Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 221: Chương 221: Ngày tháng gian khó. (1)




Tả Thiếu Dương ngẫm nghĩ một chút liền hiểu ra, suy nghĩ của mình quá ngây thơ, trận đánh này phải dăm ba tháng mới kết thúc được, như vậy xuân canh đã bỏ lỡ, nông nghiệp thời đó lỡ một vụ là bỏ cả năm, mùa thu không còn hi vọng thu hoạch gì nữa rồi. Phải đợi tới mùa xuân sang năm mới trồng lương thực được, rồi mùa thu năm sau mới thu hoạch, chẳng lẽ mình phải nuôi không những người này hơn một năm trời? Bọn họ là nông hộ của mình, như vậy phải đảm bảo cho họ sống khỏe mạnh qua tai họa này, nếu không thì vô nghĩa.

Bấm ngón tay mà tính, một người muốn sống qua được bốn tháng, ít nhất phải cần ba đấu lương thực, tính tròn 45 lượng. Một mẫu ruộng lúa thu hoạch hai gánh lúa, làm ra gạo được 24 đấu. Một lao động khỏe mạnh mỗi tháng ăn hết hai đấu lương, một năm ăn hết hai mươi tư đấu, vừa vặn đủ ăn, gặp phải năm mất mùa còn đói, lấy đâu trả nợ? Cứ cho là tính thêm vào rau dại củ quá gì đó thêm vào có thể giảm đi nửa lượng lương thực, một năm mỗi mẫu dư ra mười hai đấu. Đợi phản quân bị đánh bại, giá lương thực giảm xuống, cứ tính với giá trước kia là 360 đồng một đấu, mười năm mới được 43200 đồng ... Chính xác là lỗ dập mặt.

Tả Thiếu Dương còn cần tính toán chi tiết chứ Tả Quý dầu gì cũng hiểu rõ nông nghiệp hơn y, chả cần tính cũng biết là lỗ chắc, hài lòng nhìn Miêu Bội Lan, cô nương này biết suy nghĩ cho Tả gia trước, rất tốt.

Có điều ông không lên tiếng, nhi tử cần tự định đoạt, dù có sai cũng là bài học kinh nghiệm, nếu không chẳng thể thực sự trưởng thành được.

Cười khổ một tiếng, Tả Thiếu Dương vỗ đầu:

- Tính ra mới thấy chủ ý này không được, bây giờ lấy lương thực ra nuôi nông hộ quá lỗ vốn.

Vẫn còn chưa tính tới nộp thuế, nhà y giờ có hơn 100 mẫu ruộng, phải nộp thuế tới gần 30 mẫu.

- Không trồng lương thực hoa màu thì trồng dược liệu, dược liệu không bị hạn chế bởi mùa vụ, hơn nữa chẳng cần xuân canh hay thu thu, không cùng lắm thì trồng rau bán. Năm nay mất mùa đói kém, rau cúng bán tốt, chỉ cần là thực vật ăn được là chẳng phải sợ.

Bình thường giúp Tả Thiếu Dương chăm sóc người bệnh được y chỉ bảo rất nhiều, nhưng Miêu Bội Lan không có kiến thức cơ bản, tiếp thu chẳng được là bao, đôi khi thấy Bạch Chỉ Hàn đi theo chỉ cần y hơi nói là gật đầu, nàng cảm giác mình thật ngốc, cũng ghen tị vô cùng, chỉ có nhắc tới chuyện đồng ruộng mới có thể góp lời, hơn nữa đây còn là sở trường của nàng, nhiệt tình nói:

- Chủ ý này hay lắm, nếu trồng những thứ này, cho dù là 150 mẫu thì một mình muội cũng làm được.

Tả Thiếu Dương kinh ngạc:

- Thật chứ?

Miêu Bội Lan gật mạnh đầu:

- Ừ, trồng rau trồng thuốc không cần cày sâu, không cần thu hoạch nhanh, chỉ cần thời gian dư giả là không thành vấn đề. Nếu lúc cần thu hoạch gấp thì lâm thời thuê vài người làm công ngắn hạn là được rồi.

Tả Thiếu Dương nhẹ người hẳn, y chỉ giỏi tính toán lý thuyết, đem áp dụng thực tế là nảy sinh vô vàn vấn đề, quả nhiên nghề nào cũng cần chuyên gia:

- Muội nói thế làm ta yên tâm hơn nhiều rồi, dù sao năm nay không trồng cấy được, vậy không gấp chuyện kiếm nông họ nữa, đi bước nào tính bước đó thôi. Mong rằng triều đình cảm thông cho bách tính, miễn đi thuế năm nay.

- Nếu được thế thì tốt rồi, Tả đại ca là người hiền hòa, hay giúp người, chắc chắn rất nhiều điền hộ muốn thuê ruộng của huynh.

- Muội nói thế hẳn là đúng rồi.

Tiếp đó Tả Quý và Miêu Bội Lan về nhà trước, Tả Thiếu Dương đi loanh quanh, đó là thói quen của y, cần suy nghĩ thì đi lại tốt hơn ngồi một chỗ, cũng là muốn xem kiếm được người mua thích hợp không.

Thực sự y không muốn phải ra ngoài chút nào, chỉ muốn tự lừa dối mình rằng mọi chuyện vẫn ổn trong con phố nhỏ yên tình nhà y, nhưng không còn cách nào khác, nhà y, Miêu gia rồi Cù gia, toàn là nữ nhân trẻ nhỏ, không thì già cả, bệnh tật, y không đứng lên gành vác thì ai đây?

Đi tới cửa nha môn, nơi này vẫn đầy trạm gác lính canh, chỉ là quan binh mặt mày vàng vọt, dáng vẻ uể oải, hiển nhiên không được ăn no, chẳng có tinh thần.

Dọc đường đi toàn bộ quán xá liên quan tới ăn uống đều đóng cửa, người bán hàng rong chẳng còn thấy một ai, cửa khách sạn thì treo biển Chỉ cung cấp chỗ ở, không có ăn uống. Những con phố trước kia vốn sạch sẽ bây giờ đầy rác rến, chẳng còn ai buồn quét tước nữa, trông càng thêm nhếch nhác.

Tình cờ thấy biển Kim Ngọc tửu lâu, đây là nhà lão béo dâm ô họ Chu, cánh cửa cũng đóng im ỉm, có vài ăn mày hai mắt vô thần, cùng nạn dân đói lả người nằm ngổn ngang trước cửa, vô vọng nhìn mỗi người đi đường vội vã bước qua, những cái bát sứt mẻ trống trơn.

Nếu có một người quen mà Tả Thiếu Dương không thèm bận tâm sống chết nhất thì đó chính là lão béo này, bước nhanh đi.

Tả Thiếu Dương vừa mới đi thì Chu chưởng quầy vừa béo vừa lùn đủng đỉnh mở cửa bước ra, chỉ không thấy cái lồng chim đâu nữa, nhíu mày nhìn mấy người nằm trước cửa, lấy chân gạt bọn họ rồi đi về phía quán trà Thanh Hương. Mấy ngày trước còn có nạn dân dám xông vào đây định trộm lương thực, kết quả bị bắt được, quan binh kéo ra ngoài đánh chết ngay tại chỗ, không ai dám làm liều nữa. Song vẫn có người túc trực bên ngoài chờ vận may, một đám ăn mày ngồi tụm lại một góc nhào tới, có cả già cả trẻ, đưa cánh tay bẩn thỉu, nhốn nháo nói:

- Lão gia, mở lòng từ bi, cho chúng tôi ít thức ăn.

- Tiểu nhân ăn ít làm nhiều, một người có thể làm bằng bảy tám người khác, lão gia thuê tiểu nhân đi.

- Xéo đi, xéo đi.

Chu chưởng quầy bực mình quát lớn, lấy tay đẩy mạnh, đám ăn mày sức yếu làm sao chịu nổi, ngã chỏng trơ, nhưng lại lập tức bò dậy cầu khẩn, chỉ là không dám tới gần nữa rồi.

Đang xô đẩy đám đông Chu chưởng quầy đột nhiên dừng tay, nhìn chằm chằm một tiểu cô nương trong đám ăn mày, tiểu cô nương này tuy mặt mày lấm lem, nhưng có thể nhìn ra được làn da vừa trắng vừa mịn màng, khuôn mặt trái xoan hết sức thanh tú, tóc hai chỏm đáng yêu, bờ mi ươn ướt, cái mũi nhỏ lạnh cóng tới ửng hồng, không cùng đám đông chen lần mà đứng xa xa nhìn cách rụt rè. Lại quan sát áo quần, rõ ràng là bằng chất liệu rất tốt, chứng tỏ trước kia gia cảnh không tệ.

Thời loạn lạc này chẳng biết tới bao giờ mới hết, nếu không tranh thủ ngủ thêm với vài mỹ nhân cũng uống kiếp người, dâm tính nổi lên, tà hỏa chạy loạn xạ, Chu chưởng quầy nở nụ cười thật hiền hòa, đưa tay làm bộ lau vết bẩn trên má cô bé, kỳ thực mơn trón làn da nó, hơi khô, thực sự là mịn vô cùng, nuốt nước bọt hỏi:

- Muốn ăn phải không?

Nếu Tả Thiếu Dương ở đây sẽ nhận ra đây là tiểu cô nương trong ngõ nhỏ được y cho nửa cái bánh bao.

Thảo Nhi chưa hiểu chuyện đời, song ánh mắt Chu chưởng quầy làm nó sợ, lùi lại sau.

Càng thế Chu chưởng quầy càng hứng thú, ông ta thích nữ nhân phản kháng chống cự, thấy nữ nhân sau khi bị chinh phục mới có vị, càng ghé khuôn mặt béo múp tới gần, mắt đã đỏ như mắt sói đói:

- Muốn bánh bao không?

Thảo Nhi rụt rè gật đầu.

- Đi theo ta, ta cho một cho một cái bánh bao, thế có đủ không?

Thảo Nhi đặt tay lên eo, hơi nhún mình xuống, giọng trong trẻo:

- Đa tạ đại gia.

Chu chưởng quầy chỉ nghe cái giọng đã thấy toàn thân ngứa ngáy, không biết lúc tiểu mỹ nhân rên rỉ còn đã tai tới mức nào, bề ngoài tỏ ra đạo mạo:

- Không cần cám ơn, theo ta.

Đám ăn mày tiếc nuối, hận sao mình không xinh xắn dễ thương một chút, những người có tuổi đều hiểu chuyện gì sẽ xảy ra, song chỉ tiếc đó không phải là mình thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.