Tả Thiếu Dương nhớ lại lần trước tỷ phu tới nhà chơi nói chuyện với cha, cũng nói phản quân nhân nghĩa gì đó không lạm sát người vô tội, nay Phi Thử cũng nói thêm, xem ra là đúng rồi:
– Vì sao lão ca còn đi, bên ngoài rất nguy hiểm.
Phi Thử vểnh râu đắc ý nói:
– Đấy là với người thường, lão ca ta có chỗ nào không qua nổi.
– Lão ca nên ở lại đi, như huynh nói đó, bên ngoài không biết địch ở đâu, chẳng may gặp phải đại quân chúng, lão ca khó mà thoát được.
– Biết thương lão ca này, coi như có chút lương tâm, không uổng công ta tới báo tin cho ngươi. Rồi, ngươi khỏi lo cho ta, lo cho nhà mình là đủ. Còn ngươi tìm ta làm cái gì?
Tả Thiếu Dương vốn chỉ đề phòng lương thực lên giá, hai là nhân cơ hội có khi kiếm được mớ tiền lớn, bây giờ chuyện càng khẩn cấp rồi, không thể chậm trễ, áp sợ hãi xuống, đứng dậy:
– Lão ca, ta cần huynh giúp một chuyện vô cùng trọng yếu, một tuần trà sau huynh tới ngõ sau hiệu thuốc đợi ta.
Phi Thử không hỏi chuyện gì, sảng khoái nhận lời ngay:
– Được, sắp hết giới nghiêm, ta đi cất đồ rồi tới.
– Đa tạ lão ca … À mà tên huynh là gì, dù sao chúng ta cũng là huynh đệ một hồi, không biết tên nhau thì thật không ra gì.
Phi Thử ngẫm nghĩ gật đầu:
– Được, ngươi coi ta là huynh đệ thì lão ca không dấu, ta tên Tiêu Vân Phi, Vân là cỏ vân hương, phi trong bay liệng.
– Cái tên rất tiêu sái, có điều sao lại dùng chữ Vây này? Làm nó thành giống tên nữ hài tử rồi.
– Khi ta còn nhỏ lắm bệnh lắm tật, mẹ ta lại không muốn lấy chó mèo gì đó để đặt, quá thô tục, cho nên mới lấy tên nữ hài tử đặt cho ta, có câu hồng nhan bạc mệnh, lấy tên nữ hài mới dễ nuôi.
– Đây là lối tư duy gì thế?
Tả Thiếu Dương luyến tiếc nói:
– Nếu là Vân trong phong vân thì hay rồi, phong vô tướng, vân vô thường, mây kết hợp với bay liệng vừa vặn hợp với tính cách không chịu ràng buộc của lão ca.
– Phong vô tướng, Vân vô thường, nghe rất hay, có điều tên cho cha mẹ đặt, không thể sửa. Được rồi, ta đi đây, ngươi cũng nhanh một chút.
Tiêu Vân Phi để Tả Thiếu Dương xuống trước, sau đó xếp ngói lại, người loáng lên, biến mất trong đêm đen.
Tả Thiếu Dương xuống nhà, đi tới phòng ngủ cha mẹ gõ cửa. Bên trong truyền ra tiếng Lương thị:
– Trung Nhi hả, trời chưa sáng mà, có chuyện gì thế?
– Mẹ, con có chuyện khẩn cấp muốn thương lượng với cha mẹ, cha mẹ dậy ngay giờ được không?
– Chuyện gì mà không đợi được tới sáng?
Lại có tiếng Tả Quý:
– Nhiều lời, nếu không phải chuyện cần thì con nó đã không quấy rầy chúng ta vào lúc này, dậy mau.
Lát sau khi Tả Quý và Lương thị đi ra thì Tả Thiếu Dương cũng đã thắp đèn lên rồi.
Tả Quý đủng đỉnh đi ra sau bàn khám bệnh, vén áo bào ngồi xuống:
– Có chuyện gì?
Lương thị lấy cái ghế tròn ngồi bên cạnh.
Tả Thiếu Dương đem chuyện quan binh bị đốt lương thảo mà Miêu Bội Lan chứng kiến kể ra.
– Sợ cái gì, tỷ phu con nói rồi, phản quân chỉ quấy phá ở Tùy Châu thôi, không kéo tới cái thành nghèo khó này đâu, có gì mà lo.
Tả Quý gặp chiến tranh nhiều rồi, không hoảng:
– Con còn có người bạn nói, chập tối hôm qua nhìn thấy Tùy chưởng quầy cùng thê thiếp đem đồ đạc chuyển vào nha môn châu phủ.
– Hử?
Tả Quý nghe ra, nhà giàu mỗi khi có chiến sự, phòng dân biến cướp bóc, nên thường nhở quan hệ chuyển vào nơi có bảo vệ nghiêm ngặt như nhà môn là thường:
– Tùy gia có lo lắng quá không, nghe nói mấy vạn quan binh đang tới đây mà?
– Cha, phản quân đốt hết lương thảo rồi, mấy vạn đại quân tới đây có ở lâu được không? Hợp Châu chúng ta vốn nghèo khó, nuôi sao nổi chừng đó quân, không có lương thảo, hậu quả khó tưởng tượng.
Lương thị mặt tái mét, ôm chút hi vọng nói:
– Có lẽ triều đình sẽ phái đại quân mang thêm lương thảo tới.
Tả Quý mặt âm trầm:
– Tuy Đại Đường chúng ta lập quốc mấy năm nhưng chưa khắc phục được hậu quả mấy chục năm chiến loạn, phản tặc khắp nơi, Đột Quyết quấy nhiễu, nhân lực thiếu hụt, ruộng đồng bỏ hoang. E triều đình khó lòng mà gom được lương thảo …
Tả Thiếu Dương cũng nghĩ như thế, Hợp Châu này trời cao hoàng đế xa, ngựa chạy từ kinh thành tới cũng quá nửa tháng, hơn nữa tỷ phu nói Đột Quyết ở phương bắc thường xuống quấy nhiễu, e rằng Hợp Châu nghèo khó, không có vị trí chiến lược gì chưa phải ưu tiên hàng đầu của hoàng đế, chính vì thế phản quân mới nhắm vào đây để bồi dưỡng lực lượng, cấp bách nói thêm:
– Giờ quan binh tới đây không có lương thực, e rằng sẽ mau chóng hạ lệnh trưng thu lương thực, chúng ta còn chưa đủ ăn, nuôi thêm sao nổi mấy vạn quân?
Lương thị không ngồi yên nổi nữa, tay chân cứ co lại, rối lên:
– Lão gia, làm sao bây giờ?
Tả Quý quyết đoán nói:
– Thu thập đồ đi, chúng ta rời thành tránh xuống phía nam, Tả gia vẫn còn mấy chi ở đó, có thể nương nhờ.
– Cha, không thể đi.
Tả Thiếu Dương lại đem phân tích của Tiêu Vân Phi nói kể ra:
– ….Phản quân là người tiền thái tử, bọn họ vào thành sẽ không lạm sát thường dân bách tính, nên dù phá thành cũng không sợ.
– Đúng đúng, tỷ phu con cũng nói như vậy.
Hầu Phổ nói thì Tả Quý rất tin tưởng, nhanh chóng nghĩ ra điểm mấu chốt:
– Không chạy được thì phải mua thật nhiều lương thực để phòng bị.
Tả Thiếu Dương chỉ đợi mỗi câu này:
– Tối qua con về muộn chính là đi xem tình hình lương thực, rất nhiều người mang theo tiền bạc đi mua lương thực còn giá tăng từ 360 đồng lên 420 đồng rồi, đó là mới ít người biết tin, đoán chừng sáng nay mở hàng còn tăng nữa. Nên con mới gọi cha mẹ dậy, nói chuyện mua lương thực, nếu không đến lúc toàn thành tranh cướp mua thì gay go to, chúng ta không còn lương thực nữa.
– Ừ, con nghĩ đúng đấy.
Tả Quý khẩn cấp đứng dậy:
– Vậy chúng ta đi ngay thôi.
– Không.
Tả Thiếu Dương xua tay:
– Cha nghe con nói hết đã, chúng ta cần mua bí mật, tránh khi đại quân nhập thành, biết nhà ta có lương thực đem sung quân thì lỗ lớn. Cho nên con đã nhờ một người bạn mua giúp. Chúng ta chỉ cần dọn chỗ để chứa lương thực là được.
Lương Thị không yên tâm:
– Trung Nhi, bạn con có tin nổi không? Những 100 lượng bạc đó.
– Tuyệt đối không có vấn đề.
Tả Thiêu Dương tin tưởng Tiêu Vân Phi, ông ta vét sạch Tùy gia, số tiền đò gấp trăm gấp ngàn lần 100 lượng bạc này:
– Nhi tử nói thế rồi thì theo nó đi, chuyện gấp gáp không thể trì hoãn, phu nhân, mau lấy tiền cho nó:
Lương thị vội vào phòng lấy hộp bạc ra, Tả Thiếu Dương nhận lấy bào cha mẹ chuẩn bị chỗ chứa lương thực, còn mình thì tới bếp, mở cửa sau, không thấy ai cả, đang thất vọng thì từ mái nhà Tiêu Vân Phi thả mình nhẹ nhàng rơi xuống, mặc chiếc trường sam màu xanh thâm, bộ dạng như vị lão tiên sinh dạy học:
– Có chuyện gì cần tới lão ca.
Tả Thiếu Dương mở hộp bạc ra đưa cho Tiêu Vân Phi:
– Trong này có một trăm lượng bạc, phiền lão ca mua cho ta ít gạo bột, mua hết, giá bao nhiêu cũng mua, sau đó giúp ta đưa tới ngõ sau này là được.
– Chuyện này đơn giản.
Tiêu Vân Phi nhận lấy hộp, ngoẹo đầu hỏi:
– Ngươi tin ta thế à, không sợ ta nuốt mất số tiền này sao?
– Lão ca cần tiền làm gì, còn chẳng phải quyên cho chùa miếu? Chẳng lẽ nhẫn tâm lấy tiền cứu mạng của ta đi quyên.
– Lời này có lý, được, vì sự tín nhiệm này của tiểu huynh đệ ngươi, cứ giao cho lão ca.
– À, khoan.
Tả Thiếu Dương mở hộp ra lấy lại một đĩnh bạc:
– Chỗ này để mua rau, không thể chỉ ăn bột gạo mà không có rau được.
Tiêu Vân Phi không nhiều lời, ông ta tới báo tin cho Tả Thiếu Dương, tất nhiên đủ hiểu chuyện khẩn cấp, một tay ném thừng ra móc lên mái nhà, mượn lực lướt đi như bóng ma trong đêm.