Qua một lúc Liễu Thiện và lão giả quay về, thấy Bá Đào bị bắt có chút kinh ngạc, không hiểu chuyện gì.
Liễu Thiện vẫn khuôn mặt không nhiều biểu cảm, giọng nói mang đôi phần lo lắng:
- Lão nạp đã tìm khắp núi, phàm là nơi có thể ẩn thân đều tìm rồi, nhưng không thấy bóng dáng nữ thí chủ đó.
Thêm mội người mất tích, mọi người càng khẩn trương, giữa đêm thế này, chỉ e lành ít dữ nhiều.
Tả Thiếu Dương hỏi:
- Ai là người cuối cùng nhìn thấy cô nương đó?
- Mọi người về hết, nữ thì chủ đó muốn ở lại giúp lão nạp thu dọn, lão nạp bảo không cần, sau đó nữ thí chủ trở về đại điện.
Thúy Nương lắc đầu:
- Tiểu nữ từ lúc về đây chưa gặp đại tỷ đó, nếu tỷ ấy có mặt đã không bị, không bị kẻ gian lợi dụng.
- Hay là cô nương đó xuống núi rồi?
Lão giả đưa ra nghi vấn:
- Không thể nào, cô ấy vì không có cái ăn mới theo đại sư lên núi, bây giờ trên này có lương thực đầy đủ, cô ấy bỏ đi làm gì? Hơn nữa muốn xuống núi thì cũng phải đợi sáng mai chứ, ai lại đi vào buổi tối.
Lão giả vuốt râu:
- Khả năng là cô ta trộm cái gì đó rồi trốn rồi, lão thấy mắt cô ta láo liên gian lắm, lên núi một cái là nhìn đông ngó tay, lúc ăn cơm cứ nhìn chằm chằm chuỗi vòng của đại sư, ánh mắt tham lam. Đại sư, chuỗi vòng còn không?
Liễu Thiện sờ tay lên ngực:
- Lão nạp vẫn đeo đây.
Tả Thiếu Dương thấy không nên loại bỏ khả năng này:
- Mọi người thử kiểm tra lại đồ đạc đi.
Thúy Nương đột nhiên hét lới:
- Á, vòng tay của ta, vòng tay của ta đâu rồi.
Vừa nói vừa bới tung bọc hành lý, ném quần áo khắp nơi, có cả mấy món đồ lót màu sắc sặc sỡ bắt mắt.
Lão già nhìn mấy món đồ lót, thoáng cái lại ra vẻ trưởng giả đạo mạo:
- Vậy rõ ràng cô ta trộm đồ, sau đó lấy cả cung tiễn của tiểu huynh đệ phòng thân.
Tả Thiếu Dương lại hỏi:
- Vòng tay đó đắt không?
- Đắt, là tiểu thư ta hầu hạ tặng lúc chia tay .. nói tới 20 quan cơ.
Hai mươi quan mua được mười mẫu ruộng tốt, hoặc một cửa hiệu kha khá.
Thúy Nương ôm mặt khóc, trước đó là khóc vì sợ, giờ khóc vì tiếc tiền.
- Đừng tiếc, có câu tiền bạc đi thay người mà, biết đâu mũi tên kia nhắm vào cô nương, chỉ có điều gió tuyết quá lớn, mũi tên chệch đi, trúng vào nam nhân kia, cô mất một cái vòng, song lại thoát được đại nạn, thế là may rồi.
Lão già đi tới an ủi Thúy Nương:
- Thật sao?
Thúy Nương mắt long lanh nước hỏi:
- Ài, lão sống bằng này tuổi rồi, nói không sai đâu.
Bá Đào nhanh nhảu hùa theo:
- Đúng, đúng, lão nhân gia nói đúng đấy, cô ta bắn nhầm người xong sợ quá trốn rồi, không cần tra nữa, khẳng định là như thế, mau thả ta ra.
Vượng Tài thắc mắc:
- Nhưng trộm đồ được rồi vì sao còn giết người chứ? Đâu phải bị bắt quả tang, nếu cô ta giấu đi thỉ cả ngọn núi thế này làm sao tìm nổi một cái vòng, ta chỉ nghe thấy kẻ cướp hoặc dâm tặc giết người bịt miệng thôi.
Lão giả ngẩn ra, nhận thấy mình suy luận quá gượng ép:
- Tiểu ca nói vậy cũng phải, vậy thì là ai chứ?
Vượng Tài chỉ Bá Đào:
- Còn phải nói sao, chính là hắn.
Bá Đào lúc tới đây thái độ rất ngông nghênh, không coi ai ra gì, lão giả không hề ưa, gật đầu:
- Ừm, lão cũng sớm đoán là hắn, cứ hau háu nhìn tức phụ nhà người ta, hẳn là định giết trượng phu, khiến người ta không chỗ dựa cho hắn thừa cơ lợi dụng.
Bá Đào rống lên:
- Không phải ta, con mẹ nó, dám ngậm máu ...
- Ngươi hung hăng cái gì.
Tả Thiếu Dương cũng cực ghét loại người lâm trận bỏ chạy này:
- Trong tất cả chúng ta, chỉ ngươi được huấn luyện quân sự, nếu không đêm tối gió tuyết thế này, ai có thể giết người như thế? Ngươi hiềm nghi lớn nhất, mai cứ đưa ngươi về chỗ quân gia, họ sẽ có cách khiến ngươi nói thật, tiện thể trị luôn tội ngươi làm đào binh.
- Tiểu huynh đệ, ta nói lần nữa, lão tử tự nhận mình chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nhưng không phải là đào binh, ngươi đừng xúc phạm danh dự quân nhân của ta.
Bá Đào mặt âm trầm, gằn giọng nói từng chữ một:
- Ta không phải đào binh.
Lão giả này ra đoán sai mấy lần rồi, lần này muốn củng cố thêm phán đoán của mình, hơn nữa sợ tên này thoát tội trả thù thì phiền:
- Nếu ngươi không phải đào binh sao không ở lại chiến đấu bảo vệ bách tính? Hay ngươi là phản quân.
- Câm mồm, lão tử đường đường là một liên trưởng, kẻ nào bảo ta là phản quân.
Liên trưởng? Tả Thiếu Dương kinh hãi, y chỉ biết cấp bậc này khá cao, trên cả Phàn Mặt Đen, mà Phàn Mặt Đen chỉ huy cả trăm người, nếu một vị liên trưởng còn bỏ trốn thì tình hình quân triều đình đã tồi tệ tới mức nào:
- Ngươi thực sự là liên trưởng à, sao mặc y phục binh sĩ mà không phải quan quân.
Bà Đào có chút ngập ngừng:
- Ta từng là liên trưởng, nhưng sau trận đánh ở hẻm Trường Xà thì bị cách chức.
Địa danh này với Miêu Bội Lan rất quen thuộc, chỉ mặt hắn:
- Hẻm Trường Xà, là nơi quan binh bị đốt mất lương thực.
Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Bá Đào, không khó liên tưởng hai sự kiện với nhau.
Thời gian qua Bá Đào cũng chịu đựng đủ những ánh mắt kiểu này rồi, đứng bật dậy quát:
- Mẹ kiếp, các ngươi nhìn cái gì, đúng ta là liên trưởng phụ trách quân nhu hậu cần, lo bảo vệ lương thảo, nhưng lương thảo bị không phải lỗi của ta.
Tả Thiếu Dương từ lâu đã thấy chuyện lương thảo bị đốt có điểm đáng ngờ, hỏi:
- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
- Lão tử tòng quân từ năm mười bốn tuổi, tới giờ đã hơn hai mươi năm, giết địch lập công, trải qua trăm trận lớn nhỏ mới lên được vị trí này, đâu giống hạng công tử nhờ phúc âm của tổ tiên được chức vị. Sao không hiểu đạo lý ba quân chưa xuất phát, lương thảo đã sẵn sàng, lương thảo là tối quan trọng với đại quân, nếu không phải đang ở hậu phương, lúc nào chẳng hết sức cẩn trọng chứ. Thế nhưng một ngày trước khi hành quân qua hẻm Trường Xà, một đạo quân lệnh hạ xuống đám huynh đệ theo ta lâu năm đều bị thay thế, đám người mới tới này không chịu nghe chỉ huy, thêm vào hành quân phân chia đội hình không hợp lý, phản quân tới xông ra, ta dốc sức chỉ huy, nhưng đội ngũ rối loạn, để bọn chúng đốt mất lương thảo bỏ trốn …
Bá Đào nói một hơi dài rồi đứng thở, xem chừng chuyện xảy ra đã lâu vẫn chưa hết ấm ức.
- Ý ngươi nói có người cố ý để lương thảo bị đốt à?
Tả Thiếu Dương lờ mờ hiểu ra gì đó:
- Vì sao?
- Tiểu huynh đệ, xem ra ngươi cũng không ngốc, vậy ta nói cho ngươi biết.
Bá Đào đã nói ra rồi, không cần giữ gìn nữa:
- Chỉ là ta suy đoán thôi, nhưng ta thấy không sai được, nhất định có người nào đó ham lập công, nên mạo hiểm. Phải biết rằng phản quân ẩn nấp trong rừng, ít khi chịu đối chiến với quan binh, truy quét được chúng không biết ngày tháng năm nào, nên mới nghĩ cái kế này, tự đặt mình vào thế khó, dụ địch tới tấn công để tiêu diệt.
Người nào đó chính là vị vương gia Đại tướng quân kia rồi, liên tưởng tới lần trước ông ta cũng vờ đánh huyện Song Hòe để dụ phản quân tới đánh thành, Tả Thiếu Dương thấy suy đoán của Bà Đào có lý, chợt nghĩ ra một chuyện, vui mừng hỏi:
- Vậy lương thảo bị đốt là lương thảo giả? Trên xe hẳn là cỏ khô.
Trong Tam Quốc cũng hay có chiêu này.
Bá Đào lắc đầu:
- Là lương thảo thật, ta khẳng định chắc chắn, đại tướng bên phản quân không tầm thường, dùng lương thảo giả không lừa được đâu.
- Thế còn lần gian tế phản quân đốt kho lương trong thành thì sao?
Đại tướng quân hẳn không ngốc tới mức liều lĩnh như vậy, nhớ trước khi quan binh vào thành mẹ than phiền lương thực cứ tăng giá mãi, cũng như Khúc chưởng quầy của Khúc thị mễ hành hiệu buôn lương thực lớn nhất Hợp Châu bị điều tra, chứng tỏ phía Hợp Châu có chuẩn bị sẵn: