Lôi Cửu Chỉ cuối cùng cũng được Từ Tử Lăng cứu thoát khỏi mật thất. Thần sắc y vẫn tỉnh táo, chỉ là tay chân bị những sợi gân bò trói chặt vào một khung gỗ, lại thêm bảy cây châm bạc cắm sâu vào trên đỉnh đầu phong kín huyệt đạo. Có thể thấy kẻ làm được điều này hẳn phải là một cao thủ tinh thông huyệt vị.
Nhìn thấy Từ Tử Lăng, Lôi Cửu Chỉ đương nhiên mừng ra mặt, vui mừng khôn xiết. Chỉ khổ y có miệng nhưng không thể nói, ngay cả những cơ mặt cũng không biểu đạt được tâm tình, chỉ có thể chớp mắt ra hiệu, ý như có điều gì muốn nói.
Từ Tử Lăng hiểu ý hỏi:
- Huynh có phải muốn đề tỉnh đệ không nên lỗ mãng rút những châm bạc trên đỉnh đầu huynh không?
Lôi Cửu Chỉ quả nhiên chớp mắt một cái.
Từ Tử Lăng nói:
- Huynh chớp mắt một cái, tức là đồng ý, chớp mắt hai cái, tức là không đồng ý!
Lôi Cửu Chỉ quả nhiên chỉ chớp mắt một cái.
Trong lòng Từ Tử Lăng bỗng rét run. Không nói tới những công phu khác của Lôi Cửu Chỉ, chỉ nói chuyện lão là người thông hiểu y đạo, đối với huyệt vị kinh mạch lại đặc biệt hiểu biết, biết rõ Trường Sinh khí công của Từ Tử Lăng có thể hóa giải bất cứ kinh mạch bị phong tỏa nào, vậy mà vẫn cảnh cáo gã không được hành động lỗ mãng. Có thể thấy bảy cây kim này không hề đơn giản.
Có điều gã không hề lo lắng quá. Đã có truyền nhân kiệt xuất của Thiên hạ Phật Môn Chính tông Sư tiên tử đợi ở phía trên, kỳ nan tạp chứng gì cũng không đến lượt gã lo lắng.
Từ Tử Lăng cẩn thận ôm Lôi Cửu Chỉ lên, phát giác toàn thân Lôi Cửu Chỉ cứng tựa mộc thạch, ngay cả tay chân cũng không thể gập lại, cổ lại càng cứng nhắc thẳng đơ. Những điều này khiến gã lần đầu tiên cảm thấy sự tình không phải bình thường.
Sư Phi Huyên ở cửa mật thất tiếp ứng gã, thần sắc ngưng trọng nói:
- Tử Lăng trước tiên đem bốn tên kia nhốt vào trong mật thất. Để ta xem qua tình hình của Lôi tiên sinh rồi sẽ nói chuyện với huynh sau.
Lúc này Lôi Cửu Chỉ mới rõ có Sư Phi Huyên tiên giá quang lâm, song mục lập tức lộ ra sinh khí, thể hiện niềm tin với việc Sư Phi Huyên có thể giải cứu lão còn mạnh mẽ hơn Tử Lăng rất nhiều.
Từ Tử Lăng tiến vào một căn phòng ở bên trong và đặt lão ngay ngắn lên một chiếc giường. Tiếp theo nhốt bốn tên đại hán vào mật thất, rồi lấy gân bò trói lại.
Trong mật thất, ngoài một khung hình phạt bằng gỗ để nhốt người ra, không hề có những dụng cụ tra tấn gì khác. Ưu điểm duy nhất của mật thất này là cho dù có người kêu gào thảm thiết cũng không thể truyền âm thanh ra bên ngoài. Có điều, đối với một người không thể cử động như Lôi Cửu Chỉ mà nói thì ưu điểm này cũng không có tác dụng gì.
Quay lên mặt đất, sau khi đóng nắp mật thất lại, Từ Tử Lăng đi vào trong phòng. Lôi Cửu Chỉ vẫn nằm thẳng tắp trên giường. Các cây châm nhỏ phân biệt cắm vào bảy huyệt đạo trên đỉnh đầu. Đó là: Thiên trụ, Thừa linh, Lạc khước, Phong trí, Não không, Hoàn cổ, Đầu duy. Châm cắm sâu hoắm chỉ để lộ chuôi kim sáng lấp lánh làm người khác nhìn thấy cũng đủ kinh tâm.
Sư Phi Huyên nhẹ nhàng hỏi:
- Tử Lăng nghe qua "ngũ cực hình" chưa?
Từ Tử Lăng vội lắc đầu.
Sư Phi Huyên tiếp:
- Ngũ cực hình là nói tới năm loại độc hình lợi hại nhất trong thiên hạ. “Thất Châm Chế Thần” này là một trong số đó, có thể làm cho người ta không thể nói, không thể ngủ, không thể cử động, ngay cả cơ bắp cũng cứng như gỗ đá, thần thức cứ như thế tỉnh táo nhưng kỳ thật nỗi thống khổ không thể kể xiết. Bất luận là người tâm trí kiên định thế nào, trong tình huống sống không được chết không xong này cũng phải sụp đổ tinh thần, cuối cùng đều phải khuất phục. May mà chúng ta kịp thời cứu Lôi tiên sinh ra sớm, nếu không sau ba mươi sáu canh giờ bị châm, có cứu ra được cũng chỉ còn là phế nhân.
Từ Tử Lăng nghe khẩu khí của Sư Phi Huyên, biết nàng ta có cách hóa giải, ngầm thở phào nhẹ nhõm, chau mày hỏi:
- Là ai thi triển loại độc hình này?
Sư Phi Huyên nói:
- Phi Huyên từ trong “Từ Hàng Kiếm Điển” của bổn trai mà thấy tiên hiền viết đến năm loại hình pháp này. Do loại hình pháp này có liên quan bí ảo đến cơ thể, nên người thi triển không những cần phải biết rõ kinh mạch huyệt đạo còn phải tinh thông y lý. Kẻ này tuyệt đối không đơn giản.
Tiếp đó nàng mỉm cười nói:
- Khi Phi Huyên giải huyệt tuyệt đối không thể phân tâm, mong Từ Lăng làm hộ pháp giúp Phi Huyên.
Tử Lăng gật đầu đáp ứng bước ra ngoài, y theo lời dặn của Phi Huyên mà đóng kín cửa phòng lại. Gã thầm nghĩ chiêu này của địch nhân quả thật độc ác, nếu không cho dù bọn gã có cứu được Lôi Cửu Chỉ ra cuối cùng vẫn phải chịu khuất phục.
Gã vận khí tung thân, bay mình lên nóc nhà, đúng lúc đó bỗng nhìn thấy một chiếc thuyền đang từ từ tiến đến, cập vào một bến đò nhỏ bên ngoài trạch viện. Từ Tử Lăng vận công vào hai mắt, ngưng thần theo dõi. Điều thu hút gã trước tiên là một cây dù màu vàng. Trên thuyền ngoài tên lái thuyền còn có ba người khác. Một trong số đó mở dù chắn tuyết nên không thể nhìn rõ mặt, hai người nhìn rõ mặt chính là hai “lão bằng hữu” Khang Sao Lợi cùng “Ma Soái” Triệu Đức Ngôn.
Gã có thể nhận ra Triệu Đức Ngôn là do hôm đại chiến với Hoảng Công Thác tại Dược Mã Kiều. Kẻ này thấy lão Hoảng sắp rơi xuống nước bèn đá ra một chiếc giày tương cứu, giúp hắn tránh khỏi một trận ê mặt trước chúng nhân. Hôm đó chỉ là thoáng nhìn trong chốc lát, nhưng ấn tượng để lại cho gã rất sâu sắc.
Từ Tử Lăng đã từng giao đấu với người trong Ma Môn không ít lần, cả văn lẫn võ, có thể nói là kinh nghiệm phong phú. Gã thấy Ma Môn trên trên dưới dưới, các loại cấp đẳng đều mang vẻ rất khó hình dung, nhưng đều có một điểm chung: khí chất tà bí quỷ dị. Loại cùng hung cực ác như Vu Ô Quyển thì không phải nói, đến như tài năng anh tuấn như Hầu Hy Bạch cũng có vài phần tà khí.
Ngoại lệ duy nhất chỉ có Thạch Chi Hiên. Lão vốn tà khí bức nhân, nhưng lúc đóng vai Thánh tăng đại đức ở Vô Lậu tự, bất luận thể hiện trong ngoài thế nào đều tỏ ra chính khí hiên ngang, xuất trần thoát tục, có thể qua mắt được bất cứ người nào.
Điều khiến người khác không thể quên khi gặp Triệu Đức Ngôn không phải là thân hình cao gầy, nước da tinh sáng như bạch ngọc, khuôn mặt trắng trẻo ưa nhìn của hắn mà là đôi mắt lạnh băng tựa lưỡi dao lúc nào cũng nheo nheo, cho thấy hắn là người cay nghiệt vô tình, bất luận việc gì đều dám mạo hiểm để làm, dù có phải vong mạng.
Từ Tử Lăng không rét mà run, nhìn chằm chằm vào con thuyền đang tiếp cận bến đò, không hiểu tại sao trong lúc khẩn trương quan trọng thế này mà trong đầu mình lại xuất hiện những suy nghĩ không hề liên quan đến những gì đang xảy ra trước mắt.
Nhược bằng có thể kéo Sư Phi Huyên ra để động thủ, cho dù kẻ đang che dù kia có là cao thủ ngang hàng với Triệu Đức Ngôn, Từ Tử Lăng tự thấy mình vẫn tiến có thể công, lùi có thể thủ, cùng lắm vẫn có thể thoát thân.
Nhưng hiện nay Sư Phi Huyên đang toàn lực vận công giải cực hình cho Lôi Cửu Chỉ. Lôi Cửu Chỉ tạm thời không hơn gì một phế nhân. Trong tình hình này, không biết làm thế nào mới ngăn cản được đối phương?
Dựa vào một mình Từ Tử Lăng gã, đối phó với một mình Triệu Đức Ngôn cũng đã khó khăn. Nay lại thêm một Khang Sao Lợi, gã đã nắm chắc thảm bại. Huống hồ lại còn một kẻ che dù thần bí kia nữa.
Trực giác Từ Tử Lăng cho thấy kẻ che dù chính là người đã thi triển cực hình Thất Châm Chế Thần với Lôi Cửu Chỉ, nên cần phải nghĩ kế chứ không dụng lực được.
Từ Tử Lăng sử dụng thân pháp cực nhanh từ mái ngói chui vào trong nhà, tiến vào căn phòng kế bên căn phòng Sư Phi Huyên và Lôi Cửu Chỉ đang ngồi, bỏ hết chăn chiếu trên giường, lấy tấm phản gỗ ra. Sau đó, một tay ôm chăn bông, một tay ôm phản gỗ chạy sang phòng Sư Phi Huyên, đặt phản gỗ và chăn bông xuống một góc.
Sư Phi Huyên đang ngồi xếp bằng trên phản, đôi mắt khép lại, tay trái ấn vào cổ Lôi Cửu Chỉ, tay còn lại cầm một kim trong thất châm. Thất châm đã lấy ra được năm cái, giờ còn lại hai.
Tuyết vẫn không ngừng rơi xuống, đập vào cửa sổ, phát ra những tiếng xào xạc, may mắn cũng có thể che đậy được tiếng thở khẽ nhàng của Lôi Cửu Chỉ. Có điều cao thủ tầm cỡ như Triệu Đức Ngôn, ở phụ cận lưu tâm nghe ngóng nhất định sẽ phát giác.
Từ Tử Lăng không còn cách nào khác phải mạo hiểm một lần, nhằm vào tâm lý của đối phương.
Tiếng gõ cửa từ ngoài trạch viện vọng tới.
Từ Tử Lăng không kìm được hối hận, bản thân gã nên sớm nghĩ đến chuyện có được nhân vật quan trọng như Lôi Cửu Chỉ, Triệu Đức Ngôn nhất định sẽ nhanh chóng tìm đến để từ Lôi Cửu Chỉ tìm cách biết được các tin tức tình báo quan trọng của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng. Nếu y có thể bức ra nơi cất giấu bảo khố, đương nhiên là lý tưởng nhất.
Kẻ địch đã phát giác có điều kỳ lạ, bèn vượt tường tiến vào. Tiếng của Khang Sao Lợi ở bên ngoài vang lên:
- Không ổn! Người đâu? Đi đâu rồi?
Một âm thanh nhẹ nhàng không cao không thấp rất vừa tai cất lên:
- Trước tiên xuống mật thất coi thử, xem coi người có phải vẫn ở trong đó không?
Từ Tử Lăng không xác định được giọng nói này là của Triệu Đức Ngôn hay kẻ đang che dù. Nhưng tuyệt khẳng định suy đoán của mình lúc đầu có sai sót. Gã vốn cho rằng nơi giam giữ Lôi Cửu Chỉ là của Trì Sanh Xuân, những kẻ canh giữ là thủ hạ của Trì Sanh Xuân. Nhưng nghe đối phương nói như vậy, có thể nơi đây là do Khang Sao Lợi sắp đặt, nếu không hắn sẽ phải hỏi: “Mật thất ở đâu?”
Quả nhiên tiếng bước chân của ba người bọn chúng đi về hướng gian giữa, tiếp theo là tiếng nắp đậy ở cửa mật thất bị mở ra.
Tiếng Khang Sao Lợi phẫn nộ vang lên:
- Chuyện này tuyệt không có khả năng…
Tiếp đó Từ Tử Lăng không nghe được nữa, cho thấy Khang Sao Lợi đã vào trong mật thất, âm thanh bị ngăn trở. Từ Tử Lăng vận tai cố gắng nghe ngóng vẫn không thể nghe được giọng của hắn. Có thể tưởng tượng Khang Sao Lợi lúc này đang lập tức cứu tỉnh thủ hạ, hỏi rõ sự tình như thế nào.
Lúc này một giọng nói ở lối ra mật thất vang lên:
- Ngôn Soái có thể yên tâm, Thất Châm Chế Thần của bản nhân trong thiên hạ không ai có thể giải được, bọn chúng cứu được người đi nhưng vẫn phải chịu sự khống chế của ta.
Đây là lần đầu tiên Từ Tử Lăng nghe thấy giọng nói này, không đoán ra được đây là thần thánh phương nào.
Vẫn với giọng từ tốn nhẹ nhàng, Triệu Đức Ngôn nói:
- Tên tiểu tử Khấu Trọng cao minh hơn ta nghĩ. Lại còn biết cách dương đông kích tây, âm thầm cứu người đi mất, may mà chúng ta đã bố trí dự phòng nếu không thì thua thiệt hoàn toàn.
Tiếng của Khang Sao Lợi vang lên:
- Tất cả bốn người này đều bị đột kích chế phục, ngay cả bóng dáng đối phương cũng không kịp nhìn thấy. Chỉ có hai người kia thì nhìn thấy Ung Tần, vốn do Từ Tử Lăng cải dạng.
Từ Tử Lăng trong lòng yên tâm, may mà bọn chúng không biết đến sự tồn tại của Sư Phi Huyên. Gã liếc nhìn về phía nàng. Lúc này Sư Phi Huyên đang rút cây châm thứ sáu ở huyệt Thừa linh trên đỉnh đầu của Lôi Cửu Chỉ ra, khuôn mặt đỏ hồng lên, thể hiện một nét đẹp chưa ai từng thấy. Nhưng chuyện này cũng cho thấy chân nguyên của nàng đã bị tổn hại nặng nề, không dễ lập tức giao đấu với kẻ khác. Nguy hiểm vẫn chưa qua.
Triệu Đức Ngôn nói:
- Nếu như hai tên tiểu tử đó lỗ mãng rút luôn châm ra, khiến cho kinh mạch của Lôi Cửu Chỉ rối loạn mà chết, há chẳng phải phí công sức hay sao.
Âm thanh của người che dù cất lên:
- Để phòng tình huống đó xuất hiện, trước khi ta thi thuật đã cảnh cáo Lôi Cửu Chỉ. Hắn sẽ tự biết cách biểu ý để bọn chúng không làm như vậy mà hại chết hắn.
Từ Tử Lăng thầm nghĩ không lạ lúc gã cứu Lôi Cửu Chỉ, lão lại sợ hãi nháy mắt liên tục để ra hiệu. Có điều nếu như lão không có biểu thị gì thì khi thấy thất châm cắm sâu vào những huyệt vị trên đầu như vậy cũng đủ khiến người khác giật mình hoảng sợ, không dám hành động lỗ mãng.
Có tiếng bước chân bước tới gần. Nghe tiếng chân biết ngay là thủ hạ của Khang Sao Lợi. Rồi có tiếng kêu ngay ở phòng bên cạnh. Từ Tử Lăng lo lắng không thôi, là hoạ hay là phúc, chính là thời khắc này. Lúc này hơi thở của Lôi Cửu Chỉ đột nhiên chuyển nhỏ, ngay cả ở khoảng cách của Từ Tử Lăng cũng không thể cảm nhận được. Sư Phi Huyên ra hiệu cho hắn, biểu thị hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì. Từ Tử Lăng đối với việc Sư Phi Huyên có thể khống chế hơi thở của Lôi Cửu Chỉ quả thật là được mở rộng tầm mắt.
Rất nhanh tiếng của Khang Sao Lợi đã vang lên ở căn phòng bên cạnh:
- Hảo tiểu tử! Rốt cuộc đã lấy phản gỗ khiêng người trốn đi.
Triệu Đức Ngôn cười ha hả đáp:
- Triệu Đức Ngôn ta đã lâu không gặp đối thủ cao minh như vậy, xem ra ta nêm sớm gặp tên tiểu tử Khấu Trọng một phen, xem coi hắn có bảo pháp gì?
Khang Sao Lợi nói:
- Có lẽ bọn chúng theo đường bộ rời khỏi, khiêng một người như vậy, chưa đi được bao xa đâu, không chừng chúng ta có thể chặn bọn chúng lại.
Triệu Đức Ngôn nói:
- Bọn chúng vẫn là những con cờ có ích phi thường. Chúng ta cần phải nâng niu trợ giúp chúng. Chỉ cần chúng ngoan ngoãn dâng tặng bảo vật lên, chúng ta cũng nên giúp bọn chúng một tay. Bây giờ lập tức triệt thoái.
Từ Tử Lăng thầm vái thiên tạ địa. Bọn người Triệu Đức Ngôn nhanh chóng theo đường thủy ly khai.
Sư Phi Huyên rút ra cây châm cuối cùng trên đầu Lôi Cửu Chỉ, vận công một lúc rồi thở ra một hơi dài nói:
- May mà không nhục mạng.
Toàn thân Lôi Cửu Chỉ trở thành mềm như cũ rồi từ từ thiếp đi.
Từ Tử Lăng vui mừng, đỡ Lôi Cửu Chỉ lên vai, nói:
- Chúng ta phải lập tức trở về. Nếu không Khấu Trọng không biết, có thể sẽ lại gây náo loạn lên.
Sư Phi Huyên đề nghị:
- Không bằng đưa Lôi tiên sinh đến Ngọc Hạc Am. Lôi tiên sinh cần ít nhất tám đến mười ngày mới hồi phục hoàn toàn được. Sau đó Phi Huyên có thể bí mật sắp xếp cho Lôi tiên sinh rời khỏi Quan Trung.
Từ Tử Lăng thầm kêu tuyệt diệu. Thật ra gã đang đau đầu tìm nơi an bài cho Lôi Cửu Chỉ. Chỗ bọn Cao Chiến Đạo đề nghị không phải là tuyệt đối an toàn.
Sau khi Từ Tử Lăng biểu thị ý cảm ơn, hai người nhanh chóng đưa Lôi Cửu Chỉ rời khỏi.
o0o
Khấu Trọng và phu phụ Lý Tịnh ủ rũ như nhà có tang cưỡi ngựa liên tục lao về Trường An. Trưởng Tôn Vô Kỵ và Uất Trì Kính Đức đã sớm đợi sẵn, còn chuẩn bị cả xe ngựa.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn chăm chú vào mặt nạ của Khấu Trọng, cất tiếng khâm phục:
- Tuy đã biết rõ là giả, nhưng Vô Kỵ cũng không tìm ra bất cứ sơ hở nào, thật sự khiến người khác kính phục.
Khấu Trọng hỏi:
- Mọi người thấy bọn ta tay không trở về sao không hề cảm thấy kỳ lạ, lại còn nhàn rỗi để ý đến những cái khác?
Uất Trì Kính Đức cười mỉm:
- Vì Lôi tiên sinh đã được Tử Lăng huynh cứu rồi. Hiện đang nghỉ ngơi tại một nơi an toàn.
Khấu Trọng mừng vui khôn xiết, cất giọng ngờ vực hỏi lại:
- Ha ha! Thật là có việc này sao?
Phu phụ Lý Tịnh cũng không thể tin những lời vừa lọt vào tai.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
- Nơi này không tiện nói nhiều. Mời Thiếu soái lên xe.
Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi:
- Đi đâu?
Uất Trì Kính Đức nói:
- Tần Vương muốn gặp Thiếu soái, Tử Lăng huynh cũng đang ở đó.
Trường Tôn Vô Kỵ tiếp lời:
- Mạc thần y mất tích không rõ nguyên nhân lâu như vậy. Tần vương đã cho người thông báo với Sa gia là mời thần y đến Tần vương phủ làm khách. Thiếu soái nên đến Tần vương phủ để giải mối nghi ngờ của người khác.
Khấu Trọng tuy không muốn gặp Lý Thế Dân, nhưng trong lúc này cũng không có chọn lựa khác, đành phải lên xe ngựa ở cổng thành quay về nơi Trường An nguy hiểm. Xe ngựa thẳng hướng Thiên Sách phủ trong Hoàng cung mà đi.
o0o
Trong mật thất của Thiên Sách phủ lúc này, ngoài Lý Thế Dân, Khấu Trọng, Từ Tử Lăng còn có Đỗ Như Hối, Lý Tịnh, Hồng Phất Nữ, Trưởng Tôn Vô Kỵ và Uất Trì Kính Đức.
Khấu Trọng nghe xong sự việc Từ Tử Lăng cứu Lôi Cửu Chỉ, nghĩ ngợi nói:
- Rốt cuộc kẻ che dù đó là ai? Đợi Lôi lão ca tỉnh lại rồi hỏi huynh ấy, hoặc là có thể cháy nhà sẽ ra mặt chuột.
Đỗ Như Hối lắc đầu đáp:
- Kẻ này biết thi triển hình thuật làm người nghe cũng phải kinh sợ như vậy, đương nhiên không cần phải nói cũng có thể thấy tài trí và võ công đều rất cao cường. Sợ nhất hắn quả là người cẩn thận đề phòng, dự liệu trước việc Lôi tiên sinh có thể sẽ được cứu thoát. Một kẻ như vậy tuyệt đối không để Lôi tiên sinh nhìn thấy mặt thật của hắn, thậm chí tiếng nói cũng có thể là giả.
Từ Tử Lăng nói:
- Chỉ cần cho ta nghe thấy hắn nói chuyện, lập tức sẽ nhận ra ngay.
Mọi người gật đầu đồng ý, vì lúc kẻ đó nói chuyện với Triệu Đức Ngôn không hề biết có người đang nghe trộm.
Song mục Uất Trì Kính Đức sát khí đằng đằng:
- Đỗ Yêm dám bất trung bất nghĩa với Tần vương như vậy, ta sẽ cho hắn chết không toàn thây.
Lý Thế Dân thong dong nói:
- Chỉ một binh tào nhỏ bé Đỗ yêm, những việc hệ trọng của Thiên Sách phủ không đến lượt hắn can dự. Nhưng phủ Thái tử lại biết rõ từng bí mật của chúng ta, cho thấy nội gián là nhân vật vị trí rất cao. Chúng ta không được manh động để tránh bứt dây động rừng.
Từ Tử Lăng hỏi:
- Tần vương liên hệ mật thiết với chúng tôi như vậy, có sợ kẻ địch mượn việc này đả kích Tần vương?
Lý Thế Dân cười nói:
- Tình thế hiện thời thật quái đản ly kỳ. Ma Môn Chư Tà vì mong có được Tà Đế Xá Lợi, nên bày trăm phương ngàn kế để che giấu thay chúng ta. Nếu không thì Thiếu soái quanh quẩn ở đây cả một buổi tối, khó có thể không làm Thái tử nghi ngờ.
Đoạn y quay sang nói tiếp với Từ Tử Lăng:
- Chúng ta cũng bằng vai phải lứa với nhau, Tử Lăng huynh cứ gọi ta là Thế Dân huynh nghe thuận tai hơn.
Tử Lăng gượng cười đáp ứng, nhân vì gã còn chưa rõ Thế Dân là bạn hay là thù.
Lý Thế Dân nói tiếp:
- Cho dù có nội gián ta cũng không thèm để tâm. Hôm nay Phụ hoàng đã bí mật tìm ta nói chuyện, cho biết “Bá đao” Nhạc Sơn đã nghiêm túc cảnh cáo phụ hoàng. Dương Văn Can và Dương Hư Ngạn được các đại thế lực của Ma môn trợ giúp chính vì muốn khôi phục triều cũ. Phụ hoàng trịnh trọng bảo ta nếu có thể tìm ra chứng cứ, trước tiên một đòn đánh đổ Dương Văn Can. Thái tử và Tề vương cũng không thể miễn tội.
Tướng sỹ của Thiên Sách Phủ nghe thấy đều lộ vẻ vui mừng, biết rằng đối với hành động hồ đồ, dẫn sói vào nhà của Kiến Thành và Nguyên Cát đã đụng đến chân hỏa Lý Uyên. Không lạ khi Lý Thế Dân không thèm để tâm gì đến vụ nội gián.
Lý Tịnh nói:
- Chúng ta đã biết nơi hạ lạc của lô hàng hỏa khí đó, thuận theo manh mối này lần ra tang chứng về kế hoạch của bọn chúng, cho Dương Văn Can hết đường chối cãi.
Hồng Phất Nữ nói thêm:
- Nếu có thể chứng minh Kiến Thành thái tử trực tiếp tham dự vào việc này lại càng lý tưởng.
Lý Thế Dân chỉ cười khổ không nói gì. Đoạn chuyển hướng sang phía Khấu Trọng hỏi:
- Thiếu soái có phải đã bỏ ý nghĩ tìm kiếm bảo tàng?
Khấu Trọng gắng gượng đáp:
- Hiện thời hình như không phải lúc thảo luận vấn đề này!
Khấu Trọng một lần nữa cự tuyệt "hòa nghị" của Lý Thế Dân.
Hồng Phất Nữ tỏ ý không đồng tình, liếc nhìn Lý Tịnh tỏ ý bảo ngăn gã lại.
Trưởng Tôn Vô Kỵ và Uất Trì Kính Đức bốn mắt sát cơ thiểm hiện.
Trái lại, Lý Thế Dân lại không để tâm, cười nói:
- Trước khi đào được bảo tàng, chúng ta vẫn là bạn cùng tác chiến, đúng không?
Khấu Trọng cũng cười cười:
- Kể cả khi chúng ta đối trận trên sa trường cũng vẫn là bạn. Lúc đó cầu chúc Thế Dân huynh đã lên ngôi Thái tử, trục xuất hết quỷ Đột Quyết và Ma Môn gian tà ra khỏi Trường An.
(Hết hồi 417).