Đại Đường Song Long Truyện

Chương 171: Chương 171: Nhiêm Khách Đông Lai




Chiếc thuyền lớn ánh đèn rực rỡ chiếu rọi của hai bên bờ đang tiến thẳng vể phía Thiên Tân Kiều. Tất cả buồm đều đã được hạ xuống, toàn bộ đều dựa vào mười tám tay chéo ở hai bên mạn cật lực đẩy thuyền đi.

Dọc theo mạn thuyền cứ mỗi bước lại có treo một ngọn phong đăng, tạo thành một vòng ánh sáng, dùng ánh đèn họa nên những đường nét của con thuyền, làm nó có một vẻ thần bí lạ thường. Ở giữa thuyền là một tòa lầu hai tầng, trên đài quan sát, hơn mười người là nam lẫn nữ đang đứng ngay ngắn thẳng hàng, nhưng bọn ba người Khấu Trọng chỉ nhìn thấy một trong số họ.

Bởi người này như hạc giữa bày gà, vừa xuất hiện đã làm cả ba tập trung toàn bộ chú ý vào mình, không còn để ý tới những kẻ khác nữa.

Người này ước chứng ba mươi, thân vận Hổ phục, râu quai nón rậm rạp, thân hình khôi vĩ, cao hơn người cao nhất đứng bên cạnh mình đến cả nửa cái đầu, so với bọn Khấu Trọng không hề thua kém. Tuy y chỉ chắp tay sau lưng đứng ung dung nhàn nhã, nhưng lại có một khi phách trầm ổn như Thái Sơn, trắc việt bất phàm và khí thế của bậc bá chủ hào hùng ngông cuồng tự đại. Sự thực thì gương mặt râu ria rậm rạp kia cũng thập phần anh tuấn, gò má tuy cao, nhưng mũi đầy đặn có thế, song mục nhỏ dài, lấp lánh tinh quang, bao hàm một trí tuệ siêu phàm, đang từ xa quan sát ba người bọn Khấu, Từ, Bạt.

Hai bên tả hữu của y là hai hồ nữ xinh đẹp, nhưng trong mắt ba người. nhưng mĩ nữ này còn xa mới có sức cuốn hút như đại hán râu rậm tràn đầy mị lực nam tính đứng ở giữa họ.

Khấu Trọng nhìn con thuyền lớn đang ngược dòng tiến về phía Thiên Tân Kiều, hét lớn: "Người tới là ai? Nếu như nhằm vào bọn ta, thì hãy báo danh lên đi, đêm nay Khấu Trọng không có hứng thú giết kẻ vô danh tiểu tốt!".

Câu cuối cùng là y mới học mót được từ mấy lời hào ngôn tráng ngữ của Bạt Phong Hàn khi y đối đáp với Hầu Bi Bạch, quả nhiên là khí thế bức nhân.

Bạt Phong Hàn thấy vậy liền mỉm cười.

Từ Tử Lăng thì vẫn im lặng không nói, điều tức liệu thương.

Tiên thiên kiếm khí của Sư Phi Huyên thật hiếm gặp trên đời, nếu chẳng phải nguồn gốc nội công của gã có từ mật quyết của Đạo môn Trường Sinh Quyết, kinh mạch lại mới được dị năng thần bí của Hòa Thị Bích cải tạo cường hóa, chỉ e cả đời này cũng khó mà hoàn toàn khôi phục lại được.

Khi ấy gã cảm nhận được Sư Phi Huyên đã thu hồi lại một phần chân khí, nếu chẳng phải vậy, sợ rằng gã phải khó chịu thêm mấy ngày nữa cũng không chừng.

Từ khi động thủ, công thế của Sư Phi Huyên xem ra rất hung mãnh, rất lăng lệ, nhưng kì thực lại rất có chừng mực, hoàn toàn chỉ để thăm dò, tuyệt đối không có ý đả thương gã.

Nữ tử này có một khí chất cao quí mà người thường không thể nào có nổi, so với thứ khí chất cao quí có từ thân phận, địa vị của Đông Minh Công Chúa, Thương Tú Tuần thì hoàn toàn khác biệt.

Một tràng cười dài, làm Từ Tử Lăng giật mình ra khỏi thế giới suy tư, trong lòng không khỏi thầm kinh hãi. Trước này gã chưa từng dụng tâm nghĩ về một nữ tử bao giờ.

Đại hán râu rậm cao giọng nói: "Khấu huynh nói đùa rồi! Tiểu đệ Phục Khiên, lần này đặc biệt đến đây để kết giao và hỏi thăm sức khỏe ba vị thôi!".

Hán ngữ của y hết sức rành rọt, chú trọng ngữ âm, so với Bạt Phong Hàn đã nhiều năm lưu lẵng Trung Nguyên còn hay hơn nửa phần.

Ba người sớm đã nhận ra y là ai qua tướng mạo và bộ râu rậm đặc biệt, bởi vậy nên không hề ngạc nhiên, điều duy nhất không ngờ tới chính là không ngờ y lại uy vũ bức nhân, hào tình cái thế như vậy mà thôi.

Chiếc thuyền lớn của Phục Khiên giảm dần tốc độ, bằng không nếu cứ lao tới thế này, cột buồm cao hơn cầu hai trượng chắc sẽ gãy đoạn, cả nóc tầng lầu thứ hai trên thuyền chắc cũng khó mà giữ được.

Thanh âm trầm hùng dễ nghe của y vừa dứt, Bạt Phong Hàn đã mỉm cười nói luôn: "Đại danh của Phục huynh như sét đánh bên tai, bạt mỗ vạn phần ngưỡng mộ, nhưng chỉ có một chuyện không hiểu, xin được thỉnh giáo!".

"Hô!".

Một tiếng hét từ trong bụng thuyền truyền ra, đều đặn như một, ba mươi sáu người cũng hét lên mà như chỉ phát ra từ miệng một người duy nhất.

Ba mươi sáu cây mái chèo cùng lúc đổi hướng chèo theo chiều ngược lại, chiếc thuyền buồm lớn của Phục Khiên đứng yên trước mặt sông như có kì tích, mũi thuyền cách đầu cầu trừng ba trượng.

Chỗ hơn mười người bọn Phục Khiên đứng có chiều cao bằng với chiều cao của cầu, nên khi hai bên nói chuyện sẽ không xảy ra tình trạng bên cao bên thấp.

Cả vùng xung quanh đều không một ánh đèn, duy chỉ có Thiên Tân Kiều này là sáng rực như ban ngày, tinh nguyệt trên trời lập tức ảm đạm thất sắc.

Do chiếc thuyền lớn dịch tới, nên nước sông không ngừng vỗ lên bờ đê, phát ra những tiếng ì oạp.

Tất cả thật tĩnh lặng và êm đềm.

Những chiếc mái chèo nhẹ nhàng khua xuống dòng nước, giữ cho chiếc thuyền ổn định đứng giữa sông.

Phục Khiên thong dong đáp: "Bạt huynh xin chớ khách khí, tiểu đệ mà biết sẽ nói ngay, đã nói thì sẽ nói thật".

Bạt Phong Hàn song mục lóe lên một ánh hàn quang, lạnh lùng hỏi: "Phục huynh ẩn thuyền bên cạnh, thời gian xuất hiện lại chuẩn xác vô bì, không biết là có ý gì?".

Lời này hoàn toàn không chút khách khí, nhưng cũng không thể trách Bạt Phong Hàn, bởi vì Phục Khiên và Vương Bạc quan hệ mật thiết, rất dễ dàng khiến y liên tưởng đến chuyện Phục Khiên có tâm địa bất lương.

Những người bên cạnh Phục Khiên đều lộ thần sắc không vui, hai mĩ nữ Thổ Lỗ Hồn đứng sát bên y càng tỏ vẻ bất mãn, như đang trách Bạt Phong Hàn không biết cân nhắc lời ăn tiếng nói vậy.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đã quá quen với tính nết không nể nang ai của họ Bạt, nên chẳng hề cảm thấy có gì là lạ.

Không ngờ Phục Khiên cũng chẳng lấy đó làm giận, cười ha hả đáp: "Có ba nguyên nhân, một là vì tiểu đệ đây thích nhất là xem nhiệt náo, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu lần này tiểu đệ đến Trung Nguyên".

Ba người đều chẳng ngờ y lại thẳng thắn như vậy, nói rõ là nhân lúc Trung nguyên đại loạn, đến đây để làm vũng nước đục càng thêm đục. Ánh mắt Khấu Trọng quét một vòng trên những tùy tùng theo sau Phục Khiên, thấy người nhiều tuổi nhất cũng không quá bốn mươi, Thái Dương huyệt đều gồ cao, song mục tinh quang lấp lánh, đích thực là cao thủ như vân, thực lực không thể coi thường. Chỉ là không biết kẻ phát ngôn đêm đó ở Mạn Thanh Viện, Hình Mạc Phi có ở đây hay không.

Chỉ nghe gã hừ lạnh nói: ⬘Tham gia nhiệt náo đôi khi cũng phải trả giá rất đắt, hi vọng Phục huynh lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió!".

Từ phía Tống Ngọc Trí mà gã biết được Phục Khiên đối với ba người bọn gã "rất có ý". Tống Ngọc Trí tinh minh hơn người, có thể nói ra những lời này, tự nhiên là phải có căn cứ nhất định, tuyệt đối không phải hồ ngôn loạn ngữ.

Một hán tử thanh niên đứng sau lưng Phục Khiên đang mấp máy môi định lên tiếng phản bác thì đã bị vị cao thủ trong vương tộc Thổ Lỗ Hồn này đưa tay ngăn lại, chỉ nghe y thản nhiên cười nói: "Tiểu đệ đến Trung Nguyên chuyến này sớm đã không mong đợi những ngày tháng nhãn nhã du sơn ngoạn thủy rồi, đa tạ Khấu huynh quan tâm. Còn nguyên nhân thứ hai, chính là tiểu đệ muốn phá hoại âm mưu của người Thiết Lặc, không muốn quỉ kế của bọn Khúc Ngạo, Đột Lợi thành công. Nguyên nhân cuối cùng cũng rất đơn giản, tiểu đệ chỉ muốn xem ba vị có thời gian rảnh rỗi, di giá lên thuyền uống chén rượu nhạt, nói chuyện đến sáng hay không thôi?".

Bạt Phong Hàn ngửa mặt cười dài đáp: "Hảo ý của Phục huynh tiểu đệ xin tâm lĩnh! Hiện giờ chúng ta chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, ngủ bà nó một giấc thôi! Xin mời!".

Khóe miệng Phục Khiên hé lộ một nụ cười bí hiểm, gật đầu nói: "Ba vị quả là anh hùng hảo hán, Phục mỗ bội phục!".

Y vừa dứt lời thì chiếc thuyền cũng bắt đầu dịch chuyển, cứ vậy đi giật lùi trên dòng Lạc Thủy. Sau đó ánh đèn trên thuyền cũng tắt ngóm, trả lại sự tối tăm cho khúc sông vằng.

---o0o---

Tiếng bánh xe lập cập, tiếng vó ngựa gõ trên đường từ dưới phố truyền lại, Khấu Trọng vươn người ngáp dài, mở bừng hai mắt ngồi dậy.

Từ Tử Lăng sớm đã đứng dậy từ trước, đang đứng ở lan can hướng lầu chuông, mắt dõi nhìn về Thiên Tân Kiều, không biết có phải đang hồi tưởng về tình cảnh gặp gỡ Sư Phi Huyên khi nãy hay không.

Bạt Phong Hàn đang ngồi đả tọa điều tức, cơ hồ như vô tri vô giác với những chuyện bên ngoài, Trảm Huyền Kiếm gác trên đùi.

Khấu Trọng nhảy dựng người lên, di chuyển tới bên cạnh Từ Tử Lăng.

Bên ngoài mưa rơi rả rích, cả vùng rộng lớn hai bên bờ Lạc Hà đều chìm trong màn mưa mờ mờ.

Khấu Trọng hít sâu vào một hơi không khí mát mẻ và ẩm ướt của buổi sáng sớm, nhìn cảnh tượng yên vũ mênh mang trước mặt, thở dài nói: "Hay thât! Chúng ta vẫn còn sống, lại còn được ngủ một giấc thoải mái nữa!".

Từ Tử Lăng thấy tay tả của hắn đang mân mê vòng ngọc trước ngực, liên ngạc nhiên hỏi: "Tại sao ngươi đột nhiên lại hứng thú với thứ đó vậy?".

Khấu Trọng vui vẻ nói: "Quên mất không nói ngươi biết, tối qua ta mới gặp chủ nhân cũ của nó".

Từ Tử Lăng ngạc nhiên thốt: "Ngươi đã gặp Sở Sở?".

Chiếc vòng này năm xưa khi còn ở Đại Long Đầu phủ, Sở Sở trước khi theo Trác Kiều chạy nạn đã nhờ Tố Tố giao lại cho Khấu Trọng, nghĩ lại chuyện này, thật có cảm giác như chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi.

Khấu Trọng kể chuyện gặp Trác Kiều tối qua rồi nói; "Khí số Lý Mật đã tận, vì vậy mới xuất hiện Trác Kiều, một đại địch mà y không ngờ tới. Trác Kiều có một thủ hạ tên là TuyênVĩnh, tuyệt đối là một nhân tài xuất sắc".

Từ Tử Lăng gật đầu nói: "Lý Mật giết Trác Nhượng quả thực là một nước cờ sai lầm, nếu đổi là Trọng thiếu gia ngươi, nhất định sẽ đặt Trác Nhượng lên thánh đài, để cho y chút hư danh, còn mình thì nắm thực quyền trong tay, đến lúc lấy được thiên hạ mới ép Trác Nhượng thoái vị, như vậy mới không có sơ hở lớn như hiện nay. Bây giờ ngươi định lợi dụng thế nào đây?".

Khấu Trọng vỗ ngực nói: "Tri kỉ chi bỉ, bách chiến bách thắng. Ta đã hẹn ước với Trác Kiều, nàng ta sẽ cung cấp cho chúng ta tất cả tin tức liên quan đến động tĩnh của Lý Mật. Hừ! Lý Mật giỏi nhất là sử dụng tình báo và phục binh, lần này ta sẽ dùng đạo của người, để trả lại cho người. Chỉ cần hắn trúng kế dụ địch của ta, thiên hạ này sẽ không còn phần của hắn nữa".

Từ Tử Lăng chau mày: "Nếu Vương Thế Sung nhờ chuyện này mà làm lớn, đối với ngươi đâu có lợi gì chứ?".

Khấu Trọng cười cười nói: "Đây mới là chỗ đặc sắc nhất, hiện nay ai ai cũng nghĩ là Vương Thế Sung đang đấu không lại với Lý Mật, vì vậy Độc Cô Phong mới dám công nhiên đối kháng. Càng tuyệt diệu hơn là cả Vương Thế Sung cũng không tự tin mình đầu lại Lý Mật, vì vậy mới bí mật kết minh với Lý Uyên, khiên tên tiểu tử Lý Thế Dân dám diễu võ dương oai ở Lạc Dương này. Hà hà! Nhưng chỉ cần Vương Thế Sung đại phá được Lý Mật, như vậy cái liên minh Vương Lý này sẽ lập tức tự động phá giải, lúc đó chuyện duy nhất Vương Thế Sung có thể làm chính là ngăn không cho Lý Thế Dân đạt được mục đích, còn chúng ta có thể trở về phương Nam, đoạt lại Cảnh Lăng trong tay lão gia, lúc đó thì đánh Nam dẹp Bắc, thiên hạ này sẽ là của Khấu Trọng ta rồi!".

Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Ngươi nói thì nghe hay lắm, nhưng đừng quên rằng chúng ta căn bản không biết Dương Công Bảo Khố ở chỗ nào".

Khấu Trọng chán nản nói: "Có rất nhiều chuyện không cần kĩ càng tỉ mỉ thì sẽ tốt hơn, cái đó gọi là thành bại do trời định, phàm nhân chúng ta ngoại trừ tận lực mà làm ra, còn có thể làm gì được nữa?". Tiếp đó gã lại chuyển chủ đề nói: "Lát nữa ta phải đi gặp Vương Thế Sung, các ngươi muốn đi đâu?".

Từ Tử Lăng hạ giọng nói: "Hôm nay dù thế nào ta cũng phải đi với lão Bạt, vì rất có khả năng Đột Lợi nhân lúc y ở một mình mà hạ thủ".

Khấu Trọng thở dài: "Hình như người quên mất rằng chúng ta là đại cừu nhân của Khúc Ngạo, ta thật nghĩ mãi không ra tại sao đêm qua hắn không đến tầm cừu?".

Từ Tử Lăng nhìn màn sương mù mênh mang che phủ cả trời đất, dung ung nói: "Trí nhớ của ngươi không tốt mới đúng, đêm nay Khúc Ngạo và Phục Khiên sẽ quyết chiến ở Mạn Thanh Viện. Trận chiến này quan hệ đến sinh tử vinh nhục của Khúc Ngạo và cả danh dự của người Thiết Lặc, vì vậy y buộc phải tập trung tinh thần, vứt bỏ tất cả chuyện khác sang một bên hòng chuẩn bị ứng chiến đêm nay".

Khấu Trọng gật đầu nói: "Ngươi có lý, chỉ là không biết tên Đột Lợi đó là người thế nào? Nghe nói hắn và Lý tiểu tử có giao tình rất thâm hậu, biết đâu Lý tiểu tử sẽ giúp hắn một tay cũng không chừng".

Từ Tử Lăng thở dài nói: "Không biết có phải vì trước đây quan hệ của chúng ta với Lý Thế Dân luôn rất tốt hay không mà hai chúng ta luôn có ý đánh giá thấp sự lợi hại của hắn. Sự thực thì từ khi khởi binh ở Thái Nguyên, Lý Thế Dân đều bách chiến bách thắng, nếu không phải có thủ đoạn kinh thiên động địa thì sao mà làm nổi. Nếu hắn ta mà khẳng định Hòa Thị Bích ở trong tay chúng ta, có khi sẽ có thủ đoạn bất ngờ nào để đối phó cũng không chừng".

Khấu Trọng thoải mái nói: "Kẻ nào dám khẳng định Hòa Thị Bích là do chúng ta trộm chứ? Ít nhất là lão tiểu tử Vương Bạc kia cũng tin chúng ta rồi".

Sắc mặt Từ Tử Lăng trầm xuống, lạnh lùng nói: "Lý Tịnh có lẽ biết rõ là chúng ta làm. Bởi vì y đã thấy ta đeo mặt nạ một lần, nên chắc chắn biết chuyện ta có cách hóa thân thành kẻ khác".

Song mục Khấu Trọng thoáng hiện hàn quang: "Vì vậy nếu Lý Thế Dân truy vấn chuyện Hòa Thị Bích, thì có nghĩa là Lý Tịnh đã không niệm tình cũ, bán đứng chúng ta. Lúc đó thì không cần cố kị cái gì mà tình huynh đệ khi xưa nữa".

Từ Tử Lăng thở dài: "Lý Tịnh tuy đã phụ rẫy Tố tỉ, nhưng không phải là hạng người bán bạn cầu vinh, có lẽ là ta chỉ đang lo hão thôi. Có điều Sư Phi Huyên từng nói dưới trướng Lý tiểu tử cao thủ như mây, lại thành lập ra cái Thiên Sách Phủ gì đó, vì vậy chúng ta tuyệt đối không thể coi thường con người này được".

Khấu Trọng ngây người ra, đột nhiên nói: "Ngươi đoán xem có người nào biết chúng ta ẩn thân ở đây không?".

Từ Tử Lăng trầm tư giây lát, rồi quả quyết khẳng định: "Theo lý thì không ai biết được, từ khi hấp thụ dị năng của Hòa Thị Bích, kinh công của chúng ta là có tiến bộ rõ rệt, lăng không hoán khi dễ tựa trở bàn tay, thế nên cho dù Ninh Đạo Kì muốn theo dõi chúng ta cũng khôn phải chuyện dễ đâu".

Khấu Trọng đột nhiên giật mình nói: "Chúng ta thật ngu quá, không biết lợi dụng ưu điểm này. Nếu như có thể phát huy hết cỡ ưu điểm này, vậy thì phía địch nhân có động tới đâu, cũng không thể bao vậy chúng ta được nữa".

Hai mắt Từ Tử Lăng sáng bừng lên, lấp lánh như sao, những không lên tiếng nói gì.

Thanh âm Bạt Phong Hàn vang lên: "Hai vị huynh đệ, có hứng thú lên Đổng gia tửu lâu uống chén trà nóng không?".

Đổng Gia Tửu Lâu ồn ào náo nhiệt, ba người tìm một góc ngồi xuống, cảm giác như vừa mới từ địa ngục trở về nhân gian.

Sau khi tên tiểu nhị bưng trà lên rời khỏi, Khấu Trọng nghiêng tai lắng nghe, cười cười nói: "Mười bàn thì đang có tám bàn đang bàn luận về chuyện đêm hôm qua. Thì ra lệnh giới nghiêm đúng là do lão già Vương Thế Sung phát ra. Lão tiểu tử này không biết có dụng tâm gì nữa, hình như là sợ địch nhân của chúng ta chưa đủ thuận tiện thì phải".

Bạt Phong Hàn trầm mặc không nói gì, cơ hồ coi những lời Khấu Trọng vừa nói chỉ như gió thổi bên tai. Từ khi tỉnh giấc tới giờ, dường như y luôn tràn đầy tâm sự, không thích nói chuyện với ai.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều biết tính tình của y, nên cũng không dám chọc tới. Từ Tử Lăng hạ giọng nói: "Có lẽ ta đoán được nguyên nhân vì sao Vương Thế Sung làm vậy".

Lúc này tiểu nhị đã mang điểm tâm lên, đợi cho hắn đi khuất hẳn, Khấu Trọng mới nhổm người lại gần Từ Tử Lăng hỏi: "Ngươi mau nói xem nào!".

Từ Tử Lăng thở hắt ra: "Có thể Vương Thế Sung làm vậy là vì Lý tiểu tử yêu cầu".

Khấu Trọng giật mình: "Vậy không phải Lý Tịnh đã bán đứng chúng ta hay sao?".

Đây là suy luận hết sức hợp tình hợp lí.

Lý Thế Dân tuyệt đối là người có tình có nghĩa, chỉ khi khẳng định bọn gã đã phá hoại hảo sự của y với Sư Phi Huyên, thì y mới quyết định sử dụng những thủ đoạn kịch liệt để đối phó bọn gã. Mà quan sát đại thế Lạc Dương lúc này, cũng chỉ có mình Lý Thế Dân mới có thể khiến Vương Thế Sung có hành động được, bởi vì hiện giờ Vương Thế Sung muốn gì cũng không thể đắc tội với Lý phiệt, bằng không y sẽ rơi bào thế lưỡng đầu thọ địch, muốn sống e rằng cũng không dễ.

Lý Thế Dân có lẽ vẫn còn niệm chút tình xưa, nên không muốn chính diện đối đầu với bọn gã, nhưng giúp Sư Phi Huyên an bài một số chuyện để nàng có thể phóng tay đối phó ba người bọn gã thì là chuyện có thể giải thích được.

Từ Tử Lăng thở dài: "Đây chỉ là suy đoán, hi vọng sự thật không phải như vậy".

Bạt Phong Hàn đột nhiên mở miệng hỏi: "Lúc Trọng thiếu gia đi gặp Vương Thế Sung, có thể hỏi trực tiếp lão, xem lão tiểu tử đó trả lời thế nào?".

Khấu Trọng trầm giọng xuống: "Trên thế gian này, ngoại trừ hai người ra, e rằng ta không còn tin ai được nữa".

Sau khi thân ảnh Khấu Trọng biến mất sau cánh cửa tửu lầu, Bạt Phong Hàn mới chậm rãi nói: "Hôm nay chúng ta chia nhau hành sự, ngươi phụ trách thăm dò hành tung của đám người Âm Quí Phái, ta sẽ đi gặp Đơn Uyển Tinh".

Từ Tử Lăng ngạc nhiên: "Làm sao mà thăm dò chứ?".

Bạt Phong Hàn nói: "Âm Quí Phái nhất định có hang ổ bí mật ở đây, đó cũng chính là nơi Thượng Quan Long đang dưỡng thương. Muốn tìm bọn chúng có hai phương pháp gián tiếp, bởi vì Âm Quí Phái trước nay âm đa dương thiểu, hơn nữa đều là nữ tử xinh đẹp, nữ nhân ái mĩ là bản tính sinh thời, thế nên chỉ cần ngươi lưu ý mấy nới bán phấn son yên chi nổi tiếng nhất, biết đâu lại có thu hoạch bất ngờ cũng không chừng".

Từ Tử Lăng gật đầu: "Quả nhiên là cách hay! Còn cách thứ hai thì thế nào?".

Bạt Phong Hàn nói: "Tuy Chúc Ngọc Nghiên có thể trị nội thương cho Thượng Quan Long, nhưng sau đó cũng không thể không dùng dược vật để bồi bổ nguyên khí tổn thất, bởi vậy chỉ cần đến tiệm thảo dược qui mô

nhất để ôm cây đợi thỏ, cũng rất có thể thấy kẻ khả nghi".

Từ Tử Lăng gật đầu nói: "Dù sao ta cũng nhàn rỗi vô sự, vậy cứ theo lời Bạt huynh thử vận khí xem sao". Tiếp đó đôi mày kiếm lại nhướng lên hỏi: "Nhưng không phải huynh vừa mới cãi nhau một trận với Đông Minh Công chúa hay sao? Còn muốn đi tìm nàng ta làm gì?".

Ánh mắt Bạt Phong Hàn hiện ra thần sắc phức tạp, thấp giọng nói: "Đợi lát nữa ta sẽ nói! Ta trước đi đây!".

Từ Tử Lăng không lên tiếng, nhưng trong lòng biết rõ người y muốn gặp không phải Đơn Uyển Tinh, mà là người tình cũ đã theo Đột Lợi vào Trung Nguyên.

Đây là một chuyện hết sức nguy hiểm, gã phải xử lý thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.