Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 287: Chương 287: Thân phận bại lộ.




Quan quân hôm qua lại đứng trên tường thành đi qua đi lại, lớn tiếng nói:

- Mặc dù thám mã báo về không phát hiện ra tung tích của kẻ địch ở gần đây, tuy nhiên mọi người chớ đi xa, tối đa chỉ nên rời thành ba dặm trong tầm nhìn của binh sĩ trên thành, tuyệt đối không được đi về phía huyện Song Phong và huyện Thái Hòa, bách tính trước kia đi về phía đó không ít người đã bị loạn tiễn bắn chết. Ngoài ra đừng lên núi, càng đừng nên có ý đồ leo núi để ra ngoài, vì thám mã đã tra rõ, núi bốn xung quanh Hợp Châu đều có phản quân bố phòng, theo như tình huống mấy ngày trước mà xét, quân địch không can thiệp cũng không làm hại bách tính đào củ hái rau từ lưng chừng nói trở xuống, nhưng nếu đi lên sẽ bị đuổi xuống, nếu không nghe sẽ bắn chết. Cho nên các vị hương thân, đừng mạo hiểm ..

Quan quân đó nói đi nói lại vài lần rồi mới hạ lệnh mở cổng thành.

Cửa thành vừa mới mở ra, đám đông chầu chực ùn ùn chen lấn đi lên, binh sĩ hai bên lớn tiếng quát tháo.

Tả Thiếu Dương cùng Miêu Bội Lan, Lý Đại Tráng đội nón rộng vành, lại khăn cao tới quá mũi che mặt, tránh đám đông nhận ra, hôm qua bận rộn không có thời gian đi xem quan binh phát cháo như thế nào, nhưng chỉ cần nhìn đông đảo người chuẩn bị rời thành kiếm ăn thế này đủ hiểu rồi, dù sao an ủi một chút là mọi người hăm hở khỏe mạnh ngày hôm qua, cháo cứu tế cũng ít nhiều phát huy tác dụng.

Không vội vàng, Tả Thiếu Dương đứng một bên chờ đợi, đến khi đám đông vãn rồi mới thong thả rời thành.

Bách tính ra ngoài là lập tức tản ra bốn phía, tranh nhau chạy lên núi, chỉ sợ chậm chân sẽ bị người khác cướp mất cái ăn, cũng có một bộ phận liều lĩnh men theo quan đạo đi về hướng trấn Song Phong, từ ngày xảy ra cuộc đại chiến giữa đêm đó, phản quân gần như tuyệt bóng, cho nên bách tính không sợ nữa.

Tả Thiếu Dương chân bị thương dù đã có thể bỏ nạng ra, song chỉ có thể đi chậm rãi, ba người bọn họ tụt lại rất xa, đi được nửa canh giờ thì gặp một hẻm núi, Miêu Bội Lan nói:

- Tả đại ca, sắp tới Quỷ cốc lĩnh rồi.

Quan đạo bọn họ đang đi làm men theo sông Thạch Kính, một bên là sườn núi, một bên là lũng sông, nước sông Thạch Kính vốn ôn hòa đi qua nơi này bỗng biến thành con ngựa bất kham, nước chạy rất siết, va vào tảng đá lớn bên sông, bắn bọt nước tung tóe, tiếng động đinh tai nhức óc.

Tả Thiếu Dương phải lớn tiếng hét:

- Còn phải đi xa nữa không?

- Không xa lắm, ở ngay sườn núi trên sơn cốc phía trước, ở nơi này không nhìn thấy, phải vào sơn cốc mới ...

Nói tới đó thì nhác thấy bóng người lố nhố đằng xa, có vẻ như đang bỏ chạy, vì bốn xung quanh là tiếng sóng vỗ rầm râm nên không nghe thấy gì, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Miêu Bội Lan kéo Tả Thiếu Dương sang bên đường, tay lặng lẽ rút dao bổ củi ra.

Đợi khi nạn dân chạy qua, Lý Đại Tráng xông ra giữ lấy một người:

- Có chuyện gì thế?

Người đó vốn định giãy khỏi hắn chạy tiếp, nhưng nhìn thấy Tả Thiếu Dương, hét lớn:

- Tả Mẫu Mực, mau chạy nhanh đi, ở cửa sơn cốc có quân địch trú đóng, ai tới gần là giết, có mười mấy người bị bắn chết rồi, đang dùng kỵ binh truy sát mọi người.

Nói xong giật mạnh tay chạy luôn.

Tả Thiếu Dương đứng lên tảng đá cao nhìn, quả nhiên xa xa có một đội kỵ binh đuổi bách tính, thế nhưng chỉ đuổi mà không giết, nhưng ai chạy khỏi hàng cố tình lên núi đều bắn chết.

Lý Đại Tráng cuống lên:

- Thiếu gia, mau chạy thôi.

Tả Thiếu Dương xua tay:

- Đợi đã, đừng gấp, quân địch không đuổi nữa rồi, bọn chúng dừng lại rồi.

- Thế sao?

Phía xa đúng là kỵ binh địch sau khi đuổi bách tính chạy xa đã ghìm cương, lớn tiếng quát tháo gì đó, rồi quay ngựa trở lại.

Đợi thêm một lúc nạn dân chạy hết, quân địch cũng đã đi, Tả Thiếu Dương nói:

- Đi tiếp nào.

Lý Đại Tráng giật nảy mình:

- Thiếu gia đừng đi, quân địch sẽ bắn tên đấy.

- Nếu không đi lên núi thì chúng ta không có thuốc.

Tả Thiếu Dương đã quan sát một lúc rồi:

- Cứ đi tiếp đi, bọn họ không trực tiếp phóng tên đâu, xem xem có cách nào qua được không, chúng ta ít người có lẽ được ... rồi rồi, hai người không cần nói nữa, làm theo ta là được.

Miêu Bội Lan và Lý Đại Tráng đều do dự, nhưng ý Tả Thiếu Dương đã quyết, hai người họ không thuyết phục được, mà y đã đi rồi, đành phải theo.

Tả Thiếu Dương giơ hai tay lên, vừa đi vừa hô lớn:

- Đừng bắn, ta có lời muốn nói!

Miêu Bội Lan dậm chân một cái, cũng học theo y giơ tay lên, nhưng chỉ một tay, tay còn lại đặt hờ lên cán dao đề phòng có đột biến là ra tay. Lý Đại Tráng cũng giơ cả hai tay lớn tiếng hô giống Tả Thiếu Dương.

Đi một đoạn, bên hẻm núi xông ra bốn kỵ binh, thấy có ba người đi tới, lại còn giơ tay hò hét gì đó, không bắn tên mà đợi ba người Tả Thiếu Dương tới gần, quát lớn hỏi:

- Các ngươi muốn gì?

Tả Thiếu Dương dừng bước, nói thật nhũn nhặn:

- Quân gia, ta là lang trung, muội muội ta bị bệnh sắp chết rồi, ta phải lên núi hái ít thuốc, thuốc này chỉ Quỷ Cốc lĩnh mới có, các vị quân gia liệu có thể châm chước cho một chút không, hái thuốc xong là bọn ta về thành ngay, tuyệt đối không chạy loạn.

Mấy tên cung kỵ thương lượng với nhau một hồi, sau đó một tên đi ra đáp:

- Lang trung cũng không được, về ngay.

Tả Thiếu Dương đi tới vài bước:

- Các vị quân gia, cầu xin mọi người đó, nếu không có thuốc, muội muội ta sẽ chết mất.

- Không được! Đã nói không được là không được, lập tức trở về, còn tiến lên sẽ bắn.

Một tên giơ cung lên đe dọa.

- Khoan đã.

Một tên khác mặt có xẹo chạy xiên từ mắt trái xuống cằm, vô cùng đáng sợ đột nhiên nhớ ra cái gì, thúc ngựa tới:

- Ngươi nói ngươi là lang trung, là lang trung ở đâu?

Tại sao bọn chúng lại hỏi câu này? Tả Thiếu Dương lòng máy động, cẩn thận đáp:

- Ta là học đồ ở Huệ Dân đường.

Mấy tên còn lại không hiểu, tên mặt xẹo giải thích:

- Các ngươi quên rồi sao, mấy ngày trước quan quân trong thành phong thưởng cho một tên lang trung trẻ là ủng quân giai mô gì đó, là lang trung của cái gì Quý đường... À đúng rồi Phú Quý Đường, còn nghe nói tên tiểu tử đó giết gần trăm huynh đệ của bọn ta ...

Cái gì, sao đã tới gần trăm rồi thế? Tả Thiếu Dương muốn cười mà không cười nổi, kêu oan:

- Các vị quân gia nhìn ta đi, sức ta trói gà không chặt thế này, giết một người cũng khó chứ nói gì tới giết một trăm người ... Cầu xin các vị đó ... Muội muội ta, nếu không có thuốc ... Chỉ e không qua nổi đêm nay mất ...

Khóe mắt nhìn thấy Miêu Bội Lan lợi dụng lúc mình nói chuyện thu hút chú ý, lặng lẽ tiếp cận.

Tên mặt xẹo hất hàm:

- Cứ bắt chúng về tra khảo cho chắc, bên trên treo thưởng rất cao cho cái đầu của tên lang trung đó, vì y bày cái trò hiến gạo cho quan binh làm đám quân sắp chết đói đó sống lại, hỏng hết kế hoạch của tướng quân, cho nên đám huynh đệ chúng ta mới phải tới chỗ quái quỷ này ... Bắt lấy, nếu đúng là hắn thì là cá to đấy ..

Nói rồi rút cung tên cảnh giới, ba tên còn lại gật đầu, thúc ngựa tới bắt người, thấy trong nhóm Tả Thiếu Dương thì Lý Đại Tráng cao lớn nhất, hai tên nhắm vào hắn, một tên bắt Tả Thiếu Dương, còn Miêu Bội Lan gầy gò nhỏ bé như thiếu niên chưa lớn thì tạm thời bỏ qua.

Nhưng đó là sai lầm trí mạng của bọn chúng.

Miêu Bội Lan bước dài một tiếng xông tới, không nói một lời rút dao bổ củi bên hông chém ngay, tên mặt xẹo chỉ kịp kêu á một tiếng, vì hắn ngồi trên ngựa, Miêu Bội Lan chỉ có thể chém vào người, nhưng dao bổ củi không đủ sắc, chém đúng vào giáp hộ thân, con ngựa giật mình dựng vó hí lên, mặt xẹo rơi xuống, đầu va vào đá vỡ toác, chết luôn.

Ba tên còn lại giật mình quay lại nhìn, Miêu Bội Lan đã nhanh chóng áp sát, dao bổ củi xoay tròn, lần này nàng rút kinh nghiệm không chém người mà chém ngựa, hai con ngựa đau đớn lồng lên, chồm về phía trước, va phải nhau, đồng loạt ngã xuống sông Thạch Kính chảy cuồn cuộn, nhấp nhô vài cái rồi biến mất.

Tên duy nhất kia rút cung, không kịp lấy tên, định thúc ngựa đạp Miêu Bội Lan, nhưng quên mất còn có Lý Đại Tráng bên cạnh, Lý Đại Tráng không chỉ cao lớn vạm vỡ, có cánh tay rất khỏe, hét lớn một tiếng, ôm ngang hông tên địch vật hắn xuống đất, mũ trụ văng ra, Lý Đại Tráng túm tóc hắn, dộng đầu xuống đất, chỉ vài cái tên phản quân này đã chết tới không chết được nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.