Sáng sớm không có người bệnh, Tả Thiếu Dương ngồi sau quầy thuốc, nằm gục xuống bàn, lòng đầy tâm sự, Tiểu Muội gả cho một nhà xứng đáng đã đành, nhưng lại gả cho lão béo khốn kiếp đó, Tả Thiếu Dương như có ngọn lửa âm ỉ trong ngực, không bùng lên thoát ra được, lại không chịu tắt, vô cùng khó chịu.
Một ngày trôi đi lúc nào không hay, không phải thời gian trôi qua nhanh, mà dài như cả thế kỷ, song tới khi trời nhá nhem tối, chiêng cầm canh đã gõ thì Tả Thiếu Dương mới sực nhận ra một ngày sắp hết mất rồi, ngày hôm đó trôi qua thế nào, làm gì, y chẳng còn nhớ nữa.
Tả Thiếu Dương ăn vội vã cho xong bữa, lấy cớ đau bụng đi vệ sinh, ra ngõ sau tới chùa Thanh Phong.
Cái chùa này hương hỏa rất kém, họa hoằn lắm mới thấy có người tới dâng hương, trong chùa trừ mấy lão hòa thượng không thèm để ý tới sự đời thì không ai cả, cho nên ban ngày cũng rất thanh tĩnh, huống hồ là lúc tối lửa tắt đèn này.
Tả Thiếu Dương vào ngôi chùa, nếu không phải có tiếng tụng kinh đều đều thì y còn tưởng đây là cái chùa hoang, cỏ rác khắp nơi, cây cối hình thù kỳ dị, không khí rờn rợn bao phủ nơi này, y rùng mình một cái mà cam đoan không phải do lạnh. Đi một vòng không thấy Tang Tiểu Muội đâu cả, ngồi xuống tảng đá dưới gốc cây đợi, tiếng tụng kinh trong chùa đều đặn truyền ra, làm y càng thêm phiền muộn bực bội.
Đợi khá lâu mà vẫn không thấy Tang Tiểu Muội tới, Tả Thiếu Dương thấp tha thấp thỏm đứng ngồi không yên, ra cửa nhìn mấy lần, rốt cuộc thấy bóng người đội nón che tuyết thật thấp che đi nửa cái mặt bước vào, y vội bước nhanh tới, nhưng mau chóng nhận ra đó không phải là Tang Tiểu Muội, người này đầy đặn hơn cũng thấp hơn, gọi khẽ:
– Cầm tẩu.
Đúng là Hoàng Cầm, nàng không nói gì, đi ra sau chùa, chọn chỗ kín đáo vừa tiện quan sát xung quanh lại không ai nhìn thấy, bảo Tả Thiếu Dương ngồi xuống.
– Sao lại là tẩu? Không phải là Tiểu Muội à? … À, phải, nàng bị nhốt trong phòng không ra được.
Cây cối mùa này lá rụng cả rồi, che chắn không được nhiều, tuy hai người ngồi rất gần nhau, thậm chí Tả Thiếu Dương ngửi thấy mùi hương trên người Hoàng Cầm, tới mức y có thể nói chính xác đó là mùi phấn trộn với mùi lá trà hạ và khói bếp, song vẫn phải hạ giọng xuống thật thấp, nếu là Tiểu Muội còn đỡ, Hoàng Cầm là phụ nhân xuất giá, hai người gặp nhau lén lút như thế này, chẳng may bị người khác thấy thì hậu quả khôn lường, nhưng lo lắng đó không là gì so với nỗi lo về tình hình của Tiểu Muội.
– A, cậu biết rồi sao?
Hoàng Cầm cũng không thoải mái lắm, ngoài trượng phu ra nàng chưa bao giờ tiếp xúc với một nam nhân nào khác ở khoảng cách gần thế này, tim đập rộn lên, cố giữ giọng bình thường tránh Tả Thiếu Dương nghe ra:
– Nghe lão tiểu tử Chu chưởng quầy đó đắc ý khoe khoang, nói ba ngày sau đón Tiểu Muội về, đúng thế không?
Tả Thiếu Dương nghiến răng, Chu chưởng quầy cố ý chọc giận y, làm sao y không nghe ra, giờ cũng lờ mờ vì sao lão béo đó chướng mắt mình:
– Đúng, cậu biết rồi, ta đỡ tốn nước bọt, đó là thương nghị giữa Chu chưởng quầy với công công bà bà ta …
Hoàng Cầm kể chuyện phu thê Tang gia cần tiền đem cho vay ra với Tả Thiếu Dương:
– … Họ định ba ngày nữa đưa tới Chu gia, Tiểu Muội nói, nếu cưỡng ép, muội ấy sẽ tự sát, nhưng công công bà bà vẫn mặc. Nên Tiểu Muội bảo ta tìm cậu, nhờ một chuyện.
Tả Thiếu Dương không cần hỏi chuyện gì đã gật đầu ngay:
– Tẩu tử cứ nói.
Thái độ này của y khiến Hoàng Cầm hài lòng:
– Không khó, cậu cho nó ít thuốc là được.
– Hả?
Tả Thiếu Dương đứng bật dậy, Hoảng Cầm phát hoảng, kéo ngay y ngồi xuống, nàng kéo hơi mạnh, thân thể chạm vào sát vào nhau, có điều cả hai người đã cứng người lại vì sợ giọng nói quá lớn vừa xong bị phát hiện, bốn lỗ tai đều không tự chủ được dựng thẳng lên, nín thở chờ một lúc không thấy có động tĩnh gì, Tả Thiếu Dương mới nói tiếp.
– Chuyện này ta dứt khoát không đồng ý.
Hoàng Cầm sầm mặt:
– Tiểu Muội một lòng một dạ vì cậu, cả của hồi môn cũng đem cầm đồ giúp cậu trả nợ, nhờ cậu một việc cậu không muốn giúp là sao?
– Cầm tẩu, nhưng … Nhưng ta sao có thể giúp nàng tự tử, ta không thể làm thế, phải có cách khác.
– Ai tự tử, loạn óc rồi à?
Hoàng Cầm hiểu ra, thoáng đỏ mặt, ghé vào tai y thì thầm mấy câu:
Tả Thiếu Dương choàng tỉnh, gật gù:
– Biện pháp này tốt.
– Cậu có loại thuốc đó không?
– Có, ta lập tức về nhà bào chế ngay.
Tả Thiếu Dương vội vàng về tới hiệu thuốc, chỉ nói Chúc Dược Quỹ cần một loại thuốc phải bào chế ngay, Tả Quý cũng không hỏi nhiều.
Có điều về nhà Tả Thiếu Dương bào chế thuốc nhưng lòng như có gai đâm, không phải vì Tiểu Muội sắp gả đi, mà trong chuyện này có cái gì đó không đúng, bực cái là không rõ nó ở đâu.
Gặp chuyện phiền não có người thì uống rượu, ngâm thơ làm phú, hay đánh đàn, còn Tả Thiếu Dương y thì bào chế thuốc, làm xong thuốc cho Tang Tiểu Muội rồi, y lại bào chế mấy thứ thuốc nữa, dần dần tĩnh tâm lại rốt cuộc nhớ ra chuyện gì.
Khúc chưởng quầy, thì ra là ông ta, chẳng trách tại sao nghe cái tên này có vấn đề.
Làm sao bây giờ? Chuyện này mình nói ra chỉ e là không ai tin hết, sau này dù chứng minh được đúng thì cũng là sự đã rồi, làm sao để tận dụng nó !?? Thực sự không muốn chút nào, nhưng hết cách rồi, Tả Thiếu Dương cắn răng quyết định, giờ đã quá canh hai, bắt đầu giới nghiêm, lén lút ra ngõ sau này, ngó trái ngó phải không thấy ai, chạy ù tới Thanh Phong tự, khuya thế rồi vẫn nghe thấy tiếng tụng kinh, đúng là rảnh rỗi quá mà.
Trước chùa chỉ có cây cối cỏ dại, với đá lởm chởm, còn cả rác nữa, có thể thấy mấy lão hòa thượng đúng là lười. Tả Thiếu Dương nhìn trái phải, thấy có sẵn một cành cay ba chạc rồi, liền cắm nó vào mé trái chùa theo chỗ chỉ định.
Đây là dấu hiệu ước hẹn gặp mặt với Phi Thử.
Không ngờ có ngày mình phải nhờ tới thế lực xã hội đen, mong là chuyện trót lọt không ai biết, lão già kia có cơ hội giúp mình, như vậy hai bên hòa nhau, không còn dính dáng gì nữa, từ nay đường ai nấy đi, vạn sự đại cát, Tả Thiếu Dương an ủi mình như thế.
Sáng hôm sau Tả Thiếu Dương đi lấy nước theo thời gian trước kia, ôm hi vọng nhỏ nhoi có thể gặp được Tiểu Muội.
Tới giếng bên sông, không thấy Tiểu Muội, ngay cả Hoàng Cầm cũng chẳng thấy đâu, cố ý lề mề ở đó vẫn không gặp được, khi thấy Tang Oa Tử đi lấy nước thì biết không thể gặp được các nàng rồi.
Buổi sáng Chúc Dược Quỹ phái một hỏa kế tới gọi y, nói kho thuốc đã sửa xong, bảo y tới nghiệm thu giúp.
Bây giờ cứ có việc là Tả Thiếu Dương làm, ngồi không chỉ nghĩ ngợi linh tinh, huống hồ còn hứa với người ta rồi, y báo với cha một tiếng tới Hằng Xương dược hành, hiệu thuốc vẫn không có người tới. Nhà kho mới chỉ xây một cái để kiểm nghiệm lý luận lưu giữ thuốc của Tả Thiếu Dương có khả thi không rồi mới mở rộng, địa điểm và thiết kế kho đều do Tả Thiếu Dương quyết định. Thời gian trước Tả Thiếu Dương cũng thường xuyên qua xem xét, cho nên tất nhiên không thành vấn đề.
Tả Thiếu Dương chỉ đạo bọn họ phân loại và sắp xếp dược liệu thứ tự trên dưới thế nào, dược liệu nào cần để thưa, cái nào cần để kín, bận rộn tới tận chiều mới xong. Chúc chưởng quầy khéo léo nhét vào tay y hai mươi đồng, gọi là phí vất vả.
Thật là may, lần trước có bao nhiêu tiền đưa hết trả nợ rồi, không còn tiền mua giấy vệ sinh nữa, cuốn sách của cha không thể xé thêm được, nếu không ngày nào đó bị cha y phát hiện ra sé xách chùi đít thì chắc y bị gạch tên khỏi gia phả, vội vàng ra ngõa thị mua ít giấy, là loại tương đối tốt, tốn mất 10 đồng, chủ quán còn nghĩ y mua giấy về vẽ tranh luyện chữ gì đó, ra sức giới thiệu nguồn gốc xuất sứ lâu đời của nó, ai ngờ nó phục vụ trong nhà xí. Xét riêng mặt này có lẽ Tả Thiếu Dương y sống xa xỉ nhất cái Hợp Châu luôn chứ chả đùa.