Đêm hôm qua Tả Thiếu Dương gặp ác mộng, y mơ thấy một ông già râu dê, nhìn y đầy thâm tình, nói “ta yêu ngươi”, rồi bộ mặt nhăn nheo như quả táo tàu áp tới, Tả Thiếu Dương chống đỡ trong tuyệt vọng, tay chân không phải của y nữa, không sao điều động được, trơ mắt nhìn gương mặt đó tới gần …. Y không muốn nhớ tiếp, chỉ biết lúc thức dậy thì người đẫm mồ hôi, nôn thốc nôn tháo một hồi, đá cửa phòng chạy đi tìm Bạch Chỉ Hàn.
Vì mai Tả Thiếu Dương thành thân, cho nên không được ở chung phòng nữa, đập cửa một hồi Bạch Chỉ Hàn mới miễn cưỡng ra mở cửa, vừa thấy nàng, Tả Thiếu Dương ôm chầm vào lòng, hôn như mưa gió phải dùng hương thơm trên người nàng, cơ thể mềm mại của nàng để xua tan ác mộng kia.
Thế rồi Bạch Chỉ Hàn khóc, đây là lần thứ hai nàng khóc, khóc còn nhiều hơn cả lần trước, Tả Thiếu Dương ôm nàng vào lòng vỗ về, tới khi trời gần sáng.
Cơn ác mộng của y lại tiếp diễn.
Trời tờ mờ sáng thì bà mai tới, còn dẫn theo một đám phụ nhân luống tuổi, kéo y dậy, sau đó chả nói gì, lột quần áo của y ra, chỉ còn mỗi cái quần cộc, bà mai cười tủm tỉm nói là làm phép trừ tà khỉ gì đó.
Chỉ biết một đám phụ nhân tay cầm cành cây nhỏ, chấm nước, sau đó quất lên người y, không đau lắm, nhưng mà rát, kinh khủng nhất là mông thi thoảng lại bị sờ một cái, chắc chắn không phải vô tình, có người còn bóp nữa, tiểu huynh đệ cũng bị hỏi thăm một lần, đưa mắt cầu cứu Bi Vàng, con sóc dại gái đó không chịu ra tay.
Nếu có tên cầm camera quay phim lúc này, thì chắc chắn nó là phim XXX, hơn nữa chỉ loại cực kỳ biến thái mới xem.
Làm phép trừ tà xong thì tới mặc quần áo, nói tự mặc được, nhưng không ai cho, khỏi nói bị phi lễ lần nữa, mặc áo trong xong, Bạch Chỉ Hàn ôm quan phục đi vào, đúng đấy, không phải áo tân lang đỏ chót đâu, mà là mặc quan phục, nếu y chưa đỗ đạt làm quan thì sẽ mặc áo trạng nguyên lang đỏ chót, nhưng y là quan rồi, sẽ mặc bộ long trọng nhất, chính là quan phục.
Bộ y phục này mặc lần đầu, may chả ra cái mẹ gì cả, rộng thùng thình, y vốn hơi gầy, mặc vào như khỉ mặc áo người, thế mà xung quanh cứ khen lấy khen để, nhất là Bạch Chỉ Hàn càng nhìn ngây ngất.
Chắc thấy y chưa đủ ngu, nên bọn họ cài cho bông hoa lụa to tướng lên đầu, cái này nhịn, nhưng muốn đánh phấn bôi soi thì Tả Thiếu Dương tuyên bố, nếu bôi những thứ kinh tởm đó lên, y nhất quyết không bước chân ra khỏi phòng, đám phụ nhân mới tiếc nuối bỏ qua.
Một đám trẻ con ùa vào phòng, chưa hiểu việc gì thì bọn chúng nhảy lên giường, lăn lộn, bà mai nói làm thế lấy may, sau này con cháu đuề huề, ừ thì cho là thế đi, bảo bọn chúng cởi giày ra chứ, đêm nay lão tử ngủ trên đó, vậy mà còn phát cho chúng nó mấy phong bao đỏ, Tả Thiếu Dương chỉ muốn cho mỗi đứa một cái đá đít.
Không cho ăn sáng, thế là cái lý gì, phạm nhân trước khi ra pháp trường còn được một bữa cơ mà? Chất vấn thì nói tục lệ như vậy? Tục lệ cái b … thiếu chút nữa thì chửi bậy ra tiếng rồi.
Ôm cái bụng rỗng, bị cha đuổi ra ngoài cửa đi đón dâu, nhìn thấy Ngũ Thư cưỡi trên lưng ngựa, bôi son trát phấn nhìn như ma quỷ, vậy mà hắn nghênh nghênh đắc ý, hắn thích cảm giác được người ta chú ý mà, nhất là Tả Thiếu Dương không chịu đánh phấn, hắn càng nổi bật, hôm nay hắn làm phù rể.
Tùng tùng cheng cheng cả đoàn rước dâu dài kéo nhau đi, Tả Thiếu Dương cưỡi ngựa không tốt, dù con ngựa đi rất chậm cho bằng với người đi bộ, y vẫn sợ ngã, nếu thế thì nhục mặt, đi rước dâu thì tất nhiên không thể có người dắt ngựa cho.
- Kiệu hoa tới rồi.
Một đám trẻ con hò reo ngay từ đầu phố, trước cổng Kiều gia mấy bánh pháo nổ đì đùng, Tả Thiếu Dương sợ toát mồ hôi, chẳng may con ngựa sợ tiếng pháo lồng lên thì tai họa, may con ngựa khá rất ngoan, đứng im.
Pháo nổ xong thì cửa khép lại, khép hờ thôi, có vài đôi mắt rõ ràng nhìn sau khe cửa, Ngũ Thư nhảy xuống ngựa, đã nghe kể rồi, tiếp theo phải đọc thơ, bài thơ này phù rể đọc, Ngũ Thư đọc ba lần không ăn thua, hắn mất kiên nhẫn liền rút một xấp phong bao đỏ ra, lấy tiền mở đường là sở trường của hắn. Cái nào nhét qua khe cửa là biến mất hút cái đó nhanh như chớp, Ngũ Thư tiêu tiền chưa bao giờ tiếc mà lần này cũng toát mồ hôi hột, may mà cửa mở ra trước khi hắn hết tiền, Tả Thiếu Dương đã tính đạp cửa xông vào, liều mình như chẳng có rồi, tâm trạng y hôm nay rất không tốt.
Hôn lễ gì mà vô nhân tính như thế chứ?
Nóng lòng xuống ngựa đi vào, vừa qua cổng thấy không lành, hai bên có một đám nữa nhân cầm gậy, Tả Thiếu Dương không suy nghĩ gì hết, xoay người đẩy ngay Ngũ Thư lên thế mạng, nhảy ra ngoài nghe thấy tiếng gậy vang lên bôm bốp, tuy có bọc vải, nhưng trúng người chắc chắn không dễ chịu gì, cứ nghe Ngũ Thư la hét là biết rồi.
Tóm cổ bà mai hỏi thế này là sao, bà mai nói đây là phong tục vùng Quan Trung, người dân ở đây chuộng võ, nhà nam phải qua ải này chứng tỏ mình văn võ song toàn, cửa đầu là cửa văn, tất nhiên phong tục là thế, nhưng chỉ nhắm vào phù rể thôi, tân lang còn đón dâu nên sẽ không đánh.
Tả Thiếu Dương đếch tin, lúc nãy mà y không nhanh chân thì bị đánh vêu mõm rồi.
Bà mai khéo léo dẫn Tả Thiếu Dương đi qua chỗ Ngũ Thư bị đám phụ nhân đuổi như vịt, Long Châu gần Hợp Châu, thế nên cũng không có cái phong tục đáng sợ này, Ngũ Thư chẳng biết mà đề phòng.
Lúc này trong khuê phòng tân nương, Kiều Xảo Nhi khóc như mưa, nàng khóc thật, tới nước gừng già chuẩn bị sẵn cũng không cần dùng tới.
- Nam nhân bọn ta ghét nhất người khác tự ý định đoạt hộ mình, kể từ hôm nay trở đi, muội không còn là cô nhóc được cha mẹ cưng chiều nữa, mà chính thê của Tả gia, muội đã là người của Tả gia, là thê tử của Tả công tử rồi, Tả công tử là ông trời của muội, muội không được phép tùy ý tự tiện quyết định giống như hôm qua nữa, rõ chưa?
Kiều Quan lên mặt huynh trưởng giáo huấn:
Kiều Xảo Nhi vừa khóc vừa gật đầu.
- Nếu sau này Tả công tử làm chuyện ngốc nghếch thì muội cũng phải ngốc nghếch theo, không cần muội chỉ bảo cho y biết cái gì đúng cái gì sai, chỉ cần biết một lòng ủng hộ y là được, cho dù y … phạm pháp thì muội cũng phải ủng hộ.
Kiều Quan định nói là giết người cơ, nhưng mà hôm nay là ngày vui, không thể nói từ đó.
Cái này thì Kiều Xảo Nhi không phục, nàng muốn được như Bạch tỷ tỷ cơ, đừng nói Tả đại ca, ngay Tả bá phụ cũng rất tôn trọng ý kiến của tỷ ấy, đó là thần tượng của nàng, nhưng nàng không cãi ca ca, nhào vào lòng hắn khốc nấc lên, Kiều Quan thở dài không nói nữa, nha đầu này rồi tới lúc sẽ hiểu.
Tả Thiếu Dương thì đang bị nhà gái làm khó, tỏ ý không muốn gả khuê nữ đi, Tả Thiếu Dương phải mời rượu nhạc phụ và người thân bên nhà gái, nói vài câu đại khái sẽ chăm sóc yêu thương thê tử.
- Tân nương tử tới.
Tả Thiếu Dương liền đi ra đợi trước cửa, Kiều Quan cõng muội muội ra tới tận xe kiệu do ngựa kéo, vỗ vai Tả Thiếu Dương, mặt lạnh như tiền:
- Đối xử với nó cho thật tốt.
Chiêng trống lại kêu vang đưa tân nương theo đường cũ quay về, xe dừng ở cửa, Tả Thiếu Dương đón Kiều Xảo Nhi xuống đi tới trước chính đường, nơi này chuẩn bị một bồn lửa lớn, một chậu nước bưởi, hai phù dâu dẫn Kiều Xảo Nhi chùm chăn kín mít đi qua bồn lửa, người phụ trách làm thê hô:
- Đại cát đại lợi, hồng hồng hỏa hỏa.
Tới trước chậu nước bưởi, bà mai cầm cành cây chấm nước, đưa cho Tả Thiếu Dương vẩy lên người Kiều Xảo Nhi lấy phúc.
Tả Thiếu Dương dẫn Kiều Xảo Nhi, được hai phù dâu đỡ lên bậc, vào chính đường, phù rể thì bị phế rồi, ném hết tiền trong người vẫn bị oán phụ nhà gái cho một trận, không biết phong tục này có phải để nữ nhân có một ngày được xả hận bao nhiêu bất công mình kìm nén không?
Trong đại sảnh, Tả Quý ngồi ngay ngắn, vuốt râu cười như phật di lặc, khóe mắt có chút ánh nước, nhi tử hôn sự đã thành, bỏ được một phen tâm sự, chỉ còn đợi năm sau bế tôn tử, dù hôn lễ hơi gấp gáp, nhưng quan trọng đón được nhi tức phụ về rồi, không bị ai phá cả.
Người chủ trì hôn lễ hô:
- Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê đối bái, đưa vào động phòng!
Hôn lễ này hình như cũng gấp, không phải hô một cái rồi lạy một phát sao, thế nào liền tù tì vậy, dù sao thì nghi lễ cũng xong, cha cười híp mắt tặng phong bao, hỉ nương cắt tóc hai người tết thành hình đồng tâm rất khéo, sau đó cho vào túi giao cho tân nương, đây là phu thê kết tóc, tiếp đó chỉ còn đưa vào động phòng ...