Tả Quý luôn coi trọng vấn đề xuất thân, từng nói, nhi tức phụ của Tả gia phải môn đăng hộ đối, tuyệt không chấp nhận kiếm thôn cô sơn dã đưa về, rất rõ ràng cha nhìn ra mình và Miêu Bội Lan có ý tứ, mà nàng thì không phải là nhi tức phụ lý tưởng, cho nên gọi nàng tới nói chuyện, dứt khoát không có chuyện gì hay.
Tả Thiếu Dương tức tối nói:
- Các người làm cái trò gì? Lan Nhi có ơn cứu mạng với ta, định làm gì muội ấy?
Bạch Chỉ Hàn mắt lành lạnh nhìn y.
- Xin lỗi, không liên quan tới cô ... Đỡ ta nằm xuống, ta muốn ngủ.
Còn biết làm sao chứ, Tả Thiếu Dương biết có tìm Miêu Bội Lan hỏi, nàng sẽ không nói có chuyện gì, mà y chẳng lẽ còn có thể gọi cha mẹ mình tới chất vấn à?
Nằm xuống rồi, Tả Thiếu Dương xoay lưng vào trong, biết chuyện này không liên quan tới Bạch Chỉ Hàn, nhưng nàng chính là nhi tức phụ mà cả cha và mẹ y đều gật đầu, cho nên cũng giận lây sang nàng.
Chăn đệm mà Tả Thiếu Dương đang nằm là của Bạch Chỉ Hàn, trước đó vì cơ thể quá hư nhược, nằm xuống là ngủ mất rồi, nên chẳng có cảm giác gì, giờ tuy người vẫn yếu, nhưng đã ngủ đẫy mắt, chẳng còn buồn ngủ tẹo nào nữa, mũi liền ngửi thấy hương thơm dìu dịu, không phải hương hoa, mà là thanh hương thiếu nữ, hôm nay Bạch Chỉ Hàn mấy lần dìu y, Tả Thiếu Dương đã ngửi thấy rồi.
Bất giác có chút hoảng loạn, Tả Thiếu Dương nhận ra, mình đang ngày càng chú ý nhiều tới Bạch Chỉ Hàn hơn, làm sao có thể như vậy được, vừa mới xong còn lo cho Miêu Bội Lan không biết cha mẹ mình nói gì, còn giận Răng Thỏ, vậy vừa nằm xuống một cái đã quên hết cả rồi, chẳng lẽ mình là loại người cả thèm chóng chán, dễ dàng thay đổi hay sao.
Không thể tiếp tục như vậy được, làm sao bây giờ?
Thế là Tả Thiếu Dương có quyết định ngu ngốc, nín thở, nhưng làm sao mà nín thở được, mới mấy phút đã thở như cá mắc cạn, nha đầu đó đúng là sinh ra để hành hạ mình.
Không biết đây là lần thứ mấy Tả Thiếu Dương uất ức lẩm bẩm câu này trong lòng.
………..
Lưu hỏa trưởng là đầu lĩnh đội quân nhu.
Đêm hôm qua chính Lưu hỏa trưởng tiễn Tả Thiếu Dương dù không phải phận sự của mình vẫn nhiệt tình xông pha chiến trường cứu thương, đến sáng nay trở về thì bị trọng thương nằm trên cáng, đúng là đi thì đứng, khi về thì nằm, may sao còn giữ được mạng là may mắn trong bất hạnh rồi. Trong lòng cảm khái lẫn cảm phục nên sai người đưa y về, sau đó thở dài đi nhanh tới điểm cứu chữ tạm thời dưới chân thành.
Nơi đó phải nói là quá loạn, chưa lần nào nhiều thương binh như lần này, số bị chết thì ít mà số bị thương lại nhiều tới mức bất thường, theo như thống kê sáng nay, số huynh đệ chiến tử có vài trăm, mà thương binh đưa tới hai điểm trị thương đã là hơn năm nghìn, mà dân tráng vẫn đang tiếp tục đưa về. Trong trận chiến trước kia, trừ một vài tình huống đặc thù thì không có chuyện như thế khi hai bên đối kháng trực diện, tựa hồ là quân địch cố ý, điều này gây áp lực cực lớn cho quan y.
Lần này xuất chinh, hơn ba vạn đại quân chỉ có hai hỏa, tổng cộng năm mươi quan y, còn lại là trợ thủ học việc, bây giờ phải trị thương mấy nghìn người như thế, làm sao mà xuể.
Theo thông lệ trước kia, khi thương binh quá nhiều, quan y không lo liệu hết thì thường đem một số người thương nhẹ, hoặc tạm thời chưa ảnh hưởng tới tính mạng đến các y quán đương địa, nhờ bọn họ hiệp trợ trị liệu. Nhiều thương binh đã được chuyển đi, song vẫn còn đông.
Quan y thuộc đội quân nhu quản lý, Lưu hỏa trưởng dẫn thân binh, đi thị sát tình hình cứu chữa thương binh.
Lưu hỏa trưởng dừng lại, hắn nhìn thấy binh sĩ trẻ chân bị chặt đứt, đang ngồi dựa vào góc tường ngủ gà ngủ gật, vô cùng kinh ngạc, hắn ở quân ngũ tới nay đã ngót nghét hai chục năm, trải qua vô vàn cuộc chiến, chứng kiến quan y trị thương nhiều không kể siết, dưới tình huống kịch chiến, trọng thương thế này không thể cứu sống, cho dù lúc bình thường, nếu không kịp đưa tới y quán cầm máu thì cũng tử vong, mà kể cả cứu được thì cũng bị vết thương dày vò chết đi sống lại, làm sao có thể ngủ gà ngủ gật thoải mái như thế.
Quá tò mò, Lưu hỏa trưởng ngồi xuống vỗ vai đánh thức thương binh đó:
- Chàng trai, này, dậy đi ... Cảm giác thế nào?
Thương binh đó nhận ra đầu lĩnh y quán chiến địa, ngồi thẳng lên, gượng cười:
- Tàm tạm.
Lưu hỏa trưởng chỉ cái chân đứt:
- Vết thương không đau à?
- Hơi đau, nhưng còn chịu được.
- Ai trị thương cho cậu thế?
- Là một người trẻ tuổi, không giống quan y trong quân, đi cùng hai người nữa.
Lưu hỏa trưởng lờ mờ đoán ra, song cho chắc, vẫn hỏi:
- Người đó trông thế nào?
- Trẻ lắm, không giống mấy vị y quan râu dài.
Lúc đó bị thương đau chết cha chết mẹ làm sao bao hắn nhớ mặt ai được, sực nhớ ra một chuyện:
- Phải rồi, hai người đi cùng tuy mặc nam trang, nhưng rõ ràng là nữ.
Lưu hỏa trưởng thầm gật đầu, quả nhiên là chàng tiểu lang trung phong lưu đó.
- Được rồi, ngủ tiếp đi.
Thị sát thêm vài thương binh khác thường nữa, thương tích ở mức độ khác nhau, quan trọng là vết thương chảy máu ít, quan sát kỹ thì thấy họ được dùng một loại băng vải rất lạ, không giống thứ trong quân, dựa vào kinh nghiệm của mình, Lưu hỏa trưởng kết luận đây là hiệu quả do loại băng vải này đem lại, hỏi ra mới biết, lại là do lang trung trẻ dẫn theo hai nữ tử đã sơ cứu cho bọn họ.
Phát hiện này làm Lưu hỏa trưởng rất hưng phấn, nếu như có thể mua được loại băng vải cầm máu này, rất nhiều thương binh có thể giữ được tính mạng, còn cả loại thuốc giảm đau kia nữa, nói là thần dược cũng không sai.
Có điều nhu cầu y dược cùng đồ dùng lớn thì một hỏa trưởng nho nhỏ như hắn không định đoạt được, cần phải quay về báo cáo kiến nghị cho cấp trên. Trước đó cần phải đi thăm chàng tiểu lang trung anh dũng kia trước, biểu thị cảm tạ, hai là thương lượng đặt mua, như thế tiện báo lên trên.
Bận rộn suốt cả một ngày, tới tận tối mới thở được một hơi, thời điểm không thích hợp, hôm sau Lưu hỏa trưởng dậy rất sớm, dẫn theo hai thân binh, hỏi đường tới Quý Chi Đường.
Tới nơi phát hiện nơi đây chỉ là một hiệu thuốc rất nhỏ, có phần lụp xụp, trước cửa treo câu đối “ Chỉ mong trên đời không ai bệnh, cho dù kệ thuốc phủ bụi trần”, lòng càng thêm kính phục, Lưu hỏa trưởng chỉnh trang y phục, cao giọng hỏi:
- Xin hỏi, vị tiểu lang trung anh dũng cứu chữa thương binh có nhà không?
Tả Quý vừa mới thay băng cho một thương binh, thấy vị quan quân tới nhà, ông gặp nhiều quan binh rồi, đa phần thô lỗ vào thẳng nhà chẳng chào hỏi, như Phàn Mặt Đen là một ví dụ, ít thấy ai lịch sự nho nhã như thế, vội đi ra ngoài chắp tay hỏi:
- Khuyển tử bị thương, đang nghỉ trong phòng, dám hỏi quân gia xưng hô ra sao?
- Tại hạ họ Lưu, là hỏa trưởng quan y trong quân, lão tiên sinh gọi Lưu hỏa trưởng là được, lần này ta tới là để hỏi thăm tình hình thương thế của vị tiểu lang trung anh dũng cứu thương trên chiến trường.
Nghe người ta đề cao con mình như vậy, Tả Quý vui lắm, vội nói:
- A, Lưu hỏa trưởng, mau mau vào nhà.
Lưu hỏa trưởng nhìn một vòng quanh đại đường, có rất nhiều thương binh và người bệnh, tay Tả Quý vẫn dính máu tươi, nói:
- Xem ra lão tiên sinh bận rộn, tại hạ không làm quấy quả, lời dài nói gọn vậy, hôm nay mạo muội tới bái phỏng ... À phải, vị tiểu lang trung anh dũng đó có phải là lệnh lang không?
Tả Quý vuốt râu kiêu hãnh đáp:
- Chính phải.
- Xin hỏi lão lang trung, tình hình sức khỏe của lệnh lang thế nào rồi.
Vị Lưu hỏa trưởng này có chút học vấn, thích nói chuyện văn vẻ:
- Cám ơn quân gia hỏi thăm, khuyển tử tuy bị thương nặng, nhưng hiện giờ không còn nguy hiểm gì nữa, đang tĩnh dưởng.