Quay lại hiện tại, tên binh sĩ trúng tên kia kêu gào váng nhà làm Tả Thiếu Dương nhớ tới Mạn đà la, loại hoa này ở Hợp Châu y thấy lần đầu tiên là trong Cù gia, có điều nó lại là của Bạch Chỉ Hàn, chưa gì Tả Thiếu Dương đã hình dung cái mặt hếch lên trời của Răng Thỏ rồi.
Binh sĩ không kêu nữa, hóa ra đã đau tới ngất xỉu, cả môi bị cắn nát, trông rất kinh khủng, Tả Quý thấy thế không dám chữa trị tiếp.
Hết cách rồi, Tả Thiếu Dương thở hắt ra:
– Cha, tạm thời dừng đã, để con đi phối chế một loại thuốc. Cha cầm máu, cứu tính hắn đi, con quay lại sau.
– Thuốc gì?
– Thuốc làm người bệnh không đau nữa, con về ngay thôi.
Tả Thiếu Dương chạy ra bếp, mở cửa sau, gõ cửa Cù gia.
Cổng chính Cù gia đóng chặt, lâu lắm rồi chưa mở, ở nhà đại hộ không tùy tiện mở cổng chính, chỉ khi nào có dịp long trọng hoặc đón khách quý mới mở, phải thôi, cái cửa to nặng thế kia, đóng mở cũng chết mệt rồi, ai muốn dùng làm gì. Vì thế bình thường ra vào chủ yếu thông qua cửa sau, nên Long thẩm cũng chuyển ra cửa sau trông cửa, Long thẩm biết đây là cô gia tương lai, coi y như nửa chủ nhân nơi này rồi, không dám chậm trễ, vội ra mở.
Tả Thiếu Dương hỏi:
– Long thẩm, Bạch tiểu thư đâu, ta muốn tìm cô ấy.
– Ở trong phòng chăm sóc lão gia, Tả công tử vào đi.
Tả Thiếu Dương nhớ đường rất tốt không cần Long thẩm dẫn đường, qua hậu hoa viên rộng thênh thang, nơi này thời hưng thịnh ước chừng đủ cho trăm người ở, bây giờ chỉ có bốn nữ nhân với một ông già bệnh tật, khiến người ta không khỏi cảm khái cho cảnh thương hải tang điền, vả lại đang thời buổi nhiễu nhương như vậy, chẳng may mà để kẻ xấu biết được thì rất không an toàn. Vừa đi vừa nghĩ miên man, tới tứ hợp viện lớn nhất, vừa bước tới bậc thềm, chưa kịp gọi thì nghe thấy giọng Bạch Chỉ Hàn rất kiên quyết:
– Ngoại tổ mẫu, cháu thà làm nô tỳ chứ không gả cho y.
Tả Thiếu Dương khựng lại, nói mình sao? Không vội lên tiếng nữa.
Tiếp đó là giọng Cù lão thái thái khuyên can:
– Bà biết cháu không vừa ý hôn sự này, nhưng hai nhà đã thảo luận rồi, cháu không thể làm nô tỳ được, phải gả cho cậu ấy làm thê tử, là nguyên phối mai mối cưới hỏi đáng hoàng. Cháu thật là, làm thê tử không muốn, lại muốn làm nô tỳ là sao?
Trong nhà không có thêm lời nào nữa, có thể đoán ra Bạch Chỉ Hàn dùng sự im lặng để phản đối.
Cù lão thái thái thở dài tiếp tục:
– Chỉ Nhi, Tả công tử chẳng những tướng mạo đường hoàng, y thuật cao minh ..
Bạch Chỉ Hàn ngắt lời:
– Có cái mẽ ngoài đẹp đẽ nhưng nhân cách thối nát thì có ích gì ạ?
Nhân cách thối nát? Lần này chưa cả nhìn thấy nhau thì ba máu sáu cơn đã nổi lên rồi, thối nát, mình thối nát chỗ nào? Lần đầu đụng chạm vào cô một chút là do bản năng thôi, ai cố ý đâu, còn lần kia do hiểu lầm, ta giải thích hết nước hết cái rồi, cô còn muốn thế nào nữa?
Bên trong Cù lão thái thái cũng giận:
– Cái con bé này, sao ăn nói như thế được? Cháu nên nhớ, lúc đầu là cháu nói muốn gả cho người ta, không phải là người ta đòi cưới cháu.
– Y không nói, nhưng cháu vì nói vài câu đắc tội với y mà chữa trị cho ngoại tổ phụ không tận tâm tận lực, chứng tỏ là kẻ nhỏ nhen thù vặt, y đức thiếu sót, không coi trọng tính mạng người bệnh. Cháu quỳ xin lỗi rồi mà y cũng không chịu, lúc đó cháu thề làm trâu làm ngựa làm nô tỳ báo đáp y, y cũng không đồng ý, hai mắt thì hau háu nhìn cháu, còn ám thị muốn cháu làm thê tử của y, cháu còn lựa chọn nào khác?
Tả Thiếu Dương tức xì khói, nhớ lại tình cảnh khi đó, đại khái có nói mình không thích nuôi nô tỳ, bảo Răng Thỏ làm thê thiếp của ta còn được, ai biết nha đầu này hiểu lầm mình ngầm ám thị, còn bảo mình nhìn hau háu cũng quá đáng, chỉ thi thoảng liếc trộm một cái thôi, thế mà là háo sắc à, ai bảo cô đẹp như thế làm gì, có nam nhân bình thường nào chẳng nhìn cô chảy nước dãi, ta là người lịch sự nhất rồi.
Y ở ngoài nghiến răng nghiến lợi, bên trong Cù phu nhân nỗ lực khuyên bảo:
– Chỉ Nhi, ta thấy không phải đâu, cậu ấy thật thà lắm mà, cháu chỉ suy diễn quá lên thôi. Vả lại có câu yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, cậu ấy thích cháu, muốn cưới cháu làm thê tử là bình thường.
– Được, chuyện này cứ coi như không tính đi.
Bạch Chỉ Hàn rất cương quyết:
– Thế chuyện nhân sâm thì giải thích thế nào, y dứt khoát nói không chữa được cho ngoại tổ phụ, về sau nói một lúc mới bảo là cần nhân sâm mới chữa được, còn nói gì sâm thường không đủ, phải là nhân sâm cực phẩm. Rồi khi ngoại tổ mẫu vừa mới đồng ý gả cháu thì nhân sâm ở đâu mọc ra, lại đúng là nhân sâm ngàn năm hiếm có, đâu ra trùng hợp như vậy? Chứng tỏ cả nhà đó đã thông đồng với nhau, chỉ còn đợi chúng ta chủ động đề xuất…
Cù phu nhân cười gượng:
– Điều đó càng chứng tỏ Tả gia coi trọng cháu còn gì, giở chút thủ đoạn để cưới được nhi tức phụ xứng tâm vừa ý cũng không có gì quá đáng. Ài, trách người ta sao được, xem lại cháu đi, xinh đẹp thông minh, đa tài đa nghệ, lại là tôn nữ quan lục phẩm, nhà họ chỉ mở hiệu thuốc nho nhỏ, nếu bình thường làm gì có cơ hội cưới về một nhi tức phụ như cháu? Nếu là thẩm đây chắc cũng làm thế thôi, nói cho cùng vẫn là bệnh ngoại tổ phụ cháu được chữa trị đúng lúc. Mà người ta coi trọng cháu, gả sang đó không phải sẽ đối đãi tốt với cháu sao?
Cù lão thái gia tránh thủ nói vào:
– Phải rồi, cháu nghĩ mà xem, nếu cháu nói cậu ấy thiếu y đức thì làm sao hôm nay lại liều mình mạo hiểm lên thành cứu người, cháu là người theo cậu ấy lên tận thành hẳn rõ hơn bà. Bà thấy cháu thành kiến với cậu ấy quá rồi, nhìn mọi thứ sai lệch, xưa nay cháu vốn thông minh mà, hãy bình tĩnh lại, xem xét sự việc.
Bạch Chỉ Hàn im lặng, không thể phủ nhận đánh giá của mình với Tả Thiếu Dương có phần quá thiên kiến, hôm nay trên tường thành, y chuyên tâm sơ cứu cho thương binh, thậm chí nàng tới không hay biết gì, nói y thiếu y đức, nhân phẩm có vấn đề là hơi khiên cưỡng, nói y háo sắc thì đó là bản tính nam nhân, vốn không phải khiếm khuyết lớn, tổng thể mà nói là thì là người không tệ, thậm chí có chỗ đáng khen, nhưng Bạch Chỉ Hàn rất kiêu ngạo, yêu cầu với trượng phu tương lai khắt khe, khiếm khuyết của Tả Thiếu Dương phóng đại nhiều lần. Lúc này đây nàng mới thấm thía thế nào là “nữ nhân vô tài là đức”, nếu là nữ nhân bình thường, có lẽ đã e thẹn gật đầu rồi.
Có điều chuyện tới nước này, nàng chẳng lựa chọn nào khác, không thể để ngoại tổ mẫu mang tiếng thất tín, nghe khuyên nhủ, lòng đã xuôi xuôi, gật đầu:
– Dù sao ngoại tổ mẫu đã định đoạt rồi, cháu nói chỉ là nói thế thôi, sao có thể để người thất tín với Tả gia, ngoại tổ phụ cũng dùng sâm của nhà họ. Thôi vậy, cháu trách ai được chứ, chỉ trách cháu số mệnh không ra sao, chỉ cần ngoại tổ phụ chuyển nguy thành an cháu sẽ gả qua đó, dù là hố đao hay biển lửa, đều nghe thiên mệnh đi.
Cù lão thái thái và Cù phu nhân thở phào nhẹ nhõm nhìn nhau.
Nhưng Tả Thiếu Dương ở ngoài khác hẳn, té ra cha mẹ đã thương lượng với Cù gia về hôn sự của mình rồi, chỉ đợi bệnh Cù lão thái gia tốt lên là thành thân, mình không hay biết gì, không khó đoán, cha mẹ hẳn là rất vừa ý Bạch Chỉ Hàn, nhưng mình lại phản cảm, sợ mình biết trị bệnh cho Cù lão thái gia không chuyên tâm, vịt chín rồi còn bay, nên không nói, mình mà là loại người đó sao? Củ nhân sâm kia hẳn là lễ vật đính ước rồi, thảo nào Răng Thỏ lại bảo là củ sâm đó cô ta đổi được, thật là tức muốn chết mà.
Nhón chân lui ra sau mấy bước, đứng trước thùy hoa môn, chân tay đấm đá một người vô hình trong không khí, đến khi mệt thở như kéo bễ mới dừng lại, nghiến răng ken két :” Con bà nó, cưới mình là nhảy vào hố lửa à? ***, nếu các người âm thầm bàn tính sau lưng ta, vậy đừng trách lão tử không khách khí, ta cho con thỏ nhà cô biết tư vị hố lửa ra làm sao.”