Khấu Trọng lên bờ trên bến thuyền ngoài thành Lương Đô, ngồi trên lưng chiến mã, Hư Hành Chi và Tuyên Vĩnh, hai đại tướng một văn một võ đi cùng, lặng lẽ vào thành.
Hỏi han tình hình sau khi chia tay, Tuyên Vĩnh nói:
-Ba ngày liền tuyết rơi khắp Trần Lưu. Đuờng từ Trần Lưu tới Khai Phong bị gió tuyết phong tỏa, chỉ có đường thủy còn lưu thông, địch ta hai bên đều đóng cửa thành thủ vững, không ai có thể làm phiền đối phương.
Hư Hành Chi nói:
-Phiệt chủ đưa đại quân chủ lực tới Đông Hải và Chung Ly, tập kết thủy sư ở hai thành, chuẩn bị nam hạ quét sạch lũ Lý Tử Thông, Thẩm Pháp Hưng, theo sự phát triển của tình thế, thắng lợi ắt thuộc về chúng ta.
Khấu Trọng hỏi:
-Đại kế phục thù của Trường Lâm tiến triển thế nào rồi?
Tuyên Vĩnh đáp:
-Tất cả đều tiến hành theo ý Thiếu Soái, Trường Lâm tự mình tới Giang Nam, thi hành kế phân hóa và ly gián với nội bộ Thẩm Pháp Hưng. Thủy sư của chúng ta tập trung ở Cao Bưu, chỉ đợi Thiếu Soái phát lệnh, lập tức tiến hành tấn công phương Nam.
Khấu Trọng gật đầu:
-Chúng ta nhất định phải lợi dụng tốt điều kiện của ba tháng này.
Hư Hành Chi muốn nói gì đó nhưng lại ngừng, cuối cùng không nói gì nữa. Ba người vào thành trong tiếng hò reo của quân sĩ, dưới sự hộ tống của Phi Vân vệ.
Khấu Trọng đương nhiên hiểu điều Hư Hành Chi muốn nói, gã than:
-Sự tình có biến, ta chưa tới Trường An được, đợi ta gặp Phiệt chủ rồi sẽ giải thích với các ngươi.
Tuyên Vĩnh nói nhỏ:
-Hôm nay Sư Phi Huyên của Từ Hàng Tĩnh Trai tới gặp Phiệt chủ. Nàng ta đã nói gì không ai biết, nhưng sau khi nàng ta đi rồi Phiệt chủ cứ ở lại trong nội đường mãi, chỉ gọi Tống Lỗ vào. Sự tình dường như có chút không ổn.
Khấu Trọng giật mình, biến sắc:
-Không ngờ Phi Huyên lại đến gặp Phiệt chủ.
Tuyên Vĩnh và Hư Hành Chi không ngờ kẻ mà núi Thái Sơn có sập cũng không đổi sắc mặt như Khấu Trọng lại phản ứng lớn như vậy, đều cảm thấy ngạc nhiên, người nọ nhìn người kia.
Trong lòng Khấu Trọng như có một con sóng khổng lồ cuộn dâng.
Sư Phi Huyên cuối cùng đã xuất chiêu! Bây giờ là nhằm vào Tống Khuyết, chỉ hận rằng biết như vậy nhưng gã không thể nào đoán được Sư Phi Huyên đang toan tính điều gì. Chiếu lý Sư Phi Huyên dù có miệng lưỡi hùng biện, hiểu rõ cái gì mà đại nghĩa dân tộc cũng chẳng thể thuyết phục nổi Tống Khuyết trí tuệ thâm sâu tựa biển “xá đao chi ngoại, tái vô tha vật”. (Ngoài việc buông đao, không còn gì khác)
Trong lúc suy tư, người ngựa đã đi vào Thiếu Soái phủ, mọi người xuống ngựa đi vào cánh cổng lớn dẫn tới sảnh chính.
Khấu Trọng trầm giọng nói:
-Ta phải lập tức gặp Phiệt chủ!
Một người bước từng bước dài từ sảnh chính xông ra, quỳ trên cầu thang, nước mắt như mưa nói:
-Thiếu Soái xin hãy làm chủ cho Huyền Thứ!
Khấu Trọng thấy Vương Huyền Thứ chào đón gã bằng cách này, giật mình kinh ngạc, hoang mang đỡ hắn dậy, hỏi:
-Đừng khóc? Có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ tiểu muội…
Tuyên Vĩnh tụ âm thanh thành tuyến, nói bên tai hắn:
-Tiểu muội không sao, đang ở ngoại thành thả Vô Danh. Ai! Sáng nay có tin báo, Vương Thế Sung trên đường tới Trường An cả nhà lớn nhỏ hơn trăm người gặp nạn, hai trăm Đường quân hộ tống cũng thương vong nặng nề. Chuyện này chấn động Trường An, Lý Uyên tức giận phát lệnh điều tra triệt để.
Khấu Trọng giật mình :
-Là kẻ nào làm?
Hư Hành Chi bên cạnh nhỏ giọng nói:
-Thuộc hạ nghe được một giả thuyết đáng tin cậy rằng ba chiếc thuyền áp giải Vương Thế Sung bị tấn công trước khi nhập quan. Đầu tiên bọn chúng lợi dụng đêm tối dùng tên lửa đốt thuyền, rồi hạ sát thủ với những người ngã xuống nước, hôm sau xác người nổi đầy sông.
Khấu Trọng đại nộ:
-Chuyện này nhất định do Dương Hư Ngạn chỉ đạo, Dương Văn Can hạ thủ. Huyền Thứ hãy biến đau thương thành sức mạnh, Khấu Trọng ta thề phải lấy lại công đạo cho ngươi.
Sau khi Tuyên Vĩnh sai Phi Vân vệ đưa Vương Huyền Thứ đi, Khấu Trọng bước vào đại sảnh rồi dừng lại hỏi:
-Chuyện treo thưởng tìm muội tử của Âm Hiển Hạc có tiến triển gì chưa?
Hư Hành Chi đáp:
-Chúng thuộc hạ theo lời phân phó của Thiếu Soái, đã dán cáo thị treo thưởng ở những nơi dễ nhìn thấy trong các thành trì của ta, nhưng cho đến hiện giờ vẫn chưa có tin tức chính xác về Âm Tiểu Kỷ.
Tuyên Vĩnh cười khổ:
-Tin tức giả lại đến liên tục không ngớt, mỗi ngày đều có người đến lĩnh thưởng nhưng không ai qua được kiểm chứng.
Khấu Trọng nhíu mày nói:
-Thực là không có đạo lý, ít nhất lúc này những nữ hài cùng chạy khỏi Giang Đô cùng Âm Tiểu Kỷ phải đứng ra báo tin chứ.
Hư Hành Chi nói:
-Dân số trong những thành thuộc phe ta không nhiều, đợi tin tức truyền đi khắp nơi, có lẽ sẽ thấy đầu mối chăng.
- Đại ca!
Tiếng vỗ cánh vang lên, Vô Danh lướt qua khoảng không trong đại sảnh, đáp xuống ngay trên cánh tay Khấu Trọng giơ ra, người và chim thân thiết với nhau một hồi.
Tiểu Hạc nhi tinh thần phấn chấn như một cơn gió ùa tới trước mặt Khấu Trọng, vui mừng nói:
-Chẳng phải đại ca sẽ vắng mặt trong một thời gian sao? Gặp đại ca Tiểu Hạc nhi mừng lắm!
Khấu Trọng vui vẻ nói:
-Gặp được Tiểu Hạc nhi của ta, đại ca còn mừng hơn.
Lại ngạc nhiên hỏi:
-Tiểu muội có biết chuyện của Huyền Thứ không?
Tiểu Hạc nhi không hiểu:
-Có chuyện gì?
Tuyên Vĩnh và Hư Hành Chi ở bên nháy mắt với Khấu Trọng.
Tiểu Hạc nhi biến sắc nói:
-Hắn có chuyện gì à? Ơ! Chẳng trách hắn hôm nay buồn chán không vui, gọi hắn đi chơi thì lấy lý do không rảnh, mau nói cho muội biết đi!
Khấu Trọng đã hiểu, bởi Vương Huyền Thứ không muốn Tiểu Hạc nhi thấy buồn vì hắn, nên che giấu biến cố bi thảm này. Gã bèn chuyển đề tài:
-Có cần phải tăng tiền thưởng lên để làm chuyện này thêm chấn động không?
Tiểu Hạc nhi ngạc nhiên:
-Tiền thưởng gì cơ?
Khấu Trọng ngây ra nói:
-Chuyện treo thưởng thông báo khắp đường lớn ngõ nhỏ, Tiểu Hạc nhi không biết sao?
Giương mặt xinh tươi của Tiểu Hạc nhi đỏ lên, ngượng ngùng nói:
-Người ta không biết chữ mà! Sao đọc được những thứ quỷ trên tường chứ?
Lại nói:
-Đợi lát nữa nói chuyện với đại ca, muội đi thăm Thứ ca đây!
Rồi lại chạy đi như một làn gió.
Khấu Trọng than:
-Đây có lẽ là vấn đề , người biết chữ không nhiều, chỉ đợi tin tức được nhiều người truyền miệng lan xa, chúng ta mới có cơ hội nghe được tin tức chính xác về Âm Tiểu Kỷ.
Gã thở dài một hơi nói:
-Đợi ta gặp Phiệt chủ rồi nói tiếp.
o0o
Mỹ Diễm phu nhân lộ ra nụ cười ngọt ngào rạng rỡ, hai tay để sau lưng khiến cho bộ ngực càng vươn cao, cúi mặt bước nhẹ tới sát bên Từ Tử Lăng, cười chúm chím nói:
-Ngũ Thải Thạch không có trên người nô gia, cũng không mang đến Trung Nguyên. Từ công tử nếu không tin thì cứ lục soát trên người nô gia, nô gia không kháng cự đâu!
Từ Tử Lăng không bị ả làm cho mê hoặc, hai mắt thần quang kiên định, mỉm cười đáp:
-Phu nhân chắc biết Từ Tử Lăng ta xuất thân thế nào, nếu nói chuyện mặt dày mày dạn, ta và Khấu Trọng đều là tổ sư gia trong nghề.
Mỹ Diễm phu nhân khẽ nhíu mày cong, “ái ôi” một tiếng nói:
-Ai nói muốn cùng Từ công tử Từ đại hiệp mặt dày mày dạn chứ, người ta nói thật mà, phải nói làm sao chàng mới chịu tin người ta đây?
Từ Tử Lăng lạnh nhạt nói:
-Ta trước tiên hãy phế cặp mắt mở to nói toàn lời dối trá này đã!
Gã đột nhiên vươn tay ra, hai ngón tay chỉ tới thẳng đôi mắt ả.
Mỹ Diễm phu nhân hoa dung thất sắc, vội lùi lại sau, bốn võ sĩ đều rút bội đao xông tới Từ Tử Lăng.
o0o
Tống Khuyết ngồi ở một góc nội đường, thanh Thiên Đao danh chấn thiên hạ để trên bàn bên cạnh, không chút ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Khấu Trọng.
Tới khi Khấu Trọng ngồi xuống cách bàn, Tống Khuyết từ tốn nói:
-Thiếu Soái về đúng lúc lắm, ta đang có chuyện muốn nói với ngươi.
Khấu Trọng cười khổ:
-Chắc rằng Phiệt chủ đã biết chuyện con tới Ba Thục thất bại rồi.
Tống Khuyết dửng dưng nói:
-Trong thiên hạ chẳng có chuyện gì nhất thành bất biến, được được mất mất là chuyện thường tình, ngươi chớ nên để tâm, quan trọng nhất là đạt thắng lợi sau cùng.
Khấu Trọng giật mình hỏi:
-Phiệt chủ không phải đã bị Sư Phi Huyên thuyết phục chứ?
Tống Khuyết đứng dậy bước tới chính giữa sảnh, ngửa mặt lên trời cười nói:
-Chuyện Tống Khuyết ta đã quyết định, ai có thể thay đổi ta được? Việc thống nhất thiên hạ là tất yếu, Khấu Trọng ngươi phải kiên trì tới cùng, chớ để Tống Khuyết thất vọng.
Khấu Trọng da đầu tê đi. Gã nói:
-Thần thái của Phiệt chủ có hơi khác bình thường, Sư Phi Huyên rốt cuộc đã nói gì với Phiệt chủ rồi?
Tống Khuyết không trả lời gã, ngửa mặt lên nhìn xà nhà, lắc đầu thốt:
-Thực là không đúng lúc.
Khấu Trọng nhảy khỏi ghế, bước tới sau lưng Tống Khuyết hỏi:
-Cái gì không đúng lúc ạ?
Tống Khuyết tự nói với bản thân:
-Nếu chuyện này xảy ra trước khi ta rời Lĩnh Nam, hẳn là chuyện ta mong ước trong mơ, nhưng đến lúc có hi vọng thống nhất như bây giờ lại khiến ta tiến thoái lưỡng nan. Ninh Đạo Kỳ à! Lão biết chọn thời điểm lắm.
Khấu Trọng rùng mình thất thanh nói:
-Ninh Đạo Kỳ?
Tống Khuyết xoay mình gấu lại như một cơn gió xoáy, hai mắt lóe lên tia sáng chưa từng thấy bao giờ, trầm giọng nói:
-Sư Phi Huyên tới chuyển lời ước hẹn quyết đấu của Ninh Đạo Kỳ tới Tống mỗ. Ngươi bảo Ninh Đạo Kỳ có biết chọn thời điểm không chứ, đúng vào lúc ta không muốn động thủ cùng lão, lại đòi tiến hành một trận quyết chiến sinh tử mà Tống Khuyết ta đợi đã bốn chục năm trời.
Khấu Trọng trên mặt không còn giọt máu, đã hiểu sự tình.
Đây chính là độc chiêu khác mà Sư Phi Huyên đối phó với hắn. Chẳng trách khi nàng nghĩ tới chuyện này đã lộ ra thần sắc cay đắng ủ rũ, bởi vì trận quyết chiến giữa hai nhân vật đỉnh cấp nhất của Trung Thổ này, không ai có thể dự đoán được kết cục. Thế nhưng Sư Phi Huyên để ngăn cản Khấu Trọng giành lấy thắng lợi cuối cùng lại dùng cả thủ đoạn tàn nhẫn này.
Khấu Trọng trong lòng bốc lên ngọn lửa giận dữ không thể dằn xuống.
Ánh mắt dữ dội của Tống Khuyết trở thành dịu dàng trìu mến. Ông mỉm cười nói:
-Thiếu Soái tuyệt đối chớ vì thế mà tức giận, chiến tranh chính là như vậy. Kỳ mưu diệu kế, không ngại thủ đoạn để đả kích đối thủ, vì thắng lợi cuối cùng không thể để vuột mất bất kỳ cơ hội nào dẫn tới chiến thắng. Ta phải lập tức lên đường nghênh chiến với Ninh Đạo Kỳ, xem xem “Tán Thủ Bát Phác” danh bất hư truyền thế nào. Nếu ta thắng, đương nhiên tiến hành tiếp tục theo kế hoạch. Còn nếu ta gặp bất trắc, Thiếu Soái phải tiếp tục kiên trì cho tới ngày thống nhất thiên hạ. Trừ ngươi ra, Lỗ thúc của ngươi là người duy nhất biết chuyện ta và Ninh Đạo Kỳ quyết chiến.
Khấu Trọng lại thấy kích động:
-Để con đi cùng Phiệt chủ.
Tống Khuyết cười ha hả:
-Ngươi không tin ta có năng lực ứng phó với Ninh Đạo Kỳ hả? Nhưng cũng phải nói lời này, ngươi hãy ở lại đây đợi ta ba ngày, nếu không thấy ta quay lại, trọng trách thống nhất thiên hạ đặt trên vai ngươi đó, hiểu chưa?
Sau một tràng cười tràn đầy thống khoái, Tống Khuyết bước tới bên bàn nhấc Thiên Đao lên, cẩn thận khoác đao ra sau lưng, bật cười nói:
-Xá đao chi ngoại, tái vô tha vật. May mà ngươi kịp thời trở về khiến ta có thể buông bỏ tất cả, đến gặp Ninh Đạo Kỳ kẻ có thể khiến ta phấn chấn xúc động, hi vọng lão không khiến Tống Khuyết ta thất vọng.
Nói rồi lạnh lùng bước đi.
(Hết hồi 695)