Thấy tình cảm hai cô gái với mình như thế, Tả Thiếu Dương làm sao có thể khiến họ chịu khổ, dù một ngày cũng không, đành phải cứu cả, để đôi vợ chồng khốn kiếp đó hưởng lợi vậy.
Không, không thể cho họ dễ dàng như thế, nghĩ một lúc rồi đột nhiên kéo tay hai cô gái ra một chỗ vắng, Tiểu Muội còn đỡ, Hoàng Cầm thiếu chút nữa cho y một cái tát, may mà Tiểu Muội kịp giữ tẩu tử mình lại. Tả Thiếu Dương không để Hoàng Cầm kịp phát tác, nói nhỏ:
- Hai người lát nữa đợi ta ở đầu ngõ gần chùa Thanh Phong nhé, ta về lấy một vài thứ, sẽ tới ngay, đợi nhé.
Hoàng Cầm và Tiểu Muội nhìn nhau, mắt đều sáng lên, tựa hồ đã đoán được y muốn đi lấy cái gì, đều kích động tới run người, gật đầu như gà con mổ thóc.
Chỉ riêng nhìn bộ dạng hai nàng như vậy, Tả Thiếu Dương đã thấy đáng rồi, nhạy ù về nhà, cha y đang đi khám lại cho bệnh nhân, liền mời cha mình ra một chỗ yên tĩnh, nói:
- Cha, Tang gia đoạn lương rồi, mua đâu cũng không được, con muốn cho họ ít lương thực, cha thấy sao ạ?
Tả Quý hơi trầm ngâm rồi trả lời:
- Lần trước nhà ta bị chủ nợ tới nhà dồn ép, là Tang cô nương lấy tiền riêng ra giúp nhà ta trả nợ, tuy hôn sự này nhà ta không muốn, song nhận ân giọt nước phải báo đáp bằng dòng sông, ân tình phải trả. Con định cho nhà họ bao nhiêu lương thực?
- Năm đấu ạ.
Năm đấu là chừng sáu mươi cân, Tang gia có năm người, nếu như không cho thêm cái gì khác, tối đa chỉ đủ ăn nửa tháng thôi, song nếu thêm rau dại ngũ cốc, hoặc nấu thành cháo, ăn giữ mạng thôi thì miễn cưỡng đủ cho một tháng. Tả Thiếu Dương biết như vậy là không đủ cầm cự cho tới khi cuộc chiến kết thúc, nhưng mà không dám cho quá nhiều, sợ nhất bà nương Tang mẫu tham lam, tầm nhìn hạn hẹp kia hám lợi mang đi bán thì thảm. Cho nên cứ lấy ra năm đấu đã, sau đó tùy tình hình hẵng tính.
Tả Quý gật đầu:
- Được, có điều bà nương Tang gia đó là phụ nhân ngu xuẩn tham tài, bạc tình bạc nghĩa, con phải làm sao cho khéo.
- Vâng, con có cách, vừa giúp được Tang cô nương lại không cho lão nương đáng ghét đó hưởng lợi.
Tả Thiếu Dương nhỏ giọng nói ra biện pháp của mình.
Tả Quý nghe xong tán đồng:
- Cách này tốt, bà nương đó có hận cũng chẳng làm được gì, sau này chúng ta cũng có thể tới quán trà uống.
Thấy cha đồng rồi, Tả Thiếu Dương chuẩn bị vào hầm lấy gạo, chợt nhớ một chuyện:
- Mà nhà tỷ tỷ thì sao hả cha?
- Không vội, tỷ phu con có lương thực nha môn phát, khi nào chúng không đủ ăn hãy đưa, tiết kiệm hết mức có thể, hơn nữa chuyện này ngay cả nhà tỷ phu con cũng không nên cho biết.
Thời cổ, nữ nhi lẫn nữ tế đều là người ngoài, về nguyên tắc giữa hai nhà không hề tồn tại nghĩa vụ lẫn thói quen hỗ trợ nhau, cho dù nhà kia gặp khó không giúp đỡ cũng không hề tổn hại về mặt đạo đức.
Tất nhiên đó chỉ là về lý, còn về tình cảm, nhìn một người cổ hủ như Tả Quý lại dung túng cho nữ nhi khiến Hồi Hương tính cách kỳ quái như thế là đủ biết ông cưng đứa con này ra sao, Hầu Phổ cũng vô cùng vừa ý ông. Tả Thiếu Dương hiện giờ đã hiểu tâm lý của cha, nhiều chuyện cha cứ thích sĩ diện nên để trong lòng, nói:
- Vậy con lấy ra hai túi gạo để ở phòng cha, khi nào cần đưa thì không phải xuống hầm lấy nữa.
- Cũng được.
Tả Thiếu Dương vào phòng bào chế, cài cửa, lấy trong hầm ra bao bao bột mì, mỗi bao năm đấu, hai túi lớn vác vào phòng cha, túi còn lại thì cẩn thận đi bằng cửa bếp ra ngoài.
Có điều nhà nhỏ như vậy, y ra ra vào vào làm sao không gây chú ý cho được, Miêu Bội Lan thấy Tả Thiếu Dương vác cái bao ra ngoài, không rõ bên trong là gì, mà ngoài đường nhiều nạn dân như vậy, họ đói mờ mắt rồi, cái gì cũng dám làm, ra đường như vậy quá nguy hiểm, nàng đi theo vài bước lại dừng, dù gì hai bọn họ không có quan hệ gì, không thể can thiệp.
Tả Thiếu Dương nhận ra ánh mắt lo lắng của Miêu Bội Lan, chuyện này càng không nên che dấu nàng, hơn nữa võ công nàng cao cường, có nàng đi theo sẽ an toàn hoan, nên gọi:
- Bội Lan, ta có chuyện cần ra ngoài, muội đi cùng ta được không?
- Được.
Miêu Bội Lân hoan hỉ chạy tới, lấy trong góc nhà bếp ra một cái gùi:
- Cho vào đây muội vác, không gây chú ý.
Nha đầu này thi thoảng làm mình tổn thương ghê, Tả Thiếu Dương hiểu mình còng lưng vác cái bao nặng như vậy người ta không nhìn chằm chằm mới lạ. Miêu Bội Lan giúp y lấy bao trên lưng xuống cho vào gùi, lại lấy thêm thanh dao che củi gài bên cạnh, lấy một tấm vải bẩn nhàu nhĩ phủ lên, nhẹ nhàng đeo lên lưng.
Hai người chuẩn bị ra cửa thì Lương thị nói:
- Chỉ Nhi, thiếu gia ra ngoài, cháu cũng theo đi.
Bà biết nhi tử có ý với Miêu Bội Lan, thế này làm sao phát triển tình cảm với Bạch Chỉ Hàn được, nên tạo điều kiện bọn họ tiếp xúc với nhau nhiều hơn.
- Mẹ ..
Tả Thiếu Dương chưa nói đã bị mẹ mình trợn mắt làm nuốt trở vào, lẩm bẩm:
- Đi thì đi.
Bạch Chỉ Hàn không có ý kiến, lặng lẽ đi sau cùng, ba người bọn họ xuyên qua ngõ nhỏ, theo hướng chùa Thanh Phong, nơi này vắng người, tới đầu ngõ nơi Tang Tiểu Muội và Hoàng Cầm đợi.
Hai cô gái đang nhấp nhổm ở đầu ngõ, mỗi khắc qua đi tưởng như dài cả thế kỷ, vừa nhác thấy bóng y, cả hai mừng rõ chạy tới, lại thấy sau y là thôn cô xinh xắn ở nhà Quý Chi Đường có chút ngoài dự liệu.
Chưa hết, nhìn ra đằng sau lại còn có một nam tử trẻ tuổi, toàn thân mặc trang phục người Hồ, thân người thon dài, đôi mắt mặc dù băng giá nhưng sáng tựa sao, làm người ta muốn nhìn lại không dám nhìn, bình thường Tả Thiếu Dương đã rất nổi bật, nhưng so với người này thua sút vài phần, chủ yếu vì hắn toát lên vẻ mạnh mẽ khiến người ta cảm thấy an toàn, hoàn toàn khác vẻ nhu hòa của Tả Thiếu Dương.
Trái tim Tiểu Muội toàn bộ đặt trên người Tả Thiếu Dương, chẳng quan tâm tới Miêu Bội Lan thậm chí là cả thanh niên anh tuấn kia, còn Hoàng Cầm ánh mắt đưa qua đưa lại như muốn so sánh hai người.
Bỗng nhiên thành cảnh một mình cùng bốn cô gái, hơn nữa ai nấy mỗi người có vẻ đẹp riêng, lại không giống lúc đi lấy nước bị vây quanh bở đám cô nương tức phụ, vì ba trong số này có quan hệ không đơn giản với y, một thì lại đang nhìn y từ trên xuống dưới, Tả Thiếu Dương thấy nhột nhạt, không giải thích gì, chỉ bảo với Tang Tiểu Muội:
- Ta muốn tới bàn một vụ làm ăn với cha mẹ muội, đi nào.
Miêu Bội Lan khẽ gật đầu cười, lộ ra hàm răng trắng đều đặn, khuôn mặt hơi ngăm đen càng làm hàm răng đó sáng bóng như ngọc trai.
Tiểu Muội cười đáp lại, họ đã gặp nhau vài lần ở giếng nước rồi, không nói chuyện với nhau, chẳng phải phản cảm, song thế nào cũng có chút gợn trong lòng. Tiểu Muội cố ý thân thiết đi theo sát cạnh Tả Thiếu Dương, nếu là bình thường nàng không dám, có điều giờ thiên hạ chẳng ai để ý chuyện gì khác ngoài cái bụng đói:
- Tả đại ca, người trẻ tuổi kia là ai, hắn đi theo huynh à?
- Là dược đồng của ta, họ Bạch, là nữ đó.
- Chả trách.
Tiểu Muội chợt nhớ cái lần Tả Thiếu Dương bị bệnh nhân làm phát điên, mồm há hốc:
- Không phải là cô ấy chứ?
- Chuyện dài lắm, muội không cần để ý tới cô ấy đâu.
Tiểu Muội “ừm” một tiếng, vô cùng ngoan ngoãn.
Bọn họ đi tới quán trà Thanh Hương, cửa mở, ngạc nhiên là có một hai người khách, ngồi cách xa nhau trầm tư nhìn đâu đâu, chẳng có náo nhiệt ngày nào. Tang mẫu thì ngồi thẫn thờ trên cái ghế trúc ở cửa, hốc mắt hõm sâu, cái mặt hơi sưng phù, cái ấm vòi dài để bên cạnh chân, chả buồn đi lại mời khách.
Tang Oa Tử thì ngồi dựa vào một cái cột, hai mắt vô thần.