Tả Quý không nói lớn nhưng Lương thị biết trượng phu giận lắm rồi, bật khóc vuốt ngực cho ông:
- Lão gia, nguôi giận, cẩn thận hại người.
Lại kéo tay nhi tử:
- Trung Nhi à, con nghe lời cha đi, cha cũng chỉ muốn tốt cho con, cũng là vì Tả gia thôi.
Tả Thiếu Dương lần đầu tiên thấy cha mình nói những lời tuyệt tình như vậy, lòng đã hiểu, môn đăng hộ đối với một cổ giả như cha, đó là vấn đề nguyên tắc không thể nhượng bộ, y không dám nói thêm nữa.
Trong phòng im phăng phắc, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng Lương Thị khóc thút thít.
Hồi lâu sau Tả Quý không thấy nhi tử cãi lại, giọng hòa hoãn hơn:
- Trung Nhi, cha biết con thích Bội Lan, nói thật, cha cũng thích cô bé đó, hiền lành, chăm chỉ.
Tả Thiếu Dương kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cha chính thức nhắc tới Miêu Bội Lan với y, vui mừng nói vội:
- Cha, đúng thế người con muốn cưới Bội Lan, hai đứa bọn con tâm đầu ý hợp, hơn nữa Bội Lan và con đã tự ước hẹn.
Tả Quý sao không biết, lần trước ông gọi Miêu Bội Lan tới hỏi toàn bộ chuyện xảy ra đêm hôm đó rồi, tuy Miêu Bội Lan không nói cắn môi giúp nhi tử tỉnh táo, nhưng ông cũng đoán ra, chỉ không biết có phần của Bạch Chỉ Hàn. Cô nương người ta cùng nhi tử mình như vậy, không thể phụ bạc:
- Cha không phản đối.
- Thật ạ?
- Đương nhiên, nếu cưới chính thê xong, nạp Bội Lan làm thiếp, cha còn rất mừng là khác, cha không muốn nhi tử mình là đứa bạc tình bạc nghĩa.
Ra là thế, Tả Thiếu Dương hậm hực đáp:
- Con hiểu ý cha rồi.
- Cha không đồng ý Bội Lan, không chỉ vẻn vẹn là vấn đề xứng hay không xứng, cô nương đó không thích hợp làm chính thất là có nguyên nhân, nếu con giống cha, thành tựu cả đời chỉ là cái hiệu thuốc nhỏ, vất vả nuôi sống gia đình thì không ảnh hưởng gì. Nhưng cha thấy, con không hài lòng với cuộc sống như thế, và con đúng là có khả năng làm rạng danh Tả gia, tương lai có thể vượt qua cả tổ phụ con, lúc ấy Bội Lan làm thê tử con chỉ khổ mà thôi, giờ con có thể hận cha, nhưng sau này con sẽ hiểu.
Tả Quý chậm rãi nói:
- Còn về tiểu thư Kiều gia, hôn sự này thong thả xét, hoặc không cũng được. Nhưng thương thế của người ta, phải tận lực chữa cho khỏi.
- Vâng, con sẽ tận lực.
Tả Thiếu Dương không muốn chống đối cha vào lúc này, ít nhất cha không phản đối Miêu Bội Lan, còn chuyện tam thê tứ thiếp, tới giờ y vẫn khó chấp nhận, cảm thấy như vậy là bất công với Miêu Bội Lan, đứng dậy:
- Thảo Nhi đi ngoài được rồi, con ra xem thế nào.
Nhi tử đi rồi, Lương thị vẫn không hiểu, khuê nữ tốt như thế không muốn, lại nhất định muốn cưới một thôn cô, cho tam thê tứ thiếp cũng không chịu, chuyện này vượt khỏi phạm vi có thể lý giải của bà, ngồi lẩm bẩm:
- Nếu không cưới Kiều tiểu thư nữa thì cũng không cần nuôi nhà họ.
- Đương nhiên.
- Thiếp thân cũng biết thế, song lần này do Nghê mẫu mai mối, vừa rồi ai cũng thấy nhi tử và Kiều tiểu thư trò chuyện tâm đầu ý hợp, đều nghĩ chuyện thành rồi, đùng một cái nói không, sau này khó nhìn mặt nhau.
Lương thị chưa nói hết, hai nhà chênh lệch lớn như vậy, bây giờ nhất thời người ta khó khăn cần tới nhà mình, mình làm họ bẽ mặt, ngày sau sợ báo thù, người ta còn có nhi tử làm kinh quan đấy, trở mình mấy hồi, còn Đại tướng quân thì đánh giặc xong thì đi mất rồi:
Tả Quý không có giải pháp nào, trước tiên trì hoãn, hi vọng nhi tử nghĩ lại dù sao lần này cũng kịch liệt phản đối như kết thân với Cù gia, biết đâu trong lúc chữa bệnh lại nảy sinh tình cảm.
…….
Nói chuyện xong Tả Thiếu Dương đẩy cửa đi ra, Miêu Bội Lan đang nóng ruột đi qua đi lai, thấy y, nói vội:
- Tả đại ca, Thảo Nhi đi ra rất nhiều cỏ với cả vải bố, nhưng vẫn chưa tỉnh, phải làm sao bây giờ?
Tả Thiếu Dương chạy vào phòng bào chế, Thảo Nhi vẫn nằm thiêm thiếp trên giường, ngồi xuống, nắm lấy cổ tay chẩn mạch:
- Mạch yếu lắm rồi, bây giờ phải có nhân sâm cho vào cháo, ăn nửa bát trước, không vội, dạ dày cô bé bị tổn hại, không chịu nổi.
- Muội biết, nhưng nhân sâm ở đâu ra bây giờ?
- Đợi lát nữa bảo Chi Nhi về nhà lấy ít nhân sâm của Cù lão thái gia là được, dù sao sức khỏe ông ấy đã tốt, không cần nữa.
Tả Thiếu Dương vừa nói vừa gật đầu với Bạch Chỉ Hàn, Bạch Chỉ Hàn khẽ gật đầu, chỉ nháy mắt cả hai đã hiểu ý nhau. Thực ra Tả Thiếu Dương sẽ lấy sâm của mình, sâm là do Tiêu Vân Phi đi ăn cắp không nên cho nhiều người biết, Bạch Chỉ Hàn ở mặt biết nói gì và không nói gì khiến người ta yên tâm hơn, còn Miêu Bội Lan rõ ràng rất sợ cha y, chẳng may vòng vèo thế nào cha y biết y chứa chấp đồ ăn cắp thì không hiểu sẽ giận tới mức nào, sự kiện vừa nãy trong phòng, y không dám coi thường cơn giản của cha mình khi đụng chạm vào vấn đề nguyên tắc của ông:
- Bây giờ muội nấu ít cháo loãng, băm ít thịt cho vào trong nấu cùng.
- Được muội đi ngay.
- Khoang, Bội Lan, để tỷ nấu cho.
Giống như lần trước, Miêu Bội Lan mà xung phong nấu ăn là ngay lập tức có người nhanh chân giành trước:
An bài xong Tả Thiếu Dương thấy Trí Nhi đứng ở cửa, mắt mở to nhìn mình.
- Đệ làm cái gì đấy?
Trí Nhi nhìn y hỏi:
- Sư huynh, đệ làm cái gì đây?
- Đệ con nhỏ, không cần làm gì hết.
Tả Thiếu Dương lờ mờ đoán được Nghê gia chẳng qua muốn gửi nó tới đây lánh nạn thôi:
- Đệ không còn nhỏ, năm nay đệ bảy tuổi rồi.
Trí Nhi kiễng chân lên:
Thật là, nhà bao việc rồi lại còn thêm trông trẻ nữa à, cha thì khỏi hi vọng gì rồi, thường ngày không khám bệnh thì ngồi uống trà, mọi việc trong nhà do mẹ y lo hết, tên tiểu sư đệ này thế nào cũng đến tay y, hay là giao cho Bội Lan nhỉ? Tả Thiếu Dương thấy nàng quản bốn đứa đệ muội đâu vào đấy, trừ cái lần bọn chúng suýt giết chết mình ra thì rất ngoan, cơ mà nàng lo cho cả hai nhà cũng đủ bận bịu rồi, nghĩ một lúc hỏi:
- Đệ biết chữ không?
Trẻ nhà đại hộ đọc sách rất sớm, cơ bản ba tuổi đã cho nhận mặt chữ, bảy tuổi đọc thông viết thạo, Trí Nhi gật đầu:
- Đệ biết.
Tả Thiếu Dương lên gác tìm cuốn ( hoàng đế nội kinh), Bi Vàng vẫn ngủ như chết, búng má nó một cái cũng không dậy, đến khổ, không biết ra ngoài kia gặp chuyện gì, mấy ngày mà gầy giộc đi, bộ lông vốn mượt mà cũng trở nên xác xơ. Bi Vàng có ý thức nguy cơ rất cao, linh cảm được giai đoạn khó khăn đang tới, cho nên dù trong nhà chất đầy quả khô rồi vẫn ra ngoài kiếm thêm, lúc về không thấy y ở trên phòng thì kêu loạn lên, chạy xuống tìm y mà vẫn không nhả cái quả trong miệng ra, vừa mừng vừa nhớ lại muốn đấm nó một cái.
Đi xuống giao cuốn sách cho Trí Nhi bảo nó đọc, nó biết được rất nhiều, nhưng đọc còn vấp:
- Được rồi, bây giờ đệ bắt đầu chép cuốn sách này, vừa chép vừa đọc thuộc lòng, chữ nào không biết thì hỏi ta. Ngồi ở quầy mà viết.
Trí Nhi vâng lời trèo lên cái ghế sau quầy thuôc cao, thuần thục lấy nghiên mực, đổ ít nước, ngồi mài, sau đó cầm bút lên vừa chép vừa đọc.
Tạm thời tạo công ăn việc làm cho tiểu sư đệ xong, Tả Thiếu Dương đi bứt một cái râu sâm đưa cho Bạch Chỉ Hàn, củ sâm này lần trước y lấy ra nấu cháo thuốc, vì nó là sâu lâu năm, hiệu quả mạnh cho nên mỗi lần chỉ dùng một ít là đủ, còn rất nhiều.
Tả Thiếu Dương lại vào phòng ngồi xem mạch cho Thảo Nhi, nghĩ mãi không ra cách nào, ngẩng đầu lên thì thấy Miêu Bội Lan đang ngẩn người nhìn trần nhà, thuận miệng hỏi:
- Bội Lan, sao thế?
- Không, không có gì.
Miêu Bội Lan không nhìn y:
Tả Thiếu Dương nhíu mày, nha đầu này không biết nói dối, vươn tay ra nắm lấy tay nàng, kéo vào lòng, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn:
- Không có gì sao lại ấp úng?
- Làm ... Làm gì có.
Miêu Bội Lan muốn thoát khỏi vòng tay của y, nhưng không dám dùng sức, sợ đụng phải vết thương.
Tả Thiếu Dương càng khẳng định có chuyện rồi, kéo mặt nàng tới nhìn, thấy khóe mắt hơi đỏ, hình như vừa mới khóc, đưa tay nhẹ nhàng vuốt má:
- Lan Nhi, nói cho ta biết đã có chuyện gì?
- Không có mà.
- Đừng nói dối, muội vừa mới khóc xong, sao lại nói không có.
Miêu Bội Lan ngẩng đầu lên nhìn y, hai cánh môi mím chặt, nước mắt lại trào ra, như đang cực kỳ ức chế bi thương trong lòng.
Tả Thiếu Dương đau lòng vô kể, đây là lần đầu tiên thấy Miêu Bội Lan khóc, ghé môi tới, dù nước mắt mằn mặn làm môi y xót thấu tim, vẫn hút hết:
- Còn nhớ đêm hôm đó muội hát gì không, hai chúng ta sinh sinh tử tử không chia lìa! Có chuyện gì nhất định phải cho ta biết, không được giấu diếm đau lòng một mình, muội đau lòng thì ta cũng đau lòng.
Miêu Bội Lan gật mạnh đầu, khịt mũi thu nước mắt lại:
- Ca, lúc nãy muội đi tìm huynh nói chuyện Thảo Nhi, vô tình nghe thấy huynh nói chuyện trong đó, trong lòng ca có muội là đủ rồi, bá phụ cho phép muội làm tiểu thiếp là muội đã rất thỏa mãn. Thật đó, muội chỉ cần được ở bên ca thôi ...
Không ngờ nàng lại nghe thấy, Tả Thiếu Dương lòng kích động, siết chặt lấy nàng:
- Lan Nhi, trong lòng ta chỉ có mình muội, ta không muốn tam thê tứ thiếp gì cả, chỉ muốn hai ta vui vẻ hạnh phúc sống bên nhau cả đời, ta sẽ thuyết phục cha mẹ ta, mai mối đem kiệu tới đón muội về đường đường chính chính.
- Không không!
Miêu Bội Lan lắc đầu quầy quậy, vươn hai tay kéo cổ Tả Thiếu Dương, áp mặt vào má y, lại lần nữa nước mắt giàn dụa:
- Ca, phải nghe lời bá phụ bá mẫu, huynh phải cưới nguyên phối chính thê thích hợp, sau đó hãy nạp Lan Nhi làm thiếp, đây là quy củ ..
- Ta Không biết quy củ gì hết, ta không muốn cưới người khác.
- Không được.
Miêu Bội Lan đẩy mạnh y ra:
- Nếu ca vì Lan Nhi mà khiến bá phụ tức giận, cắt đứt tình cha con, khiến ca mang tội bất hiếu thì cả đời này muội không thể vui vẻ được ..
Tả Thiếu Dương ngây người, đưa tay ra nắm tay Miêu Bội Lan, nhưng nàng cố ý né tránh:
- Lan Nhi, đừng thế, chúng ta từ từ nghĩ cách được không, thế nào ta cũng thuyết phục ..
- Không!
Miêu Bội Lan kiên định lắc đầu, nhìn thẳng vào y:
- Nếu như ca không đồng ý hoặc là vì chuyện này mà tranh chấp với bá phụ ... Vậy, muội chỉ còn cách bỏ đi, cả đời này này không gặp huynh nữa.
HẾT!