Cù lão thái thái thấy hai người lại khắc khẩu thì quay sang trách khẽ:
– Chỉ Nhi, không biết nói chuyện đàng hoàng sao? Tam tòng tứ đức quên cả rồi à?
Ế, liên quan quái gì tới tam tòng tứ đức vậy? Tả Thiếu Dương nghi hoặc nhìn Cù lão thái thái.
– Dạ.
Bạch Chỉ Hàn cúi đầu xuống, giọng nói ôn nhu hơn nhiều, nhưng lời nói nghe thế nào cũng thấy chướng tai:
– Hoa này là do ta trồng, không biết công tử hỏi làm gì, chẳng lẽ biết nó?
Nha đầu này một điều công tử hai điều công tử, Tả Thiếu Dương cảm giác nàng đang mỉa mai mình, có điều ít nhất bề ngoài người ta nói chuyện tử tế thì y cũng phải vậy:
– Hoa này là Mạn đà la, cũng chính là Dương kim hoa, Mạn đà la là từ Phật gia dùng, nguồn gốc tới từ Thiên Trúc, hoa cao ba xích, hoa hình loa kèn, có năm cánh, màu trắng và tím. Nở vào hai mùa, thu hạ, Bạch đại tiểu thư, ta nói hẳn là không sai chứ?
Bạch Chỉ Hàn hơi ngạc nhiên:
– Hoa này cả Hợp Châu chỉ nhà ta mới có, không ngờ công tử cũng biết.
Ta nhịn, Tả Thiếu Dương hỏi:
– Không biết hoa rụng, Bạch tiểu thư có cất giữ không?
– Có, hoa rụng trong vườn ta đều thu lại.
Tả Thiếu Dương mừng lắm:
– Bán cho ta được không, Mạn đà la không chỉ đẹp, mà còn là loại thuốc rất tốt nữa.
Bạch Chỉ Hàn liếc nhanh y một cái, không đáp. Tả Thiếu Dương lại mẫn cảm nhận ra ánh mắt đắc ý đó nói “không ngờ có lúc ngươi cầu tới ta.”
Còn đang chưa biết thương lượng với nha đầu Răng Thỏ này thế nào thì bên ngoài Đại Tử tự giác làm nhiệm vụ cảnh giới la hét ầm lên, mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy bầu trời khói bốc nghi ngút, thấp thoáng còn có ánh lửa.
Cháy rồi, hơn nữa còn rất gần.
Lương thị sợ hãi lắp bắp chỉ:
– Hình như … Hình như là ngõ Hạnh Tử.
Tả Thiếu Dương cũng nhìn ra rồi, đó là hướng quán trà của nhà Tang Tiểu Muội, không suy nghĩ lấy một giây, vứt hoa trong tay, chạy ngay đi:
– Con đi cứu hỏa.
Nhưng Lương thị nhanh tay giữ lấy, một tay không yên tâm, dùng cả hai tay:
– Trung Nhi, bên ngoài có phản quân, loạn lắm, không được đi.
– Mẹ, ngõ Hạnh Tử cách nhà ta hai phố thôi, toàn là nhà làm bằng gỗ, nhà nọ kề sát nhà kia, nếu không cứu, chăng bao lâu nữa lửa cháy tới nhà ta, không phải xong hết sao?
Điều quan trọng hơn nữa là nhà Tang Tiểu Muội ở đó, sao y có thể đứng nhìn, có điều mẹ giữ quá chặt, nóng lên, chơi chiêu kim thiền thoát xác, cởi đai lưng, áo tuột ra, thế là thành công chạy đi trong tiếng kêu của Lương thị, lúc chạy qua sân còn tiện tay lấy cái thùng gỗ, vừa lúc Bi Vàng cũng gặm một quả khô ở đâu tìm về định khoe với Tả Thiếu Dương, nhưng không có thời gian để ý tới nó.
– Bá mẫu, để cháu theo.
Miêu Bội Lan nói rồi cũng cầm dao bổ củi chạy ra ngoài, cũng xách luôn cả một cái thùng nước.
Lương thị vừa khóc vừa đuổi theo, nhưng tới cửa thì không thấy bóng dáng nhi tử và Miêu Bội Lan đâu nữa, còn đang không biết làm sao thì có bóng trắng vụt qua bên cạnh.
Lần này tới lượt Cù lão thái thái la hoảng:
– Chỉ Nhi, cháu chạy đi đâu?
– Ngoại bà, cháu phải trông chừng tên điên đó, y mà chết thì ngoại tổ phụ cũng không sống được nữa.
Tả Thiếu Dương nóng lòng chạy gấp, không điều hòa hơi thở, chẳng mấy chốc tốc độ giảm xuống, Miêu Bội Lan từ phía sau vượt lên, đoạt luôn cái thùng trong tay y, với nàng không cần sĩ diện nam nhân nữa rồi, cả hai đều biết quá rõ, nàng khỏe hơn mình rất nhiều.
Hai người vừa chạy ra đầu ngõ thì gặp mười mấy hán tử, ai nấy đều mặc áo cộc tay trần, cao to lực lưỡng, một người trong số bọn họ gọi lớn:
– Tiểu lang trung, Bội Lan.
Thì ra là đám Lý Đại Tráng ở Mai thôn, Miêu Bội Lan hỏi:
– Lý đại ca, đi đâu thế?
Lý Tam Tráng thì lại hỏi Miêu Bội Lan:
– Nhà muội ở đâu, không phải đã hẹn nếu chạy loạn sẽ tới bến tàu ở cùng nhà ta sao? Làm ta lo lắng, tìm muội suốt thôi.
Miêu Bội Lan áy náy nói:
– Muội ở nhờ Quý Chi Đường, chưa kịp báo cho đại nương.
Lý Đại Tráng thở phào:
– Mẹ ta thấy cháy hướng Quý Chi Đường, cho nên bảo bọn ta tới giúp, sao hai người không ở nhà?
– Chuyện dài lắm, nói sau.
Tả Thiếu Dương khẩn cấp nói:
– Hiện hiệu thuốc không sao, mọi người không cần tới, theo ta đi cứu hỏa, nếu không chẳng mấy chốc sẽ tới hiệu thuốc.
– Được, các huynh đệ, theo tiểu lang trung.
Lý Đại Tráng phất tay gọi mọi người:
Cả đoàn gần hai chục người theo Tả Thiếu Dương chạy tới đầu ngõ Hạnh Tử, nơi này đã biến thành một biển lửa, rất đông bách tính khắp nơi xách xô chạy tới cứu hỏa, nhưng lửa mạnh, tàn lửa bắn tứ tung, hơi nóng phả ra hầm hầm, khó tới gần, mà nước hất từ xa không mang lại hiệu quả, nhốn nháo cả lên.
Tả Thiếu Dương thạm thời không quan tâm tới thế lửa, đảo mắt tìm kiếm đám đông hỗn loạn, mau chóng thấy được Tang Tiểu Muội, Hoàng Cầm đầu bù tóc rối đang bận rộn chuyển đồ ra ngoài.
Thấy hai nàng bình an, Tả Thiếu Dương khẽ thở phào, hiện lửa còn cách quán trà Thanh Hương bốn năm căn nhà nữa thôi, mà xung quanh chỉ có bách tính đang cứu hỏa, không thấy đội hỏa long của nha môn, khắp nơi khói đen cuồn cuộn, không rõ rốt cuộc là bao nhiêu nơi bị cháy, hẳn đội hỏa long không tới được rồi.
Thế lửa quá mạnh, hoàn toàn không cứu nổi nữa, chỉ còn cách làm dải phân cách năng lửa lan đi thôi.
May mắn là dãy phó này một mặt ngay bên sông, chỉ cần rỡ một hai căn nhà là có thể ngăn lửa cháy hướng về phía Quý Chi Đường rồi, Tả Thiếu Dương hét lớn:
– Chúng ta phá mấy căn nhà này đi, khống chế lửa lan ra thêm.
Thời xưa thiếu thiết bị chữa cháy, cho nên khi cháy nhà thì biện pháp hiệu quả nhất, nhanh nhất luôn là lập dải phân cách, hiện giờ không ai làm thế vì phản quân đang công thành, mọi người như rắn bất đầu, không ai chỉ huy cả.
Một lời thức tỉnh không ít người, nhất là đám Lý Đại Tráng thì càng có tính mục đích, nhắm thẳng về mấy căn nhà chạy tới hướng Quý Chi Đường, bắt đầu tìm công cụ phá nhà. Chủ nhà ở bên mặc dù khóc lóc nhưng cũng chẳng có cách nào, nếu nhà không phá đi thì cũng cháy rụi hết.
Miêu Bội Lan chạy trên cùng, tìm một cái cột nhà, tung chân đá vỡ tung ván gõ gần cột, sau đó vung dao lên chặt, chỉ cần chặt một cái cột này, xà nhà mất cân bằng, sẽ đè sụp cả căn nhà.
Đám Lý Đại Tráng không có dao, trước đó họ chỉ xách theo gậy gộc và thùng nước, bách tính xung quanh vào nhà mang cuốc, chùy, dao chặt rau ra đưa cho họ, cả đám hè nhau đập chém loạn bậy.
Chủ nhà tiếc của còn cố xông vào nhà mang đồ ra, lửa chưa tới, nhưng khói đen đã bao phủ, Tả Thiếu Dương tự biết sức yếu không giúp được chuyện phá nhà, hò hét ngăn những người kia di chuyển tài sản, vừa nguy hiểm lại cản trở công việc của bọn họ.
Vừa mới đuổi được một phụ nhân vào nhà tìm đồ ra thì nhà kẽo kẽo kẹt, mái ngói rơi xuống rào rào, biết nhà sắp sập, Tả Thiếu Dương chạy vội ra, không biết vấp phải cái gì, ngã chổng vó lên trời, tiếp đó còn “cộp” một cái, đầu đập phải cái nồi phụ nhân kia vừa làm rơi, tức thì mắt nổ đom đóm, trời đất xoay tròn.
Y giãy dụa cố sức đứng lên, loạng choạng chạy, song cú ngã không nhẹ, nhất là ở đầu, không tìm được phương hướng, bốn phía khói đen, làm y ho kịch liệt, mắt cũng không sao mở ra được.
Lúc này nghe thấy Miêu Bội Lan đã chặt sắp đổ cột, hò mọi người tránh ra, đột nhiên không thấy bóng dáng Tả Thiếu Dương đâu, nhà sập tới nơi rồi, hoảng hồn khản giọng kêu:
– Tả đại ca, huynh ở đâu?
– Ta ở .. Khụ khụ ..
Khói chui vào họng, làm Tả Thiếu Dương không sao trả lời hết câu được.
Một bóng đen lao vào như cơn gió lốc, thấy Tả Thiếu Dương ho khù khụ vừa bò lồm ngồm trên mặt đất, nhưng không phải hướng ra ngoài mà là hướng vào trong, vừa mừng vừa sợ, bất chấp tất cả bế ngay Tả Thiếu Dương lên.
Tả Thiếu Dương nghe giọng của nang mang theo tiếng khóc, trước đây chỉ thấy nàng cười, lần này vì minh mà khóc.