Tả Thiếu Dương tiếp tục hỏi, cơ bắp Ngưu bả thức teo cả rồi, thế này quá trình phục hổi càng lâu:
- Khi mang về có bị thương không? Ví như ở đầu?
- Không ạ, không bị thương, nghe nói là cãi nhau với người ta, tức quá nên ngất xỉu. Sau đó tới Chân thị y quán chữa, lão thân nghĩ Chân đại phu cũng chỉ chữa được tới mức này cho nên không tìm người khác, mà nhà có bao tiền cũng tiêu hết, tiền đâu mời lang trung khác.
Tả Thiếu Dương từ lúc vào đã quan sát cái nhà này rồi, tình cảnh không khác gì nhà y lúc nợ nần chồng chất, bắt mặt, xem lưỡi xong lại sờ tay sờ chân Ngưu bả thức, đắp bao nhiêu chăn với áo mà vẫn lạnh băng:
- Lão nhân gia bán thân bất toại đã hai năm, dương khí ngày một giảm, đó là thiếu âm hàn hóa, âm hàn nội thịnh, dương hư thủy phiếm, cần phải hồi dương cứu nghịch, hóa khí hành thủy.
Những lời này tất nhiên nói cho Lưu y chính nghe, Ngưu gia làm sao mà hiểu:
- Bệnh quá lâu, chữa trị tốn thời gian, tuy uống thuốc vào sẽ thấy hiệu quả sớm, nhưng khôi phục được thì cứ phải vài tháng thuốc men đều đặn, nên mọi người nên chuẩn bị tâm lý.
Sau đó nhường chỗ cho Lưu y chính xem bệnh.
Chỉ nghe nói tới còn chữa được là Ngưu lão thái mừng rồi, mấy tháng có là gì, bà còn chăm trượng phu tới tận hai năm:
- Tả đại nhân, thực sự mỗi thang thuốc chỉ có mấy chục đồng vậy thôi à?
Tả Thiếu Dương gật đầu nhìn quanh, chợt hỏi chuyện không liên quan:
- Mọi người sống thế nào?
Ngưu lão thái thương tâm nói:
- Vốn khi ông ấy còn khỏe thì cuộc sống cũng được, về sau ngã bệnh, tiền bạc theo thuốc mà đi, bây giờ chỉ còn nhi tử một mình khuân vác kiếm sống, thêm vào lão thân và nhi tức may vá kiếm thêm đồng nào hay đồng đó.
Tả Thiếu Dương trầm ngâm thở dài:
- Cho dù tiền thuốc không nhiều, song chữa dài ngày, tích tiểu thành đại cũng là khoản không hề nhỏ. Thế này đi, để ta về nói với y giám đại nhân xem có thể chỉ lấy tiền vốn không, ta tự bào chế phụ phiến, không cần tiền, như thế tiết kiệm được một chút nữa, ước chừng chỉ mười lăm đồng thôi.
Ngưu lão thái và nhi tử nhi tức quỳ xuống rối rít tạ ơn.
- Nhưng ta nói trước, thuốc này có một vị rất độc, bình thường chỉ dùng có năm miếng, song ta có thể tùy cơ gia giảm gấp đôi hoặc gấp ba liều lượng, ý mọi người thế nào, nếu tin tưởng ta mới chữa.
Ngưu lão thái gật đầu:
- Cha bọn trẻ bệnh lâu ngày, Chân đại phu cũng nói không qua được mùa xuân này, đại nhân có lòng như thế, lão thân còn không tin tưởng ngài thì trời phạt rồi, đại nhân chữa thế nào cũng được.
Trên đường về Lưu y chính vẫn cân nhắc chuyện này:
- Tả đại nhân, ông già đó trúng phong quá sâu, âm hàn cực thịnh, thực sự chỉ cần mười mấy đồng có thể trị được à?
- Sự thật hơn mọi lời hùng biện.
Tả Thiếu Dương tự tin nói:
- Bây giờ ta có nói hay thế nào mọi người cũng chẳng tin, cứ để xem hiệu quả ra sao rồi biết.
……
Liêu y giám và Mã y chính chẳng biết đang ở trong phòng bàn tính chuyện xấu gì, nghe thấy ngoài đại sảnh ồn ào thì khó chịu, bình thường không ồn đến thế, đang định ra xem có chuyện gì thấy Lưu y chính chạy vào, hắng giọng làm vẻ quan trên:
- Lưu đại nhân, có chuyện gì?
Lưu y chính mặt âm trầm:
- Hai vị đại nhân cứ xem đơn thuốc này đi đã.
Liêu y giám vừa cầm đơn thuốc lên, người giật một cái như bị ong chích, tờ giấy trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, nhìn lại một lượt, quả thật không sai, ghi phụ tử mười hai miếng!, tay run run đưa cho Mã y chính.
Mã y chính đứng bật dậy:
- Mười hai miếng, phụ tử làm sao dùng tới mười hai miếng được? Định giết người sao, kẻ ngu xuẩn nào kê đơn?
Lưu y chính cười khổ:
- Là Tả y chính, nhưng y nói phụ tử này phải do y đích thân bào chế mới được, không phải dùng phụ phiến của chúng ta, đã về nhà lấy rồi.
Liêu y giám đang đùng đùng nổi giận, nhưng nghe tới do Tả Thiếu Dương kê đơn, đột nhiên bình tĩnh lại, Mã y chính cũng thế, sắc mặt biến đổi mấy lượt, song không nói thêm lời nào nữa.
- Không sao, phương thuốc của Tả đại nhân nhất định không thể có vấn đề, chúng ta nên tin tưởng cậu ta, cứ theo đó mà dùng là được.
Liêu y giám ném đơn thuốc ra bàn:
- Nhưng đại nhân, phụ tử bình thường dùng từ ba tới năm miếng là nhiều lắm rồi, Tả đại nhân giờ dùng gấp nhiều lần, mà người bệnh tuổi cao sức yếu, uống thuốc này vào, sợ chết ngay tại chỗ.
- Phương thuốc này của Tả đại nhân không có vấn đề, không nghe người ta nói gì sao, là phụ tử người ta tự bào chế, không phải phụ tử của y quán, người ta đã dùng đương nhiên có bảo đảm, chả lẽ ông nghĩ đường đường một thám hoa không biết phụ tử có độc, hỏa kế còn biết, ông nghĩ Tả đại nhân không biết sao? Tất nhiên phải có cân nhắc của mình.
Liêu y giám vuốt râu lạnh lùng nói:
- Bản quan đã nói không thành vấn đề, muốn bản quan lặp lại lần nữa à? Hay cả ông cũng không coi bản quan ra gì nữa phải không?
Lưu y chính cứ tưởng Liêu y giám vốn không ưa Tả Thiếu Dương nhất định phủ quyết không cho dùng phương thuốc này, ai ngờ ông ta đột nhiên quay sang ủng hộ, lại còn nói những lời khó nghe với mình, nhất thời không biết phải làm sao.
Mã y chính ở bên ung dung nói:
- Lưu đại nhân, xưa nay chúng ta không xen vào chuyện khám bệnh kê đơn của nhau, đây là quy định, không thể vì Tả đại nhân mới tới, hay còn trẻ mà tùy ý can thiệp, như vậy là không tôn trọng đồng liêu, người ta là thám hoa năm nay, làm thế ắt có lý do, ông đừng quản vào.
Lưu y chính liên tục bị chụp mũ, ông ta là người có phần nhu nhược, không dám ý kiến nữa:
- Vậy ti chức cáo lui.
Đợi Lưu y chính đi rồi, trong phòng Liêu y giám đột nhiên trở nên hết sức vui vẻ:
- Mã đại nhân, bản quan có ít trà xuân năm nay, hôm nay là ngày đẹp trời, chúng ta làm một chén chứ?
Mã y chính xoa xoa tay:
- Lâu lắm rồi không được uống trà do đại nhân pha. Ha ha ha.
Hoàn toàn không một lời bàn tán chuyện vừa rồi, tất nhiên chỉ là bề ngoài thôi, lần trước bọn họ mật mưu, bị người người ta nghe lén đánh cho gãy răng, ai biết lúc này tên hung thần đó có đang rình mò không? Nếu chuyện này xảy ra trước khi bị Tiêu Vân Phi đánh, hai người bọn họ nhất định không để Tả Thiếu Dương lấy tính mạng người bệnh ra làm trò đùa, nhưng lần này bị hận thù làm mờ mắt rồi, vì muốn hại Tả Thiếu Dương, không màng tới an nguy người bệnh nữa.
Tên nhãi ngông cuồng đó quả nhiên chuốc lấy họa vào thân, phụ tử nghe đồn truyền thuyết có người dùng bảy miếng là cùng cực, bản thân bọn họ chưa bao giờ dùng quá bốn miếng, tên nhãi con này dùng tới mười hai miếng, y nghĩ y là ai?
Chỉ là một lão già bình thường mà, chết rồi cũng thôi cùng lắm đền bù cho họ ít tiền, không có gì to tát, y quán tây bắc tốt nhất cũng một năm chữa bệnh chết ba bốn người. Có điều tên nhóc này dùng thuốc độc liều cao như thế, tới lúc đó gán y vào tội cố ý giết người cũng không phải không thể, Vĩnh Gia công chúa có giữ y khỏi mất đầu là giỏi lắm rồi.
….
Ngoài đại đường, Tả Thiếu Dương cưỡi ngựa quay lại, mang theo một cái rương, trong đó có tân dược và thứ dược liệu cần bào chế đặc biệt, lần này xe Ngũ Thư rộng, nên y tranh thủ mang theo khá nhiều.
Vào phòng khám bệnh của mình, Tả Thiếu Dương lấy chìa khóa mở hòm, gói riêng mười hai miếng phụ tử, đem ra đại sảnh, Tả Thiếu Dương có ý lập uy, cho nên bảo hỏa kế mang bếp và ấm thuốc ra giữa đại sảnh, có cái tiếng xấu đúng là tốt, mọi người có vẻ đã quen với thói chơi ngông của Tả Thiếu Dương nên chỉ xúm quanh xem y làm cái gì, , hỏa kế rụt rè hỏi:
- Đại nhân, cho cả 12 miếng phụ tử vào thật à?
- Không, ta nghĩ lại rồi, dùng 40 miếng.
Mắt Lưu y chính suýt lòi ra ngoài, đi tới giật lấy túi thuốc trong tay Tả Thiếu Dương :
- Cái gì, bốn bốn mươi miếng, Tả đại nhân ... Ngài không đùa chứ.
**
Khoảng 10 ngày nữa mình kết thúc bộ này, tiếp theo sẽ dịch một bộ đô thị, có bác nào tiến cử cho vài truyện không?