Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 443: Chương 443: Chuyển biến.




Ngưu bả thức uống thuốc xong không sao, người Ngưu gia cũng thở phào nhẹ nhõm, đêm hôm đó lại cho uống một bát thuốc nữa, cả đêm bình an vô sự, hôm sau uống thêm hai lần, đến chập tối thì Ngưu bả thức hàm hồ nói được, Ngưu lão thái ghé sát tai tới gần, nghe một lúc cũng ra rồi, ông ta bảo ngứa, như có sâu bò trong người. Ngưu lão thái hoảng lên chạy tới y quán, người y quán thấy bà ta mặt mày hoảng loạn, tưởng Ngưu bả thức chết rồi, người hả hê, người tiếc nuối nhìn phòng khám của Tả Thiếu Dương.

Một lúc sau Ngưu lão thái hớn hở chạy ra, Tả đại nhân nói rồi, hiện tượng đó chứng tỏ thuốc đã có tác dụng, bắt đầu thông kinh hoạt lạc hành khí hóa thủy, không rõ nghĩa là gì nhưng có tác dụng là tốt rồi. Ngưu bả thức không chết, lại có người vui kẻ buồn.

Ngày thứ ba, Tả Thiếu Dương đã dắt ngựa ra tới cổng y quán, chuẩn bị về nhà, Ngưu lão thái hớn hở chạy tới thi lễ:

- Đại nhân, nói ... nói được rồi, nam nhân của lão thân hôm nay đã nói được rồi, tuy hơi ngọng, song có thể nghe ra nói được gì rồi. Ông ấy nói, đầu vốn như bị cái hộp gỗ kẹp vào, bây giờ đã đỡ hơn, đa tạ, đa tạ đại nhân.

Ngưu lão thái cao hứng tới mức không còn biết nói gì, chỉ luôn miệng cảm tạ.

Đám Liêu y giám, cũng đã ra tới đại đường, đều nghe thấy hết, chấn kinh không thôi, nhìn Tả Thiếu Dương như nhìn quái thú.

Tả Thiếu Dương đột nhiên quay sang Liêu y giám chắp tay nói:

- Lão nhân gia, người thực sự cần tạ ơn là Liêu đại nhân mới đúng, phương thuốc của ta cực kỳ hung hiểm, nếu là thượng cấp khác sẽ nhất định không cho dùng, may nhờ Liêu đại nhân ánh mắt nhạy bén, y thuật cao tuyệt, nhìn ra được chỗ thần diệu trong sự hung hiểm, nên không ngăn cản, Ngưu lão bá mới tai qua nạn khỏi.

Ngưu lão thái không nghĩ nhiều, lại chạy tới vái tạ Liêu y giám một hồi, lúc này bảo bà ta vái tạ toàn bộ y quán cũng được.

- Đây là trách nhiệm của y giả chúng ta, nói gì tới công lao.

Liêu y giám liếc Tả Thiếu Dương một cái, hơi bất ngờ, song đối phương là kẻ đánh không được, chửi không được, không thể đắc tội, hơn nữa thời gian qua nhìn những việc y làm, lẻ kẻ cuồng vọng nhưng có tính toán, có đầu óc, ông ta cũng không muốn có kẻ thù như vậy, giờ đối phương đưa ra tín hiệu hỏa giải rồi, cân nhắc một chút nói thêm:

- Chúng ta hành y, sợ nhất là kiêu ngạo tự mãn cho rằng mình là đúng, Tả đại nhân tuy có đơn thuốc thần diệu, song còn trẻ, kinh nghiệm chưa đầy đủ, nên thận trọng, chuyện gì không chắc nên hỏi thêm Mã đại nhân, Lưu đại nhân. Loại bệnh trúng phong liệt người lâu ngày này, còn phải điều trị thần trí tỉnh táo, có thể ngồi dậy tự sinh hoạt được mới tính, chỉ riêng nói lưu loát một chút chưa là gì, đây là quá trình lâu dài, vẫn cần tiếp tục, Tả đại nhân không nên lơ là.

Lời này nghiêm khắc đúng thân phận lãnh đạo, nhưng ông ta lên tiếng chỉ báo là chấp nhận tín hiệu của Tả Thiếu Dương rồi.

Lúc cần ngông nên ngông, lúc cần khiếm tốn phải khiêm tốn, Tả Thiếu Dương khom người chắp tay nói:

- Vâng, ti chức nhất định càng thêm thận trọng, Lưu đại nhân, Mã đại nhân, sau này xin được chỉ bảo nhiều hơn.

Lưu y chính nhất thời không theo kịp diễn biến này, ngây người nói vài câu khách sáo.

Mã y chính không tin, làm sao một cái đơn thuốc có vài chục đồng lại chữa khỏi bệnh này được nói:

- Đại nhân, nếu đây là sự thực thì là phúc lạnh của bách tính bần khổ, chuyện trọng đại, ti chức muốn tới tận nơi xem xét.

Lưu y chính cũng muốn đi, phải tai nghe mắt thấy mới khẳng định được, nếu có phương thuốc giá rẻ như thế, đúng là tin tức đủ chấn động y giới.

Hiện đã hết giờ làm, rất nhiều y công, học sinh cũng theo cùng, thế là lại đoàn người rồng rắn lên mây tới Ngưu gia, đến cả quan lớn trong triều cũng không được quan tâm cỡ này, Ngưu lão thái cười híp cả mắt.

Trong Ngưu gia, Ngưu lão thái ngồi bên giường, nói với trượng phu:

- Cha bọn nhỏ, Tả đại nhân và Lưu đại nhân, Mã đại nhân lại tới khám cho ông đấy.

Ngưu bả thức ngồi dựa ở đầu giường, nghe những lời này, cánh tay trái động đậy, tựa hồ muốn nâng lên, miệng hàm hồ:

- Đa ... Đa tạ ... Đại ... Nhân ... Ngồi, ngòi đi ... Lấy ghế ...

Chỉ mấy từ đơn giản đã đủ đánh tan mọi nghi ngờ của đám Lưu y chính, mấy ngày trước Ngưu bả thức còn không thể nói chuyện, nằm chảy nước dãi, tiến bộ này không ai phủ nhận.

Lưu y chính và Mã y chính đều lật lượt kiếm tra mạch, xem lưỡi, nhưng nói hiện giờ mới chỉ có khởi sắc, khẳng định phương thuốc này trị được bệnh hay không còn quá sớm.

Tả Thiếu Dương kiểm tra cuối cùng, phát hiện do thời tiết lạnh, Ngưu bả thức sức khỏe yếu, nhiễm thêm phong hàn, quyết định cho vào phương thuốc thêm ma hoàng, quế chi và tế tân, xét thấy dương khí đã khôi phục, can khương và phụ tử có thể giảm, đồng thời tăng hoàng kỳ, đương quy và thổ ti tử giúp trợ dương ích ký, hoạt huyết dưỡng huyết, thoắt một cái so với đơn thuốc ban đầu đã biến đổi không biết bao nhiêu mà kể.

Chính vì thế Tả Thiếu Dương không bao giờ quan tâm tới cái gọi là phương thuốc bất truyền, người khác mỗi phương thuốc coi như châu báu, còn y chỉ cần dựa trên lý luận và phương thuốc cơ bản, y có thể tùy bệnh kê ra phương thuốc khác nhau, những y quan như Lưu y chính chỉ có thể gia giảm một vài vị thuốc trong đơn, thêm một vị khác vào đã cân nhắc hết sức kỹ càng.

Rời Ngưu gia, Tả Thiếu Dương nhân lúc còn chưa đóng chợ, đi thẳng tới Đông thị, bây giờ y cưỡi ngựa có tiến bộ lớn rồi, ngồi lưng ngựa không cần nắm chặt dây cương nữa, chỉ cần một tay giữ cương khi cần chuyển hướng kéo nhẹ là được, con ngựa cũng có tên, gọi là Tiểu Hoàng.

Bảo chưởng quầy mấy lần giúp Tả gia tìm nhi tức phụ, tuy chuyện không thành, nhưng từ đó hai nhà thường xuyên qua lại, quan hệ rất tốt.

Tả Thiếu Dương tới cửa, lập tức có hỏa kế nhận ra, chạy tới đón lấy ngựa, người khác mời vào phòng khách đợi, đồng thời bẩm báo Bảo chưởng quầy, từ đầu tới cuối Tả Thiếu Dương chỉ ừm một tiếng rất y phong, đây là phúc lợi của quan lão gia.

Bảo chưởng quầy vốn đang thương lượng chuyện làm ăn với đại khách hộ, nghe Tả Thiếu Dương tới giờ này, bỏ luôn đó, gọi đệ đệ mình bàn tiếp, đi nhanh ra phòng khách:

- Tả đại nhân tới rồi ha ha ha, muốn mời đại nhân một bữa mừng nhậm chức mà chưa có cơ hội.

Hai người phân chủ khác ngồi xuống, khách khí vài câu, Tả Thiếu Dương đi vào chủ đề chính:

- Trời không còn sớm nữa, ta nói luôn vậy, ta tìm lão bá là muốn mời lão bá muốn giúp làm một hiệu thuốc.

- Không thành vấn đề, nhưng Tả đại nhân muốn kinh doanh y quán sao?

- Không phải thế, ta chỉ khám bệnh thôi, nhưng có nhiều phương thuốc cần tới thứ thuốc ít thông dụng, người khác không có, hoặc là dược liệu cần tự bào chế.

- A, vậy ta hiểu rồi, đại nhân khi nào thì cần?

- Càng nhanh càng tốt.

- Vậy ta lập tức sai người sửa soạn, thuốc đại nhân cần cứ trực tiếp lấy từ đây, ta sẽ tính giá rẻ nhất. Tủ thuốc, dụng cụ cần phải đặt làm ... Thế này, trong kho còn có ít dụng cụ lần trước thay thế giữ lại, đại nhân dùng tạm trong khi chờ đồ mới được không?

- Được, dù sao cũng không cần công cụ gì đặc biệt, đồ có sẵn tốt rồi.

Bảo chưởng quầy lập tức gọi hỏa kế trong hiệu tới, lập tức người chuyển đồ, người chuẩn bị xe ngựa, người lấy thuốc, chẳng mấy chốc đâu vào đó, hiệu suất rất cao.

Người đông lại thạo việc, vì thế trước khi mặt trời xuống núi, toàn bộ thuốc cho lên giá, dụng cụ bào chế an bài thỏa đáng, nhưng cần một bếp bào chế chuyên dụng, cái này đợi người làm.

Tả Quý thấy nhi tử đột nhiên muốn mở hiệu thuốc trong nhà thì kinh ngạc, nhưng mà nhi tử làm quan rồi, ông không quản tới.

Bảo chưởng quầy ngoài tiền thuốc ra gì không lấy thêm bất kỳ tiền nào khác, nói nếu Tả Thiếu Dương đòi chả tiền là trở mặt, tạo dựng quan hệ với vị quan lão gia hữu ích hơn, chứ vài đồng tiền này đáng là gì.

Tả gia cưới nhi tức phụ tốn kém không ít, nhưng của hồi môn Kiều Xảo Nhi mang tới còn nhiều gấp bội, đủ chi trả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.