Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 327: Chương 327: Không cuộc vui nào không tàn.




Tả gia bây giờ đã có tới 170 mẫu ruộng, ngoại trừ ruộng trừ nợ của quan binh là ruộng tốt, kênh mương vẫn được sử dụng cho tới tận vụ trước, thì số còn lại là ruộng hoang hoặc là bán hoang, cần nhiều công sức cải tạo chăm bón, chưa kể Tả Thiếu Dương có được từ nhiều nguồn, cho nên số ruộng này cũng nằm rải rác bốn xung quanh thành, nên ưu tiên hàng đầu là tập trung vào 50 mẫu ruộng nằm liền kề nhau.

Hôm nay ngoài thành vô cùng náo nhiệt, khắp nơi là người của nha môn và binh sĩ, đang phối hợp với nhau làm đất, thu hút sự chú ý nhất của Tả Thiếu Dương nhất là mấy binh sĩ mình trần đang gò lưng đạp nước.

Xe đạp nước dùng sức người đạp bàn đạp dẫn nước lên, cường độ lao động cao, lại chẳng được bao nhiêu nước, nhưng Hợp Châu là vùng núi, nhiều ruộng theo kiểu ruộng bậc thang, kênh đào không thể đưa nước lên, cả xe đạp nước cũng không được.

Tả Thiếu Dương trước kia không quan tâm tới vấn đề này, giờ trong tay bao nhiêu ruộng đất như vậy, không biết không được rồi, nhìn quanh không thấy có công cụ nào khác cái xe đạp nước hại sức kia, hỏi:

- Tỷ phu, vậy ruộng ở trên núi thế kia thì phải làm thế nào?

- Còn làm sao, đó là ruộng vọng thiên, phải xem ông trời thôi, có mưa thì trồng gạo, năm ít mưa thì trồng thứ chịu hạn tốt, nếu đã trồng gạo rồi mà gặp hạn thì xách nước lên tưới.

- Xách nước lên tận ruộng tưới?

Hầu Phổ gật đầu, nói như đó là chuyện hết sức bình thường:

- Tất nhiên rồi, nếu không thì để hoang à?

Dù có khỏe như Miêu Bội Lan chăng nữa cũng tưới được bao nhiêu ruộng, chẳng trách cái Hợp Châu này lại nghèo,

Tả Thiếu Dương đứng bên bờ ruộng hỏi Miêu Bội Lan:

- Trước kia muội từng nói một mình có thể trồng cấy mười mẫu ruộng, đó là vì làm đất không đủ sức, không thể kịp vụ, bây giờ có binh sĩ giúp làm đất rồi, muội thấy trồng được bao nhiêu?

Miêu Bội Lan ngồi xuống nắm đất bóp thử, thả ra:

- Nếu như dùng xe đạp nước để tưới tiêu thì một mình muội có thể quản lý được ba mươi mẫu ruộng.

- Nếu như, ta nói nếu như mưa thuận gió hòa, nước đầy đủ, không cần lo lắng thì sao?

Tả Thiếu Dương hiển nhiên nghĩ tới cối xay nước, y từng đi tình nguyện tới vùng núi nghèo, rất lạc hậu, ngay cả điện chiếu sáng cũng chỉ một ngày làm được ba tiếng, đèn thì như đom đóm vậy, mờ tịt, máy móc nông cụ hoàn toàn không có, cầy cấy canh tác không khác gì hàng nghìn năm trước.

Ở nơi như thế khỏi nói tới máy bơm, vậy ruộng đồng trên cao phải làm sao? Cư dân đương địa có thứ công cụ tưới tiêu rất hay, về cơ bản nó giống như cái guồng nước, lắp từ thấp lên cao, nhưng ở bánh xe nước là từng cái thùng gỗ, vận dụng đặc điểm nước chảy siết ở vùng núi, thúc đẩy bánh xe, đưa từng thùng nước lên cao, sau đó dùng ống trúc dẫn vào ruộng.

Thời trung học Tả Thiếu Dương đã biết làm guồng nước nhỏ rồi, nhưng chỉ làm cái nhỏ xíu trong chậu để nghịch thôi, muốn làm guồng nước lớn, lại đem cả nước lên cao nữa thì cả vấn đề, ví như chịu lực ... Hoặc cái gì đó đại khái thế, hồi xưa y vốn đốt vật lý, bởi thế không chắc có làm được không, lát nữa tính về cùng với Lý Đại Tráng làm thử đã, nên không nói ra.

- Dù mưa thuận gió hòa tới mấy cũng không thể không quan tâm tới tưới tiêu được.

Miêu Bội Lan lắc đầu:

- Muội cứ tính thử xem.

- Vậy thì chừng năm mươi mẫu.

Tả Thiếu Dương gật đầu, quá tốt, vừa vặn chỗ ruộng này.

Trên đường đi thấy rất nhiều binh sĩ đang ở trong ruộng bắt đầu làm đất.

Hồi đó quân nhân chuyên nghiệp rất ít, đa phần là nông dân, tới khi đánh trận mới huy động, tất nhiên hiểu việc đồng áng, có điều bọn họ không có nông cụ, thế là đủ thứ đao kiếm chùy thương, cái gì vừa tay dùng cái đó, đao kiếm thì dùng xới đất, chùy thương thì đi vỡ đất.

Có điều năm nay mưa sung túc, không ít ruộng sâm sấp nước, làm hai việc này không tiện, công cụ lại không thích hợp, hiệu quả không cao.

Hôm nay chỉ đi xem ruộng thế thôi, đã có quan binh giúp sức, vậy là yên tâm rồi, mọi người về nhà thì giữa đường gặp Dư chưởng quầy tập tễnh chống gậy đi tới, từ xa đã nói lớn:

- Tin mừng, nha môn đã rỡ bỏ lệnh giới hạn sở sở hữu lương thực, đồng thời bắt đầu bán lương rồi.

- Bán lương?

Tả Thiếu Dương nhíu mày, lương thực ở đâu ra mà bán, bây giờ toàn bộ lương trong thành của quan quân, không phải chẩn tế nạn dân sao:

- Lão bá nghe ai nói thế?

Dư chưởng quầy hồ hởi nói:

- Cáo thị dán ở nha môn, sáng mai sẽ bán, có điều giới hạn mỗi người chỉ được mua một đấu, mỗi đấu là bốn quan.

Bốn quan một đấu, rẻ hơn nhiều lúc bị vây thành, song đắt hơn bình thường tới chục lần, hiển nhiên chỉ giành cho người có tiền, giá cao thế này cũng chẳng lo có người mua tích trữ bán kiếm lời.

Sau khi biết được nha môn bán lương thực, Dư chưởng quầy cảm tạ Tả gia, dẫn thê nhi trở về nhà, mặc dù lương thực rất đắt, song với một phú hào bỏ tận 2000 quan chỉ để mua một khúc gỗ thì giá này không thành vấn đề.

Nhà Hầu Phổ cũng chuyển về, nha môn đã nhận lại quyền lực điều hành địa phương, cũng tiếp nhận luôn kho lương, việc đầu tiên Tiền huyện lệnh làm là phát tiền công gạo lộc cho người nha môn ba tháng nợ trước đó, thậm chí còn được thêm một ít, riêng khoản quan tâm chiếu cố tới cấp dưới, xưa nay Tiền huyện lệnh luôn hào phóng, rất được lòng người. Vốn gạo lộc của Hầu Phổ đủ nuôi cả nhà, giờ có thêm ba tháng lương, tất nhiên không lo gì nữa, cáo biệt nhà nhạc trượng xong, cả nhà hớn hở kéo nhau về.

Trương thẩm vốn muốn dẫn đứa cháu duy nhất còn lại đi chạy nạn, giờ thành thí cháo, ngày hai bữa miễn cưỡng duy trì mạng sống rồi, nên không đi vội muốn ở lại quan sát tình hình.

Triệu Tam Nương vốn không muốn làm phiền Giả gia nữa, nhưng bây giờ lương thực bán với giá quá cao, mà thời đói kém, nàng tiêu hết tiền tích trữ rồi, tuy còn mấy cửa hiệu đấy, song hiện giờ chưa thể buôn bán trở lại, không có thú nhập, ở tạm Cù gia giúp trông coi đám gia súc gia cầm ở hậu hoa viên, bây giờ Tả gia không thiếu tiền lương nữa, chỉ thiếu nhân lực.

Tang gia thì bán quán trà cho Tả Thiếu Dương rồi, sức khỏe Tiểu Muội chưa khôi phục, Tang mẫu dù trước kia lén bán ba đấu lương cho Chu chưởng quầy có chút tiền đủ mua lương, nhưng ở Tả gia được ăn miễn phí, cơm gạo trắng hẳn hoi, nên đời nào bà ta chịu đi, không đề cập gì tới chuyện chuyển về.

Nghê đại phu tìm Tả Quý, lại thêm mấy ngày được ăn uống đầy đủ, có rau có thịt, bệnh phù đã giảm gần hết, phần nào thấy được phong thái ngày nào, hoạt động thường ngày không có gì đáng ngại:

- Đa tạ Tả huynh cứu mạng nhà ta, bây giờ nha môn đã bán lương thực, trong nhà cũng còn chút tích góp, miễn cưỡng mua được để duy trì cuộc sống rồi, cho nên lão hủ tới từ biệt, chuẩn bị chuyển về nhà.

Tả Quý chắp tay nói:

- Chiến loạn đã dẹp, xem tình thế thiên hạ thế này thời gian tới không lo lắng chuyện tương tự nữa, cuộc sống sẽ khôi phục bình thường, với y thuật Nghê huynh, Huệ Dân Đường sẽ sớm ngày khôi phục huy hoàng ngày nào.

- Đa tạ lời tốt lành của Tả huynh.

Hai tháng qua hai nhà xem như đồng cam cộng khổ, quan hệ vô cùng thân thiết rồi, Nghê đại phu cũng thay đổi cách xưng hô:

- Có điều ta có một suy nghĩ, mong Tả huynh thành toàn cho.

- Nghê huynh có chuyện gì cứ nói, với quan hệ hai ta còn gì phải ngại sao?

- Tả huynh nói phải.

Nghê đại phu chỉnh trang lại áo sống, nghiêm túc nói:

- Ta và gia mẫu bàn bạc, muốn ở lại Quý Chi Đường làm tọa đường đại phu nửa năm để chúng ta giao lưu học hỏi y thuật, mong Tả huynh chấp thuận.

Nghê đại phu là danh y số một Hợp Châu, cho dù thời gian qua Tả Thiếu Dương danh tiếng đỉnh thịnh, nhưng ở nhiều mặt khác tổng hợp lại, nếu chỉ nói riêng mặt y thuật, tuyệt đại đa số vẫn tin tưởng Nghê đại phu hơn, danh tiếng tích lũy lâu năm không phải đùa, y thuật càng khỏi phải nói, bảo là ở lại giao lưu học hỏi chỉ là nói khéo, thực tế là muốn báo đáp ân tình của Tả gia.

Người bệnh thực tế, mà trung y là môn y học kinh nghiệm, nên nếu bị bệnh người ta tám chín phần mười vẫn tìm Nghê đại phu uy tín lâu năm, chứ không nhờ vào tiểu lang trung trẻ.

Nếu có Nghê đại phu khám bệnh chắc chắn cực độ đề cao danh tiếng của Quý Chi Đường, song đối xử với quân tử khác với tiểu nhân, Tả Quý không nhận ân tình này như nhận ruộng đất Kiều gia, vuốt râu trầm ngâm:

- Đa ta tạ Nghê huynh, có điều Huệ Dân Đường liên tục gặp chuyện chẳng lành, lần trước vì kiện cáo mà nguyên khí tổn thương, ngay trạch viện không còn, lần này qua tai hoang, mọi người trong nhà đều suy yếu, cần Nghê huynh chăm sóc, sao ta nhẫn tâm phiền huynh tới bỉ đường tọa chẩn được, chuyện gấp bây giờ nên cố gắng nhanh chóng đưa mọi thứ bình thường lại thì hơn.

- Đa tạ Tả huynh, có điều trong nhà ta tự có an bài ..

- Không không, chuyện này ta đã quyết, bất kể thế nào cũng không tiếp nhận.

Nghê đại phu nói vài lần nữa cũng không thuyết phục được Tả Quý, đành chắp tay tạ ơn, dẫn người nhà về Huệ Dân đường.

Nghê đại phu trở về, Huệ Dân đường mở cửa khôi phục hoạt động, tin tức này lập tức như mọc cánh bay khắp Hợp Châu, Tả Thiếu Dương đi đường nghe mọi người bàn tán với nhau cũng phải cảm khái mình còn lâu mới so được..

Người bệnh vượt qua được tai kiếp này cũng lục tục tới tìm Nghê đại phu xem bệnh, chẳng mấy chốc lại có tiền thuê hỏa kế, mua nha hoàn, mời lại nhưng thợ bào chế thuốc, chỉ là những đại phu tọa đường khác thì chưa khôi phục được nguyên khí, cho nên thời gian dài Nghê đại phu không thể tới Quý Chi Đường khám chữa bệnh.

Nhưng đó là chuyện về sau.

HẾT!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.