Lại nói Lưu y chính gọi toàn bộ y sư, y công, dược công tới gặp mặt Tả Thiếu Dương, những người này đa phần tuổi nhiều hơn Tả Thiếu Dương, thấy y trẻ như thế mà đã đỗ thám hoa còn tới làm y chính thái y thự thì rất kinh ngạc, y chính phẩm trật thấp, nhưng là chức vụ làm việc thật, cần người có kinh nghiệm, trẻ như thế mà ở vị trí này chưa từng có, trước kia một vị y chính 40 tuổi đã coi là trẻ rồi, nhưng tuổi đó vẫn có thể làm cha của Tả Thiếu Dương.
Có điều mười người thì hết chín hoặc không kính phục gì, hoặc là ghét bỏ rõ ràng, Tả Thiếu Dương càng thấy mình dại, bây giờ bị chụp cho cái mũ cuồng vọng, coi thường y thánh rồi, mà y thì chẳng thể gặp từng người nói ra cái sai trong đó, nếu ở trong buổi giảng bài, tranh luận học thuật thì đã có thể tạo ra tiếng vang, khiến mọi người thực sự suy ngẫm.
Chuyện đã rồi, mỗi lần vấp ngã là một lần học khôn, sau này làm việc cần suy nghĩ cẩn thận hơn.
Gặp mặt xong, Tả Thiếu Dương bắt đầu tọa đường khém bệnh, thái y thự bọn họ khám bệnh phân khoa, giống bệnh viện hiện đại, khám bệnh chủ yếu là y công, y sư, châm công cùng với học sinh thực tập ở học quán thái y thự, giống như kiểu y tá hộ lý vậy, còn Tả Thiếu Dương, Mã y chính, Lưu y chính là các trưởng khoa, không tiếp nhận hẹn khám bệnh, chỉ khi nào ca bệnh nặng mới tới họ, còn nếu được mời đi khám bệnh, tiền khám thu gấp đôi, nộp cho y quán, còn người bệnh thưởng thêm thuộc về bản thân.
Y quán thực hiện chế độ đi làm nghỉ theo giờ giấc, buổi trưa nghĩ nửa canh giờ.
Tả Thiếu Dương ngồi suốt cả buổi sáng cũng không có một người bệnh nào cho y khám, đám y sư, y công chẳng chỉ dẫn ai tới chỗ y, toàn đưa tới cho Lưu y chính và Mã y chính, đến trưa muốn mời mọi người đi ăn bữa cơm ra mắt, nhưng đều khách khí nói mình bận không đi được, Lưu y chính thì bận thực sự, tới giờ vẫn luôn tay luôn chân, nghe thấy ông ấy bảo hỏa kế mua cơm hộ.
Vì sáng nay đã bảo với Bạch Chỉ Hàn rằng trưa không về ăn cơm, nên Tả Thiếu Dương không về nữa, cưỡi ngựa tới một quán cơm, ăn một mình.
Ăn cơm xong, Tả Thiếu Dương dắt ngựa đi lang thang cho tiêu cơm, qua chùa Từ Ân, đột nhiên nhìn thấy dưới cây dung có một lão giả, chính là Tiêu Vân Phi, liên tưởng giấc mơ hôm nọ, cơm trong bụng thiếu chút nữa phun cả ra ngoài, miễn cưỡng đi tới chắp tay cười:
- Tiêu lão ca.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau khi biết thân phận thực của Tiêu Vân Phi, từ vị lão ca biến thành mỹ nữ, cái này kích thích, mỹ nữ đó lại thích mình, có chút tự hào, nam nhân mà, nhưng Tả Thiếu Dương không chấp nhận cách làm của ông ta .. à của nàng, suýt nữa đã gây ra đại họa, quá tùy tiện tùy ý, làm việc căn bản không quan tâm tới người khác ảnh hưởng thế nào, là loại người y rất ghét, rất muốn chất vấn nàng, nhưng nghĩ tới chuyện nàng làm vì mình trước kia, không thể nói ra được, cảm xúc rất lẫn lộn.
- Ngươi gọi có vẻ miễn cưỡng, ta nhiều hơn ngươi hai tuổi đấy, gọi ta lão ca, cũng không thiệt thòi.
Ngược lại với Tả Thiếu Dương, Tiêu Vân Phi lại thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa bọn họ, vẫn dùng giọng nam hơi khàn khàn:
- Ngày đầu làm quan thế nào?
- Không tốt.
Tả Thiếu Dương không thoải mái lắm:
- Chúng ta ra sông nói chuyện đi.
Sau chùa Từ Ân là sông Khúc Giang, sóng gợn lăn tăn, dọc bên đê sông có con đường nhỏ phủ bóng liễu, khá tĩnh mịch, liễu hai bên bờ đã bắt đầu mọc ra những chiếc lá non mịn màng, dưới khung cảnh đó nếu là đôi tài tử giai nhân sẽ tạo nên bức tranh lãng mạn, tiếc là không phải vậy, ít nhất nhìn từ bên ngoài.
Tả Thiếu Dương vừa dắt ngựa đi vừa hỏi:
- Hai người kia bị đánh là do lão ca làm phải không?
- Sao ngươi biết?
Tiêu Vân Phi tỏ ra ngạc nhiên:
- Vốn không biết, vừa rồi thấy lão ca đột nhiên xuất hiện, không khó đoán rồi.
- Vu lão thái y trước kia theo bên cao tổ hoàng đế, cất nhắc không ít người, mà ngươi lại đắc tội với ông ta, chắc chắn có kẻ không chịu bỏ qua. Ta ngầm theo dõi bọn chúng, phát hiện ra hai tên đó âm mưu, chuẩn bị khi ngươi khám bệnh, sẽ phái một con mụ đanh đá tới, sẽ xé y phục vu cho ngươi làm, ta nghe tới đó tức giận ra tay đánh luôn.
Mưu kế của hai lão già đó rất độc, nhưng thiên hạ không phải mù, Tả Thiếu Dương ngày đầu tiên đi làm, chẳng lẽ làm cái chuyện ngu xuẩn đó sao, quan trên tra một cái là ra, nhất là có ông anh vợ Kiều Quan ở Đại lý tự, y khó chịu là vì Tiêu Vân Phi xen vào việc này.
Tiêu Vân Phi thấy y âm trầm không nói gì thì cười nói:
- Yên tâm, ta lấy ấn của Vĩnh Gia công chúa ra dọa bọn chúng, tin rằng sau này chúng không dám gây phiền hà cho ngươi đâu, đôi khi dựa vào vũ lực không hiệu quả, bọn chúng bề ngoài tỏ ra sợ ngươi, nhưng ngầm ám hại, không bằng dùng quyền thế, biết ngươi có người chống lưng, không giở trò nữa.
Tả Thiếu Dương mới hiểu ra vì sao hai lão già đó không làm khó mình nữa, tình cờ nhìn thấy nhau tỏ ra khinh bỉ, không nhịn được nói:
- Lão ca nghĩ ta không giải quyết được chuyện này à?
Tiêu Vân Phi hơi sững người, không nghĩ tới Tả Thiếu Dương lại hỏi câu này, nhất là giọng điệu của y có phần bất mãn, đứng lại mỉa mai:
- Thế nào, vì ta là nữ nhân, nên ta giúp ngươi, ngươi cảm thấy mất mặt à?
Tả Thiếu Dương hơi chột dạ, là thế sao, nếu Tiêu Vân Phi là Tiêu lão ca của y trước kia, có lẽ y đã tạ ơn rồi cùng nhau vui vẻ chửi hai lão già khốn kiếp kia, chứ không thấy bức bối trong lòng thế này:
- Vĩnh Gia trưởng công chúa là ai chứ, lão ca làm thế, bọn họ sẽ nghĩ thế nào về ta đây? Coi ta là hạng ăn cơm nhão sao?
- Dù sao ta cũng làm rồi, ngươi không thích kệ ngươi, nếu không có ta hôm nay ngươi mất cái áo quan rồi.
Tiêu Vân Phi nói xong, nhảy lên cây, thoát cái đã mất dạng.
Tả Thiếu Dương đứng nhìn theo bóng dáng nàng biến mất sau tàng cây, bỗng nhiên lão ca thành tỷ tỷ, còn thích xen linh tinh vào việc của y, làm việc vô cùng tùy tiện, sáng nay đã gặp chuyện không vui, giờ lại thêm chuyện này, tức mình nhặt đá ném xuống sông, ném tới toát mồ hôi thấy thoải mái hơn một chút, lên ngựa tới y quán.
Buổi chiều vẫn như thế, nhìn người khác bận rộn, mình thì chẳng có việc gì làm.
Tả Thiếu Dương không thể đi sang bảo người ta đưa bệnh nhân đây cho mình khám, cái này rất kỵ, hơn nữa khám bệnh quá nhiệt tình, chẳng những không được báo đáp, lòng tốt còn hỏng việc, cho nên y lại thất nghiệp suốt cả buổi chiều.
Hết giờ làm, Tả Thiếu Dương lại một mình dắt ngựa về nhà, Tả Quý đang ngồi dưới hành lang uống trà, vốn định gọi y lại hỏi xem ngày đầu tiên làm quan ra sao, nhưng thấy mặt nhi tử rầu rĩ, liền không hỏi nữa, chẳng lẽ làm quan không thuận sao?
Chào hỏi cha, giao ngựa cho Đinh Tiểu Tam, Tả Thiếu Dương về phòng, mở cửa sổ ra, Bạch Chỉ Hàn đang làm cơm, mùi thức ăn thơm nức mũi, thường ngày y sẽ chạy đi ăn vụng, lúc này chỉ ngồi đó gãi cổ Bi Vàng ngây ra nhìn tuyết đọng trên khóm trúc, chuyện ở y quán là chuyện nhỏ, y đã lường trước được, việc Tiêu Vân Phi làm mới khiến y thực sự không thoải mái.
Y vốn không có bằng hữu, trước nay luôn coi Tiêu Vân Phi như bằng hữu của mình, nhưng qua chuyện ngày hôm nay, khó tiếp tục làm bằng hữu với nhau được nữa.
Kiều Xảo Nhi thấy tâm tình phu quân không tốt, cẩn thận đi tới bên cạnh ngồi xuống, nhưng không dám hỏi gì.
Tả Thiếu Dương ngồi thừ người mất một lúc mới nhận ra Kiều Xảo Nhi ngồi bên cạnh nãy giờ lo lắng nhìn mình thì vỗ đầu, mình làm gì thế này, ra ngoài gặp chuyện không vui, sao lại mang về nhà, ảnh hưởng tới mọi người chứ, bế Kiều Xảo Nhi đặt lên đùi:
- Không sao, ngày đầu đi làm chưa được quen lắm.
Kiều Xảo Nhi cũng không quen thân thiết thế này, bất an nhìn ra cửa một cái:
- Phu quân, nếu gặp chuyện không vừa lòng cứ kệ nó là được.
- Nhìn nàng của ta thế này, không muốn kệ cũng không được rồi, tức phụ, hôn một cái an ủi đi.
Tả Thiếu Dương mặt dầy chu môi ra:
Kiều Xảo Nhi mặt đỏ như gấc chín, muốn trốn nhưng Tả Thiếu Dương ôm rất chặt, không thoát được, để lâu sợ người khác nhìn thấy, cúi xuống hôn nhanh, một cái như gà một thóc.
Tả Thiếu Dương làm gì có chuyện tha cho nàng đơn giản thế, kéo ghì nàng vào hôn tới khi Kiều Xảo Nhi nhũn người ra, hai bầu ngực cũng xoa nắn mấy cái mới thỏa mãn, cười lớn buông tha cho nàng:
- Tức phụ, đi ăn thôi, vi phu đói rồi.