Khấu Trọng đang định cùng Thường Hà vào cung để chúc tụng tân xuân thì Độc Cô Phượng tiến đến cản lại. Nàng ta xin lỗi Thường Hà rồi kéo Khấu Trọng qua một bên nói:
- Mạc tiên sinh quả nhiên y đạo như thần. Từ hôm qua đến nay, bà của ta trong người dễ chịu, ngủ không bị khó thở nữa. Bà nói đã ba mươi năm nay, chưa đêm nào ngủ ngon như đêm qua, vì vậy vừa sáng đã bảo Phượng nhi mời ngài đến chơi để có thể đích thân cảm tạ ngài.
Lúc này vì đã biết Vô Lậu tự rất có khả năng ẩn chứa lối vào bảo tàng, sự hứng thú của Khấu Trọng đối với phủ đệ của Độc Cô Phượng cũng giảm hẳn. Gã thầm nghĩ nếu như trị được bệnh suyễn của Vu Sở Hồng, không biết lão ác phụ đó còn lợi hại như thế nào nữa. Đoạn gã khẽ hắng giọng cất tiếng:
- Phượng cô nương không phải khách khí, hôm nay thật sự là tiểu nhân rất bận. Hai ngày nữa có thời gian rảnh rỗi, nhất định sẽ đến nhà bái phỏng lão phu nhân và cô nương.
Độc Cô Phượng có vẻ tiếc nuối:
- Có thể khẳng định Mạc tiên sinh hiện tại là con người bận rộn nhất Trường An này. Hà! Tối qua được chứng kiến thần khí của Mạc tiên sinh, ngang nhiên bước ra chứng minh Mạc Vi thực sự đã thua, đối phương không thể không thừa nhận. Ngài lại khơi khơi chữa lành vết thương cho hắn, cha và anh tôi tán thưởng vô cùng.
Khấu Trọng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ngưỡng mộ của nàng, lại nghĩ chuyện tốt không linh chuyện xấu lại linh, nếu như nàng thật sự thích con người hủ lậu xấu xí này thì thật thêm phiền phức. Gã vội vàng lấp liếm:
- Lúc đó ta không hề muốn chỉ chứng Mạc Vi thực sự đã bại, chẳng qua chỉ hành động theo cảm giác trong lòng mà thôi. Hầy! Giờ ta phải đến Hoàng cung ngay, hai ngày nữa sẽ tới chúc phúc lão phu nhân.
Độc Cô Phượng cười tươi như hoa, nói như chẳng hề muốn chấm dứt câu chuyện:
- Ta cũng vừa từ Hoàng cung lại đây. Tối qua ta, Thục Ni và Ngũ tiểu thư của ngươi cùng chơi suốt đêm. Hôm nay là ngày mồng một đầu năm, Hoàng thượng sẽ ngồi trên ngai rồng ở Đại Cực Điện, tiếp đón văn võ đại thần, vương công quý tộc đến chúc tụng. Bây giờ trong cung chắc là đang tấu nhạc vang lừng, đến như Hoàng đế cựu triều là Dương Quảng cũng không bằng đâu.
May mắn lúc này Thường Hà quay lại giục, Độc Cô Phượng miễn cưỡng phải thả cho bọn họ đi.
Khấu Trọng thở ra một hơi, nhảy vội lên xe ngựa mà Thường Hà đã chuẩn bị sẵn.
Thường Hà cười cười:
- Nàng ta hình như có ý với huynh đấy.
Khấu Trọng lộ vẻ khổ sở:
- Nàng ta chỉ thích y thuật của ta mà thôi. Vô luận gia thế, thân phận, tài mạo, tiểu đệ đều không xứng với nàng.
Thường Hà nghiêm mặt cất tiếng:
- Việc này ta không đồng ý. Hiện tại chỉ cần lão ca ngươi gật đầu, đảm bảo cái chức đứng đầu ngự y sẽ thuộc về lão ca. Chức đó là hàm quan nhị phẩm, đồng cấp với Lưu Chánh Hội, Ôn Ngạn Bác đó. Sau khi nhất thống thiên hạ, đại phu khắp nước đều do một tay ngươi điều khiển.
Khấu Trọng vội phân bua:
- Tính ta thiên sinh đã không thích làm quan, chỉ muốn tự do tự tại mà thôi. Đối với quý nữ xuất thân cao môn đại tộc, tiểu đệ thật vô phúc hưởng thụ.
Thường Hà vẫn không buông tha:
- Thế Thượng Tú Phương thì sao? Ta và Chánh Hội đều cảm thấy nàng ta đối với ngươi đặc biệt lắm.
Khấu Trọng nén cười nói:
- Chuyện này không thể nói đùa được đâu, nàng ấy đúng là tiên nữ trên trời, kẻ phàm nhân như ta làm sao dám si tâm vọng tưởng chứ.
Bỗng có tiếng ngựa đằng sau đuổi đến, Thường Hà và Khấu Trọng ngạc nhiên quay đầu lại xem.
o0o
Người đến tìm bọn họ là Hầu Hy Bạch, Từ Tử Lăng và Lôi Cửu Chỉ tự trách mình sao lại ngạc nhiên đến vậy.
Hầu Hy Bạch mặt mày vui vẻ hướng tới hai người mà chúc mừng năm mới, sau đó ngồi xuống nói:
- Phiền Tử Lăng trở lại làm Mạc Vi. Hôm nay ta vừa đến phủ Tần Vương chúc tụng, lúc quay về gặp Hồ Tiểu Tiên trên đường, nàng ta cứ bắt ta phải đi theo đến Minh Đường bái kiến Đại Tiên Hồ Phật. May là tiểu đệ có cách ứng phó với nữ nhân, khua môi múa mép một hồi mới thoát thân được, sau đó lại phải mất công giải thích với Bốc Kiệt một phen nữa.
Từ Tử Lăng vừa nghe đã thấy cảm giác bình hòa nhẹ nhàng vừa nãy bay mất hết. Sau khi gạn hỏi kỹ mọi tình tiết, gã hỏi Hầu Hy Bạch:
- Ngươi thấy Bất Tử Ấn pháp có luyện được không?
Hầu Hy Bạch tinh thần vui vẻ đáp:
- Thạch sư phụ quả thật là tuyệt thế kỳ tài mới có thể sáng tác ra công pháp bác đại tinh thâm như vậy. Nếu không có thời gian ít nhất một năm nửa năm, ta không thể luyện thành được. Hiện tại ta chỉ đọc để ghi nhớ toàn bộ ấn quyển, sau đó sẽ đem huỷ thành tro bụi, khiến Dương Hư Ngạn vĩnh viễn không có cơ hội đoạt lại nữa.
Lôi Cửu Chỉ giả vờ than thở:
- Khẳng định là đêm qua ngươi không được ngủ tý nào rồi.
Hầu Hy Bạch ung dung nói:
- Ngủ ít một đêm hai đêm có gì quan trọng đâu.
Từ Tử Lăng nghiêm mặt nói:
- Hầu huynh xin hãy lưu tâm, tối qua tuy chúng ta lấy trộm rất sạch sẽ, nhưng khẳng định Dương Hư Ngạn đã đoán ra chúng ta làm. Bây giờ khó mà dự liệu được phản ứng của lệnh sư, nếu như lão định tận diệt Hầu huynh thì Hầu huynh thật đang trong tình cảnh nguy hiểm phi thường đó.
Hầu Hy Bạch cười khổ:
- Ta cũng đã nghĩ đến hậu quả này rồi, nhưng thực sự không còn lựa chọn nào hơn. Vì thế ta mới quyết huỷ Ấn quyển đi, trừ phi Thạch sư phụ không giữ quy củ sư môn, nếu không dù tiểu đệ không giữ được tính mệnh thì Dương Hư Ngạn cũng không có tư cách mà học Bất Tử Ấn pháp nữa.
Lôi Cửu Chỉ không nhịn được hỏi:
- Lệnh sư thật sự là người như thế nào?
Hầu Hy Bạch sắc mặt chợt ảm đạm, một lúc sau lắc đầu nói:
- Ta thật sự cũng không rõ nữa. Vốn ta là một cô nhi, do Thạch sư phụ nhờ người nuôi dưỡng, Thạch sư phụ cứ định kỳ lại đến gặp ta, truyền thụ các loại kỹ nghệ võ công. Có lúc thì người giống như người cha hiền từ, có lúc lại lãnh khốc vô tình như người xa lạ. Ta thật sự không biết mô tả hình dung của người như thế nào cho phù hợp nữa.
Từ Tử Lăng đột ngột quyết định:
- Hầu huynh chi bằng hãy lập tức rời khỏi Quan Trung.
Hầu Hy Bạch giật mình hỏi:
- Ngươi khẳng định ông ấy sẽ giết ta ?
Lôi Cửu Chỉ tỏ vẻ thắc mắc không hiểu:
- Chỉ cần Thạch Chi Hiên không biết tiểu Hầu ở trong thân phận Mạc Vi, hắn vẫn được an toàn mà.
Từ Tử Lăng thần sắc ngưng trọng nói:
- Bàng quang giả thanh (người ngoài cuộc thì hiểu chuyện), không ai nắm rõ về Hầu huynh như Thạch Chi Hiên. Mạc Vi đến từ Ba Thục, lại có võ kỹ cao cường, cuối cùng sẽ khiến lão sinh lòng nghi ngờ. Đêm qua đại chiến trong Hoàng cung, đối với chúng ta thật hữu hại vô lợi.
Hầu Hy Bạch mặt thoáng biến sắc:
- Hiện tại ta, Tử Lăng và Thiếu Soái ba người vận mệnh đã như một rồi, chỉ cần một người bị lộ, thì hai người kia cũng không thoát được đâu.
Từ Tử Lăng cười nhẹ nói:
- Vì thế ta mới bảo ngươi phải đi ngay, ngoài việc thoát khỏi Hồ Tiểu Tiên đeo bám mãi còn tránh để chúng ta lộ ra nhược điểm duy nhất này. Hầu huynh lại có thời gian tĩnh tâm tu luyện Bất Tử Ấn pháp, thật là nhất cử tam đắc đó.
Hầu Hy Bạch lưỡng lự hồi lâu, nét mặt thay đổi mấy lần, lúc sau mới hỏi:
- Tử Lăng phải chăng đã chuẩn bị ổn thỏa muốn chánh diện đối phó với Thạch sư phụ?
Từ Tử Lăng thở dài:
- Hầu huynh quả nhiên đã đoán ra rồi, quả thật bọn ta không muốn Hầu huynh khó xử khi đối phó với lệnh sư. Hầu huynh đi ngay bây giờ mới thật là thượng thượng chi sách đó.
Nét mặt Hầu Hy Bạch lộ xuất vẻ cay đắng và khó xử, đoạn nói:
- Hai ngươi đã không tiếc công giúp ta đoạt lấy Bất Tử Ấn quyển. Bây giờ ta rời đi, nếu hai ngươi gặp chuyện không may thì Hầu Hy Bạch sau này khó mà ăn ngon ngủ yên được.
Lôi Cửu Chỉ nói:
- Ta cũng đồng ý với đề nghị của Tử Lăng, làm thế hai bên đều dễ nói chuyện. Còn đối với hai gã này, ngươi không cần phải lo lắng, bọn chúng có tình huống nguy hiểm nào mà chưa trải qua chứ.
Từ Tử Lăng không để cho Hầu Hy Bạch nghĩ ngợi thêm nữa nói:
- Hầu huynh lập tức về ngay, viết một bức thư, đại ý nói mình là Cung Thần Xuân không phải Mạc Vi, giờ đã bị Hồ Tiểu Tiên nhận ra thân phận, trong trận chiến tối qua đã thụ nội thương, vì thế bỏ đi mà không từ biệt. Ha, viết văn viết thơ Hầu huynh chắc hơn ta nhiều.
Hầu Hy Bạch chỉ biết cười khổ:
- Tiểu đệ trước đây không bao giờ nghĩ mình sẽ có bằng hữu giao tình sinh tử như thế này, ngày nay lại được kết giao với cả ba người. Vậy được, cứ làm như Tử Lăng nói đi.
Từ Tử Lăng cười nhẹ:
- Điểm này cũng nằm ngoài dự liệu của Thạch Chi Hiên và Loan yêu nữ, chúng ta có thể đoạt lại chút ít thượng phong. Từ đầu đến giờ chúng ta luôn nắm vững quyền chủ động nếu không nhất định cuối cùng phải ôm hận ở Trường An này thôi.
Hầu Hy Bạch nắm chặt lấy hai tay Từ Tử Lăng, song mục chợt lộ ra cảm tình sâu đậm, nói:
- Bảo trọng!
o0o
Thường Hà định thần nhìn kỹ, khẽ thốt lên:
- Đó chính là người của Tú Ninh công chúa.
Khấu Trọng lập tức thầm kêu bất diệu.
Người đó cưỡi ngựa đến bên cạnh, thi lễ xong nói:
- Tú Ninh công chúa sau khi lên triều, bỗng nhiên thấy không khoẻ, mong Mạc tiên sinh nhập cung chẩn bệnh ngay.
Khấu Trọng trong lòng đã biết không phải như vậy, thầm trách tối qua đã để lộ hình tích, lúc đó gã và Từ Tử Lăng cùng lúc đứng cạnh nhau, Lý Tú Ninh quen thuộc gã như vậy chắc chắn đã nhìn ra gã rồi.
Gã quay sang Thường Hà cười khổ:
- Khi vào cung chúng ta phải chia hai ngả rồi. Ngươi nói giúp với Thái tử điện hạ xá tội cho ta, sau khi xem bệnh cho Tú Ninh công chúa, ta còn phải qua chỗ Thượng Tú Phương nữa.
o0o
Từ Tử Lăng trong bộ dạng Ung Tần đi tới Ngọc Hạc Am cạnh Đông Đại Tự. Sau khi nói rõ mục đích, gã liền được mời vào nghênh khách đường, được bố trí hết sức thanh đạm đơn giản. Gã sinh tính đạm bạc, lại yêu tự nhiên. Khách đường ngoài mấy cái ghế ra, bốn mặt chỉ có tường, thế nhưng lại khiến gã có cảm giác thư thái nhàn hạ vô cùng.
Trong lúc tâm cảnh tĩnh lặng, trong đầu gã liền tái hiện toàn bộ tình thế ở Trường An.
Vu Ô Quyển, Chúc Ngọc Nghiên, Triệu Đức Ngôn cùng Thạch Chi Hiên liên thủ tiến hành đại âm mưu lật đổ Lý Thế Dân, nếu như kế hoạch của chúng thành công, khí thế Đại Đường đang như mặt trời lên cao này tất sẽ tứ phân ngũ liệt, từ thịnh thành suy.
Nếu như gã đoán không sai, nhân vật trung tâm của âm mưu này chính là ba người Dương Văn Can, Dương Hư Ngạn cùng Hương Ngọc Sơn.
Âm mưu sẽ tiến hành khi Lý Uyên tới Nhân Trí cung tại Chung Nam sơn để dự cuộc săn bắn hàng năm, nhất cử diệt sạch thủ hạ của Lý Thế Dân, sau đó khống chế Lý Uyên, ép lão nhường ngôi cho Lý Kiến Thành. Chỉ cần khống chế được Lý Kiến Thành, Đại Đường coi như đã nằm trong tay Dương Văn Can và Dương Hư Ngạn. Như vậy dư nghiệt họ Dương của Tuỳ thất lại được phục nguyên.
Lý Thế Dân và thủ hạ gồm chiến tướng thân binh Thiên Sách phủ, vốn đều là thân kinh bách chiến, bất bại hùng sư, hắc giáp thiết kỵ cũng đã vang danh thiên hạ. Chiến trường không giống như chuyện đả đấu cừu sát trên giang hồ, phải dựa vào lực lượng số đông, thông qua chỉ huy, huấn luyện, binh pháp, chiến trận, sách lược, tóm lại muốn tồn tại không thể chỉ dựa vào may mắn.
Nếu chính diện giao phong, phe Dương Văn Can dù nhân số đông hơn nhiều lần, cũng khó mà thắng được. Một khi để Lý Thế Dân huy động quân đội Đại Đường, mười cái Kinh Triệu Liên Minh cũng trốn không thoát. Vì vậy Dương Văn Can chỉ có thể công kỳ vô bị, dùng thế như lôi đình vạn quân tập kích lúc Lý Thế Dân không phòng bị mà thôi.
Sở dĩ Hương Ngọc Sơn tham gia kế hoạch này, quan trọng nhất vì hắn là người ngoài mà ngay cả Lý Thế Dân có thể cũng không biết, có thể thoát được sự giám thị của Thiên Sách phủ mà hành sự. Nếu như số hỏa khí chế tạo tại Giang Nam của Âm Quý Phái đó mà giao vào tay hắn, trong hoàn cảnh nhất định sẽ phát huy mức sát thương ngoài sức tưởng tượng.
Vì vậy, có thể dễ dàng hiểu được tại sao Trầm Pháp Hưng và Hải Sa bang cung cấp hoả khí cho Bạch Thanh Nhi. Quần hùng cát cứ bốn phương đều cho rằng nếu Lý Thế Dân trở thành người đứng đầu Đường triều sẽ là đại địch của mình. Hương gia chuyển sang hoạt động bí mật, làm như là sợ gã và Khấu Trọng. Sự thật đây là giao kèo giữa các phái trong Ma môn, một mặt bí mật hỗ trợ Tiêu Tiễn, mặt khác cũng dễ đối phó với hai gã hơn. Từ Tử Lăng hiện tại có thể khẳng định một khi đã biết bảo tàng chôn giấu ở đâu, Chúc Ngọc Nghiên sẽ phát huy toàn lực mà truy sát hai gã, độc chiếm lấy bảo tàng, sau đó lợi dụng tài vật binh khí trong bảo tàng để giúp Lâm Sĩ Hoành chiếm được thiên hạ.
Từ Tử Lăng bỗng có cảm giác Thạch Chi Hiên đã sớm biết được thân phận của Hầu Hy Bạch. Thậm chí sau việc tối qua, Khấu Trọng cũng để lộ chút hình tích, chỉ là lão không cho Dương Hư Ngạn biết mà thôi. Bằng vào thực lực của Thạch Chi Hiên, nếu chọn đúng thời cơ, khẳng định có thể đoạt lấy Tà Đế Xá Lợi trên tay hai gã. Hiện giờ tình thế của gã và Khấu Trọng bất lợi phi thường, nhất cử nhất động đều bị địch nhân giám thị, có điều chỉ bọn gã là biết tung tích của Dương Công Bảo Khố, từ bị động biến thành chủ động, nếu không đã nằm trên thớt cho địch nhân mổ xẻ rồi.
Nghĩ đến đây, Từ Tử Lăng bất giác thở dài một hơi. Bên ngoài cửa sổ mưa tuyết rơi đầy, năm mới đến mà phiền muộn vẫn cứ tăng lên.
Bỗng giọng nói nhẹ nhàng của Sư Phi Huyên vang lên:
- Năm mới đến rồi, vạn sự đều mới mẻ. Ngày xuân nghĩ kế hoạch cho cả năm, Tử Lăng ngồi đây trầm ngâm suy nghĩ đại kế gì vậy?
Từ Tử Lăng vừa quay người về phía cửa, lập tức biến thành gã si ngốc.
o0o
Chỗ ở của Lý Tú Ninh là Công chúa phủ, còn gọi là Nghi Vũ hiên, nằm ở phía đông vườn thượng uyển, dựa vào quang cảnh tự nhiên mà tạo ra viên lâm, không khí trang nhã thanh u, so sánh với các cung điện khác trong Hoàng cung, thật sự có dáng dấp thanh tân hơn hẳn.
Kiến trúc chính nằm tại phía nam, phía bắc là một hòn núi nhỏ, phía trên có một cây cầu nhỏ bắc ngang qua hồ thẳng đến sảnh chính, đường đi uốn lượn, lại trang trí bằng những loại đá kỳ lạ. Mặt hồ từ phía tây hiên vòng qua phía nam tạo nên hình dải quạt, cảnh sắc hoang dã, kiến trúc cùng với mặt nước kết hợp tạo nên mối quan hệ sâu sắc dị thường, hiển thị tâm tư của cao thủ trong nghề.
Không biết có phải vì hai ngày nay trong đầu gã toàn là đồ hình của các loại kiến trúc hay không, mà Khấu Trọng tự nhiên hân thưởng cảnh vật nơi đây, cảm giác mới lạ thích thú vô cùng.
Sau khi đi bộ qua cây cầu, rồi tiếp đến sảnh chính, Khấu Trọng tiến vào nội viện, đăng đường nhập thất hướng tới hương khuê của Lý Tú Ninh, trong lòng chợt thấy dấy lên đủ thứ cảm tình.
Những năm gần đây, ái niệm của gã đã chuyển sang Tống Ngọc Trí. Nhưng đối với Lý Tú Ninh, gã vẫn còn vương vấn dư vị của mối tình đầu, quả thật không sao quên được. Bình thường gã vẫn áp chế cảm xúc này xuống, đêm qua nhìn thấy nàng, cảm xúc lại dâng trào, bản thân gã cũng vô phương kiềm chế.
Lý Tú Ninh đang ngồi tại phòng khách bên ngoài phòng ngủ, khi thấy gã tới, liền ra dấu miễn cho lễ nghi rồi ra lệnh cho bọn cung nga tiểu tỳ ra ngoài.
Đợi cho Khấu Trọng si si ngốc ngốc ngồi xuống bên cạnh, Lý Tú Ninh mới thở dài:
- Ai, thực sự hết cách với ngươi. Bảo người ta làm sao mới được đây?
Khấu Trọng đương nhiên hiểu tâm tình của nàng mâu thuẫn thế nào.
Khấu Trọng gã đã trở thành đại địch của Lý gia, giờ lại đến Trường An mưu đồ đoạt lấy bảo tàng. Lý Tú Ninh bắt gã thì bất nhẫn, che dấu cho gã thì lại phản lại cha anh. Tình hình khó xử thế nào có thể tưởng tượng được.
Nàng vấn tóc thành búi, lại điểm xuyết bằng một cái trâm làm bằng san hô hết sức tinh xảo, trên người là chiếc váy lục sắc thêu hoa vàng, bên ngoài khoác một cái áo bào ngự hàn, vô cùng hoa lệ càng làm tăng khí chất thanh lệ thoát tục. Khấu Trọng ngắm nàng trong lòng chấn động, vừa cảm thấy tự ti lại vừa cảm thấy đau khổ.
Đôi mắt tuyệt đẹp của Lý Tú Ninh nhìn gã, hỏi:
- Sao không nói gì vậy?
Khấu Trọng cười gượng gạo:
- Công chúa không biết đó thôi, chúng ta và lệnh huynh Thế Dân đã có hiệp nghị, chúng ta giúp y qua cửa ải khó khăn này, y sẽ không quan tâm đến hành động của chúng ta ở Trường An. Chỉ khi nào bọn ta đào bảo tàng lên chuyển đi, y mới được truy tìm bọn ta. Ta nói rõ ra như vậy, hy vọng công chúa có thể yên lòng một chút.
Lý Tú Ninh ngạc nhiên hỏi:
- Cửa ải khó khăn gì?
Lúc này bỗng có thanh âm của tỳ nữ bên ngoài truyền vào:
- Khải bẩm Ninh công chúa, có chuẩn phò mã gia đến.
Khấu Trọng toàn thân kịch chấn, thất thanh kêu:
- Chuẩn phò mã gia ư?
o0o
Trong mắt Từ Tử Lăng, Sư Phi Huyên hiện ra với trang phục nữ ni bình thường. Đây là lần đầu tiên gã được thấy giai nhân cửa Phật này trong tăng y trắng muốt như vậy.
Mái tóc mềm mại như mây như thác phủ xuống bờ vai, tuyệt thế ngọc dung điềm tĩnh vô cùng, áo khoác bằng vải thô ngược lại càng làm tăng vẻ lệ chất thiên sinh của nàng, hoàn mỹ vô khuyết.
Từ Tử Lăng trống ngực đập thình thình, gan ruột như đứt ra từng khúc.
Sư Phi Huyên ăn mặc thế này ra gặp gã, chính là muốn gã tự hiểu người xuất thân cửa Phật như nàng không thể vương vấn chuyện tình nam nữ được.
Gã chợt nhận ra giao tình của hai người trước nay chỉ như xuân mộng thu vân, chỉ có thể tư niệm trong lòng, thật không thể khác được.
Bỗng nhiên gã có một suy nghĩ kỳ lạ, nếu bây giờ quay mình bước đi, vĩnh viễn không gặp nàng nữa, hậu quả sẽ như thế nào đây?
Nàng có đau lòng không? Có nuối tiếc không?
Suy nghĩ này cũng chỉ là huyễn tưởng trong đầu gã mà thôi, vì nghĩ như vậy thì có được chút khoái cảm báo phục trước những nỗi thống khổ mà nàng đã gây ra cho gã, nó còn có thể đền bù phần nào sự thất vọng mà gã đã chịu đựng.
Từ Tử Lăng vội tập trung tinh thần, hít sâu vào một hơi, đuổi hết hồ tư loạn tưởng ra khỏi đầu, lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh ban đầu.
Vào thời khắc này, gã thầm hạ quyết tâm sắt đá, sau này đối với Sư Phi Huyên sẽ không còn vọng niệm vớ vẩn nữa.
Phản ứng của Sư Phi Huyên chắc là do gã lấy tên là “Ung Tần“. Lôi Cửu Chỉ lần này đã hại gã thê thảm. Nhưng lại làm cho gã minh bạch được tâm ý của Sư Phi Huyên.
Sư Phi Huyên ngồi xuống bên cạnh Từ Tử Lăng, làn gió xuân tươi mát nhẹ nhàng thổi tới qua song cửa, mang đến mùi vị mát lạnh của mưa tuyết. Bầu trời xanh thẳm đã biến mất, bên ngoài chỉ thấy tuyết rơi một màu trắng xoá, mọi sự vật như không còn tồn tại, chỉ còn nghe tiếng hai quả tim đang đập mà thôi.
Từ Tử Lăng cúi nhìn mũi giày, bình tĩnh nói:
- Ma môn tam đại ma đầu Chúc Ngọc Nghiên, Thạch Chi Hiên và Triệu Đức Ngôn chắc chắn đã liên thủ hành động, âm mưu hành thích Tần Vương.
Sư Phi Huyên không thể hiện phản ứng gì đặc biệt, nàng nhẹ nhàng nói:
- Nghe nói Tử Lăng hôm qua đã đến tìm Phi Huyên nhưng lại gặp Tần Vương và đã đàm luận với y.
Từ Tử Lăng gật đầu cảm thán:
- Đây có lẽ là ông trời đã an bài, giúp y vượt qua kiếp nạn này.
Sư Phi Huyên nhíu mày nói:
- Tần Vương vì đề phòng hành vi ám muội của Kiến Thành, Nguyên Cát, nên đã cẩn thận vô cùng, dù có tấn công bất ngờ cũng khó mà đem lại hiệu quả gì. Tống Kim Cương đã từng thử làm, kết quả chẳng làm y hề hấn chút nào.
Từ Tử Lăng nói:
- Kế hoạch này thì khác, cực kỳ chu toàn. Ta biết được bọn chúng đã tích trữ hoả khí lớn, chỉ cần phối hợp thời cơ chuẩn xác, Tần Vương lại phải tập trung lực lượng đối phó với động tĩnh của Trường Lâm quân, nhất cử có thể lật thuyền đó.
Sư Phi Huyên vô cùng khẩn trương, giọng nói lộ vẻ rất ngạc nhiên:
- Lý Uyên đối với binh khí hoả khí quản chế rất nghiêm, trừ phi mang trộm từ ngoài vào, nếu không làm sao mà tích trữ hoả khí lớn được.
Từ Tử Lăng nói:
- Chỉ cần chúng ta tra ra hoả khí được tích trữ ở đâu thì có thể phá huỷ triệt để âm mưu này. Vì toàn bộ kế hoạch do Dương Văn Can, Dương Hư Ngạn và người Đột Quyết triển khai, Lý Kiến Thành nhất định phải có trách nhiệm, Tần Vương có thể nhờ đó mà danh chính ngôn thuận lên làm thái tử.
Mỹ mục của Sư Phi Huyên sáng lên nhìn gã, nàng khẽ mỉm cười rồi hỏi:
- Tử Lăng có thể nói tường tận hơn một chút không?
(Hết hồi 406).