Tỉnh Trung Nguyệt rời vỏ, tinh khí thần đang ngưng tụ cao độ và chân khí của Khấu Trọng như tập trung hết vào lưỡi đao, làm Tỉnh Trung Nguyệt như biến thành một bộ phận của cơ thể gã, có sinh mệnh và linh cảm, thông linh như thần.
Từ bên phải đánh tới là kiếm của Lý Nam Thiên, mâu của Sử Vạn Bảo, đao của Khang Sao Lợi, thương của Mai Tuần, kiếm của Phùng Lập Bản và đao kiếm của ba viên tướng không biết tên. Đám người này đều là cao thủ hạng nhất.
Mục tiêu tấn công của Lý Nam Thiên và Sử Vạn Bảo là Bạt Phong Hàn, muốn hắn ba mặt thụ địch mà thảm bại mất mạng. Sáu người còn lại công kích Khấu Trọng một cách mãnh liệt, mục đích là khiến gã không có cách nào phân thân bảo vệ mé phải cho Bạt Phong Hàn.
Đâm tới đầu tiên là Kim thương của Mai Tuần. Y là kẻ có võ công cao nhất nhì trong mấy người này. Chẳng biết có phải vì Tống Khuyết đánh chiếm đảo Hải Nam làm Mai Tuần nhà tan cửa nát hay không mà y tỏ ra vô cùng căm hận Khấu Trọng. Thương đó đâm tới với khí thế một đi không trở lại, chưa thắng chưa về, trở thành chỗ lợi hại nhất trong thế công của địch. Do nước lớn, thuyền bồng bềnh rất mạnh nên sự tấn công của bọn chúng có sức uy hiếp càng lớn.
Từ bên trái Mai Tuần, kiếm của Phùng Lập Bản theo một một góc độ xảo diệu chém xả xuống chỗ yếu hại trên vai Khấu Trọng. Chiêu này chỉ chậm hơn thế công của Mai Tuần một chút, khiến Khấu Trọng dù đỡ được thương của Mai Tuần thì cũng không tránh được kiếm của y.
Ba viên tướng còn lại không lao vào đánh giáp lá cà mà thừa cơ vòng ra sau lưng Khấu Trọng và Từ Tử Lăng để phát động tấn công chặn đường lùi của ba gã.
Với sự chênh lệch về thực lực giữa hai bên như vậy, trận chiến vừa mới bắt đầu cả ba đã rơi ngay vào thế khổ chiến liên miên không nghỉ.
Lần đầu tiên Khấu Trọng hiểu được trọn vẹn ý tứ những gì mà Tống Khuyết muốn truyền thụ. Đúng vào lúc sinh tử quan đầu này gã đã không cần dùng mắt để nhìn nữa, Tỉnh Trung Nguyệt chính là sự nối dài cảm quan của gã, là công cụ giết địch hữu hiệu nhất. Đao khí phát ra bao trùm toàn bộ địch nhân, mọi sự thay đổi về tốc độ cũng như kình khí của đối phương đều theo Tỉnh Trung Nguyệt truyền vào Linh Đài sáng láng của gã một cách rõ ràng và trọn vẹn, như thể gã nắm rõ trong lòng bàn tay sự tấn công hay thoái thủ của địch.
Đao theo ý đến, ý tuỳ đao đi, cuối cùng Khấu Trọng đã đạt tới cảnh giới Thiên Đao của Tống Khuyết. Người và đao là một chỉnh thể duy nhất không gì có thể tách rời, thần kỳ đến cực điểm.
Gã hiểu rõ nếu để một kiếm một mâu của Lý Nam Thiên và Sử Vạn Bảo có cơ hội tấn công, dưới sức ép từ ba mặt, Bạt Phong Hàn khẳng định sẽ tóe máu đương trường. Cho dù hắn chỉ bị thương chứ không chết thì năng lực tác chiến cũng giảm mạnh, dưới sự tấn công ồ ạt từ bốn phương tám hướng của địch, việc bại vong chỉ là vấn đề thời gian, không còn cơ may nào để hy vọng nữa. Nhưng nếu gã phân thân chống đỡ thế công của Lý Nam Thiên và Sử Vạn Bảo thì cũng khó tránh được tai kiếp dưới Kim thương của Mai Tuần.
Ngay tại ranh giới giữa sự sống và cái chết, Khấu Trọng lao vọt lên phía trước thoát khỏi sự uy hiếp của Phùng Lập Bản, sau đó trở tay chém ngược lại một đao vào ngọn thương đang không ngừng biến hóa của Mai Tuần, đồng thời miệng hô khẽ:
- Biến trận, lão Bạt lùi!
Trước mắt Bạt Phong Hàn tràn ngập đao quang kiếm ảnh. Hắn quát lớn một tiếng, Thâu Thiên kiếm trên tay trong nháy mắt đâm về phía trước bốn nhát, lần lượt đánh trúng Liệt Mã thương của Lý Nguyên Cát, Thái Hư kiếm của Bàng Ngọc, đao của La Sĩ Tín và trường kiếm của Lý Thế Tích. Bốn thứ binh khí đó vốn từ những góc độ khác nhau đánh tới với khí thế cực kỳ lợi hại, nhưng lúc này giống như tạo điều kiện cho Bạt Phong Hàn luyện kiếm vậy.
Nghe Khấu Trọng nói vậy, Bạt Phong Hàn thầm hiểu gã không thể trụ được trước sức tấn công như bài sơn đảo hải từ bên phải, trong khi đó bản thân mình do phải ngăn chặn thế công của bốn đại cao thủ từ mé trái và phía trước đánh tới nên đã dùng hết một lượt chân khí, nhất thời vẫn chưa kịp tái tạo. Hắn vội lùi lại giữa Khấu Trọng và Từ Tử Lăng rồi lướt về phía sau, mượn chút thời gian nhỏ nhoi đó đề tụ công lực, xoay người vung Thâu Thiên kiếm toàn lực đánh chặn ba viên tướng đang nhân cơ hội từ phía sau công tới.
Kình khí bùng lên. Đầu ngón tay Từ Tử Lăng điểm trúng đồng côn của Tiết Vạn Triệt, đồng thời chưởng trái vỗ trúng bảo kiếm của Lý Thần Thông, chuẩn xác đến mức không thể tin nổi.
Hai đại cao thủ bên địch cảm thấy binh khí trong tay bất chợt lâng lâng hư thoát không cách nào dụng lực được nữa. Phải mất một lát họ mới phát giác rằng một nửa lực đạo đã bị Từ Tử Lăng dùng thủ pháp xảo diệu tá lực hút mất, nửa còn lại bị đánh dạt ra. Khi cả hai kinh hãi lùi lại thì hai viên tướng kia lập tức thua thiệt nặng.
Nếu chỉ tính về công lực chiêu số thì Lý, Tiết hai người thực lực không kém Từ Tử Lăng bao nhiêu. Có điều cảnh giới tinh thần của gã lúc này lại vượt xa bọn họ đến mức nằm mơ cũng không tưởng nổi. Chính vì Từ Tử Lăng đã nắm được rõ ràng sự vận hành kình khí của đối phương nên mới có thể chớp lấy cơ hội dùng thủ pháp huyền ảo phá tan thế công lợi hại của họ. Đây chính là pháp môn vô thượng không sợ quần công của Thạch Chi Hiên. Ngay như Hứa Khai Sơn mà còn phải thảm bại huống hồ là Lý Thần Thông và Tiết Vạn Triệt thực lực kém hắn nhiều. Nếu không phải hai người bọn họ liên thủ tấn công, chỉ bằng một chiêu này Từ Tử Lăng đã có thể làm một người bị thương rồi.
Chân trái Từ Tử Lăng xuyên qua khoảng trống giữa song phủ đá thẳng vào giữa ngực viên tướng thứ nhất. Một tay gã chộp trúng ngay vào cây mâu đang công tới của viên tướng thứ hai rồi dồn Loa Hoàn kình ra.
Nếu như gã không có thủ đoạn tá kình thì sau khi cứng cỏi tiếp chiêu với Lý Thần Thông và Tiết Vạn Triệt sao có thể tiếp tục hoàn kích như vậy.
Viên tướng sử song phủ thấy bàn chân đối phương đã đến trước ngực thì hồn phi phách tán lùi nhanh ra sau, không dám cố tấn công nữa. Những tưởng đã tránh được một cước đó, nào ngờ mũi chân Từ Tử Lăng như dài ra vừa vặn điểm trúng yếu huyệt Đản Trung trước ngực hắn. May là Từ Tử Lăng còn lưu tình, chỉ tống ra lượng chân khí vừa đủ để phong bế huyệt mạch chứ không muốn lấy tính mạng đối phương. Lập tức song phủ vuột tay, viên tướng đau đớn rên lên một tiếng. Sau khi lảo đảo lùi lại ba bước, hắn ngã lăn ra sàn thuyền, không còn năng lực tác chiến nữa.
Viên tướng sử mâu thì rõ ràng nhìn thấy Từ Tử Lăng thò tay ra nắm vào mũi mâu mà không cách nào tránh được. Loa Hoàn kình theo thân mâu dồn tới. Hắn làm sao giữ nổi được vũ khí, hổ khẩu như bị thiết trùy đánh trúng, miệng ộc máu ngã lăn ra, tuy chưa mất mạng nhưng không thể tự đứng lên được nữa.
Từ Tử Lăng nắm nguyên đầu mâu, dùng thân mâu quét sang đánh dạt thế công tiếp theo của Lý Thần Thông và Tiết Vạn Triệt. Động tác như lưu thuỷ hành vân, lại ung dung nhàn nhã vô cùng đẹp mắt.
o0o
“Choang!”
Chỉ với một thế nhìn rất tầm thường, Tỉnh Trung Nguyệt nặng nề chém trúng mũi Kim thương. Mai Tuần dù xoay trở thế nào cũng bị Khấu Trọng như vô tình mà thành hữu ý, tưởng nhẹ nhàng lại rất nặng nề khóa chết mọi biến hóa, cuối cùng ép cho hắn không còn cách nào khác phải lảo đảo lùi lại ba bước.
Không hề dừng lại, Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng bay lượn trong không trung theo một quỹ đạo vô cùng huyền ảo trám vào khoảng trống mà Bạt Phong Hàn để lộ ra. Nhân lúc Lý Nguyên Cát, Bàng Ngọc, Lý Thế Tích và La Sĩ Tín còn đang mải chấn chỉnh lại trận cước, gã đón trường mâu của Sử Vạn Bảo, “choang” một tiếng chấn y loạng choạng lùi lại, tiếp đó tiến lên đỡ kiếm của Lý Nam Thiên, Loa Hoàn kình dồn qua Tỉnh Trung Nguyệt quấn chặt lấy kiếm địch. Với năng lực của Lý Nam Thiên mà cũng không chịu nổi trọng thủ pháp của gã, bị chấn dạt vào trong trận thế của đám Huyền Giáp thân binh.
Một tiếng hự thê thảm từ đằng sau truyền tới. Tiếng binh khí giao kích liên miên không dứt. Ba viên tướng Đường từ sau đánh tới đều tóe máu thụ thương. Bạt Phong Hàn cũng loạng choạng hai bước, vai trái, tay và đùi phải rỉ máu nhưng vẫn đứng thẳng như núi. Hắn đã dùng cứng chọi cứng, chấp nhận bị thương để chỉ một đòn phá tan mối lo sau lưng.
Trên bình đài, Lý Thế Dân ra một hiệu lệnh. Huyền Giáp thân binh ở hai bên mạn thuyền ùa lên phía đầu thuyền. Nếu để bọn chúng trám vào chỗ ba viên tướng vừa thảm bại thì một chút ưu thế mà Bạt Phong Hàn phải lấy máu đổi về sẽ như nước chảy ra sông hết.
Vào thời khắc không cho phép do dự đó, Bạt Phong Hàn lạng người tránh khỏi trường kiếm đang chém tới của Phùng Lập Bản rồi vung cước đá ra khiến y phải hoang mang lùi lại tránh né. Hắn phát ra một tiếng hét chói tai chấn động toàn trường, đoạn không màng đến thương thế, người kiếm hợp nhất hóa thành một đạo ánh sáng xuyên qua Khấu Trọng và Từ Tử Lăng vọt lên phía trước, toàn lực tấn công Lý Nguyên Cát vừa di chuyển tới chính diện như thể hắn muốn chơi trò mạng đổi mạng xem đối phương có đảm lượng đó không.
Ngay từ đầu Bạt Phong Hàn đã cố ý chọc giận làm Lý Nguyên Cát nhớ lại mối hiềm khích ngày trước, khiến hắn vì bị mất mặt mà không màng chuyện gì khác, đích thân xuất thủ hòng vãn hồi lại uy vọng. Nên biết Lý Nguyên Cát thân phận đặc biệt cao quý, cho dù sau đó có giết chết được ba gã, nhưng nếu hắn mất mạng trong trận này thì toàn bộ mọi người đương trường kể cả Lý Thế Dân đều phải chịu tội. Hơn nữa, cho dù Lý Nguyên Cát có kiêu dũng thế nào đi nữa thì cũng chẳng khi nào lại chịu chết chung với kẻ xuất thân thảo mãng là Bạt Phong Hàn. Vì thế chiêu này của họ Bạt vô cùng cao minh, một lần nữa chứng minh lời nhận xét “kẻ nào liều mạng hơn mới có thể sống sót”.
o0o
“Choang! Choang!”
Cán mâu của Từ Tử Lăng chia ra đánh trúng vào bảo kiếm của Lý Thần Thông và đồng côn của Tiết Vạn Triệt. Chân kình gã mượn được phối hợp với Loa Hoàn kình toàn lực phát ra, chấn cho hai người phải lùi lại, vô tình cản trở đường tiến của đám Huyền Giáp thân binh từ bên trái đang ùa tới khiến chúng ùn lại thành một cục. Tiếp đó gã đưa vòng cán mâu sang đập vào tay phải Lý Nguyên Cát, bức y không thể né sang bên phải mà chỉ có thể né trái hoặc lùi lại.
Biết thành công hay thất bại phải xem vào lúc này, Khấu Trọng không dám lơi là trong việc phối hợp với hai gã kia. Sau khi bức Sử Vạn Bảo phải dạt ra, Tỉnh Trung Nguyệt dấy lên ngàn vạn bóng đao mù trời rợp đất đánh vào mé trái Lý Nguyên Cát.
Lý Nguyên Cát bỗng nhiên phát giác mình đang rơi vào hiểm địa ba mặt thụ địch. Việc Bàng Ngọc, Lý Thế Tích, La Sĩ Tín và một cánh Huyền Giáp thân binh bị tách ở phía sau khiến hắn cho dù tự tin đến mức nào cũng không dám đồng thời chống đỡ Bạt Phong Hàn tấn công chính diện, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đánh tới hai bên. Mà đâu cần nói đến hắn, ngay cả đặt vào vị trí đó một người cao cường như Thạch Chi Hiên cũng chỉ còn cách lùi lại mà thôi.
Lý Nguyên Cát điên cuồng hét lớn, Liệt Mã thương hóa thành vô số đạo thương ảnh, kình khí phát ra tiếng rít cực kỳ chói tai, đồng thời hắn lùi lại thật nhanh, hy vọng thủ hạ đằng sau kịp thời tràn lên giảm bớt áp lực gây ra bởi thế công cực mạnh mình đang phải hứng chịu.
Lý Thế Dân từ trên cao thấy tình thế bất diệu vội quát lớn:
- Lên!
Trưởng Tôn Vô Kỵ và Uất Trì Kính Đức đang đứng hai bên hắn đồng thời vọt khỏi bình đài. Ngọc tiêu của Trưởng Tôn Vô Kỵ mang theo tiếng rít kinh người điểm thẳng vào mặt Từ Tử Lăng. Cây Quy Tàng tiên dài hai trượng ba thước của Uất Trì Kính Đức từ trong tay áo vọt ra, xuất phát sau mà tới trước đón đánh Bạt Phong Hàn đang người kiếm hợp nhất phóng tới như một mũi tên. Y phát huy ưu điểm của binh khí dài, ngọn tiên điểm tới chỗ Bạt Phong Hàn chắc chắn phải bảo vệ là yết hầu.
Phía bên kia, Bàng Ngọc, Lý Thế Tích, La Sĩ Tín và một cánh Huyền Giáp thân binh vội dạt ra nhường đường cho Lý Nguyên Cát lùi lại. Trận thế vốn kiên cố không có chỗ hở đã hoàn toàn tan vỡ. Ai nấy tự ý xoay sở, tuy nhiên vẫn phải cố gắng từ hai bên tràn lên để giải mối nguy cho Lý Nguyên Cát, cục diện trở nên hỗ loạn.
Các tướng địch đứng ngoài hoảng hốt chấn chỉnh thế công nhưng đã chậm một chút.
Vốn được tuyển chọn kỹ càng trong đám cận vệ, hơn mười tên Huyền Giáp thiên binh đang đứng sau Lý Thế Dân sợ ba gã thừa thế đánh lên lập tức ùa ra phía trước để bảo vệ chủ nhân, tạo thành bức tường người chắn giữa hắn và chiến trường kịch liệt bên dưới sàn thuyền.
“Vù!”
Cây mâu thoát tay Từ Tử Lăng phóng vọt ra, chuẩn xác vô bì đánh trúng đầu roi của Uất Trì Kính Đức. Ngọn trường tiên vốn quán chú đầy chân khí lập tức mềm oặt mất hết sức chiến đấu.
Không còn chướng ngại, ánh kiếm của Bạt Phong Hàn trở nên sáng rực. Kiếm khí lợi hại với uy thế không giết chết đối phương không thôi lập tức khoá chặt Lý Nguyên Cát đang mất hết nhuệ khí lùi lại.
Sự thoái lui này đã khiến thế trận ban đầu ở trước mặt ba gã vốn không thể phá trở thành một đám hỗn độn. Như hai mãnh hổ xổng chuồng, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng bám sát theo sau Bạt Phong Hàn đánh thốc vào trong hàng ngũ đã rối loạn của địch. Ba gã hình thành thế trận tam giác, có khả năng xuyên thủng mọi rào chắn, không gì cản nổi.
“Đinh!”
Khi Từ Tử Lăng dùng ngón giữa tay phải búng trúng ngọc tiêu của Trưởng Tôn Vô Kỵ, chấn y bay dạt sang ngang thì Thâu Thiên kiếm của Bạt Phong Hàn chỉ còn cách ngực Lý Nguyên Cát không tới nửa trượng, quấn chặt lấy Liệt Mã thương. Mắt thấy mũi kiếm sắp xuyên qua ngực mình, Lý Nguyên Cát đã kịp bộc lộ sự nhanh trí và bản lĩnh tìm đường sống trong đất chết. Y tung thân vọt lên rồi lùi vào bình đài bên trên, để lộ cánh cửa tiến vào khoang thuyền.
Khấu Trọng quát lớn một tiếng, Tỉnh Trung Nguyệt hóa thành ngàn vạn bóng đao đánh La Sĩ Tín và một đám Huyền Giáp thân binh điên đảo, không thể cùng cánh quân ở mạn thuyền bên kia kết thành trận thế phong tỏa cửa khoang thuyền.
Bạt Phong Hàn cười dài rồi tăng tốc vọt tới. Kình khí từ Thâu Thiên kiếm phát ra rít lên cực kỳ đáng sợ. Bốn tên Huyền Giáp thân binh từ bên trái xông đến định chặn lối vào cửa đều tóe máu ngã vật xuống.
“Uỳnh” một tiếng như sấm động, cửa gỗ vỡ tan tựa giấy mỏng.
Bạt Phong Hàn lao vào khoang thuyền. Từ Tử Lăng và Khấu Trọng theo sát phía sau. Khi hai gã lọt được vào bên trong liền phản thủ đánh ngược ra ngoài, chấn Bàng Ngọc và một tên Huyền Giáp thân binh loạng choạng lùi lại.
Trong hành lang trống trải, Bạt Phong Hàn toàn lực vọt đi. Hai bên là dãy cửa phòng đóng chặt. Cuối hành lang là cửa ra và cầu thang dẫn xuống tầng dưới.
Bên phía Lý Thế Dân rõ ràng không nghĩ tới việc bọn gã có cơ hội sấn vào bên trong nên ngoài đám phu chèo thuyền ở khoang giữa tầng dưới thì toàn bộ nhân thủ đã tập trung hết tại các vị trí chiến lược trên sàn thuyền. Vì thế, sau khi vào được nơi này, bọn gã chẳng những có thể tranh thủ không gian và thời gian để nghỉ ngơi, mà nhất thời còn làm đối phương không sao nắm được vị trí. Điều làm địch nhân đau đầu nhất là bọn gã vừa có thể theo bất kỳ lối ra nào đó bỏ chạy, cũng có thể chạy xuống tầng dưới hoặc chọn đại một ô cửa sổ trong số mấy chục thương phòng mà thoát ra. Nói cách khác thì địch nhân không còn cách nào vây khốn ba gã nữa, quyền chủ động đã trở lại tay bọn gã.
“Uỳnh!”
Bạt Phong Hàn phá cánh cửa đối diện lao ra. Địch nhân vẫn chưa kịp phong tỏa vị trí này. Cả ba nhanh chóng chạy tới chỗ sàn thuyền nơi có cột buồm giữa khoang trước và khoang chính. Cảm giác kỳ dị khi thâm nhập trọng địa của thuyền địch lập tức trỗi dậy.
Huyền Giáp thân binh từ bốn phương tám hướng ùa tới. Chẳng rõ quân số địch là bao nhiêu, chỉ biết nếu bị chúng cản lại thì dù bọn gã võ công cao cường đến đâu kết cục cũng là bị cầm chân không thể thoát ra. Đến lúc cao thủ chủ lực bên địch từ đầu thuyền đuổi tới thì chết chắc không sai.
Khoang chính nằm ở đúng giữa chiếc thuyền, chỉ cách khoang trước hai trượng, gồm có hai tầng. Cột buồm cao nhất của con thuyền nằm ở chính giữa khoang.
Bạt Phong Hàn không dám chậm trễ chút nào, Thâu Thiên kiếm chém xả sang hai bên xô dạt hai tên địch rồi đánh thẳng lên phía trước. Bọn Huyền Giáp thân binh đến chặn đường tuy bị bọn gã toàn lực xuất thủ công kích mãnh liệt nhưng vẫn kiên trì không lùi một bước. Càng giết chúng lại càng ùa đến đông hơn, lớp trước ngã xuống đã có lớp sau thế vào trùng trùng vây khốn ba gã.
Ở đằng sau, phía trên cao, tiếng tà áo phần phật vang lên. Cả ba không cần quay đầu lại nhìn cũng biết đám cao thủ của địch đang đuổi tới.
Bạt Phong Hàn dũng mãnh thét lớn một tiếng, người theo kiếm lao về phía trước.
Hiểu rõ đây chính là thời khắc quyết định việc cả bọn tử chiến ở đây hay thành công chạy thoát, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng hiên ngang tràn tới xuống tay không hề cố kỵ gì nữa.
Máu thịt bắn tung tóe, binh lính cản đường bị đánh ngã rạp. Trên mình ba gã không biết đã có thêm bao nhiêu vết thương. Tất cả là nhờ chân khí hộ thân, công phu tá kình xảo diệu và sự tránh né mau lẹ mới giúp bọn gã có thể chống đỡ được những binh khí đánh tới như bão táp của địch.
“Rầm!”
Bạt Phong Hàn chấn vỡ cửa khoang giữa, tiến vào khu an toàn mới. Cả ba mình mẩy bê bết máu, nhân thời gian ngắn ngủi trước khi tới cửa ra bên kia để vận khí cầm máu trị thương.
“Uỳnh!”
Cửa sau khoang giữa bật tung. Huyền Giáp thiên binh như hổ báo ùa vào trong chặn đứng đường tiến của bọn gã. Nhất thời phía trước không có đường lên, đằng sau truy binh đuổi tới.
Thấy vị trí lúc này đã vượt qua đoạn giữa hành lang, cả ba liền đồng thời cong lưng búng mình vọt thẳng lên phá tan ván sàn tầng trên, nhảy lên một gian phòng khách rộng lớn bố trí hoa lệ nhưng không có người.
Lý Nguyên Cát, Lý Nam Thiên, Mai Tuần là những nhân vật xuất hiện đầu tiên tại bình đài trước cửa vào phòng khách lớn này. Lý Nguyên Cát quát lớn:
- Chạy đi đâu!
Bạt Phong Hàn cười rộ đáp:
- Thiếu gì chỗ để chạy chứ?
Đúng lúc bọn chúng vào phòng khách lớn thì Bạt Phong Hàn, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng theo cửa sổ phía sau phi ra ngoài, lăn tròn trên bình đài lộ thiên sau cửa. Huyền Giáp thân binh đang giữ ở cuối thuyền và vọng đài trên cột buồm nhất tề bắn tên, kình tiễn bay vèo vèo.
Ba gã vội tung mình tà tà lướt lên cao tránh khỏi trận mưa tên rồi bám vào cánh buồm ở cuối thuyền. Chỉ thấy bên dưới toàn là địch nhân, cả ba nào dám dừng lại, lập tức mượn lực phóng về phía đuôi thuyền.
Lúc này chiến thuyền lớn đã di chuyển tới giữa sông, đuôi thuyền hướng về phía bờ Bắc, cách bờ khoảng hai chục trượng. Linh cơ máy động, Bạt Phong Hàn đột ngột quát lớn:
- Ta phụ trách nửa trước, các ngươi phụ trách nửa sau!
Hai gã vừa nghe đã lĩnh hội chủ ý của Bạt Phong Hàn, tinh thần phấn khởi vội vàng đáp ứng.
Đuôi thuyền là nơi binh lực địch yếu nhất. Một phần là do cao thủ chủ lực của đối phương chưa đuổi tới kịp, mặt khác do vừa nãy những vệ sỹ phòng thủ đã được phái đi tăng viện cho phía trước làm giảm thiểu binh lực tại đây.
Ba gã vừa hạ xuống sàn thuyền lập tức toàn lực xuất thủ, đánh giết mở đường máu chạy thẳng tới đuôi thuyền.
Lý Nguyên Cát dẫn quân tràn tới như thuỷ triều nhưng đã chậm một bước.
Bạt Phong Hàn đứng trên mạn thuyền, dồn công lực xuống hai chân đang co lại. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đề khí khinh thân, chia nhau bám vào hai tay hắn.
Bạt Phong Hàn cười dài nói:
- Tề Vương không cần tiễn nữa.
Dứt lời hai chân dụng lực đạp mạnh, đem theo Khấu Trọng và Từ Tử Lăng phóng vụt lên không. Khi cả ba bay ra được cách đuôi thuyền khoảng tám trượng, mắt thấy sắp rơi tõm xuống nước thì đến lượt Khấu Trọng và Từ Tử Lăng hoán khí vọt lên kéo theo Bạt Phong Hàn phi về phía bờ Bắc. Ba gã vượt qua mặt sông, biến mất vào vùng đen tối mênh mông bên kia bờ.
Bọn Lý Nguyên Cát đuổi tới đuôi thuyền thấy thế chỉ còn cách hò hét tức giận mà không làm gì được.
Trước khi sự việc xảy ra, ai mà tưởng nổi bọn gã có thể từ đầu thuyền sấn đến đuôi thuyền rồi chạy sang bờ bên kia.
(Hết hồi 645).