Tới rồi, chuyện này chỉ có giải quyết rốt ráo triệt để thì mình mới yên được, hôm nay đông đảo mọi người ở đây, phải nói chõ rõ ràng, làm một lần và mãi mãi luôn, Tả Thiếu Dương gật đầu, đáp ngắn gọn dứt khoát:
- Đúng thế lão thái gia.
Bạch Chỉ Hàn ngồi đặt hai tay lên đùi, đoan trang hiền thục cũng không kìm được hơi ngẩng đầu lên, nàng nghe ra, Tả Thiếu Dương thực sự không muốn cưới mình, nếu như thế chẳng phải những điều nàng nghĩ trước kia là sai.
Trong khi những người khác đều ít nhiều tỏ ra nóng ruột, Cù Văn Chính không có phản ứng gì, gật gù hỏi:
- Ừm, có thể nói cho lão phu biết vì sao không?
- Không có nguyên nhân gì, chẳng qua ta và Bạch tiểu thư không hợp tính nhau, Bạch tiểu thư không vừa ý ta, ta cũng có theo đuổi khác, chuyện này mong lão thái gia không miễn cưỡng.
- Chỉ Nhi đồng ý làm thê tử của công tử, nó nói với ta như vậy.
Cù Văn Chính quay sang tôn nữ:
- Phải thế không Chỉ Nhi?
- Dạ vâng ngoại tổ phụ.
Bạch Chỉ Hàn khẽ gật đầu đáp.
Không để cho chuyện này đi xa hơn, Tả Thiếu Dương nói ngay:
- Lão thái gia, hôn sự này vì trị bệnh cho lão thái gia mới xảy ra, khi đó Bạch tiểu thư hiểu lầm ta, cho rằng nàng vì đắc tội với ta, ta hận nàng không chịu hết lòng chữa trị, nên tự lấy mình hứa hẹn, để cầu xin ta chữa bệnh. Đây hoàn toàn là hiểu lầm, nay mọi chuyện làm sáng tỏ rồi, ta cũng đã nói không cần Bạch tiểu thư phải giữ lời đó, nếu không chẳng phải ta thành tiểu nhân lợi dụng cái nguy của người khác sao?
Cù Văn Chính thở dài:
- Té ra nguyên nhân là tại lão phu, lời nói ra thì không thể thu lại được, hai đằng đều khó, phải làm sao đây? ... Được, vậy thì lão phu không uống thuốc nữa, trả cái mạng này cho công tử, vậy là chuyện này coi như kết thúc.
Ông già này nói đùa à, thế nhưng nhìn người Cù gia mặt trắng bệch, cha mẹ mình cũng hoảng hồn, Tả Thiếu Dương hiểu đây không phải trò đùa:
- Lão thái gia định lấy cái chết ép ta sao?
- Công tử nặng lời rồi.
Cù Văn Chính xua tay, giọng bình tĩnh:
- Ta có câu chuyện này, không biết công tử có hứng thú muốn nghe không?
Tự nhiên lại muốn kể chuyện, hẳn phải có nguyên nhân, Tả Thiếu Dương kiên nhẫn nói:
- Mời lão thái gia kể.
- Có một viên quan, ông ta có người hảo hữu trước khi chết nhờ cậy chiếu có nhi tử của mình. Về sau nhi tử của người hảo hữu đó phạm tội đáng phải xử trảm, hắn chạy khắp nơi cầu cứu, tới nhà viên quan kia, viên quan ấy cho hắn tiền bỏ trốn. Về sau hắn không thoát được, khi bị bắt hắn đã khai hết tất cả khiến viên quan đó bị bãi chức.
Nhìn thần tình Cù Văn Chính, Tả Thiếu Dương hiểu ra ngay, viên quan kia còn có thể là ai khác, chẳng trách Cù gia sống thảm như vậy, nếu thực sự là cáo lão hoàn hương, bổng lộc không thể thiếu, địa phương cũng phải coi trọng, như cha y có vị tổ phụ làm quan bát phẩm thôi, còn từ triều Tùy vẫn tự hào tới bây giờ. Có điều Tả Thiếu Dương không tán đồng hành động của ông ta, tài trợ cho tội phạm đào tẩu, đây là tội đồng lõa, chỉ cách chức là may, thời y đã truy cứu trách nhiệm hình sự, có điều đây là thời đại khác, bọn họ có giá trị quan khác y, nên ngoài miệng nói:
- Lão thái gia một lời hứa đáng nghìn vàng, bội phục bội phục.
- Tả công tử nói đúng lắm, lão phu không có gì để khoe, chỉ có một thứ là chữ tín, đại trượng phu nói lời là giữ lời, nếu không thì uổng công làm người.
Tình cao hơn pháp, Tả Thiếu Dương rốt cuộc hiểu thêm một điều về người thời xưa, ông ta không áy này vì mình bao che tội phạm, lại còn kiêu ngạo vì mình giữ lời, hẳn quan trên cũng nghĩ như thế nên mới xử nhẹ.
- Chỉ Nhi tuy là ngoại tôn nữ của lão phu, nhưng nói cho cùng cũng mang máu mủ Cù gia, mang huyết mạch của lão phu, trước kia nó đã hứa, chỉ cần công tử cứu mạng lão phu, sẽ làm thê tử của công tử. Không cần biết nguyên cớ ra sao, chuyện này cha mẹ công tử đã đồng ý thì cũng là thay công tử đồng ý, nhà ta cũng đã nhận sính lễ, hôn sự coi như đã được định đoạt. Lão phu có trách nhiệm để lời hứa này phải tuân thủ.
Tả Thiếu Dương kêu trời, lý lẽ kiểu gì, chả lẽ khi đó Răng Thỏ hứa nếu cứu được ông thì làm mẹ ta, bây giờ ta cũng phải quỳ xuống xưng con à, tư tưởng cách biệt quá xa, thực sự không nói được, chỉ biết cười khổ:
- Lão thái gia, bây giờ không phải Bạch tiểu thư không giữ lời, mà là ta không muốn, không thể trách được nàng ấy, càng không thể trách lão thái gia, lỗi là ở ta hết, được chưa, giờ bỏ qua đi. Lão thái gia bệnh đã khỏe, chỉ cần uống thuốc thời gian là phục hồi như xưa, vậy là mọi người đều vui, nhà ta còn có bệnh nhân đang chờ, xin cáo từ.
Nói xong chắp tay định đi, trốn thị phi không nên ở lâu.
- Công tử gượm đã.
Cù Văn Chính ngồi thẳng dậy:
- Lão phu còn có lời muốn nói.
Mẹ nó, biết không dễ thoát thế mà, Tả Thiếu Dương chửi thề trong lòng, chỉ đành quay đầu lại:
- Lão thái gia cứ nói.
- Đây không chỉ là vấn đề lời hứa nữa rồi, mà là hôn ước. Lời hứa không giữ, hôn ước không tuân, lão hủ còn mặt mũi nào mà thấy người thiên hạ, chỉ còn cách trả cái mạng này cho công tử mới có thể bảo toàn thể diện Cù gia.
Tả Thiếu Dương hết cách, quay đầu nhìn Bạch Chỉ Hàn, muốn nói, này Răng Thỏ, cô cũng không ưa gì ta, chuyện này có phần lỗi của cô, mau nghĩ cách gì đi. Nhưng Bạch Chỉ Hàn như Ngọc quan âm, mặt phượng hạ xuống, như bọn họ nói chuyện gì cũng không liên quan tới mình, bộ dạng cam chịu số phận, Tả Thiếu Dương ngứa răng, nha đầu này chỉ giỏi gây khó cho mình, kiếp trước mình nợ cô ta chắc, khách khí không được rồi, phải cứng thôi:
- Lão thái gia, ngài không thể vì giữ thể diện Cù gia mà bắt ta cưới một nữ tử ta không muốn.
Tả Quý không nhịn nổi, quát lớn:
- Trung Nhi, Bạch tiểu thư đoan trang hiền huệ, là hôn sự tốt, con còn muốn gì nữa, muốn cưới công chúa quận chúa à?
Lương thị cũng hiếm khi mắng nhi tử cũng lên tiếng:
- Sao con có thể nói thế, chuyện hiểu lầm bắt đầu từ nhà ta mà ra, lúc đó Bạch tiểu thư vì nóng lòng chữa bệnh cho ngoại tổ phụ mà nói vài câu không đúng cũng có thể thông cảm, sao con cứ để bụng mãi như vậy, có phải nam nhi không?
Rồi, giờ mọi lỗi lầm đổ lên đầu mình, Tả Thiếu Dương thấy mình là người oan ức nhất thiên hạ, nếu như ở nhà, y còn cãi lại cha mẹ mình vài câu, song trước mặt người ngoài, y chỉ có thể im miệng.
- Tả lang trung, Tả phu nhân không nên nói thế. Lệnh lang ý chí cao xa, không vừa mắt Chỉ Nhi nhà ta, vậy chỉ có thể trách Chỉ Nhi không có phúc phận thôi.
Cù Văn Chính bất ngờ lên giải vây cho Tả Thiếu Dương, nhưng y còn chưa kịp mừng thì ông nói tiếp:
- Song lời hứa vẫn là lời hứa, Chỉ Nhi không có phúc làm thê tử cho, vậy thì để nó làm nô tỳ đi. Nó đã hứa làm trâu ngựa báo đáp Tả gia, nay lão hủ đã khỏe, tới lúc nó phải báo đáp rồi. Nếu không, lão hủ chỉ còn đường chết mà thôi.
- Chỉ Nhi, lòng hiếu thảo của cháu với ta, ta ghi nhớ. Tả công tử y thuật cao minh, tiền đồ vô hạn, lòng dạ lại nhân hậu, nhiều lần nói không cần chúng ta phải giữ lời, nhưng lời nói ra sao có thể không giữ, cháu không có may măn làm thê tử của Tả công tử, đó là tạo hóa của cháu, vậy làm hãy nô tỳ báo đáp Tả gia.
Cù lão thái thái và Cù phu nhân không dám nói gì, chỉ biết im lặng rơi lệ.
Tả Thiếu Dương mắt tròn mắt dẹt, cảm thấy nực cười lắm, rất muốn hỏi, có phải các người đang đùa không?