Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 162: Chương 162: Không đáng một đồng (1)




Người xưa không mấy ai có thói quen ngủ trưa, ngày ngắn, phải tranh thủ lúc trời sáng để làm việc, nhưng hôm nay lại yên tĩnh khác thường, đường phố gần như không còn ai qua lại nữa, cửa hàng cửa hiệu đóng im ỉm, đặc biệt ở cái phố nhỏ không nằm trên trục đường chính của Quý Chi Đường.

Bên trong Quý Chi Đường tuy đông người hơn thường ngày song càng yên ắng, người Cù gia không có tâm trạng nói chuyện.

Chợt bên ngoài có người gọi:

– Tả lang trung có nhà không?

Lương thị đặt cái áo đang vá dở xuống, ngẩng đầu lên, thì ra là Nghê đại phu của Huệ Dân Đường, theo sau có một quản gia ôm cái hộp gấm và một tiểu nha hoàn bế tiểu thiếu gia Trí Nhi.

Tả Quý vuốt thẳng áo đứng dậy, Tả Thiếu Dương đặt bút rời bàn đón khách:

– Nghê đại phu, mời vào.

Nghê đại phu mỉm cười bước vào, liếc nhìn Cù gia sau bình phong, hỏi nhỏ:

– Còn có bệnh nhân sao?

– Vâng, là Cù lão thái gia ở sau nhà, bị trúng phong, bệnh rất nặng nên ta giữ họ lại trị liệu.

Nghê đại phu không biết vị kinh quan cáo lão này, chỉ cho là khách thường:

– Ồ, phương thuốc chữa trúng phong của tiểu lang trung đúng là tạo phúc một phương, ài, buổi chiều cũng có mấy người bị bệnh đưa tới Huệ Dân Đường, lão hủ vì chuyện nhà quấn lấy, không thể khám bệnh, mà thực tình thì bằng phương thuốc của lão phu, muốn chữa được bệnh này rất tốn kém, không như phương thuốc của quý đường, khó có người kham nổi. Xảy ra chuyện của xá đệ, gia tài đã bị kéo cả vào đó, không còn sức gánh được, lại không tiện giải thích, nên đóng cửa cho thanh tịnh.

Tả Quý cười khan mấy tiếng, mời ông ta ngồi:

– Không biết muộn thế này rồi Nghê đại phu còn tới hàn xá có chuyện gì?

Nghê đại phu mở đầu câu chuyện:

– Tả lang trung, nghe nói phản quân công đánh huyện thành không phải tin đồn thất thiệt đâu, quý đường đã mua được lương thực chưa? Nếu như lương thực không đủ, bỉ đường trước nay luôn đông người, giờ gia phó đều giải tán cả, nên thành dư dả. Với giá lương thực như bây giờ, dù có tiền không mua nổi, ài không biết có nên nói là may mắn trong bất hạnh không, nếu Tả gia không đủ dùng, lão hủ cho người đưa tới một ít.

Tả Quý cảm kích lắm, người thời điểm này còn sẵn lòng nhường gạo cho người khác, tấm lòng không cần phải nói, vội chắp tay nói:

– Trong nhà tạm thời vẫn đủ lương thực ăn, nếu như có thiếu thốn, nhất định cầu viện quý đường.

– Không thành vấn đề, Tả lang trung cần cứ nói một tiếng là được. Nghe đồn phản quân tới mấy vạn, e đánh trận này không phải nửa tháng một tháng mà xong được, còn phải tính toán lâu dài.

– Đúng thế.

Tả Quý phụ họa, nhìn tiểu thiếu gia nằm trong lòng tiểu nhà hoàn, nha hoàn này không lớn hơn bao nhiêu, rất xinh xắn, ăn mặc cũng là lụa, chỉ có điều cách để tóc cũng toàn bộ trên người trên dưới không có trang sức mới biết là hạ nhân, tiểu thiếu gia Trí Nhi sắc mặt không tốt, song đôi mắt linh động nhìn bốn phương. Tả Quý mỉm cười:

– Xem ra bệnh lệnh lang chuyển biến tốt.

– Đúng thế, may nhờ cha con Tả lang trung không nề hà hiềm khích cũ toàn lực cứu chữa, hai vị là ân nhân cứu mạng của khuyển tử.

Già trả Cù gia nghe lời này chấn động, bấy giờ mới hiểu vị Nghê đại phu vang danh Hợp Châu này tới đây tạ ơn cha con Tả lang trung cứu mạng con ông ta, thế mà trước đó bọn họ lại không tin tưởng Quý Chi Đường làm lỡ chuyện cứu chữa, bệnh tình lão thái gia trầm trọng thêm.

– Nghê đại phu quá lời.

Tả Quý gọi:

– Trung Nhi, tới khám lại cho tiểu thiếu gia đi.

– Vâng.

Tả Thiếu Dương lấy ghế tròn ngồi trước mặt tiểu nha hoàn, đưa tay xem mạch Trí Nhi:

– Nhóc con, hôm nay đã ăn cơm chưa?

Trí Nhi gật đầu:

– Ăn rồi, đệ ăn một bát cháo gà to.

– À, tốt.

Tả Thiếu Dương xem mạch xong nói với Nghê đại phu:

– Dương khí của đứa bé đã phục hồi, có điều âm hàn ngưng tụ quá sâu, đặc biệt là chi dưới, nên vẫn lạnh, không thể lơ là, nhất định uống thuốc đúng giờ, không bỏ bữa nào.

Nghê đại phu gật đầu, lần trước chẳng qua ông ta tâm trí rối loạn vì chuyện đệ đệ mà để bệnh con mình nặng thêm, bệnh giờ thuyên giảm, thật ra không cần nhờ tới Quý Chi Đường nữa, y thuật của Nghê đại phu không phải hữu danh vô thực, đợi Tả Thiếu Dương xem bệnh xong thay đề tài:

– Hôm nay lão hủ mang khuyển tử tới ngoài khám lại còn có chuyện cần thương lượng.

Tả Thiếu Dương mỉm cười, y sớm đoán trước rồi:

– Nghê đại phu vẫn muốn mua phương thuốc đó à?

– Đúng thế, chuyện này …

Nghê đại phu đưa mắt nhìn về phía Cù gia, không nói nữa:

Bạch Chỉ Hàn thấy bọn họ nghe tới đoán này, nàng thông minh đoán ngay ra Nghê đại muốn bọn họ tránh đi, nhưng ngoại tổ phụ trúng gió không thể di chuyển, đành vờ không hiểu gì cả.

– Xin lỗi, hiệu thuốc của chúng tôi quá đơn giản, không có phòng khách riêng kín đáo như của quý đường, hơn nữa Cù lão thái gia bệnh nặng không tiện di chuyển. Nghê đại phu nếu không muốn ra ngoài nói chuyện thì chúng ta cứ nên nói ở đây, cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt.

Mấy lời của Tả Thiếu Dương làm khuôn mặt phủ sương giá của Bạch Chỉ Hàn như tan ra đôi chút.

Nghê đại phu cố kỵ thanh danh cho Huệ Dân Đường, nhưng mà nhi tử mình tới Quý Chi Đường chữa bệnh thì nhiều người biết lắm rồi, còn gì nữa mà che đấu, chỉ làm mất phong độ bản thân, cũng không thể bảo người ta ra ngoài trời lạnh nói chuyện, như thế quá thiếu phép tắc, gọi quản gia đưa hộp tới, đặt lên bàn:

– Lão hủ biết cách bào chế ô đầu thì quý đường không bán được, còn phương thuốc trúng phong giá trị liên thành, tự lão hủ biết không mua nổi. Có điều khuyển tử lần này bệnh nặng, may nhờ lệnh lang cứu chữa, kéo lại được cái mạng nhỏ này. Trước đó lệnh lang nói phương thuốc này khá rẻ, có ý mua về, mong Tả lang trung nhường cho, để Nghê gia không phải lo về sau.

Nói rồi mở hộp gấm, bên trong là văn khế:

– Thực sự không dám dấu, vụ kiện của xá đệ đã làm Nghê gia hao phí hết tiền tài, không còn tiền để trả nữa, chỉ có 50 mẫu ruộng này, đem đổi phương thuốc quý đường, không biết ý các vị ra sao?

Mấy người Cù gia không dám tin, ai ngờ được cái Quý Chi Đường nghèo khó này có phương thuốc đổi lấy được 50 mẫu ruộng tốt, đánh giá người đúng là không thể nhìn bề ngoài, đây cũng là tin mừng, vì y thuật Quý Chi Đường cao thế thì bệnh của lão thái gia không cần quá lo. Bạch Chỉ Hàn lại lo chuyện khác, trước đó vì hiểu lầm cùng thành kiến, thái độ của nàng với Tả Thiếu Dương không tốt lắm, sợ y không tận tâm chữa bệnh.

Trong mắt nàng thì Tả Thiếu Dương là kẻ gian trá hẹp hòi.

Phía bên kia Tả Quý cầm cốc trà lên uống, mỉm cười nói:

– Nghê đại phu, hôm đó lão hủ cũng có mặt ở công đường, Tùy chưởng quầy nói có lý, hiện này ruộng tốt nhiều, chỉ thiếu người làm ruộng thôi, Tả gia ta chỉ có vài người thế này …

Lời không nói hết, ý tứ đã rõ, ông ném củ khoai nóng này cho Tùy gia không được, giờ lại ném cho nhà ta là cớ làm sao?

Nghê đại phu chắp tay:

– Lão hủ tuyệt không có ý đó, chỉ là cần phương thuốc để tránh khuyển tử về sau bệnh cũ tái phát thôi. Số ruộng này Tả lang trung không muốn, có thể hạ giá bán ra, hẳn bảy tám lượng vẫn có thể.

Tả Thiếu Dương cũng tin Nghê đại phu không phải định hại nhà mình, ông ta tuy không phải là chính nhân quân tử, song là người biết lý lẽ phải trái, có nguyên tắc giới hạn, loại người lý trí, không làm chuyện tự cho mình là thông minh còn người khác là ngu ngốc, thấy cha nhìn mình, liền lên tiếng:

– Nghê đại phu, Nghê gia vì vụ án này mà tiền tài tiêu tán, đang lúc khó khăn, ta không muốn khiến quý đường thêm nguy khốn, thế nên hi vọng Nghê đại phu suy nghĩ kỹ càng, đừng vì báo ơn mà làm thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.