Suốt dọc đường đi, Tả Thiếu Dương và huynh đệ Chân thị chỉ nói chuyện vẩn vơ, từ hỏi gia cảnh Tả Thiếu Dương, tới chuyện y tương thân bị hối hôn, còn nói thời gian qua vì bệnh tình Đỗ ngự sử mà không rảnh, khi xong xuôi thế nào cũng giúp y xử lý việc này, không một lời nhắc tới y thuật hay bàn bạc cách chữa trị cho Đỗ Yểm.
Ám thị ngày một rõ ràng, Tả Thiếu Dương chẳng còn tâm trạng nào nhìn ngắm phủ đệ của của vị trọng thần trong triều, qua cửa chính, liền có kiệu đón, mỗi người một kiệu đi thẳng tới phòng ngủ Đỗ Yểm ở hậu viện.
Nữ quyến trong phòng đã tránh hết đi, trong phòng chỉ còn lại hai nha hoàn đứng ở góc phòng, chỉ thấy lão giả nằm trên giường, mặt phù lên không phân biệt nổi ngũ quan thế nào nữa, rên rỉ đau đớn.
Đỗ Dần nói:
- Tả công tử, mời chẩn bệnh cho gia phụ.
Tả Thiếu Dương không nhiều lời, chắp tay đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn lão đầu đắp tới ba cái chăn tơ dày mà vẫn run lẩy bẩy, nói vừa đủ nghe:
- Đỗ đại nhân, tại hạ phụng lệnh hai vị lão thần y cùng lời mời lệnh lang tới đây xem bệnh, nếu đại nhân nghe thấy xin hãy gật đầu.
Đỗ Yểm thở hồi lâu mới mở mắt ra, mắt chỉ còn là cái khe nhỏ tẹo, nhìn y một lúc mới khẽ gật đầu.
Tả Thiếu Dương bắt mạch, hỏi người Đỗ gia triệu chứng liên quan, khẳng định chắc chắn là phong độc phù thũng rồi, bệnh này rất nguy hiểm, nhưng vẫn còn nhẹ hơn Tang mẫu cái lần đầu đưa tới nhà y, cứu chữa không thành vấn đề, chỉ cần điều chỉnh Việt tỳ gia thuật thang cho đúng với chứng trạng mà thôi, các vị thuốc đều phổ biến ở thời Đường.
Bệnh không có gì đặc biệt hết, chưa nói tâm đắc hành y của của Chân Lập Ngôn đã ghi chép về bệnh này, kinh thành là nơi tụ tập nhân tài thiên hạ, thế nào cũng có người chữa được.
Thế nên Chân Lập Ngôn mới công khai phán đoán ngày chết của Đỗ Yểm.
Vì sao ông ta lại nói thế? Nếu ông ta nói trong vòng nửa tháng tới một tháng người bệnh sẽ chết, không khó với người học y có cơ sở chắc chắn. Nói bệnh nhân trong vòng năm ba ngày sẽ chết, danh y đều có thể đoán được, nếu nói không thể qua được hôm nay, thì thậm chí chẳng cần y thuật quá cao thâm, nhưng trước cả chục ngày mà tuyên bố được chính xác ngày chết, thần y thánh y cũng không làm được, chỉ Diêm Vương mới làm được thôi.
Người bình thường không hiểu đạo lý này, tôn xưng ông ta là thần y, đương nhiên không nghi ngờ, loại học hành nửa chừng như Ngũ Thường có thể mù quáng tin theo, nhưng danh y có kiến thức là nghe ra có vấn đề.
Ông ta muốn chặn không cho người khác tới cứu.
Tả Thiếu Dương tự trách mình, sao sau ngay từ đầu không đủ tỉnh táo nhận ra điều ấy, để bây giờ rơi vào thế cưỡi hổ.
Làm sao bây giờ? Dính líu tới đấu tranh chính trị có khi liên lụy tới cả người nhà.
Chân Lập Ngôn ho khẽ:
- Tả công tử, tình hình Đỗ đại nhân thế nào?
Tích tắc nghe giọng của Chân Lập Ngôn, Tả Thiếu Dương đã có ngay quyết định, lương tâm y đức gì cũng vứt sang một bên:
- Học sinh hổ thẹn .... Không đủ bản lĩnh cứu Đỗ đại nhân.
Chân Quyền bộ mặt như Phật Di lặc, lên tiếng trấn an:
- Tả công tử, nhất định phải dụng tâm chữa trị, không nên băn khoăn vấn đề khác, dù công tử chữa được khiến hai cái mặt già này xấu hổ, song Đỗ đại nhân là rường cột nước nhà, quan trọng hơn thể diện bọn ta nhiều, cứ chữa đi, chữa được thì quá tốt, không chữa khỏi, cũng không ai trách, y giả không phải thần thánh.
Nghe những lời này ai mà không thán phục y đức của ông ta chứ, Tả Thiếu Dương thì thầm phỉ nhổ trong lòng, bên ngoài thở dài:
- Bệnh Đỗ đại nhân đã vô cùng nguy cấp, học sinh không có cách nào.
Chân Lập Ngôn nói với Ngũ Thư:
- Lệnh sư huynh đã hết cách, vậy Ngũ công tử thử xem sao, nếu cứu được Đỗ đại nhân là công lớn đó.
Ngũ Thư nãy giờ cố thu mình lại để không ai chú ý tới, không ngờ vẫn bị người ta vẫn nhớ tới, giật bắn mình:
- Sư sư huynh tiểu nhân còn không chữa được, tiểu nhân càng không thể, hổ thẹn, hổ thẹn.
Đỗ Dần tỏ ra thông cảm, không trách móc bọn họ, chắp tay một vòng, buồn bã nói:
- Các vị tới đây vất vả vì bệnh tình gia phụ là có lòng rồi, nếu ý trời đã thế, đành phải chịu, xin thứ cho ta không tiễn được.
Phó tòng dẫn bọn họ ra cửa, xe ngựa đã chờ sẵn, lần này huynh đệ Chân thị không mời Tả Thiếu Dương đi cùng nữa.
Lên xe rồi, Ngũ Thư mới thở phào:
- Đa tạ, đa tạ Tả huynh giúp đỡ.
- Ngươi phải gọi ta là Đại sư huynh, định qua cầu rút ván sao?
Tả Thiếu Dương liếc xéo hắn:
Bái sư thời đó không phải trò đùa, kẻ khi sư diệt tổ không có chỗ đứng trên đời, hình dung một cách đơn giản là nghiêm trọng gấp chuyện hối hôn trăm lần. Ngũ Thư đương nhiên bị tư tưởng này ràng buộc, rối rít giải thích:
- Không, không, là đệ nhất thời quen miệng thôi, Đại sư huynh thứ tội.
- Hừ, từ nay ngươi tự trọng tự tu tỉnh, đừng có tùy tiện chữa bệnh cho người khác, ta sẽ không ra mặt giúp ngươi lần nữa đâu.
Tả Thiếu Dương tức mình hỏi:
- Không chỉ đưa điệp thư cho Chân gia, ngươi còn tới cả Đỗ gia đúng không?
- Tại đệ đưa điệp thư tới Chân gia không thấy có hồi âm, mà phương thuốc của đại sư huynh hẳn có hiệu quả, nên đưa tới Đỗ gia một bản, làm sao sư huynh biết?
Tả Thiếu Dương hừ một tiếng:
- Muốn người ta không biết thì đừng có làm.
Giải thích cho tên này càng hỏng chuyện, thế mới bực, hắn cứ nghĩ đây là chuyện bình thường.
Ngũ Thư đưa Tả Thiếu Dương về nhà trước, sau đó mới quay lại khách sạn mình thuê trọ, chưởng quầy nói có người đợi.
Một người ăn mặc kiểu nô bộc đi tới, nói nhỏ:
- Ngũ công tử, tiểu nhân là nô phó Chân gia, lão thái gia nói, mai mời công tử tới phủ lấy thiếp tiến cử.
Ngũ Thư cầu tới Tả Thiếu Dương, vốn là mong y giúp ứng phó với khảo nghiệm của Chân thị huynh đệ, không ngờ Tả Thiếu Dương lại nói không chữa được bệnh, vốn tưởng vô duyên với lần khoa cử này rồi, đang tự an ủi thôi thì bình an thoát nạn cũng tốt, ai ngờ Chân Quyền lại đồng ý tiến cửa mình, ngửa mặt cười lớn.
Chắc hẳn lúc ở trên xe nói chuyện với hai vị lão thần y, thấy đại sư huynh y thuật cao thâm, nhưng lại không hứng thú với sĩ đồ, nghĩ mình là sư đệ thì y thuật không kém, nên hai vị lão thần y mới tiến cử mình đây.
Ngũ Thư mừng như điên, xem ra Tả gia là sao may mắn trong số mệnh của mình, mỗi lần tưởng hết hi vọng, gặp Tả Thiếu Dương lại xoay chuyển tình thế, thế này làm sư đệ cũng lãi lớn rồi, sau này nhất định đối xử thật tốt với sư phụ, đại sư huynh còn hưởng phúc.
Còn cả Nhị sư huynh nữa, hi vọng cũng là ngôi sao lành.
Tối.
Như mọi lần, Tả Thiếu Dương luyện bút lông, Bạch Chỉ Hàn ngồi một bên may vá, hôm nay trở về Tả Thiếu Dương chỉ nói là Đỗ đại nhân bệnh nặng không chữa được, Bạch Chỉ Hàn không hỏi gì thêm.
Chợt nghe thấy có người gõ cửa, Bạch Chỉ Hàn đứng dậy ra ngoài, lúc sau mặt mày nghi hoặc đem về một phong thư.
- Thiếu gia, có một người ăn mặc giống ăn mày chuyển cho thiếu gia phong thư này.
Tả Thiếu Dương lòng trầm xuống, khỏi đoán cũng biết liên quan tới sự kiện ngày hôm nay, mình đã cẩn thận như thế mà không thoát sao?
Thư bên ngoài rất bình thường, không ghi người gửi hay người nhận, sặc mùi ám muội.
Rất dày, có lẽ không chỉ có thư, chỉ muốn đốt nó đi cho rảnh, nhưng y đâu có lựa chọn nào, xé phong bì lấy từng thứ ra xem, một tờ phòng khế, một là thư, thư rất ngắn chỉ có vài dòng: Khẩn mong công tử cứu mạng, có chút ít biểu lộ lòng thành, sau khi bệnh khỏi, ắt có trọng tạ. Công tử chỉ cần viết phương thuốc cho người mang về là đủ, sẽ không ai biết.
Tả Thiếu Dương không xem tỉ mỉ phòng khế kia, đó là củ khoai nóng, vì tiền tài mà chết thì không đáng.
Đỗ gia đã nhìn ra rồi, lại nghĩ cách bí mật thế này, hẳn không đáng ngại, Tả Thiếu Dương cân nhắc một lúc rồi lấy tờ giấy trắng, viết Việt tỳ gia thuật thang lên đó, dựa vào tình trạng Đỗ Yểm hôm nay mà thêm bớt, ghi chú tỉ mỉ cách dùng.
Viết xong thổi khô mực, gấp lại cùng với cả phòng khế, tỏ thái độ rõ ràng, cho vào phong bì, đi ra ngoài cửa, không cần đợi lâu, một người ăn mặc kiểu ăn mày từ trong bóng đêm nhảy ra, êm ru không một tiếng động.
Tả Thiếu Dương nói ngắn gọn:
- Chuyển về cho chủ nhân của ngươi, bệnh lão thái gia tuy nặng, nhưng chưa nguy hiểm, uống theo đơn này, trong ba ngày chuyển nguy thành an, dùng tiếp nửa tháng ắt sẽ lành.
Người kia nhận thư, không nói một lời, biến mất trong bóng tối.
Tả Thiếu Dương về phòng, ngồi ngây ra.
Phải rời khỏi cái chỗ thị phi này sớm thôi, Tả Thiếu Dương đứng dậy sang phòng cha, thuyết phục cha về quê ăn Tết, Tả Quý dứt khoát lắc đầu, bây giờ về quê cũng không có tâm trạng nào tết với nhất, ai biết Vu gia lợi dụng thời gian mình vắng mặt để lật ngược tình thế hay không?
Ông muốn ở lại, cho Vu gia thấy quyết tâm sắt đá của mình.
Tả Thiếu Dương lại chẳng thể đem lý do thật sự nói ra, chuyện này liên quan tới đấu tranh cao tầng triều đình, thêm một người biết là thêm một phần gánh nặng, không ích lợi gì.
Không thuyết phục được cha, Tả Thiếu Dương đành cầu khẩn chuyện này tới đây là kết thúc, y gửi trả điền khế là tỏ thái độ rõ ràng không muốn có chút liên quan nào hết, mong hai bên đừng ai tìm tới mình nữa.
Sáu ngày tiếp đó trôi qua trong bình an, Ngũ Thư có tới, hắn trở về quê ăn Tết, sang năm mới lại lên kinh dự thi, mới tới rất nhiều đồ, nói là chuẩn bị đồ Tết cho sư phụ và đại sư huynh, miệng dẻo quẹo. Đồ đệ hiếu kính, Tả Quý không từ chối, còn luôn miệng khen hắn có hiếu, sau này nếu đỗ đạt làm quan hãy làm viên quan tốt.
Tới ngày thứ bảy, cũng là ngày Chân Lập Ngôn phán đoán Đỗ Yểm sẽ chết, Tả Thiếu Dương dậy từ rất sớm, y đứng ngồi không yên suốt từ đêm qua rồi, chỉ cần qua được ngày hôm nay, hẳn sẽ bình an vô sự. Cho nên vừa mới báo hết giới nghiêm, trời còn chưa sáng hẳn, Tả Thiếu Dương đã ăn mặc kín mít, tùy tiện kiếm lấy một cái cớ, sau lẻn khỏi nhà như trộm, đi loạn khắp kinh thành, cố gắng tới chỗ vằng người, liên tục chú ý xem có người theo dõi đằng sau không.
Tới gần trưa, trong một cái ngõ không tên, ở cái phường mà chính Tả Thiếu Dương cũng không biết tên là gì, bị mội người ăn mặc kiểu hỏa kế chặn đường, thi lễ hết sức cung kính:
- Tả công tử, lão gia nhà tiểu nhân mời công tử tới phủ một chuyến.
HẾT!