Bạch Chỉ Hàn lúc nãy lùi lại va phải cái gì đó, quay người, nhìn thấy mặt Tả Thiếu Dương, mình ngã nhào vào lòng y, hốt hoảng chống tay lui lại đằng sau, nãy giờ ngồi tựa vào ụ thành nhìn Miêu Bội Lan giết người, bỗng nhiên nhìn thấy một tên đại hán, mặt mày ghê tởm nhìn minh si dại, nhận ra là khăn che mặt rơi mất rồi, quay đi, nhặt khăn che mặt lên che.
Đội chính mắt đen thấy Bạch Chỉ Hàn lấy khăn che mặt mới sực tỉnh, mình ngây ra nhìn tiểu cô nương như vậy quá mất mặt, may mà hắn đen như đít nồi nên đỏ mặt không ai nhận ra, vờ vịt quát to:
– Huynh đệ, theo ta giết địch.
Đám binh sĩ theo đi qua Bạch Chỉ Hàn lại quay đầu nhìn thêm một cái.
Nói thì lâu, từ lúc địch lên thành tới khi Miêu Bội Lan trổ thần uy giết liền bốn kẻ địch thì chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Địch đã lên được tường thành, chỗ này trở nên nguy hiểm quá mức rồi, Tả Thiếu Dương cũng hiểu, vừa rồi mình bị người ta suýt giết chết, Miêu Bội Lan cũng vì thế mà gặp nguy hiểm, không dám liều lĩnh ở lại cứu chữa thương binh nữa, nắm tay hai nữ tử chạy xuống chân thành, lúc ấy thì còn ai nghĩ tới tị hiềm nam nữ gì nữa.
Khi ba người đến chỗ an toàn, xung quanh có rất nhiều quân lính chỉ huy dân tráng vận chuyển đá gỗ lên thành, ở đây mưa tên không tới, địch cũng chẳng tùy tiện xâm nhập được, Tả Thiếu Dương thở phào, nói:
– Bội Lan, Đại Tử nói muội biết võ công nhưng không ngờ võ công muội cao như thế.
Miêu Bội Lan lúc nãy so với lúc trên tường thành dũng mãnh giết địch như hai người khác nhau, có vẻ để Tả Thiếu Dương biết mình là nữ nhi lại múa thương múa gậy không phải điều nàng muộn, đỏ mặt bẽn lẽn nói:
– Muội không biết võ công.
Tả Thiếu Dương thì vẫn nhiệt tình nói:
– Không đúng, vừa rồi tướng quân mặt đen còn nói muội chùy pháp tinh diệu, võ công cao cường mà.
– Muội … Muội chỉ biết có ba chiêu thôi, ngoài ra không biết gì hết.
– Thế sao, muội học ai?
– Trong Mai Thôn có một vị tiêu đầu già đã rửa tay gác kiếm, ông ấy rất quý muội nên có dạy cho muội vài ba chiêu, muội hay lên núi lấy củi nên luyện phòng thân, quên hết cả chỉ ba chiêu này là nhớ, cứ luyện đi luyện lại thành quen.
– Ồ, giống Quách Tĩnh, hắn rất ngốc học được một chiêu Kháng Long Hữu Hối, chú tâm luyện, từ quen thành khéo, bất kỳ ai ra chiêu gì, hắn cũng lấy bất biến ứng phó vạn biến , đây gọi là “không sợ kẻ biết nghìn chiêu, chỉ sợ kẻ quen một chiêu”.
Tả Thiếu Dương thấy lấy ví dụ này chưa đủ thuyết phục, nói thêm:
– Vị đại tướng khai quốc Trình Giảo Kim của chúng ta cũng chỉ biết ba chiêu, gọi là “Tam Bản phủ”, ông ta dựa vào ba chiêu này giúp bệ hạ đánh đông dẹp bắc, lập nên cơ đồ đấy.
Khuôn mặt Miêu Bội Lan đỏ lên, nghe Tả Thiếu Dương tán thưởng chứ không kỳ thị mình luyện võ thì vui lắm.
Bạch Chỉ Hàn ở bên cạnh phá ngang:
– Được rồi, đi cứu người cho xong đi, cứu xong còn cứu ngoại tổ phụ ta.
Tả Thiếu Dương nói chuyện để xua đi khẩn trương trong lòng thôi, nói thật là y còn sợ lắm, nhìn lại Bạch Chỉ Hàn, mái tóc vốn không luôn chải chuốt không có một sợi rối lúc này xõa sượi, ánh mắt chưa phai nét kinh hoàng, váy áo trắng muốt chẳng những loang lổ máu còn cả khói bụi bẩn chẳng còn nhận ra hình dạng ban đầu, lại nhớ lúc nãy nàng luôn theo mình, cầm lá chắn ở bên yểm hộ, vì mục đích nàng là gì thì cũng vô cùng đáng quý, nên ác cảm với Bạch Chỉ Hàn cũng giảm đi nhiều.
Dù sao cũng có thể nói là cùng nhau trải qua sinh tử, không thể không sinh chút gắn bó.
Đang lúc này nghe thấy ngoài thành có tiếng kẻng gõ keng keng liên hồi, bách tính xung quanh reo lên:
– Thu binh, thu binh rồi, kẻ địch rút quân rồi, chúng ta thắng rồi.
Tả Thiếu Dương chạy lên tường thành, nấp sau ụ chắn lớn nhìn, quả nhiên quân địch bắt đầu rút lui, cung tiễn thủ, khiên thủ hộ trận, rút lui trật tự trước sau, không hề giống quân thua trận, song đúng là thoáng cái đã mất hút trong tầm mắt, địch rút lui thật rồi.
Trên thành cũng là tiếng hò reo chiến thắng tưng bừng.
Tả Thiếu Dương cùng hai thiếu nữ bên cạnh nhìn nhau, ai cũng nhẹ nhõm, đứng hưởng thụ niềm vui chiến thắng một lúc, thấy một bộ phận binh sĩ trên thành đã được chỉ huy phân ra tham dự cứu thương, cũng quyết định tới nơi cứu chữa thương binh xem có giúp được gì không?
Ba người tới khoảng đất trống ở nha môn châu phủ, nơi này đã chật kín thương binh đang đau đớn kêu gào, mười mấy quân y tất bật chạy đi chạy lại cứu chữa thương binh, những đống lửa lớn được đốt khắp nơi, những chiếc nồi to nồi nhỏ đun nước sôi sùng sục.
Nếu nói chiến trường thê thảm một thì chỗ này thê thảm gấp mười, ở đây không có tiếng trống trận, tiếng la hét, tiếng đao gươm va chạm phân tán phần nào sự chú ý, không có anh hùng ca, không có máu nóng sục sôi, chỉ có tiếng kêu gào đau đớn, tiếng khóc nức nở những ánh mắt dần dần trở nên vô hồn …
Hai cô gái không đành lòng nhìn cảnh tượng kinh khủng đó, Tả Thiếu Dương đi nhanh tới quân y cứu chữa như thế nào. Trung Quốc thời xưa chiến tranh rất nhiều, ở phương diện cứu chữa thương binh tích lũy được kinh nghiệm khá phong phú, người cần băng bó được băng bó, người cần cầm máu được cầm máu, mũi tên được rút ra hết sức thuần thục, chỗ cần cắt bỏ cũng được cắt bỏ dứt khoát, thủ pháp tuy thô bạo nhưng hiệu quả, cả việc khử trùng vệ sinh cũng làm khá ổn, ít nhất với tình trạng tay không dụng cụ, người không thuốc thang hiện giờ, dù y thuật cao hơn họ thì lúc này đây cũng chẳng giúp được gì.
Quay đầu nhìn quanh, thấy khói đen vẫn cuồn cuộn, song ánh lửa ít đi rất nhiều, địch đã rút lui không còn tên lửa bắn vào thêm, việc chữa cháy diễn ra thuận lợi, lại có thêm quan binh tham gia trợ giúp, nên không còn gì đáng ngại nữa. Tả Thiếu Dương thấy hai thiếu nữ mặt lem nhem như mèo mướp, đặc biệt Miêu Bội Lan máu me ướt nửa bên người, trông càng thảm, bản thân y hẳn không khá hơn, bận rộn chữa cháy lại lên thành cứu thương binh, tinh thần lẫn thể xác kiệt quệ, nói:
– Chúng ta về thôi, địch rút lui rồi, tạm thời không sao nữa.
Đang định đi thì có nghe một vị y quan bên cạnh quát bảo dân tráng:
– Dầu đâu, hết dầu rồi, ai đó tới nhà dân quanh đây xem ai có thì xin đi, càng nhiều càng tốt, người bị bỏng nhiều lắm.
Tả Thiếu Dương nhíu mày quay lại, chỉ thấy một nhóm người lăn lộn rên rỉ trên mặt đất, có cả quân sĩ và dân tráng, là những người bị bỏng, bên cạnh họ có vị y quan lớn tuổi đang ra lệnh cho một người ngâm tay vào nước nóng, y vội đi tới ngăn ông ta lại:
– Khoan đã, đừng dùng nước nóng, lấy nước lạnh đi, như thế tốt hơn.
– Ngươi là ai?
Vị y quan đó đang bận rộn thì bị làm phiền, tỏ ra hết sức bực mình:
Vài người nhận ra Tả Thiếu Dương, chủ yếu vì y có hai cô nương đi sát bên cạnh, lên chiến trường còn có giai nhân đi theo, người ta không nhớ cũng khó, tất nhiên cũng không quên việc y cứu chữa thương binh.
Y quan nghe một binh sĩ trình bày sau thì chắp tay với Tả Thiếu Dương, nghiêm mặt nói:
– Huynh đệ, đa tạ ngươi trượng nghĩa không quản nguy hiểm cứu giúp thương binh. Nhưng huynh đệ ngươi không biết sao, bị bỏng tối kỵ là gặp lạnh, tuy có thể giảm đau nhất thời, nhưng lạnh khiến hỏa khí thấm sâu vào xương cốt, gây hại xương, phải dùng nước ấm pha với dầu. Được rồi, đừng làm phiền ta nữa …
Trong lịch sử Trung y đúng là có lý luận này, về sau chứng minh được là sai lầm, theo nghiên cứu hiện đại, người bị bỏng phải lấy nước lạnh dội lên vết thương nhanh nhất có thể, ngâm chừng nửa tiếng đồng hồ, có thể ngăn cản nhiệt lực tiếp tục gây tổn thương tới tổ chức tế bào, giảm sưng, giảm nhiệt và giảm cả đau. Đương nhiên nước lạnh chỉ có thể dùng với vết bỏng cấp độ một hai, nặng hơn không thích hợp.
Vị y quan đó nói xong là quay đi bận việc của mình, người bị thương quá nhiều. Tả Thiếu Dương còn định tranh luận nhưng Bạch Chỉ Hàn ở sau giật áo y lắc đầu, chỉ biết thở dài, biết mình có nói người ta cũng không tin, Trung y luôn lấy chủ nghĩa kinh nghiệm làm đầu, quan niệm ăn sâu vào đầu hàng trăm nay không dễ thay đổi, bây giờ mình can thiệp vào chỉ làm chậm trễ việc cứu chữa, hơn nữa thương binh cũng chẳng yên tâm để cho một tiểu lang trung chữa trị.
Nếu là lúc mới tới đây y sẽ bất chấp tất cả cứu người, song trải qua nhiều việc y đã học khôn rồi, chẳng dại đi làm ơn mắc oán.
Nha đầu Răng Thỏ bên cạnh là minh chứng rõ ràng.