Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 284: Chương 284: Không xứng đáng.




- Miêu gia tẩu tử, mở cửa, mở cửa.

Mới sáng sớm tinh mơ Lương thị đã đập cửa Miêu gia ầm ầm:

- Ra đây, ra đây.

Miêu mẫu nghe thấy tiếng Lương thị gọi cấp bách như thế vội vội vàng vàng khoác áo lên người, bước thấp bước cao ra mở cửa:

- Tả phu nhân, có chuyện gì thế?

- Bội Lan, Bội Lan nó có nhà không?

Lương thị sáng ngủ dậy pha trà cho trượng phu xong xuôi, Trí Nhi cũng đã dậy rồi mà không thấy nhi tử thì hoảng hồn, linh cảm không lành, chạy vào phòng bào chế, quả nhiên chăn đệm bữa bãi lạnh cóng từ bao giờ, nhi tử không thấy đâu nữa, hỏi Trí Nhi thì nó ngủ say không biết gì, vội chạy sang Miêu gia tìm Miêu Bội Lan.

Lý Đại Tráng tới sớm ở bên phòng bệnh làm việc, nghe thấy thò đầu ra:

- Thái thái, cháu thấy Bội Lan muội và thiếu gia đi đâu từ sớm ấy, cháu hỏi chỉ bảo là ra ngoài một chút.

Lương thị ngồi bịch xuống đất, khóc lóc:

- Ôi dời ơi là dời, con với chả cái.

Miêu mẫu còn sợ hơn nữa, lần trước nữ nhi đi theo Tả công tử thiếu chút nữa có chuyện rồi, lắp bắp hỏi:

- Tả phu nhân, bọn chúng đi đâu?

- Đi ra ngoài thành hái thuốc, đã bảo nó không được đi, mà nó không chịu nghe.

Lương thị đứng bậy dậy chạy về nhà, rối cả lên:

- Lão gia, lão gia, nó cùng với Bội Lan ra ngoài thành rồi, làm sao bây giờ?

Tả Quý mặt âm trầm đặt cốc trà xuống, đây mới chính là lý do ông không bao giờ đồng ý nhi tử cưới Miêu Bội Lan làm chính thất, vì nàng chỉ biết nghe lời nhi tử mình, tương lai ngoài chăm chồng nuôi con không thể hỗ trợ trượng phu được.

Thấy trượng phu không nói gì cả, Lương thị càng cuống, không biết phải làm sao:

- Để thiếp thân sang nói với Chỉ Nhi.

Hôm qua Bạch Chỉ Hàn ăn cơm xong lại về nhà ngoại công, nàng còn phải ở bên đó lo liệu vài ngày nữa, đồng thời dọn dẹp nhà để Tả gia chuẩn bị sang ở.

- Thôi, Chỉ Nhi cũng đủ bận rộn rồi, không nên phiền tới nó.

Tả Quý ngăn thê tử lại:

- Trung Nhi nó chỉ hái thuốc gần thành, hẳn không hề gì, nếu bà không yên tâm sang nhờ Lý đại lang đi tìm là được.

……….

Trời còn tờ mờ sáng, sương sờm vẫn lẩn khuất trên những con phố huyện Thạch Kính thì Tả Thiếu Dương và Miêu Bội Lan đã lặng lẽ thức dậy rời nhà, tưởng mình đi sớm lắm rồi thế nhưng khi bọn họ ra tới cổng thành thì nơi này đã hết sức tấp nập huyên náo, cả già trẻ gái trai, người ăn mặc lam lũ cũng có người lụa là gấm vóc đều tụ tập ở đây, chỉ có một điểm chung giữa bọn họ là ai nấy không xách giỏ thì thì đeo gùi đeo thúng, bọn họ chuẩn bị rời thành kiếm rau quả dại ăn, ai nấy sốt ruột nhìn cổng thành vẫn còn đóng kín, có người nóng tình nhao nhao yêu cầu quan binh mở cửa.

Tả Thiếu Dương vừa mới xuất hiện là không ít người nhận ra, hôm đó y đi diễu phố, đoàn người đi theo còn kéo thành hàng dài tới tận sân rộn trước nha môn châu phủ, nhìn rất rõ, hơn nữa cặp môi sưng tướng kia là dấu hiệu nhận dạng dễ dàng. Thấy y tới đám đông dạt ra nhường đường, cung kính chắp tay chào.

Còn có người tới gần niềm nở hỏi thăm:

- Tả Mẫu Mực cũng ra ngoài thành hái rau dại sao?

Câu hỏi này lập tức bị chế nhạo:

- Hỏi rõ thừa, Tả Mẫu Mực đã đem hết lương thực trong nhà hiến cho quan binh, tất nhiên cũng cần ăn để sống rồi.

Tả Thiếu Dương bây giờ mới thực sự nghe có người gọi mình là Tả Mẫu Mực, cảm thấy cách xưng hô này hết sức chướng tai, chỉ muốn xông tới đấm đá một trận, có điều lượng sức mình và Miêu Bội Lan, chẳng làm gì nổi đám đông cả nghìn, đành cắn răng nhịn, nặn ra nụ cười:

- Ta rời thành hái ít thuốc.

Người đầu tiên lên tiếng liền phản kích người khi nãy:

- Thấy chưa, ngươi mới nói thừa, Tả Mẫu Mực hiến lương thực cho quan binh, sao đói tới mức phải lên núi hái rau dại ăn chứ?

Tả Thiếu Dương không muốn để lại cho người ta ấn tượng này:

- Tất nhiên cũng phải hái thêm rau dại, lột ít vỏ dâu về cho vào bột làm bánh bao rồi, khẩu lương trong nhà không đủ.

- Hừm, không biết kẻ nào mới thiếu kiến thức đây, đã nói rồi Đại tướng quân công bằng lắm, bất kể nhà quan hay dân đều phải giao nộp lương thực, nghe chuyện Dư chưởng quầy hiệu đồ ngọc chưa, Tả Mẫu Mực tất nhiên không còn lương thực dư, không ăn rau dại thì uống gió tây bắc mà sống à?

Người tham gia cãi nhau như vậy chỉ là con số rất nhỏ, đa phần đói bụng không còn sức làm gì nữa, thấy Tả Thiếu Dương chỉ gần đầu một cái tỏ ý.

Nhốn nháo một lúc trên thành lâu có quan quân đi ra, cao giọng nói:

- Các vị hương thân, sắp mở cổng thành rồi, xin trật tự nghe ta nói vài câu.

Mọi người đều im lặng.

- Đêm qua đại tướng quân đã hạ lệnh, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày hai lần sáng tối, quan binh sẽ phát cháo ở sân trước hai nha môn, mỗi người được một bát cháo, lát nữa sẽ có quan binh đi từng phố thông báo, vì mọi người rời thành, cho nên ta mới thông báo trước. Tất cả là nhờ bách tính toàn thành chưng sức chung lòng ....

Thế nhưng không còn ai nghe hắn nói tiếp cái gì nữa, dưới thành bách tính đã vỡ òa trong sung sướng rồi, mọi người nhảy nhót reo hò, cũng có người quỳ xuống dập đầu khấn vái, chẳng biết tạ ơn thần linh hay Đại tướng quân, người thì chạy đi loan báo tin cho người khác.

“Sống rồi!” Đó là hai chữ được nói nhiều nhất lúc đó, Tả Thiếu Dương cũng vui mừng thay cho bọn, điều này y cũng đoán trước, hôm đó nhiều người bị chém đầu khiến thiện cảm của bách tính với quan binh đi xuống thấy rõ, hiện giờ người dân sợ hãi quan binh nên không dám làm gì, nhưng thêm một thời gian nữa sợ hãi sẽ bị cơn đói lấn át, quan binh tuy trang bị vũ khí, nhưng đối diện với bách tính áp đảo về số lượng, có trấn áp được cũng thiệt hại nặng nề, Đại tướng quân hiển nhiên phải cho bách tính thấy hiệu quả của hành động trưng thu lương thực vừa rồi.

Đang nhìn quanh hòa cùng niềm vui của mọi người chợt Tả Thiếu Dương thấy tay bị người ta nắm lấy, nhìn lại thấy lão đầu tay khô gầy nhăn nheo đang nắm tay mình khóc, vội hỏi:

- Lão nhân gia, đừng khóc, có chuyện gì, người đau ốm ở đâu sao? Để cháu khám cho.

Ông lão lắc đầu:

- Tả Mẫu Mực, cám ơn, cám ơn cậu rất nhiều ...

Tả Thiếu Dương lúng túng:

- Lão nhân gia, cháu có làm gì đâu.

- Cậu là quý nhân làm việc thiện xong không nhớ cũng bình thường, nhưng lão thì không quên được, lúc đó tôn tử của lão tưởng sắp chết đói tới nơi rồi, cậu cùng với cô nương đây mang cháo thuốc tới, cho nó một bát, cứu nó qua cơn nguy cấp, đến đêm thì nó tình lại, thậm chí còn trò chuyện tươi cười nữa. Nếu hôm đó không có cậu, nó không chờ được tới ngày hôm nay để được phát cháo rồi. … nhà lão tuyệt tự tuyệt tôn.

Ông lão nói tới đó quỳ xuống dập đầu:

- Nếu cậu không hiến lương thực cho quan binh, quan binh cũng không có lương thực để nấu cháo cứu tế bách tính, lão thay tôn tử, thay bách tính toàn thành cảm tạ ơn đức của cậu.

Tả Thiếu Dương không hiểu sao rõ ràng là y “bán” lương thực cho quan binh, bây giờ trong miệng mọi người lại thành mình hiến lương thực:

- Lão nhân gia mau mau đứng dậy ... Ta có làm được là bao, người đáng được ca ngợi phải là Dư chưởng quầy cơ, ông ấy mới ... Mọi người, mọi người làm gì thế? Xin hãy đứng lên, đứng lên đi ...

- Tả Mẫu Mực, nhờ cậu đi đầu làm gương mới có thêm nhiều người mang lương thực ra bán cho quan quân, bách tính toàn thành mới có cái ăn.

- Tả Mẫu Mực, cậu là ân nhân của chúng tôi.

Tả Thiếu Dương đỡ được người này thì người khác quỳ xuống, cho tới khi bốn xung quanh y đều hoặc quỳ lạy hoặc vái tạ, làm y lúng túng hết sức, bên cạnh Miêu Bội Lan lau nước mắt cảm động, nhìn y với vẻ sùng bái, y hiểu vì sao mình ghét cách xưng hô này rồi, không phải vì nghe nó quê mùa hay ngu ngốc, mà vì sâu trong thâm tâm, Tả Thiếu Dương biết mình hoàn toàn không xứng đáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.