Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 391: Chương 391: Cảm giác không lành.




Kiều Quan hít sâu một hơi:

- Tả công tử cứ nói thẳng.

- Không phải ý đó, mà bệnh này không phải ngày một ngày hai lành được, có thể vài tháng, thậm chí tới cả năm.

- Lâu vậy sao?

Kiều Quan có chút thất vọng:

Kiều Xảo Nhi lúc nãy còn khóc nức khóc nở, nghe Bạch Chỉ Hàn thủ thỉ một hồi, biết Tả Thiếu Dương không giận hay trách mình, bản tính quay trở lại, nàng là thế, một cô bé tính cách tươi sáng như nắng mai, ấm lòng mà không gắt:

- Không sao, ngay Chân thần y còn nói không chữa được mà, như thế khẳng định là khó rồi, ca ca cứ chữa thoải mái đi, có bị phế cái chân này thì đành chịu.

Tả Thiếu Dương xoa đầu nàng cười:

- Nha đầu này, bệnh trên người mình mà làm như bệnh của người khác, giây thần kinh muội phải to bằng giây thừng đấy.

Kiều Xảo Nhi xoay đầu né bàn tay Tả Thiếu Dương, không thèm nhìn y, Tả Thiếu Dương thấy buồn cười, nha đầu cứ thích làm người lớn, đưa tay búng mũi nàng, Xảo Nhi há miệng cắn, không đau nhưng Tả Thiếu Dương vờ kêu toáng lên xin tha, Kiều Xảo Nhi cười vui vẻ.

Bạch Chỉ Hàn thấy hết, tủm tỉm cười, còn Đinh thị thi thoảng khẽ huých vai trượng phu, nàng nhìn ra rồi, Kiều Xảo Nhi rất thích Tả Thiếu Dương, biểu hiện lúc gặp lại là rõ ràng nhất, chỉ là còn nhỏ thêm tính cách lắm lúc như đứa con trai, lại vô tử nên không tự biết đấy thôi .

Kiều Quan hiểu ý, nói ngay:

- Tả công tử, nếu tốn thời gian như vậy, tại hạ bao một gian phòng ở khách sạn, phái nha hoàn tới chăm sóc, như vậy tiện cho công tử chữa trị, được không?

- Như vậy thì tốt quá rồi, bệnh này không nên cử động, nếu không xương sẽ thêm gánh nặng. Hơn nữa thuốc này có xuyên ô, thảo ô, phải dùng phương pháp bào chế đặc thù của ta nếu không sẽ có độc, vì thế không thể viết đơn cho mọi người mua thuốc dùng được, phải tự bào chế.

Kiều Quan nói luôn:

- Vậy thì ta dẫn Tả công tử tới Chân thị y quán giới thiệu huynh với đại bá của ta là Chân đại phu, sau này hunh cần bào chế thuốc cứ tới đó, chỗ họ không xa nơi này lắm, ta phái cỗ xe ngựa cho huynh dùng.

Thế giới đúng là nhỏ, vòng vèo thế nào mà Kiều gia và Chân gia lại quen biết, xem chừng còn khá thân, Tả Thiếu Dương mừng lắm:

- Tốt rồi, thuốc này cũng không cần bào chế mỗi ngày, làm một lần có thể dùng rất lâu, nên không cần làm phiền họ nhiều.

- Chuyện không nên chậm ....

Kiều Quan vừa nói tới đó thì bên ngoài có giọng Đinh Tiểu Tam nói vọng vào:

- Thiếu gia, lão gia hỏi đã khám bệnh xong chưa, sắp tới giờ đi tương thân rồi.

Tả Thiếu Dương ngớ người, lại tương thân, cha kiếm đâu ra mối nhanh thế, đã bảo cha tạm thời hoãn lại làm rõ nguyên nhân làm sao người ta từ chối nhà mình cơ mà, buột miệng hỏi:

- Đi đâu?

- Lão gia nói tới nhà Vu thái y ạ.

Kiều Quan nhíu mày:

- Vu thái y, Vu thái y, phải chăng là ngự y của Cao tổ?

Tả Thiếu Dương nhún vai:

- Ta cũng không biết, vừa mới về tới nhà còn chưa hiểu chuyện gì nữa đây này. Thế này đi, Kiều huynh cứ chuẩn bị cho Xảo Nhi tới đây ở. Xảo Nhi yên tâm, ca ca về sẽ dùng châm giúp muội giảm đau, ta chắc đi không lâu đâu.

Kiều Xảo Nhi gật đầu, giọng nũng nịu:

- Ca ca về sớm.

- Nhớ rồi, nếu về muộn sẽ mua kẹo bồi tội.

Tả Thiếu Dương cười ha hả rời đi, có thể đoán được ở đằng sau cô bé kia đang phồng hai cái má lên:

Tả Thiếu Dương đi rồi, Đinh thị mới hỏi:

- Tướng công, vừa rồi làm sao sắc mặt cổ quái như vậy?

Kiều Xảo Nhi ngoẹo đầu nhìn, vị huynh trưởng này của nàng quanh năm bốn mùa mặt như một, có thấy cái gì khác đâu.

Kiều Quan nhỏ giọng nói:

- Vị thái y này tính tình ... ài, khó bình luận lắm, quan trọng là người khác tốt với mình ông ta chẳng nhớ, nhưng chỉ cần không tốt với ông ta một lần, ông ta nhớ suốt đời, là nhân vật khó dây ở kinh thành này.

Kiều Xảo Nhi thắc mắc:

- Tả đại ca hẳn là cưới tôn nữ ông ấy, cưới về sau này ở Tả gia, ông ta tốt xấu thì có ảnh hưởng gì đâu? Hơn nữa đó là người ngoài, còn với người trong nhà phải khác chứ...

- Muội hiểu cái gì?

Kiều Quan xua tay mắng:

- Muội còn nhỏ, không hiểu gì hết, đừng nên nghị luận, tránh làm người ta hiểu lầm.

Kiều Xảo Nhi thấy ca ca bày ra vẻ quan uy trách mắng, không thèm để ý tới hắn nữa.

Tả Thiếu Dương đi gặp cha mới biết hôn sự này do đích thân Cù lão thái gia đích làm mai, hai nhà lại cùng theo nghề y, cho nên rất hợp ý. Vu lão thái y hiền hòa, còn Vu tiểu thư đúng như Cù lão thái gia nói, một thiên kim đại tiểu thư đích thực, trông yểu điệu yếu đuối, từ ngôn ngữ cử chỉ đều thanh nhã đúng mực, lấy ra mấy bài thơ nhờ Tả Thiếu Dương bình phẩm, biết người ta cố ý muốn thử mình, may mà y thường xuyên đối phó nha đầu khó chơi như Bạch Chỉ Hàn, chẳng những qua ải dễ dàng mà câu từ mới mẻ khác người càng làm Vu tiểu thư thêm sùng bái.

Có Cù lão gia làm trung gian, hai bên nhất trí toàn bộ yêu cầu mỗi phía.

Tả Quý lần này có chuẩn bị, dẫn theo cả bà mai, chuẩn bị cả sính lễ, muốn định ngày kết hôn luôn, Vu gia tất nhiên không muốn gấp gáp như vậy, Vu lão thái y vô cùng yêu quý tôn nữ này, giờ gả đi xa như vậy cũng muốn giữ nàng ở nhà thêm một thời gian.

Cha bị nhập ma rồi, Tả Thiếu Dương lúc này càng không thể nói gì được.

Sau khi nghe Cù lão thái gia giải thích, Vu gia thông cảm, lập hôn thư trước, hứa quyết không để hôn sự này có vấn đề gì, còn lại lễ nghi phải đầy đủ đúng tổ chế, không được thiếu một bước nào, nếu không sẽ không chịu.

Thương lượng đàm phán xong xuôi, trên đường về, Tả Quý vẫn không yên tâm:

- Trung Nhi, con thấy lần này có thành được không?

Với Tả Thiếu Dương mà nói, hôn sự thành thì tốt, hỏng cũng chẳng vấn đề, cho nên hoàn toàn thoải mái:

- Khó nói, cha cho rằng hai lần trước nhà nữ hối hôn là vì cái gì?

- Hừ, còn chẳng phải vì tự cho mình là người kinh thành, dưới chân thiên tử, cao hơn người một bậc, còn Hợp Châu chúng ta là nhà quê, cho nên mới không thích là hối hôn, không coi chúng ta ra gì.

- Lần đầu thì con cũng nghĩ thế.

Tả Thiếu Dương lắc đầu:

- Nhưng tới hai lần thì rõ ràng có vấn đề, nếu họ chưa nghĩ kỹ, muốn tìm hiểu thêm về nhà ta, thì không cần đồng ý vội, không ai làm việc khinh suất như vậy.

Tả Quý gần như giận tới mất lý trí rồi nên không suy nghĩ sâu xa:

- Vậy con nói xem, họ lên cơn điên gì vậy?

- Theo con quan sát, hai nhà họ tựa hồ có nỗi niềm khó nói, chứ không phải chơi đùa chúng ta, nếu không bọn họ đã chẳng khóc lóc xin lỗi, thậm chí là còn bồi thường, nếu nói họ khinh người, không phải trước sau bất nhất hay sao?

Tả Quý bình tĩnh suy nghĩ liền gật đầu:

- Con nói đúng, vậy thì vì sao?

- Con không rõ, vì thế lần này hôn sự với Vu gia khả năng dẫm lên vết xe đổ đó.

Tả Quý thất kinh:

- Không thể nào.

Còn lấy hôn thư xem lại lần nữa:

- Có cả Cù lão thái gia đảm bảo, Vu gia cũng có danh tiếng, sao có thể tùy tiện.

- Ài, vì thế con mới bảo cha thong thả đã, ai ngờ cha đã nhận lời Cù lão thái gia rồi, lý do hối hôn chắc chắn chính bọn họ không kháng cự nổi.

- Nhà ta chỉ mở cái hiệu thuốc nho nhỏ thôi mà, chẳng đụng chạm gì tới ai ở kinh thành, sao lại nhắm vào chúng ta?

Tả Thiếu Dương cũng không trả lời được câu này, đối phương ngoại trừ hôn sự thì không gây khó khăn gì khác, thời gian qua Tả Thiếu Dương đi lung tung, tới cả chỗ bốn phương vắng vẻ, cũng không có ai nhảy ra làm khó cả, ở đây y lại không quen biết ai đề nhờ vả nghe ngóng tin tức về hai nhà này, nếu có Tiêu Vân Phi thì tốt rồi, nhưng y đã đi khắp chùa miếu Trường An, không ai biết gì về ông ta.

Tả Quý mặt âm trầm, bóp chặt tay:

- Cha không cần biết nguyên nhân gì, cũng không cần biết bọn họ có nỗi khổ gì, dù sao nhi tức phụ này ta cưới là cái chắc rồi! Nếu nuốt lời, lên công đường nói chuyện, đã có hôn thư, nhi tức phụ này là của Tả gia! Lần này ta quyết không nhịn, đừng hòng ức hiếp Tả gia ta.

Tả Thiếu Dương an ủi cha, trong lòng y lúc này cũng không hề dễ chịu, là thứ khốn kiếp nào gây chuyện, khiến người cha vốn hiền lành thiện lương của mình thành ra như thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.