Phong Đức Di nghe xong câu chuyện của Từ Tử Lăng, trầm ngâm một chút, rồi nhận xét:
- Việc các ngươi giả làm Tư Đồ Phúc Vinh thì không có vấn đề gì ngoài chuyện liên quan đến Thạch Chi Hiên, vì cho đến hiện tại chưa có ai tỏ ra nghi ngờ cả. Có điều cần phải đặt ra các kế ứng biến để khi bị phát hiện còn có thể nhanh chóng trốn chạy.
Ông ta nói tiếp:
- Kiến Thành và Nguyên Cát sẽ lần lượt trở về trong vài ngày tới. Lý Uyên đã từng giận dữ với việc lần lữa của Tần vương, nhưng cũng không còn cách nào khác. Tướng ở bên ngoài, quân mệnh có thể không theo, huống chi Đỗ Phục Uy lăm le làm loạn, Tần Vương phải sắp xếp ổn thỏa mới trở về được, Lý Uyên cũng không cách gì quở trách. Nhưng việc này nhất định sẽ làm xấu đi mối quan hệ cha con của bọn họ, vì trước kia cũng đã có tiền lệ.
Từ Tử Lăng biết Phong Đức Di muốn nói đến chuyện Lý Uyên đã từng liên tục hạ chiếu ép Lý Thế Dân quay về Trường An sau trận Lạc Dương. Lúc đó nếu không phải do Lý Nguyên Cát đối đầu với Lưu Hắc Thát thất bại, phải nhờ cậy vào Lý Thế Dân, thì y có thể đã sớm chịu kết cục bi thảm rồi.
Phong Đức Di lại tiếp:
- Trong nội đình chỉ có Lý Thần Thông là ủng hộ Tần vương, ở ngoại đình có Tiêu Vũ và Trần Thúc Đạt. Nhưng bọn họ vì việc Lưu Văn Tĩnh bị xử tử mà trở nên sợ hãi. May mà ba người này đều là dạng trung nghĩa nên nếu biết được tình hình có biến chuyển ta tin là có thể thay Tần vương thuyết phục được họ.
Từ Tử Lăng lắc đầu:
- Phong lão thật không nên nhúng tay vào vì bọn Lý Thần Thông sẽ nghi ngờ rằng ngài thay Lý Uyên thử lòng bọn họ. Chỉ cần bọn ta biết được bọn họ là những người có thể mua chuộc được là đủ rồi.
Phong Đức Di gật đầu:
- Tử Lăng nói có lý, ta luôn được xem là người của phe ủng hộ thái tử.
Tử Tử Lăng hỏi:
- Bùi Tịch là kẻ như thế nào?
Phong Đức Di đáp:
- Hắn ta là cận thần của Lý Uyên, rất biết cách gió chiều nào theo chiều nấy, là kẻ xu nịnh Lý Uyên, đầu tàu trong phe ủng hộ Thái tử. Sau khi Lưu Văn Tĩnh bị xử tử, thế lực của hắn càng lớn mạnh, chuyên câu kết với Doãn Tổ Văn làm việc gian ác. Có lúc ta cũng không rõ tại sao kẻ không hề ngu ngốc như Lý Uyên lại dựa dẫm, tin tưởng vào bọn chúng.
Từ Tử Lăng nhớ lại việc Doãn Tổ Văn vì Lý Uyên mà an bài trò vui chơi tiêu khiển, trong lòng tự nhiên hiểu tõ, nhưng tạm thời không nói ra, gã hỏi:
- Vì sao Lý Kiến Thành không thấy được việc cấu kết với Đột Quyết như là cõng rắn cắn gà nhà, đối với hắn sẽ trăm hại mà không lợi.
Phong Đức Di mỉm cười:
- Ngươi dù có đem chuyện này đi hỏi Lý Thế Dân y cũng không có câu trả lời đâu. Đây thực ra là kế một ná hai chim của Lý Kiến Thành. Nếu Hiệt Lợi sang xâm lược, Lý Kiến Thành sẽ thừa cơ đại phá Lưu Hắc Thát, tâu lên Lý Uyên để cho y tự thân dẫn quân đi phá giặc. Hơn nữa thực lực của Đột Quyết quá hùng mạnh, Đường thất phải huy động toàn bộ tinh binh, kể cả Huyền Giáp tinh binh và các tướng ở Thiên Sách phủ của Lý Thế Dân cũng sẽ bị trưng dụng. Điều đó cũng giống như tước hết binh quyền của Lý Thế Dân, biến y thành một gã thất phu, tùy ý có thể giết đi.
Từ Tử Lăng nhíu mày hỏi:
- Lý Kiến Thành nếu có ý này sao còn trọng dụng Khả Đạt Chí, lại còn mời Tất Huyền đến Trường An nữa?
Phong Đức Di phân tích:
- Theo như giải thích của Kiến Thành với Lý Uyên thì hắn cho rằng người Đột Quyết đến Trung Nguyên là để cướp bóc tài sản và phụ nữ. Cho nên chỉ cần giữ mối quan hệ tốt với Hiệt Lợi thì khi Hiệt Lợi xâm nhập có thể dùng tài vật và phụ nữ để mua chuộc hắn. Mời Tất Huyền đến Trường An chính là theo cách nghĩ này mà có. Kiến Thành tin tưởng rằng Triệu Đức Ngôn có thể ảnh hưởng đến Hiệt Lợi, dụ được hắn quay trở về Tái ngoại sau khi nhận lễ vật hậu hĩnh.
Từ Từ Lăng thốt lên một cách tức giận:
- Ta hiện tại không còn nghi ngờ Lý Kiến Thành có phải là loại bán nước buôn dân hay không nữa. Lý Uyên chẳng lẽ lại không có chút chính kiến và phán đoán nào cả sao ?
Phong Đức Di cười khổ:
- Cái này còn cần phải xem xem Lý Uyên có tin vào chuyện này hay không đã. Ngày mà Lưu Vũ Châu cùng với quân Đột Quyết xâm nhập, Kiến Thành và các phi tần dè bỉu công lao của Lý Thế Dân, từng nói rằng người Đột Quyết chẳng là cái gì cả. Cho nên Lý Uyên không hề xem người Đột Quyết vào đâu, còn cho rằng có thể vừa đấm vừa xoa đuổi bọn họ quay về.
Từ Tử Lăng nhíu mày thắc mắc:
- Lý Uyên không biết Lý Nguyên Cát đã từng bị Tống Kim Cương đánh cho thảm bại phải chạy trốn ư?
Phong Đức Di than:
- Lý Uyên thân ở trong nội cung, xung quanh bao bọc bởi tiểu nhân và nữ nhân, bị bưng tai bịt mắt rồi. Về thất bại của Lý Nguyên Cát, Kiến Thành giải thích là do Lý Thế Dân giở trò trong việc tiếp viện. Cuối cùng trách nhiệm cũng đổ lên đầu Lý Thế Dân.
Rồi ông ta lại than rằng:
- Trong cuộc đấu tranh ở cung đình, Thế Dân có thúc ngựa cũng chẳng kịp Kiến Thành. Vì hắn ta có sự ủng hộ toàn phần của Ma môn còn Lý Thế Dân thì toàn dẫn binh bên ngoài. Hiện tại thì phe đảng Thái tử phi tần đem mục tiêu công kích dồn hết lên người Đỗ Như Hối và Phòng Huyền Linh, tạo ra tin đồn là bọn họ xúi bẩy Thế Dân, khiến y sinh dị tâm, bí mật mưu đồ tạo phản. Tình hình vô cùng không lạc quan. Nếu chúng ta không nghĩ ra kế sách đối phó ngay, hai người bọn họ khẳng định sẽ gặp họa đầu tiên.
Từ Tử Lăng lúc này cũng đã có cái nhìn khái quát rõ ràng về tình hình đấu tranh trong và ngoài triều đình. Sau khi cùng Phong Đức Di định cách liên lạc, gã bí mật rời đi.
o0o
Ánh đèn phụt tắt.
Trầm Lạc Nhạn trước tiên ôm lấy cổ gã, hôn hai cái lên hai má gã, thầm thì:
-Ta đang không mặc gì đấy!
Dưới cái nhìn trân trối của Khấu Trọng, nàng nằm lên giường, cả tòa thiên nhiên lồ lộ trước mắt gã. Khi nàng duỗi dài thân hình tuyệt mỹ đó, bộ dạng uể oải mê hoặc vô cùng.
Khấu Trọng thấy nàng đang mặc áo ngủ, vừa rồi chỉ là hù dọa gã để đùa chơi, lúc này quả tim đang đập loạn của gã mới lắng dịu lại, cười khổ:
- Mọi người đều là lão bằng hữu! Ta cũng không phải là loại quân tử đường đường chính chính gì cả, đừng có đùa với ta chứ!
Trong lòng gã bất giác nhớ đến Loan Loan cũng thường có tác phong như vậy, giờ không biết đang lưu lạc phương nào.
Vẫn đang nằm trước mặt gã, Trầm Lạc Nhạn đảo mắt nhìn gã, hỏi:
- Sao không phải là Tử Lăng tới gặp ta?
Khấu Trọng than:
- Vì hắn không có định lực bằng ta, sợ sẽ rơi vào cái bẫy êm ái của nàng, muôn kiếp bất phục! Khấu Trọng ta là kẻ nghĩa khí, đương nhiên phải vì huynh đệ dấn thân vào địa ngục đến gặp nàng.
Trầm Lạc Nhạn liếc gã một cái, khinh bỉ:
- Vẫn nói chuyện tầm phào như thế!
Khấu Trọng ho khan một tiếng, thu nhiếp tâm thần chống cự lại sự dụ hoặc của nàng:
- Nàng biết chuyện của bọn ta với Lý Thế Dân rồi nhỉ!
Trầm Lạc Nhạn đáp:
- Nếu không biết gì thì ta làm gì có tâm tình tiếp đãi ngươi trên giường được. Nằm xuống rồi nói!
Khấu Trọng kinh hãi:
- Còn không tha cho ta nữa sao? Nếu Tử Lăng biết chuyện này thì ta ăn nói làm sao với hắn đây?
Trầm Lạc Nhạn cười khúc khích, chăm chú nhìn gã rồi nhắm mắt lại, mềm giọng bảo:
- Nghe ngươi nói vậy, giống như ta là vợ của Từ Tử Lăng chứ chẳng phải của Lý Thế Tích. Ngươi chỉ sợ bị tên hảo huynh đệ của ngươi bắt gian trên giường thôi. Ha, cảm giác đó rất tuyệt!
Khấu Trọng nào dám dây dưa đùa bỡn với nàng, lái sang chuyện khác:
- Khuya như vậy rồi! Mỹ nhân đi đâu vậy?
Trầm Lạc Nhạn uể oải đáp:
- Còn đi đâu nữa, đến gặp mối tình đầu của ngươi đó.
Khấu Trọng giật mình:
- Tú Ninh công chúa à?
Trầm Lạc Nhạn thong dong nói:
- Ngươi có rất nhiều mối tình đầu sao? Nàng ta biết ta tới, bèn mời ta nhập cung để thỏa mãn sự quan tâm với ngươi. Ta cố ý không nhắc đến ngươi, nàng ta cuối cùng không nhịn được phải hỏi ta. Ha, thật thú vị, xem ra nàng ta cũng không phải là người biết kiềm chế như vẻ bề ngoài.
Khấu Trọng than:
- Ta đầu hàng rồi! Xin mỹ nhân quân sư giơ cao đánh khẽ, mở cho ta một đường thoát.
Trầm Lạc Nhạn mở mắt ra:
- Ngươi đi giết một người và làm một chuyện cho ta, ta có thể để cho ngươi hôn ta.
Khấu Trọng ai oán tội nghiệp:
- Hôn thì có thể miễn rồi! Ta sợ nhất là hôn rồi dẫn đến chuyện không hay. Lúc này là đêm khuya thanh vắng, cô nam quả nữ ở trong cùng một phòng, có chuyện gì là không thể xảy ra chứ? Ài, kẻ nàng muốn giết là tên tiểu tử Vương Bá Đương phải không? Chuyện này đương nhiên không vấn đề gì. Còn muốn ta làm chuyện gì nữa?
Trầm Lạc Nhạn bảo:
- Đem con tiểu kim xà này treo trước cổng lớn Tây Kí viên của Độc Cô gia cho ta, xem Độc Cô Phượng còn dám buông tuồng với ta nữa không.
Khấu Trọng vỗ đùi kêu tuyệt:
- Hảo kế! Lần này ta đến để mời mỹ nhân quân sư làm quân sư cho bọn ta. Xin nàng động não nghĩ cách khiến Lý tiểu tử lên ngôi Đại Đường hoàng đế.
Trầm Lạc Nhạn điềm nhiên đáp:
- Thành bại là ở chỗ ở Trường An có bao nhiêu người ủng hộ các ngươi, quan trọng hơn là làm thế nào mua chuộc được các nhân vật trọng yếu của đối phương. Trong đầu ta có một nhân tuyển vô cùng lý tưởng, nếu có thể tranh thủ được hắn thì phần thắng sẽ tăng lên.
Khấu Trọng gãi đầu hỏi:
- Là ai?
Trầm Lạc Nhạn ngồi dậy, nét thông minh hiện lên trong ánh mắt, nhỏ giọng bảo:
- Là Ngụy Trưng.
Khấu Trọng vỗ đùi kêu:
- Sao ta không nghĩ tới hắn nhỉ? Hắn là đại công thần trong cuộc chiến đánh bại Lưu đại ca của Lý Kiến Thành. Hắn đã từng là cộng sự với nàng dưới trướng Mật công, rất bất mãn với việc Lý Uyên giết chết Mật công.
Trầm Lạc Nhạn nói:
- Việc Lý Kiến Thành giết Lưu đại ca của ngươi lại càng gây phản cảm cho hắn. Từ việc này cũng có thể nhìn ra được cách hành xử của hắn.
Khấu Trọng đồng ý:
- Việc giết Lưu đại ca là bất trí, để đại ca làm một chức quan nhỏ ở Trường An mới là thượng sách, như thế thì có thể hàng phục Sơn Đông mà chẳng cần tốn giọt máu nào.
Trầm Lạc Nhạn bảo:
- Việc sách động Ngụy Trưng cứ để cho ta, lúc nào có tin ta sẽ báo. Các ngươi đang ở đâu?
Khấu Trọng đáp:
- Tạm thời cứ để bọn ta đến tìm nàng thì thích hợp hơn.
Trầm Lạc Nhạn tức giận:
- Lần sau bảo Tử Lăng đến gặp ta, không thì ta chẳng thốt nửa câu đâu.
Khấu Trọng cười cầu tài:
- Chuyện này thì đương nhiên rồi, tiểu đệ cáo lui đây!
o0o
Từ Tử Lăng triển khai thuật dạ hành, nhô cao hụp thấp chạy về phía lối vào bí mật của Dương Công bảo khố ở kênh Vĩnh An.
Lúc này đã canh ba, đường phố vắng lặng không một bóng người, thỉnh thoảng vang lên tiếng chân của tuần binh. Lúc này trời đất lạnh lẽo băng giá mang vẻ yên tĩnh tiêu điều trước cơn biến loạn.
Từ Tử Lăng tăng tốc độ nhờ sự yểm trợ của cây cối bên tả ngạn kênh Vĩnh An. Chỉ cần gã tiến vào trong kênh rồi thì đảm bảo không ai có thể theo vết gã.
Chợt trong lòng phát sinh cảm ứng, gã vội vàng nấp sau một gốc cây.
Một bóng đen chợt hiện bên bờ đối diện rồi đột ngột biến mất, xẹt nhanh về phía Tây thị.
Từ Tử Lăng trong lòng chợt động, thuận tay bẻ một cành cây ném vào giữa sông rồi phi người rời bờ, chân điểm vào cành cây, mượn lực nổi nhỏ bé này để bắn mình qua bờ đối diện, đuổi theo hướng mục tiêu vừa biến mất.
Nếu gã không nhìn lầm thì kẻ đó phải là Tứ Xuyên Bàn Cổ An Long. Thân thể mập mạp của hắn chính là tiêu kí để nhận biết.
(Hết hồi 721)