Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 445: Chương 445: Chuyện cũ. (2)




- Cám ơn đại thẩm.

Tả Thiếu Dương đoán liên quan chuyện gì đó không nên nói, nên không hỏi thêm.

Ngưu lão thái đưa bát thuốc cho trượng phu:

- Ông nó, uống thuốc đi.

Tay phải Ngưu bả thức vẫn cầm nắm tốt, uống một hơi hết sạch:

- Bà không cần cắt ngang, ta biết chuyện này không nên nói ra, nhưng đại nhân đã hỏi, vẫn nên nói là hơn, nếu không có đại nhân thì mạng này đã không còn rồi, che dấu làm cái gì, nói ra, để sau này đại nhân còn phòng bị, biết đâu gặp phải lúc cần ..

Ngưu lão thái , ngần ngừ một lúc, bị trượng phu trừng mắt, đành thở dài ra ngoài.

Tả Thiếu Dương xua tay đứng dậy:

- Lão bá, nếu chuyện can hệ trọng đại thì không cần nói nữa đâu. Bệnh tình lão bá tốt lên từng ngày, chứng tỏ thuốc đã đúng rồi, tạm thời không cần sửa đơn thuốc, ta đi đây ... Bi Vàng, đi nào.

Bi Vàng đang cần mẫn chuyển đồ, nhìn đống hạt dẻ mà nó rất thích mới tha được một nửa, lại nhìn Tả Thiếu Dương, rốt cuộc chọn Tả Thiếu Dương.

Ngưu bả thức nhổm dậy, đưa tay gọi:

- Đại nhân đợi đã, chuyện này nên nói vẫn hơn, lão hán biết đại nhân một lòng hành y cứu giúp bách tính không thích đua tranh, là quan tốt, nhưng người không có ý hại sói, sói có ý hại người. Người làm quan trong thiên hạ đều trong tay ông ta, đại nhân không biết, chỉ e một ngày gặp chuyện không may.

Tả Thiếu Dương đã đi tới cửa, nghe tới đó hơi giật mình quay lại, hạ giọng xuống:

- Lão bá, chẳng lẽ người nói tới kiểm giáo lại bộ thượng thư Đỗ đại nhân.

- Đại nhân nói đúng rồi, lão hán trước kia chính là người đánh xe cho ông ta, đi theo rất nhiều năm, biết nhiều việc, đáng lẽ không nên biết.

Thế giới này cũng thật quá nhỏ đi, làm sao mà y lại chữa bệnh đúng cho đánh xe của Đỗ Yểm chứ, nếu chỉ là người bệnh bất kỳ thì cũng có thể đi, người y khám chữa bệnh cho không ít, đây lại trúng ngay bệnh nhân quan trọng, chẳng trách người ta nói tới có số mệnh.

Nếu như y chỉ là viên y quan nhỏ, chẳng dính líu gì tới Đỗ Yểm thì đã đành, thứ quan bét dem như y, có muốn gặp vị quyền thần ấy cũng khó, nhưng y từng cứu Đỗ Yểm, chức quan này có thể nói do Đỗ Yểm mà có, thời gian trước nhìn thấy Chân Dao thù hận Đỗ Yểm tận xương, còn Ngũ Thư nói bỏ tiền mua quan chức từ Đỗ Yểm, cho nên y muốn biết, vị quyền thần mình từng cứu mạng, hơn nữa còn rất có thiện cảm ấy là người thế nào?

Tả Thiếu Dương ngồi xuống:

- Lão bá, nếu là chuyện có thể đem tới phiền phức thì không nói tốt hơn.

- Đại nhân yên tâm, lão hán chỉ là người đánh xe thôi, làm sao biết được những chuyện bí mật ghê gớm gì. Đều là chuyện bản thân lão hán, trước tiên nói lần đầu tiên lão hán chết nhé ...

Ngưu bả thức chỉnh lại tư thế, chuẩn bị cho cuộc nói chuyện dài:

- Mùa đông hai năm trước, lão đánh xe đưa Đỗ lão gia tảo triều, trời đổ tuyết mấy ngày, đường kết băng, lão không dám đi nhanh sợ trượt, nhưng Đỗ lão gia hình như có việc gấp muốn lên triều trước người khác, cho nên thúc lão hán đi nhanh. Lão biết nghe theo chứ làm sao được, kết quả khi đi qua chỗ rẽ, đường quá trơn, xe bị lật đổ. Lão ngã xuống đập đầu vào tảng đá bên đường, thế là ngất xỉu.

- Đến khi lão hán tỉnh lại thì nhận ra đang ở trong trạch viện Đỗ gia, hai tay bị trói ở cột chuồng ngựa, máu trên đầu đã đông cứng, hai tên hộ viện dùng nước lạnh hất vào mặt, lão hán bị cái lạnh làm tỉnh lại. Lão không hiểu chuyện gì xảy ra, hoảng hốt hỏi bọn họ, bọn họ không trả lời, một người theo dõi, một người đi bẩm báo. Không lâu sau thân binh đội chính của Đỗ lão gia tới, hắn họ Lãnh, vừa tới không nói gì cả, dùng roi quất lão hán tùi bụi.

Tả Thiếu Dương chỉ gật đầu nghe không nói vào, tới bây giờ còn chưa có thông tin gì để bình luận.

- Lão không biết vì sao Lãnh đội chính đánh mình, nghĩ rằng mình làm lật xe, khiến Đỗ lão gia bị thương, nên chỉ luôn miệng cầu xin, nói không dám nữa.

Tả Thiếu Dương nhíu mày:

- Đó chỉ là một tai nạn thôi mà, lão bá cũng bị thương, sao lại quá đáng như thế?

- Nói thì nói vậy, nhưng lão hán là người đánh xe, xe bị lật là lỗi của lão, không thể tránh được tội. Cho nên lão hán lúc đó không oán trách gì, chỉ cầu xin thôi. Không ngờ bị đánh ngất đi, người ta lại hất nước cho tỉnh, lão hán cầu xin tha mạng. Lãnh đội chính nói một câu, lão hán mới biết mình phạm tử tội rồi.

- Tử tội gì chứ?

- Ài, Lãnh đội chính hỏi, là ai xui khiến lão hán giữa trời băng đất tuyết như thế còn cố ý phóng xe chạy nhanh, làm xe bị đổ, nếu không có hắn thân thủ cao thì Đỗ lão gia thiếu chút nữa ngã mất mạng rồi. Hắn cho rằng lão được người ta sai phái, cho nên cố ý tạo sự cố xe giết người, dùng nghiêm hình tra tấn. Hôm đó lão bị đánh chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần.

Tả Thiếu Dương cố tìm một lời giải thích hợp lý:

- Đỗ đại nhân là trọng thần triều đình, gặp phải chuyện này phải tra cho rõ ràng là đúng, chỉ là tên Lãnh đội chính đó dùng nghiêm hình như vậy, chẳng may oan ức người ta thì sao, chẳng lẽ hắn và lão bá có thù oán gì?

- Không có, lão chỉ biết đánh xe thôi, có làm gì đâu mà ân với oán, bọn chúng biết lão hán không bị ai sai phái cả, làm thế vì muốn dùng lão hán hãm hại người khác.

- Hãm hại ai?

- Sau mấy lần bị tra tấn chết đi sống lại, Đại công tử Đỗ lão gia là Đỗ Dần, là vị phụ trách chiêm sự ti của phủ thái tử, nói nếu chịu thừa nhận chuyện này do Công bộ viên ngoại lang Tiêu Hải Bác sai phái thì sẽ tha mạng cho.

Ngưu bả thức hơi dừng lại, nói nhiều như thế, ông ta cũng hơi mệt:

- Lão có biết Tiêu đại nhân là ai đâu, cũng chẳng biết viên ngoại lang là chức gì, biết chuyện này mình mà nhận thì chỉ có chết, hơn nữa lại còn làm liên lụy vị đại nhân kia, cho nên thà chết không nhận.

Tả Thiếu Dương lòng trầm xuống:

- Thế làm sao lão bá còn sống?

- Đó là lần chết thứ hai, trong cái rủi có cái may, bọn chúng hành hạ lão ba ngày ba đêm, lão mấy lần không chịu nổi, chỉ muốn cắn lưỡi tự sát, thế rồi về sau, lão đột nhiên trúng phong, không chỉ chân tay không động đậy được, mồm cũng méo đi, còn hôn mê bất tỉnh. Đỗ gia mời Chân đại phu tới khám bệnh, ông ấy nói lão hán đúng là trúng phong rồi, muốn chữa khỏi phải cần nhân sâm, thế là Đỗ gia mới không thèm quản nữa, gọi người nhà tới nhận lão về, trong họa có phúc, nhờ trúng phong nên lão hán mới thoát chết.

Ngưu bả thức nở nụ cười gượng gạo:

- May mắn ông trời có mắt, để lão hán gặp được đại nhân. Ài, đại nhân là người tốt, cho nên lão hán mới nói chuyện này, đại nhân tránh xa Đỗ lão gia ra, ông ta không phải người tốt, nếu chẳng may đắc tội với ông ta, hậu quả không dám tưởng tượng.

- Ta biết rồi, cám ơn lão bá nhắc nhở, lão bá nghỉ ngơi đi, ta cũng phải đi làm đây.

Tuyết có vẻ lớn hơn một chút rồi, dù không muốn Tả Thiếu Dương vẫn phải mang cái ô của Bạch Chỉ Hàn chuẩn bị cho lên, để thật thấp, không muốn ai nhìn thấy mặt mình, đi chầm chậm trong gió tuyết.

Trong đầu vẫn lẩn quẩn lời Ngưu bả thức kể, lúc đầu cứu Đỗ Yểm, chỉ thấy ông ta bệnh tật còn bị hãm hại thì thấy thương thôi, nhưng thời gian qua, gần như nghe người khác nói tới ông ta đều nói xấu, còn cho rằng do đặc thù nghề nghiệp đắc tội với người ta nên thế, nhưng chuyện Ngưu bả thức thì làm y nguội lạnh, vì đạt mục đích không từ thủ đoạn. Loại người này dù một lòng một dạ đi theo, trung thành như chó, cũng có khi bị đem ra lợi dụng.

Cũng may, quan chức mình nhỏ, còn là y quan, chẳng liên quan gì tới nhà họ, Đỗ gia cũng đã cho người nói rồi, sau này sĩ đồ của mình ra sao không hỏi tới.

Còn Chân thị huynh đệ, vì sao họ phải mạo hiểm ám sát Đỗ Yểm, liệu có nguyên nhân khác ngoài đấu đá chính trị không?

HẾT!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.