Tả Thiếu Dương không vòng vo, chỉ muốn giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt, trước kia cãi nhau với Bạch Chỉ Hàn vài câu y còn thấy thú vị, thậm chí có lúc chủ động trêu nàng, bây giờ y chỉ thấy phiền:
– Không phải cho ta, Bạch tiểu thư, cái nhìn của cô về ta thế nào ta không biện giải, cô đối xử với ta thế nào cũng là quyền của cô, ta không phán xét, song hãy tạm gác ân oán chúng ta sang một bên, đừng để nó làm ảnh hưởng tới việc khác. Ta cần hoa của cô để cứu chữa cho những quan binh thủ thành bị thương, bọn họ anh dũng chiến đấu bảo vệ cho bách tính an toàn, chúng ta cũng nên góp chút sức mỏng giúp họ, đúng không?
Bạch Chỉ Hàn nhíu mày nhìn Tả Thiếu Dương, ánh mắt có vẻ phức tạp, một lúc mới khẽ gật đầu, đứng dậy định đi, đột nhiên mặt biến sắc, nghiêng tai lắng nghe, mừng rỡ thốt lên:
– Ngoại tổ phụ, ngoại tổ phụ đang nói.
Mọi người đều kinh ngạc quay sang nhìn, chỉ thấy Cù lão thái gia mở mắt ra từ bao giờ, đang nhìn lên trần nhà, môi mấp máy, nói không ra tiếng, vậy mà Bạch Chỉ Hàn nghe thấy được, thần là thần kỳ.
Cù lão thái thái run rẩy chống quải trượng đi tới mép giường ngồi xuống, nắm tay trượng phu:
– Lão gia, lão gia thấy thế nào?
Cù lão thái gia lẩm bẩm vài câu, vẫn không nghe được, Cù lão thái thái ghé sát tai xuống mà không hiểu, vội gọi:
– Chỉ Nhi, cháu mau tới nghe xem.
Bạch Chỉ Hàn liền khẽ khàng nói:
– Ngoại tổ phụ, cháu là Chỉ Nhi đây, ông nghe thấy cháu nói không? Ông muốn gì, cứ nói cho cháu biết.
Sau đó nín thở lắng nghe, gật đầu vâng liên hồi, mắt rưng rưng lệ hoa, quay sang nói với mọi người:
– Ngoại tổ phụ nói cháo, muốn ăn cháo.
Người bệnh đã hồi tỉnh, Tả Thiếu Dương hết sức vui mừng, đi tới thử mức độ phản ứng thần kinh, nói:
– Lão nhân gia, cháu là tiểu lang trung ở Quý Chi Đường đây, ông có nhìn thấy cháu không? Nếu có gật đầu, hoặc chớp mắt là được.
Mọi người đều khẩn trương chờ đợi, chốc lát sau Cù lão thái gia chầm chậm quay đầu về phía Tả Thiếu Dương, chớp chớp mắt, sau đó lại nhìn Bạch Chỉ Hàn. Bạch Chỉ Hàn hiểu ý, ghé tai xuống, nghe một hồi nói:
– Ngoại tổ phụ ta nói, đa tạ ngươi.
Cù lão thái gia đã hôn mê mấy ngày liền, đây là lần đầu có ý thức phản ứng tự chủ, mọi người vui mừng khôn siết, Cù lão thái thái nước mắt giàn dụa, luôn miệng nói:
– Lão gia khỏe rồi, lão gia khỏe rồi.
Cù phu nhân lau nước mắt, chân thành nói:
– May nhờ Tả công tử y thuật cao minh, nếu không công công ta … Đa tạ công tử.
– Để ta xem mạch cho lão thái gia.
Bạch Chỉ Hàn vội nhường vị trí, Tả Thiếu Dương ngồi xuống, nắm lấy bàn tay gầy trơ xương của ông ta, chú tâm bắt mạch, mạch đã ổn định rất nhiều, Cù lão thái gia mau tỉnh lại như thế nói thực là nhờ củ sâm ngàn năm kia, đúng là thứ bảo bối, mới chỉ dùng một cái râu thôi đấy, lòng cũng vui vẻ lắm:
– Hiện lão thái gia đã tình, chứng tỏ thuốc đúng bệnh rồi, giờ cần điều chỉnh một chút, tăng cường thông kinh hoạt lạc. Nhân sâm không cần thay đổi, cứ nghiền thành bột dùng như ta nói lúc trước.
Cù phu nhân lại hỏi:
– Công công ta muốn ăn cháo, Tả công tử thấy có được không?
– Được, không hề gì, có điều cháo nên nên nấu loãng thôi, nhân sâm cũng có thể cho vào cháo.
Tả Thiếu Dương gật đầu, lại nghĩ Cù lão thái gia mấy ngày chưa đại tiện, nói thêm:
– Khoan nấu vội, bảo Long thẩm sang hiệu thuốc, lấy thêm ít hỏa ma nhân cho vào cháo.
Cẩn thận dặn:
– Lão thái gia mới tỉnh, mọi người không nên quá phấn khích muốn ông nói chuyện nhiều, cứ để ông ngủ, bệnh tình tới giai đoạn này không sợ chuyển biến xấu đi nữa đâu.
Cù lão thái thái gật đầu liên hồi, lại giục Bạch Chỉ Hàn đi lấy Mạn đà la cho Tả Thiếu Dương, đợi tôn nữ đi rồi mới nói:
– Tả công tử xem, nhà ta như vậy, chỉ toàn đám nữ nhân, cho nên khi nhà có chuyện Chỉ Nhi nó không cứng cỏi không được, chỉ là cố gồng mình lên thôi, đâm ra nhiều lúc nó hơi thái quá, mong Tả công tử đừng chấp. Kỳ thực thường ngày nó là đứa hiền huệ thục lương, chỉ thích ở trong nhà chăm sóc hoa cỏ, làm thơ đánh đàn, tương lai sẽ là hiền thê lương mẫu.
Tả Thiếu Dương nhiều lần bị Bạch Chỉ Hàn tức muốn đấm ngực chết, song bình tĩnh lại phải thừa nhận ông trời cũng thích trêu người ta, hai người họ gặp nhau đều ở lúc tình ngay lý gian, có miệng không giải thích nổi, nên giận thì giận, y cũng bỏ qua nhanh, y không phải người hẹp hòi để bụng.
Thấy y không nói gì, Cù lão thái thái mừng thầm:
– Hai đứa chỉ hiểu lầm thôi, tin rằng tương lai gần gũi nhau rồi, mọi thứ sẽ xóa bỏ. Chỉ Nhi nhất định giữ đạo làm thê tử, cho nên cậu đừng nói những lời như chỉ cưới công chúa quận chúa nữa. Nghe người từng trải như lão thân một câu đi, hai đứa thực sự là một đôi trời sinh đấy, đừng để nhất thời tuổi trẻ nóng nảy mà lỡ dở chuyện sau này.
Tả Thiếu Dương thở dài:
– Lão thái thái, vừa rồi ta nói muốn cưới công chúa quận chúa đúng là muốn chọc tức Bạch tiểu thư, nói muốn cô ấy làm nô tỳ cũng chỉ là nhất thời tức giận thôi. Nhưng lão thái thái, nếu người thực sự cảm kích ta thì chuyện hôn nhân này hãy bỏ đi, dùng lời mọi người, Bạch tiểu thư không muốn nhảy vào hố lửa, ta cũng không muốn.
Nghe lời này Cù lão thái gia hiểu lúc nãy họ ở trong nhà nói chuyện bị Tả Thiếu Dương nghe hết rồi, thấy mặt y chân thành, nội tâm đúng là không thích hôn sự này, mình muốn báo đáp, song hại người ta không hạnh phúc thì trái với mục đích, có điều Tả Thiếu Dương càng thế, bà lại càng thích y, cảm thấy y thực sự là tôn nữ tế không thể tốt hơn, đâm ra do dự.
Tả Thiếu Dương lại nói:
– Còn chuyện cứu chữa lão thái gia đều là trong phận sự, là thiên chức của người hành y, mọi người không cần vì thế mà thấy mắc nợ ta. Chuyện này dừng ở đây, lão thái gia đã tỉnh, sau sau này còn cần điều dưỡng một hai tháng nữa mới khôi phục hoàn toàn. Mọi người đừng lo, ta không cần Bạch tiểu thư làm thê thiếp hay nô tỳ cũng vẫn chữa trị tận tâm. Có điều số nhân sâm vẫn phải trả cho ta, vì có thể sắp tới bệnh nhân nguy kịch sẽ cần tới nó. Nói tới củ nhân sâm này, ta muốn nói thêm một câu, không cần biết mọi người có tin hay không, ta thực sự không hề hay biết trong nhà lại có củ sâm như vậy, chứ không phải xót của hay là muốn lợi dụng nó để trục lợi. Hẳn mọi người biết, nhà ta trước kia nghèo tới mức suýt nữa bị người ta đuổi ra khỏi nhà, bị người ta kéo tới đòi nợ còn định đưa lên quan, nếu sớm có củ nhân sâm này thì đâu tới tình cản ấy.
Trong phòng im phăng phắc tưởng như nghe thấy được tiếng kim rơi, không ai chú ý rằng ông già nằm liệt giường đầu hơi nghiêng đi, mắt chăm chú nhìn về phía Tả Thiếu Dương.
Cù lão phu nhân nghe Tả Thiếu Dương trình bày rõ ngọn nguồn thì đứng dậy nhìn ngoài cửa, dậm chân luyến tiếc:
– Ài, nếu Chỉ Nhi mà nghe được những lời này thì mọi hiểu lầm đã được xóa bỏ rồi.
Tả Thiếu Dương cười khổ lắc đầu:
– Nếu ta nói những lời này trước mặt cô ấy, chỉ e cô ấy nghĩ rằng ta giả dối thôi.
Cù lão thái gia hạ quyết tâm:
– Lão thân tin công tử, thế này đi, chuyện này hoãn nói tới đã, dù sao thì cũng không vội nhất thời, lời nói ra rồi, đâu thể thu lại. Tương lai đợi lão ta khỏe hẳn, để ông ấy định đoạt, mong công tử thông cảm.
Tả Thiếu Dương không muốn tranh cãi nữa, lời cần nói đã nói hết rồi, mình cứ nhất quyết không cưới Bạch Chỉ Hàn thì ai làm gì được, chẳng lẽ còn có thể trói mình lại ném vào động phòng à? Nếu thế thật thì lúc đó lão tử cứ nằm im đó, xem nha đầu cô làm gì? Cưỡng bức mình chắc?
Đôi này phiền thật