Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 227: Chương 227: Chết đói hay chặt đầu? (1)




Tình huống không ngờ tới xảy ra, ngay cả người đói tới nằm bẹp dưới đất không dậy nổi, nghe thấy phát cháo không ngờ loạng choạng đứng lên được, cầm lấy bát chạy về phía xe cháo.

Thế là nạn dân ở ngõ trước ngõ sau đều tới, nhanh chóng vây kín bốn xung quanh.

Thiếu nữ bấy giờ mới nhận ra, mình suy nghĩ quá đơn giản rồi, giống như dê non rơi vào giữa bầy sói đói, sợ tới mặt cắt không còn giọt máu, Hà Tử thì bật khóc, Vượng Tài ỷ vào tấm thân vạm vỡ dốc sức ngăn cản, song cũng không cầm cự được bao lâu.

Quân sĩ và bộ khoái nha môn đi tuần gần đó phát hiện ra điều bất thường, vội vàng chạy tới, song so với số lượng nạn dân thì họ như thuyền nhỏ giữa đại dương, không dám tới can thiệp, sai người đi gọi cứu viện, còn mình ở lại vòng ngoài nóng lòng theo dõi diễn biến.

Thiếu nữ nhìn đằng xa nạn dân còn dồn tới, kéo nha hoàn Hà Tử lên xe, chân đá Vượng Tài:

- Đi thôi, không làm gì được nữa rồi.

Vượng Tài không ngăn cản người tới xin cháo nữa chuyển sang mở đường thoát thân, nỗ lực đẩy đám người chen tới, bảo vệ hai nữ tử sau lưng, nhưng đẩy được người này thì người khác chen tới lấp chỗ, không sao thoát ra được, thành ra không nhúc nhích được chút nào.

Thất phu vô tội, mang ngọc có tội.

Thiếu nữ cấp sinh trí, hét lên:

- Ném thùng cháo đi.

Vượng Tài sực tình, mục tiêu của nạn dân là cháo chứ không phải bọn họ, lúc này còn nhớ gì tới cháo dùng để cứu tế, cứu mạng bản thân quan trọng hơn, cái thùng lớn thì chịu rồi, còn cái thùng cháo nhỏ, hắn vận hết sức bình sinh, ôm cái thùng ném mạnh đi, miệng hét lớn:

- Tới đó mà lấy cháo.

Thùng cháo vẽ vòng cung bay đi, cháo trong thùng bắn vương vãi khắp nơi, rơi vào giữa đám đông, chẳng biết có trúng ai không, thùng có vỡ không, còn chút cháo nào trong đó không, song hiệu quả tương đối rõ ràng, những nạn dân ở một đầu tụ vào chỗ đó.

Có điều tình hình cũng không cải thiện được là bao.

….

Hai người Tả Thiếu Dương và Miêu Bội Lan cũng vừa từ nhà Triệu Tam Nương trở về, chợt nghe thấy có người hô phát cháo, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nhìn thấy có ba người đẩy cái xe bên trên là thùng gỗ lớn, chẳng những không vui mừng mà đều nhìn nhau sợ hãi.

Tả Thiếu Dương chạy tới ngăn cản ba người kia làm chuyện ngu ngốc, cứu tế bây giờ không phải chuyện đơn giản, cần tổ chức binh lính hoặc sai dịch duy trì trật tự, nếu không dẫn dễ lòng tốt mà sinh họa. Có điều từ chỗ y đến chỗ phát cháo khá xa, chưa đi được nửa đường thì cái xe kia đã bị đám đông nhấn chìm, chỉ thấy người trên xe ra sức hò hét nhưng không ích gì, y cũng không dám tiến lên nữa, bằng sức của y và Miêu Bội Lan không cứu được người có khi bản thân cũng rơi vào nguy hiểm.

Tạm thời chuyện chưa quá tệ, nạn dân chen nhau xin cháo, không ai cướp bóc, thế nhưng chỉ cần một kẻ quá khích thấy người khác có mà mình chưa có, tự ý lên lấy cháo, hoặc là cướp của người bên cạnh là sẽ xảy ra vấn đề, bởi ai cũng thấy, thùng cháo tuy lớn, song không đủ đáp ứng số nạn dân đông gấp năm gấp sáu lần thế này. Cứ cho là có thể thuận lợi phát hết cháo đi, đến khi tuyên bố cháo đã phát xong thì thảm họa cũng xảy ra, Tả Thiếu Dương tận mắt chứng kiến rồi.

Tả Thiếu Dương lòng như lửa đốt, không chỉ lo cho người phát cháo, còn sợ xảy ra sự kiện chân lấn dẫm đạp, phải nhanh chóng phân tán đám đông, chợt thấy mấy người nha môn cũng đứng cách đó không xa lo lắng nhìn đám đông, chạy tới bảo họ:

- Mọi người chia nhau ra mấy hướng khác, hô phát cháo để họ tản ra.

Kế điệu hổ ly sơn này rất hay, mấy sai dịch không chút chậm trễ chia nhau ra các phía hành động, Miêu Bội Lan cũng nói:

- Đầu kia để cho muội.

Nói xong nàng thoăn thoắt trèo lên mái nhà, chạy về phía ngõ đối diện.

Tả Thiếu Dương cũng chạy vào cái ngõ gần đó, đợi thêm một lúc, đoán chừng mấy người kia cũng vào vị trí rồi, liền hít một hơi dốc sức hô lớn:

- Phát cháo, phát cháo đây, mau tới lĩnh cháo đi! Xếp hàng, xếp hàng, ai xếp hàng mới được lĩnh cháo, không xếp hàng không có.

Hô liền một lúc ba lượt, sau đó không cần biết hiệu quả thế nào, chạy khỏi ngõ, hướng về phía xe phát cháo, quả nhiên đám đông thấy phía trước quá đông, phía sau lại có người hô phát cháo, tuy không nhìn thấy chỗ phát cháo đâu vẫn vội vàng quay lại, sợ chậm chân thì mất phần.

Tả Thiếu Dương vất vả chen tới gần thì cũng thấy Miêu Bội Lan đang chạy trên mái nhà, đám đông phía đối diện tản bớt rồi, quát lớn với mấy người đứng trên xe:

- Mau, không chạy đi muốn đợi tới bao giờ?

Ba chủ tớ nhà kia thấy có người tới giải vậy, không còn nghĩ tới nếu mình đi thì ai phát cháo nữa, vội rẽ đám đông chen ra, Miêu Bội Lan, Tả Thiếu Dương thì chen vào, cũng may là quá nửa đã tản đi tìm chỗ phát cháo khác, thế nên cuối cùng cũng thành công, kéo bọn họ đi.

Năm người mải miết chạy, được một quãng xa mới dừng lại dựa vào tường thở, khăn quấn đầu Tả Thiếu Dương không còn nữa, tay chống đầu gối thở dốc, Miêu Bội Lan thì bị dẫm vào chân, may không nặng.

Ba người kia thì khăn che mặt không còn, quần áo xộc xệch hết cả, nghĩ còn chưa hết sợ, vốn xuất phát từ lòng tốt muốn phát cháo cứu dân đói, không ngờ thành cơ sự thế này, thiếu nữ vô cùng áy náy, mong nạn dân không ai làm sao cả, nếu không nàng có tội to.

Tả Thiếu Dương thở xong quay sang nhìn ba người kia, thấy hai người chỉ rối rít xem một người nhỏ nhắn nhất có làm sao không thì hiểu đây là “kẻ cầm đầu” rồi, chỉ thấy người đó tuy mặc nam trang, đầu tóc tán loạn, song môi hồng răng trắng, té ra là một tiểu nha đầu, tức giận mắng:

- Này nha đầu, có biết hôm nay suýt gây họa rồi không hả?

- Đại ca, ta … ta…

Thiếu nữ nhìn về phía chỗ xe phát cháo, rơm rớm nước mắt, vì họ đã chạy mất nên nạn dân tranh nhau múc cháo tạo thành khung cảnh hỗn loạn, nếu không phải bốn phía đều bị dụ đi chỗ khác thì lúc này không dám tưởng tượng ra tình cảnh thế nào.

Bọn họ chưa kịp nói thêm gì thì bắt đầu nghe thấy tiếng vó ngựa, tiếng roi quất chan chát, tiếng kêu gào cùng với tiếng hô giải tán, thì ra kỵ binh quan quân nhận được tin báo đã tới. Không có gì lạ khi bọn họ phản ứng nhanh như thế, vì toàn thành trạng thái giới bị, không chỉ quan binh, cả nha môn lúc nào cũng sẵn sàng cao độ đối phó với những cuộc bạo loạn hoặc cướp bóc.

Tả Thiếu Dương nhìn thấy quan binh cùng người nha môn thì thở phào, ba người kia sợ tái mặt, chẳng kịp cám ơn, nhân lúc không ai chú ý trốn mất, đến khi Tả Thiếu Dương nhớ ra thì không thấy đâu nữa, y chỉ đoán là ba người này sợ quan binh tới truy cứu nên trốn mất, hơn nữa sợ người ta biết nhà mình còn lương thực, chỉ có điều tới thời điểm này nhà ai còn dư lương đi cứu tế, thân phận hẳn không tầm thường.

Về tới nhà đúng bữa cơm, ăn uống xong xuôi, Lương thị để Bạch Chỉ Hàn và Miêu Bội Lan thu doạn, bà gọi nhi tử vào phòng, cha y cũng đang chờ đợi. Hôm nay nhi tử đã bán đi 35 đấu lương, còn lại 167 đấu, trừ đi số dự phòng cho mấy nhà vẫn còn dư quá nhiều, hết sức thỏa mãn với số tài phú hiện giờ, Lương thị thấy thế là đủ, nhi tử không phải thiệt thòi nữa, chuyển sang nỗi lo mới:

- Lão gia, hay là chỗ còn dư bán cho quân đội đi. Dù sao thì nhà chúng ta đã có Quý Chi Đường, lại thêm tiệm tạp hóa, một quán trà, mấy chục mẫu ruộng và 20 lượng, quá nhiều rồi, không thể tham lam, nếu không bị trời phạt, tới lúc đó soát nhà chém đầu thì không còn cái gì nữa.

Tả Quý vuốt râu trầm tư, ông cũng đang đắn đo:

- Trung Nhi, ý con thế nào?

Tả Thiếu Dương biết mẹ nhìn thấy quan binh rầm rộ biểu dương lực lượng hôm nay nên dao động:

- Mẹ à, con hỏi Phàn đội chính rồi, huynh ấy nói trận đánh này không hi vọng gì đâu, mẹ nói xem nếu có thể đánh thắng trận thì còn cần gì tới lệnh trưng thu lương thực nữa? Quan binh xuất quân chỉ để ổn định lòng dân trong thành thôi. Trận đánh này còn phải kéo dài mấy tháng, Chúc lão bá cũng nói thế. Nếu như mỗi người một đấu lương, chỉ duy trì được một tháng thôi, vậy mấy tháng tới sống thế nào? Như mẹ nói đó chết rồi thì điền sản, phòng ốc, tiền bạc còn nghĩa lý gì.

- Phàn đội chính thực sự nói thế sao, quan binh đông lắm cơ mà.

Lương thị không tin, bà chưa bao giờ thấy quan binh đông như vậy, sĩ khí bừng bừng, ai cũng hăng hái quyết tâm:

Tả Thiếu Dương cười khổ:

- Phản quân còn đông hơn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.