Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 123: Chương 123: Mụ điên




Sáng ngày hôm sau Nghê đại phu chuẩn bị một túi vàng bạc, ngồi xe ngựa tới đại lao nha môn. Lao đầu quả nhiên sống chết không chịu cho gặp, đến khi đưa túi vàng bạc ra, lao đầu mới miễn cưỡng đồng ý để ông ta buổi tối tới thăm.

Nghê đại phu lại mỏi mệt lên xe về nhà, nhưng đường đi bị tắc đường, một đám đông không biết vì sao tụ tập lại, làm đường phố chật ních xe không đi qua được.

Vén rèm xe ra nhìn, thấy đám đông phía trước hò hét cười nói nhốn nha nhốn nháo, lúc tụ vào lúc thì dạt ra, đang định hỏi nguyên do thì thấy một nữ tử toàn thân áo đỏ, hình như là một tân nương, nhưng đầu bù tóc rồi, miệng sùi bọt, la hét ầm ĩ, tay cầm hai viên gạch, xông về phía mình. Chỉ thấy tay nàng vung lên, một viêng gạch ném về phía xe ngựa, rầm cái trúng ngay càng xe, con ngựa kinh hãi dựng vó hí vang, làm Nghê đại phu ngã xuống đất.

Kệ cả mũ rơi, Nghê đại phu lồm cồm bò dậy, đang định thoát khỏi chỗ nguy hiểm này thì thấy nữ tử kia miệng kêu những câu vô ngĩa, mặt vặn vẹo biến dạng, tay giơ gạch nhè đầu ông ta đập xuống.

– Thôi, thế là hết rồi.

Nghê đại phu sợ vỡ mật, ôm lấy đầu kêu, không ngờ mình mất mạng trong tay một con mụ điên.

May thay nữ tử điên kia trượt chân, thế là viên gạch lệch đi, xượt qua đầu ông ta đập xuống đất, nữ tử đó cũng nhũn người ngã ra đất, mắt toàn lòng trắng, bọt mép sùi ra, chân tay không ngừng co giật.

Nghê đại phu đợi mãi vẫn không thấy viên gạch đập xuống, mở mắt ra nhìn, thấy nữ tử điên kia nằm trên đường co giật, hết hồn, chân đạp tay đẩy, lùi ra sau, thở hồng hộc.

Phía bên kia có mấy người đuổi tới, trong đó một ăn mặc kiểu tân lang, Nghê đại phu nhận ra, là Chu chưởng quầy của Kim Ngọc trà lâu, còn mấy lão bà tử …

Mấy lão bà tử giữ chặt lấy nữ nhân điên, một người còn nhét khúc gỗ vào miệng nàng. Nữ tử điên đó vẫn không ngừng lắc đầu kêu ú ớ, bọt mép chảy cả xuống cổ, chay tay co giật, vô cùng kinh khủng.

Chu chưởng quầy chạy tới nơi mặt trắng bệch không còn giọt máu, Nghê đại phu cũng là danh nhân trong huyện, rất nhiều người nhận ra, thấy ông ta ngã trên mặt đất, tóc tai y phục xộc xệch vô cùng thảm hại, vội tới đỡ lên:

– Nghê đại phu, xin lỗi, vô cùng xin lỗi.

Nghê đại phu vừa sợ vừa giận, nghĩ lại cảnh thảm hại của bản thân, thấy bẽ mặt vô cùng, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ nhục nhã như vậy, rống lên:

– Con điên này là ai? Nhà nào thả kẻ điên chạy khắp phố như thế, suýt chút nữa đập vỡ đầu ta rồi.

– Là, là tiểu thiếp ta mới nạp … Nàng bị làm sao? Điên ư?

– Ả không điên thì lão phu điên chắc? Loại điên này phải nhốt kỹ trong nhà, thả ra gây họa cho bách tính à?

– Vâng, vâng, xin lỗi, ta không biết nàng có bệnh điên, nếu biết đã không dám rước về nhà … Khoan, còn chưa qua cửa Chu gia, chưa phải là người họ Chu, đúng.

Chu chưởng quầy đứng bật dậy, nhìn quanh chỉ mặt Tang phụ đang nấp đằng xa, nghiến răng mắng:

– Tang lão đầu, các ngươi bất nhân quá rồi, nữ nhi có bệnh điên, lại dấu diếm lão tử, may mà phát tác ở đây. Cho ngươi biết, lão phu không cần nữa, con mẹ nó, gả con điên này cho ta, ngươi cố ý khiến lão tử làm trò hề à?

Nghe Chu chưởng quầy nói thế, người ung quanh tránh xa như ông ta cũng bị điên vậy, Tang phụ hết chỗ trốn, xua tay rối rít:

– Chu lão bản, ta thực sự không lừa ông mà, ông nhìn nó lớn lên từ bé, nó đâu có điên.

– Mẹ nó, lão phu có phải rận trong nhà ngươi đâu mà biết, đây không phải điên thì là cái gì?

Chu chưởng quầy hỏi Nghê đại phu:

– Nghê đại phu, ông nói đi, khuê nữ của ông ta có phải bị điên không?

Nghê đại phu đang vì chuyện của đệ đệ làm lòng rối loạn, tâm trạng rất kém, tự nhiên bị người ta suýt nữa đập vỡ đầu, giờ tìm được người nhà hung thủ tất nhiên tức tới lỗ mũi xì khói, rống lớn:

– Điên, tất nhiên là điên rồi, ngươi mà không nhốt lại, lão phu báo quan, trị tội cả nhà ngươi.

Bốn xung quanh không ít người che miệng cười, giữa lúc rước dâu xảy ra sự cố thế này, đúng là ngàn năm hiếm có, trong đó có hai người, một là phụ nhân luống tuổi, một là nữ tử toàn thân váy trắng, đội mũ chùm đầu, khăn sa rủ xuống che đi dung mạo, nhưng chỉ qua phong tư tha thướt, trang phục cao nhã cũng biết nàng xuất thân không tầm thường.

Phụ nhân nhìn đoàn rước dâu gây náo loạn khu phố thương hại nói:

– Ngày rước dâu lại xảy ra chuyện thế này, thật tội cho cô nương đó.

– Cũng chưa chắc.

Đằng sau rèm sa ánh mắt nữ tử váy trắng hết nhìn nữ nhân điên lại nhìn tân lang tuổi không kém ngoại công của mình, lẩm nhẩm câu gì không rõ, nói:

– Đủ rồi, Long thẩm, chúng ta đi mau, nhìn hướng đoàn rước dâu này xem ra họ cùng đường với chúng ta, không đi bây giờ, lát lại tắc đường không đi được.

Phụ nhân không hiểu tiểu thư nhà mình nói “chưa chắc “ là sao, chả lẽ cô nương đó không tội nghiệp? Song không hỏi thêm, hai người nhanh chóng rẽ đám đông rời đi.

Phía kia Nghê đại phu cũng tức giận, đẩy tay Chu chưởng quầy ra, thấy mã phu đã trấn an được ngựa, chui vào xe đi mất.

Không thể ở lại giữa đường cho người ta xem, mấy lão bà tử đưa Tang Tiểu Muội trở lại kiệu, khẩn cấp quay về quán trà Tang gia, vẫn có một đám đông rồng rắn bám theo tới tận cửa, khi cửa đóng lại rồi, còn tụ tập ở đó chỉ chỏ bàn luận.

Bên trong nhà Chu chưởng quầy gầm rú như thú điên:

– Các người nghe rồi đó, Nghê đại phu cũng nói khuê nữ các ngươi bị điên, còn chối nữa không? Ta không cưới thứ điên này nữa, trả tiền, trả ngay cho ta.

Tang mẫu mặt tái mét, ú ớ phân bua:

– Chu chưởng quầy, chuyện này thương lượng đã được không, Tam nha đầu không điên, không hiểu sao lại đột nhiên ..

– Đột đột cái con khỉ, không điên thì các ngươi giữ ở nhà mà nuôi, lão tử không thèm. Thối hôn, mau trả 80 lượng đây.

Theo quy củ nữ nhi chưa quá môn chưa phải người nhà người ta, Tang mẫu chỉ biết kêu trời, ban đầu bà ta cũng nghi Tiểu Muội giờ trò, nhưng nhìn nàng hai mắt đỏ ngầu, bọt mép sùi ra ướt cả mảng áo, suýt nữa giơ tay cào mặt bà ta, không thể không tin rồi, chỉ có thể than trời sao không bị điên muộn một lúc nữa, qua cửa Chu gia rồi hẵng điên có phải xong không. Bây giờ tiền bà ta đã đem cho Khúc chưởng quầy vay, mà Khúc chưởng quầy thì đã lên kinh rồi, lấy đâu tiền mà trả.

Tang mẫu quỳ xuống, không ngừng dập đầu cầu xin, Tang phụ cũng van nài:

– Chu lão bản, nể giao tình bao năm chúng ta, nguôi giận uống cốc trà.

– Trà trà cái con mẹ ngươi.

Chu chưởng quầy ba máu sáu cơn, lúc này không nể nang ai hết, hôm nay ông ta mất mặt lớn, quát thẳng:

– Nói cho ngươi biết, ngày mai lão tử tới lấy lại tiền sinh lễ, ngươi không trả, mấy chục năm giao tình cũng vô nghĩa.

Nói rồi hùng hổ đạp tung cửa ra ngoài, thấy đám đông tụ tập ở đó bàn tán, nổi sùng gào lên:

– Cút, cút hết, có gì hay ho mà nhìn.

– Điên rồi, tân nương điên, đến tân lang cũng điên nốt kìa.

– Nói linh tinh bệnh điên có phải bệnh lây đâu.

– Vậy thì cả hai không hẹn mà điên, coi như trời se duyên một cặp rồi.

Đám đông chẳng sợ ông ta còn cười trêu chọc, Chu chưởng quầy che mặt lên ngựa đi thẳng. Một đám trẻ con còn đi quanh quán trà hát vè trêu mụ điên, có đứa lấy đá ném vào nóc nhà.

Hoàng Cầm đưa Tang Tiểu Muội về khuê phòng, mấy lão bà tử kia đặt nàng lên giường xong cũng kiếm cớ bỏ đi hết, đóng cửa lại, chỉ nghe thấy phía dưới Tang mẫu gào khóc, chửi mắng Tang Oa Tử khuyên can. Hoàng Cầm ra cửa ngó nghiêng một hồi, xem chừng không ai để ý tới bọn họ nữa, đóng cửa lại, phì cười vỗ mông Tang Tiểu Muội:

– Được rồi, con quỷ nha đầu này, giả vờ giống lắm, đến ta cũng lo không biết muội có phải điên thật rồi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.