Đại Đường Song Long Truyện

Chương 36: Chương 36: Tuệ Tinh Bắc Lai




Trong chớp mắt, hai gã đã rơi vào trùng vây.

Thiếu sóai Thượng Minh và hai đại tướng Thượng bang, Thượng Khuê Thái của Đông Minh Phái cùng lúc đi ra từ đám tân khách, cùng Đơn Uyển Tinh sát khí đằng đằng dồn hai gã vào sát chân cột, chặn đứng mọi đường tháo lui.

Khấu Trọng miễn cưỡng gượng cười nói: "Chư vị vẫn khoẻ cả chứ? Đến xem biểu diễn à?"

Thượng Minh hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Tiểu nhân bỉ ổi!"

Mặt ngọc của Đơn Uyển Tinh như phủ một lớp băng mỏng, lừ mắt nhìn Từ Tử Lăng lạnh lùng nói: "Còn tưởng rằng các ngươi đã bị bắt đi, bây giờ thấy hai ngươi sinh long họat hổ thế này mới biết thì ra là các ngươi đã cấu kết với Vũ Văn Thành Đô để ám đối phó chúng ta, hừ! lần này đúng là thiên võng khôi khôi, sơ nhi bất lậu...

Từ Tử Lăng xua tay nói: "Công chúa chớ hiểu lầm, chúng tôi không những không quen biết Vũ Văn Thành Đô mà Vũ Văn phiệt của hắn còn là đại cừu nhân của chúng tôi nữa."

Thượng Bang tức giận gằng giọng: "Hiếm khi thấy phu nhân coi trọng người nào như các ngươi, nhưng không ngờ các ngươi làm cho người phải thương tâm. Hắc... dù cho các ngươi không quen biết Vũ Văn Thành Đô, nhưng các ngươi đã trộm đồ, đó là chuyện không thể thay đổi."

Thượng Khuê Thái mắt lộ sát khí nói: "Rốt cuộc là kẻ nào đứng sau lưng chỉ đạo các ngươi?"

Khấu Trọng cười xòa nói: "Có gì thì từ từ nói nào, làm gì có ai chỉ đạo chúng tôi chứ?"

Bởi song phương đều thấp giọng đàm thọai nên những tân khách khác đều tưởng bọn họ là bằng hữu đang hàn huyên, nào ai có biết tình thế đã đến mức kiếm bạt cung trương, hung hiểm thập phần, kết cục mạng vọng có thể đến bất cứ lúc nào.

Đơn Uyển Tinh như muốn ăn tươi nuốt sống hai gã, nhạt giọng nói: "Nếu không có người chỉ điểm, các ngươi làm sao biết cuốn sổ đó?"

Thượng Minh tiếp lời: "Nói nhiều với lọai người vô sỉ này làm gì cho phí thời gian, mau bắt chúng về!"

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lập tức loé lên một tia hy vọng, đoán được bọn họ ngại kinh động đến chủ nhân, không dám công nhiên động thủ làm phá hại không khí buổi tiệc này.

Khấu Trọng nheo mắt cười cười nói: Nếu các người ra tay, bản cao thủ lập tức sẽ kêu lớn lên, vì vậy trươc khi động thủ phải suy nghĩ cho kỹ."

Lời còn chưa dứt, Đơn Uyển Tinh và Thượng Minh đã cùng lúc xuất thủ.

Ngọc thủ của Đơn Uyển Tinh ẩn ẩn hiện hiện trong ống ta áo, tấn tốc chộp vào eo hông của Từ Tử Lăng, kình khí rít lên "phụt" một tiếng.

Thượng Minh cũng xoè rộng ngũ chỉ, chộp thẳng vào đầu vai Khấu Trọng.

Hai người đồng tâm nhất ý, muốn chế ngự Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trươc khi hai ngã kịp lên tiếng kêu cứu.

Động tác của Đơn Uyển Tinh và Thượng Minh lăng lệ vô song, nhưng hai vai không hề động đậy, cùng lúc đó Thượng Bằng và Thượng Khuê Thái bước lên ngăn cản tầm nhìn của những người khác, nên tuy rằng trong sảnh có không ít võ lâm hảo thủ, nhưng không ai phát giác ra điều gì dị dạng.

Khẩu Trọng và Từ Từ Lăng biết đây là giây phút sinh tử quan đầu, nếu như để người của Đông Minh Phái phát giác cuốn sổ trong người, e rằng có nhảy xuống Hòang Hà cũng không thể rửa sạch được nỗi oan này.

Trong sát na ngắn ngủi, hai gã tiến nhập vào cảnh giới tinh thần tĩnh lặng như nươc giếng không một gợn sóng.

Tất cả động tác trở nên chậm chạp, thời gian như ngưng đọng lại.

Từ Tử Lăng nắm rõ hết mọi biến hóa cũng như tốc độ xuất thủ, góc độ và lực đạo của Đơn Uyển Tinh, càng biết rõ hơn nếu như muốn tỷ đấu tốc độ với nàng, gã chắc chắn sẽ thất bại chứ chẳng nghi.

Cách duy nhất của gã hiện giờ chính là lợi dụng sự chủ quan khinh địch của đối phương.

Ý nghĩ này lướt qua trong đầu gã như điện quang hỏa thạch, cũng trong thời gian ngắn ngủi ấy, y đã nghĩ ra đối sách.

Khi chưa chạm đến người, chân khí đã từ ngón tay Đơn Uyển Tinh dồn vào cơ thể gã, công kích các huyệt đạo ở eo hông.

Chân khí đi theo các huyệt mạch dồn vào đại huyệt nơi cột sống.

Từ Từ Lăng vận tập nội lực, dĩ ý ngự khí, đón thẳng luồng chân khí đang xâm nhập huyệt mạch.

Tiếp đó gã thóp bụng lại, không để đối phương chọc ngón tay vào.

Đơn Uyển Tinh đang thầm mừng đắc thủ, chợt cảm thấy chỗ đầu ngón tay tiếp xúc không những mềm nhũn mà đối phương còn phát ra một cỗ kình lực khiến ngón tay của nàng truợt đi.

Đang cả kinh thất sắc thì Từ Tử Lăng đã vươn tay lướt qua gương mặt trắng như trứng gà bóc của nàng.

Khấu Trọng lúc này cũng nghiến răng nghênh tiếp một kích của Thượng Minh, hòanh chưởng chặt thẳng vào tay Thượng Minh đang từ trảo hóa thành quyền.

"Bình!"

Thân hình Thượng Minh khẽ rung lên, thóat lui nửa bộ, còn Khấu Trọng cũng bị chấn ngược lại đập mạnh lưng vào thạch trụ rên lên một tiếng đau đớn.

Đơn Uyển Tinh và Thượng Minh đâu ngờ hai gã lại ngoan cố kháng cự như vậy, chỉ thấy Đơn Uyển Tinh khẽ hô lên một tiếng, lách người tránh khỏi thế công của Từ Tử Lăng, còn chưa kịp triển khai công thế thì Từ Tử Lăng đã kéo Khấu Trọng lách người chạy ra phía sau một trụ nhà khác.

Nếu như thực sự động thủ, với thân thủ có thể ngăn cản Đỗ Phục Uy của Đơn Uyển Tinh, sợ rằng hai gã cộng lại cũng không đỡ mười chiêu tòan lực công kích của nàng. Nhưng do nàng không muốn kinh động người khác, chỉ dùng hai ba thành công lực, lại nhầm lẫn về bản lĩnh của Từ Tử Lăng nên mới sơ ý để hai gã chạy thóat như vậy.

Lúc Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lách người qua một trụ nhà khác, vừa hay đối mặt với lão giả uy mãnh và nho sinh tiêu sái kia.

Mục quang hai người một lần nữa quét lên mặt hai gã, cùng lúc ánh lên một tia nhìn kỳ dị.

Khổ nhất là Trầm Nãi Đường cũng đã nhìn thấy hai gã, nét mặt tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng giờ này đâu còn thời gian nghĩ nhiều, vội chạy lách người qua đám nam nữ tân khách đang huyên náo vang trời, chạy ra đại môn.

Còn vài bước nữa thì chợt thấy nhân ảnh chuyển động, hai nam một nữ tung mình chặn ngay trước mặt, nữ nhân cao giọng nói: "Tiểu cẩu! muốn chạy ư?"

Hai gã vội vàng dừng bước, ngẩng mặt lên nhìn, nguyên lai là Trầm Vô Song đang trừng mắt nhìn hai gã, hai bên tả hữu là huynh đệ Mạnh Xương và Mạnh Nhiên, nét mặt cũng như gặp phải cừu nhân, mắt đỏ hừng hực như có lửa.

Lúc này bọn bốn người Đơn Uyển Tinh đã đến sau lưng hai gã, nhưng vì không rõ quan hệ của hai gã với bọn Trầm Vô Song nên cũng dừng lại, đứng yên quan sát.

Trầm Vô Song hiển nhiên không quen biết Đơn Uyển Tinh, sắc mặt khẽ biến đổi nói: "Thì ra còn có đồng đảng, chẳng trách các ngươi lại oai phong như vậy."

Khấu Trọng rất biết dùng thủ đọan, thấy vậy liền thừa cơ nói: "Vô Song muội hiểu lầm rồi, bọn ta chỉ muốn chúng ta cùng ra ngòai cùng nhau nghiên cứu vài chiêu quyền cước công phu thôi mà."

Trầm Vô Song lanh lảnh quát: "Ai là Vô Song muội của các ngươi?"

Từ Tử Lăng chen miệng vào nói: "Người một nhà đừng cãi nhau nữa được không? chúng ta đến đây làm khách chứ không phải đến đánh nhau hay cãi nhau đâu."

Đơn Uyển Tinh mất kiên nhẫn nói: "Mau tránh đường cho ta!"

Trầm Vô Song đang bị Khấu Trọng làm cho tức đến thất khiếu bốc khói, nghe vậy liền trút hết lửa giận lên đầu Đơn Uyển Tinh, gắt gỏng quát: "Ngươi cút đi cho ta! Ta trừng trị hai tên tiểu cẩu này rồi mới tính sổ với các ngươi."

Thượng Minh thấy nàng ta làm nhục công chúa, cười lạnh một tiếng nói: "Xú a đầu ngươi có tư cách gì mà tính sổ với chúng ta chứ?"

Lần này thì hai gã Mạnh Xương, Mạnh Nhiên bước lên phía trước đồng thanh quát: "Tiểu tử thối!"

Song phương càng mắng chửi càng không thể kiềm chế, khiến cho đám tân khách xung quanh cũng bu lại xem náo nhiệt.

Trầm Nãi Đường bước tới trách mắng: "Các ngươi làm gì vậy? Có biết đây là nơi nào không?"

Lão cậy mình già cả, vừa xuất khẩu đã lên tiếng trách mắng tất cả mọi người có mặt tại hiện trường.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lén đưa mắt nhìn trộm, thấy đám tân khách bất chợt lui lại sang hai bên để cho thị tuyến của ba người đang ngồi không bị cản trở.

Chỉ dựa vào cử động mang tính tự phát này của đám tân khách cũng biết ba người này thân phận không phải tầm thường, người người đều tôn kính.

Khấu Trọng bật cười ha ha, ôm quyền thi lễ nói: "Không phải do huynh đệ chúng tôi, là bọn họ tự gây lọan lên với nhau đấy chứ."

Trầm Vô Song tức đến xanh cả mặt, đang định phản bác thì Trầm Nãi Đường đã đưa tay ngăn lại.

Ánh mắt của chúng nhân tập trung vào đám người của Đơn Uyển Tinh.

Đơn Uyển Tinh lần này là vì mộ danh Thạch Thanh Tuyền nên mới cải dạng nam trang đến đây, giấy mời cũng dùng của Lý Thế Dân. Nàng không muốn tỏ rõ thân phận, càng không muốn đắc tội với chủ nhân nơi này, vì vậy mà dù tức hai tên tiểu tử đến thất khiếu bốc khói, chỉ hận không thể lập tức giết chết hai gã, nhưng ngòai mặt vẫn mỉm cười, quay người lại vái chào vị nho sinh kia nói: "Kinh động tới Thông lão tử rồi! Hà...không có chuyện gì đâu."

Nói đọan liền dịch người bước sang một bên.

Một trường phong ba như đã bình tịnh trở lại.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng than thầm trong bụng, muốn đi cũng không được, muốn ở cũng chẳng xong.

Người ăn mặc như đại quan chợt lên tiếng nói: "Hai vị tiểu huynh đệ, có thể đến đây được không?"

Hơn trăm tân khách trong đại sảnh đang định tiếp tục truy vấn chân tướng sự tình, nghe thấy vậy đều tỏ vẻ ngạc nhiên, không hiểu tại sao y lại có hứng thú với hai tên tiểu tử này đến vậy.

Nguyên lại vị đại quan này không phải là chủ nhân tòa trang viện này như Khấu Trọng đã đóan định, mà cũng chỉ là một trong những khách nhân ở đây mà thôi, hơn nữa còn là nhân vật quan trọng của Tùy Đế Dương Quảng nữa, cũng là một trong số ít các cao thủ đang phục vụ cho triều đình.

Người này tên gọi Vương Thế Sung, phụng mệnh Dạng Đế lãnh quân đi đối phó quân Ngõa Cương của Trác Nhượng và Lý Mật, vì mộ danh Thạch Thanh Tuyền nên mới tranh thủ thời gian mà đến đây.

Y cũng có nghe qua truyện Vũ Văn Hóa Cập truy nã hai tên tiểu tử này, vì vậy lúc này mới động lòng ngờ vực.

Còn lão già uy mãnh quần áo rách nát và trung niên nho sinh tướng mạo tiêu sái kia cũng không phải nhân vật tầm thường.

Người đầu tiên chính là Hòang Sơn Dật Dân Âu Dương Hi Di, cao thủ đỉnh thịnh đã thành danh hơn bốn chục năm, là nhân vật cùng bối phận với huyền môn đệ nhất cao thủ Tân Nhân Ninh Đạo Kỳ, từ lâu đã thóai ẩn giang hồ, lần này vì có việc đến thăm chủ nhân trang viện này nên mới ngẫu nhiên mà tham gia trường thịnh hội.

Còn lão nho sinh mới chính là chủ nhân của nơi này. Vương Thông, là bậc đại nho đương thời. Nếu xét về học lực, thiên hạ ít có người bì kịp với y, nếu luận về võ công, y cũng có thể tề danh cùng với Trác Nhượng, Đậu Kiến Đức, Đỗ Phục Uy, Âu Dương Hi Di, hay những cao thủ nhất đẳng như phiệt chủ Tứ Phiệt Vũ Văn Hóa Cập...

Vương Thông thiên tính kỳ lạ, sau ba mươi tuổi thì không còn động thủ với người khác nữa mà bỏ võ theo văn, không truyền võ nghệ chỉ dạy đồ đệ văn thơ, trước tác cũng rất phong phú. Nghe đồn y đã phỏng theo Xuân Thu mà viết nên Nguyên Kinh, phỏng theo Luận Ngữ viết ra Trung Thuyết, tự nói lên ý chí và quan điểm của mình: "Ngô du thiên hạ khứ dã, vô tùng dã, duy đạo chi tùng." (Ta đi khắp thiên hạ không theo bất cứ ai, chỉ tuân theo đạo mà thôi.)

Cũng chỉ có y mới có thể mời được Thạch Thanh Tuyền, kỳ nữ trước giờ chỉ thích ẩn cư nơi thanh nhã, trước giờ không nể mặt ai tới đây mà thôi.

Vì vậy Đơn Uyển Tinh tuy rất tự phụ những cũng không dám vì hai tên tiểu tử mà đắc tội với nhân vật siêu nhiên mà không kẻ nào dám trêu ghẹo tới này.

Tới tham dự cuộc thịnh hội này đều là những nhân vật có máu mặt ở các châu huyện phụ cận, không phải nhất phái chi chủ cũng là phú thương giàu có hay quý nhân quyền cao chức trọng, dù là kẻ kiêu ngạo nhất cũng không dám vọng động làm lọan chốn này.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm than bất diệu, đang lúc tiến thóai lưỡng nan thì bên ngòai chợt có tiếng người la hét huyên náo.

Tiếp đó là hai người lăng không bay vào, rồi rơi xuống đánh bịch một cái, bốn vó chổng ngược lên trời.

Đám tân khách liền vội tránh ra, tạo thành một không gian trống rộng lớn.

Nhìn hai gã đại hán đang bò lăn bò càng dưới đất, ai nấy đều nghi hoặc nhìn nhau, không hiểu nhân vật nào lại gan to bằng trời dám đến đây sinh sự?

Nhân lúc mọi người đang ngơ ngác nhìn nhau, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lẩn ngay vào trong đám đông.

Trong sảnh vốn đã chật chội, lúc này mọi người lại dồn vào để hở một khỏang rộng, nên chật lại càng thêm chật, khiến cho đám người Đông Minh Công Chúa nhất thời cũng khó tìm ra được hai gã.

Chỉ trong nháy mắt đã có người chạy ra đỡ lấy hai người vừa bị đánh ngã, tiếng gió thổi phần phật, một lam y đại hán tung mình nhảy ra, đỡ lấy hai người, tức giận quát lên: "Kẻ nào dám làm lọan!"

Một tiếng hừ lạnh vang lên ngoài cửa lớn.

Một nam một nữ chậm rãi bước vào.

Nam nhân anh tuấn khôi vĩ, tuy gương mặt hơi dài nhưng đường nét rất rõ ràng, hòan mỹ như một thạch tượng đá đại lý, da còn trắng mịn hơn cả nữ hài tử, nhưng không hề gây cảm giác ủy mị, ngược lại đôi mắt lăng lê sắc bén khiến cho y tràn đầy vẻ quyến rũ bá đạo của nam nhân.

Trên trán y buộc một chiếc khăn đỏ, bên trong áo chòang xanh nhạt là bộ võ phục màu vàng, thêm một tấm bối tâm da gấu khiến cho vai y trở nên rộng hơn, hai bên tả hữu dắt một đao một kiếm, niên ký ước chừng khỏang hai lăm, hai sáu, thần thái oai phong phi thường.

Tại trường đa số đều là nhân vật lịch duyệt giang hồ, vừa nhìn thấy người này thần định khí nhàn, chắp tay sau lưng bước vào đã biết y không đơn giản. Ngòai ra, y còn có gò má cao và đôi mắt rất sâu, nếu không phải người Hồ thì cũng có huyết thống Hồ trong người, khiến không ai là không cảm thấy kỳ quái.

Nữ nhân tướng mạo cũng không giống nữ nhân trung thổ, nhưng hiển nhiên cũng không phải cùng một tộc người với nam nhân, nhưng vô luận là tướng mạo thân hình hay mặt mũi làn da, nàng đều đẹp tới độ khiến người ta phải động sắc tâm, nếu so về phong thái, nàng cũng tuyệt đối không thua những tuyệt sắc mỹ nữ như là Đơn Uyển Tinh hay Lý Tú Ninh nửa phần, chỉ có điều thần tình lại lạnh tựa băng sương. Thái độ hành sử của nàng cũng hết sức kỳ lạ, khi qua cửa còn cố ý lưu lại phía sau nửa trượng, như muốn giữ một khỏang cách với nam nhân kia vậy.

Âu Dương Hi Di ngửa mặt cười dài cất giọng sang sảng nói: "Hảo! Anh hùng xuất thiếu niên, người mới đến và Võ Tôn Tất Huyền của Đột Quyết rốt cục có quan hệ gì?"

Đám đông đang bàn tán xôn xao lập tức im bặt, ngay cả lam y đại hán đang định xuất thủ cũng lập tức động dung, không dám khinh cử vọng động, từ đây có thể thấy thanh danh của Tất Huyền trong võ lâm trung thổ và ngoại vực thế nào.

Thanh niên cao thủ kia thóang lộ sắc ngạc nhiên, song mục lấp lánh hàn quang, đưa mắt dò xét Âu Dương Hi Di một hồi, đọan chậm rãi nói: "Nguyên lai là Hòang Sơn Dật Dân Âu Dương Hi Di, chẳng trách nhãn lực lại cao minh như vậy, có điều tại hạ chẳng những không có quan hệ với Tất Huyền, mà còn là người y không giết được thì không cam tâm nữa."

Chúng nhân vừa nghe y nói vậy, quá nửa đều kinh ngạc đến há hốc mồm. Thanh niên nhân này có thể nhận ra Âu Duong Hi Di cũng không phải chuyện ly kỳ gì, bởi những lão nhân uy mãnh như Âu Dương Hi Di quả thực không có nhiều trên giang hồ, thêm vào chiêu bài đặc dị của lão là bộ áo quần rách nát đang mặc trên người, chỉ cần có chút kiến thức giang hồ, muốn nhận ra lão cũng không phải chuyện khó.

Điều làm bọn họ kinh ngạc chính là thanh niên này đã biết đối phương là Âu Dương Hi Di vậy mà vẫn dám trực tiếp gọi tên lão, lại dường như chẳng hề coi một trong ba đại cao thủ đương thế là Tất Huyền vào đâu, đây mới là chỗ khiến người ta phải kinh ngạc.

Khấu Trọng ghé miệng vào tai Từ Tử Lăng nói: "Mỹ nhân kia hơi giống mẹ chúng ta."

Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý, biết gã không phải đang nói vị bạch y nữ tử không mời mà đến này có tướng mạo giống Phó Quân Sước mà là chỉ y phục và thần thái của nàng, chỉ là trẻ hơn Phó Quân Sước chừng bảy tám tuổi mà thôi.

Khấu Trọng lại nói: "Tên tiểu tử này xem ra rất lợi hại, bằng không nhãn thần của y đâu có sáng rực lên thế kia."

Từ Tử Lăng còn chưa kịp trả lời thì Âu Dương Hi Di đã đứng dậy, lập tức có một khí thế vạn phu nan địch áp chế quần hùng khiến tòan trường đều như nín thở.

Một thanh âm nhu hòa cất lên: "Tiểu tử có tư cách gì mà ngay cả Tất Huyền cũng muốn lấy mạng nhỏ của ngươi vậy?"

Thanh niên không thèm đưa mắt nhìn người vừa phát thọai, chỉ cười khẩy nói: "Chuyện này xem ra ta không cần phải giải thích?"

Vương Thông vẫn ngồi yên bất động, ánh mắt nhìn như đóng đinh vào thanh niên, nhạt giọng nói: "Các hạ vừa vào cửa nhà ta đã đả thương người, Vương mỗ tuy không thích múa đao múa côn nhưng lần này thì không thể không xuất thủ, mau báo danh cho ta."

Lúc này ai cũng biết Vương Thông đã động nộ.

Vương Thế Sung cũng đưa mắt nhìn thanh niên cao lớn, mắt lộ thần sắc ngưng trọng, trầm giọng nói: "Có Vương lão và Âu Dương lão làm chủ ở đây rồi, Trần dương gia xin hãy về chỗ!"

Lời này vừa dứt, cả đại sảnh liền im bặt như tờ.

Lời này nói ra hết sức khách khí, nhưng cũng ngầm ám chỉ rằng người được gọi là Trần dương gia kia không phải là đối thủ của thanh niên mới đến.

Vương Thế Sung được giang hồ công nhận là cao thủ bậc nhất, nhãn lực tự nhiên là cao minh phi thường, nếu như y đã nói như vậy, võ công của thanh niên anh tuấn này hẳn đã đạt đến địa bộ kinh thế hãi tục rồi.

Nên biết vị Trần đương gia này chính là đại đương gia Trần Nguyên Chí của Đông Bình quận đệ nhất đại phái, Thanh Sương Phái, một bộ Thanh Sương Kiếm Pháp xa gần đều nức tiếng, cũng có thể được liệt vào hạng cao thủ trên giang hồ.

Trần Nguyên Chí thóang biến sắc mặt, do dự giây lát rồi chậm rãi bước sang một bên.

Thanh niên anh tuấn khẽ nhếch mép cười, chậm rãi nói: "Tại hạ Bạt Phong Hàn, lần này đến đây cùng với vị tiểu thư này là.."

Bạch y mỹ nữ lạnh lùng nói: "Ngươi là ngươi, ta là ta, ai đến đây cùng ngươi chứ? Hừ, có phải là ngươi sợ rồi không?"

Chúng nhân đang ngạc nhiên, Bạt Phong Hàn thì dở khóc dở cười nhưng dáng vẻ vẫn hết sức tiêu sái tuấn dật, tất cả nam nữ tại trường đều bị y hấp dẫn, ngay cả người tâm cao khí ngạo như Đơn Uyển Tinh cũng thóang xao động tâm hồn.

Khấu Trọng lại kề miệng sái tai Từ Tử Lăng nói: "Tiểu tử này quả thực bất tục! Ôi! Chạy mau!"

Từ Tử Lăng cười khổ: "Làm sao chạy được?"

Khấu Trọng đảo mắt một vòng, chán nản cúi đầu bỏ đi ý định, lúc này những người ngòai vườn đã chen cả vào trong sảnh để coi nhiệt náo nên người ở bên trong khó mà di động nửa bước, thêm vào đó đám người Đơn Uyển Tinh đứng ở phía đối diện vẫn nhìn chằm chằm vào hai gã, lúc này mà rời khỏi đây cũng chẳng khác tự chui đầu vào rọ là mấy.

Âu Dương Hi Di chậm rãi đặt tay lên đốc kiếm, trong nháy mắt, gần bảy trăm con người trong đại sảnh lập tức cảm thấy nhiệt độ không khí như giảm xuống, sát khí thâm hàn bao trùm tòan trường.

Chúng nhân biết vị cao thủ tiền bối mấy chục năm chưa động kiếm này sắp xuất thủ, không ai bảo ai liền lùi lại mấy buớc để nhường lại không gian.

Bạt Phong Hàn mắt hồ sáng ngời, ngọai y phất phơ phát ra những tiếng phần phật, uy thế không hề sút kém đối thủ, tựa như tự tin bản thân mình chính là võ lâm đệ nhất cao thủ, không hề thua kém bất kỳ ai.

Vương Thông và Vương Thế Sung đều tỏ vẻ nghiêm trọng.

Những người tinh mắt đều nhận ra từ lúc Âu Dương Hi Di đứng lên, hai người lão thiếu này đã bắt đầu tỷ đấu về khí thế.

Điều làm người ta khinh ngạc nhất chính là thanh niên đến từ ngọai bang này lại có thể chống cự với khí thế của đại cao thủ ngạnh công Âu Dương Hi Di lâu đến như vậy, chỉ cần việc này truyền ra giang hồ lập tức có thể khiến một kẻ vô danh như y trở nên danh động thiên hạ rồi.

Bạch y mỹ nữ đứng yên bất động, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm trong đám người đang chen chúc, dường như không hề quan tâm đến trận đại chiến sắp xảy ra. Những người còn lại đều nín thở chờ đợi thời khắc hai người giao phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.