Trường An chứ gì, đem Tần vương về xưng đế Lạc Dương.
Trầm Lạc Nhạn nói:
- Hy vọng lời Liễu Không có tác dụng.
Hầu Hi Bạch lên tiếng:
- Người xa rời thế sự như Liễu Không bỗng nhiên đến cảnh cáo nghiêm trọng như vậy thì ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến quyết định của Lý Uyên, khiến lão không dám khinh cử vọng động.
Khấu Trọng không hiểu, quay sang hỏi Trầm Lạc Nhạn:
- Chuyện này đúng là rất kỳ lạ. Với sự tinh minh của Tần vương và sự trung thành tinh nhuệ của Huyền Giáp vệ binh, mà vẫn bị người ta âm thầm đem ít nhất là mười thùng hỏa khí vào Thanh Lương trai là sao đây?
Trầm Lạc Nhạn buồn bã đáp:
- Nếu bọn ta biết được thì còn nói gì nữa. Trong Thanh Lương trai có một hầm chứa rượu, hỏa khí được giấu ở đó. Việc này có lẽ là xảy ra trước khi Tần vương về Trường An, lúc đó trong Dịch Đình cung thiếu cao thủ nên phòng vệ lỏng lẽo, tạo cơ hội cho Kiến Thành. Ta phải về báo cáo lại với Tần vương đã. Sau khi tới Hoành Nghĩa cung, người chỉ một mình một phòng, không nói nửa câu.
Khấu Trọng dặn:
- Nói với Tần vương là Khấu Trọng ta luôn đứng về phía y, mong y cứ yên tâm.
(Hết hồi 758)