Ba người Tả Thiếu Dương xuất phát đã là buổi trưa, chập tối đến được chân núi Hoa Sơn, chả dại gì lên núi vào giờ này, cho nên kiếm khách sạn ngủ cho khỏe.
Ngày hôm sau Tả Thiếu Dương cùng hai tùy tùng và Bi Vàng lên núi.
Nói ra cũng khéo, bây giờ là mùa xuân tháng ba, chính là thời tiết tốt nhất để đào sâm Hoa Sơn, địa hình Hoa Sơn mặc dù tương đối hiểm trở, nhưng không cao, cẩn thận một chút là được.
Leo núi chừng một canh giờ, khoảng cách đủ cao, bắt đầu tìm kiếm, không chỉ sâm Hoa Sơn, mà bất kể thứ thuốc nào chưa có cũng sẽ mang về trồng, về nhà lựa chọn sau, dù sao cái sân hơi nhỏ, Tả Thiếu Dương tính trồng khoảng hai chục loại cây thuốc là đủ, dù sao Bạch Chỉ Hàn dọn cái mảnh đất đó đâu phải thực sự muốn trồng rau, nàng chỉ muốn tạo công ăn việc làm cho Kiều Xảo Nhi mà thôi, thế thì trồng cái gì chẳng là trồng.
Ở cái thời đại đó sâm Hoa Sơn không có giá trị sử dụng, cho nên chẳng ai đào, nhưng cũng chẳng phải rau dại đâu cũng có, tìm mãi mới được một cây, còn nhỏ, cho nó sống thêm vài năm nữa.
Hai tùy tùng kia chỉ có một người biết hái thuốc, một người am hiểm vùng này, ba người tìm kiếm một hồi không thấy, Tả Thiếu Dương quyết định chia nhau ra, hẹn gặp lại ở cái cây cổ thụ dễ thấy, có điều khi y miêu tả sâm Hoa Sơn xong thì trong họ gật đầu với cái vẻ mặt đần độn chẳng khiến người ta tin chút nào, xem ra chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.
Từ lúc lên núi, Tả Thiếu Dương thả Bi Vàng chạy chơi, vèo cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa, nhưng nó thông minh lắm, không bao giờ đi quá xa nên không cần lo, lúc nào về huýt sáo một cái là được.
Tìm kiếm một lúc thì thấy môt cây, nhìn bề ngoài có vẻ không sai, nhưng phải leo lên vách núi, không cao lắm, chỉ một đoạn ngắn, bỏ gùi thuốc xuống, gài cuốc vào hông, dây thừng quấn vai, dây thừng là để chuẩn bị khi leo xuống, lên dễ xuống khó mà, cẩn thận vẫn hơn, vặn chân vặn tay, kiếm vị trí, hít hà mấy hơi leo lên.
Vừa leo lên được một đoạn ngắn, nghe thấy sau có tiếng cười khẽ, sởn gai ốc, quay đầu nhìn, chỉ thấy một nữ tử mặc võ phục gọn gàng, tha thướt đứng dưới cái cây thông, khuôn mặt xinh đẹp, Tả Thiếu Dương nghi hoặc:
- Tiêu tỷ tỷ?
Tiêu Vân Phi tinh nghịch háy mắt:
- Không nhận ra ta nữa sao?
Giọng của nàng trong như tiếng suối chảy qua khe đá.
Quả thật là không nhận ra, lần trước chỉ thấy mặt nàng trong tích tắc, lần này mới thấy toàn bộ chân thân nữ nhi của nàng, nhất là bộ võ phục ôm vừa người, hiện lên đường cong yêu kiều của nữ nhân thành thục. Tiêu Vân Phi nói hơn Tả Thiếu Dương hai tuổi, lúc này đã là hai bảy, chính vào độ chín nhất của nữ nhân, xét về dung mạo Xảo Nhi, Tiểu Muội tuyệt không thua kém nàng, khỏi nói tới Bạch Chỉ Hàn, nhưng nếu nói tới phong tình nữ nhân, các nàng chỉ như cô bé con, Tả Thiếu Dương bất giác nuốt nước bọt, chỉ muốn tát bản thân một cái, uổng công học hành bao năm, cơ bản khung xương nam nữ rất khác nhau, người thời đại này không nhận ra đã đành, mình cũng không chú ý đúng là nhục.
Hồi trước cứ nghĩ vị ca ca tính cách đặc biệt không thích gần gũi với người khác, Vượng Tài lần trước thoát nạn muốn ôm nàng, bị ăn tát gãy răng, quá oan uổng, người ta đâu có biết.
Đối với vị ca ca, à không tỷ tỷ này, cảm xúc Tả Thiếu Dương rất lẫn lộn, cho tới giờ vẫn không chấp nhận được cách làm của nàng khi phá hoại hôn sự của mình, đặc biệt là chuyện Bạch Chỉ Hàn, rồi Vu tiểu thư tự tử suýt chết, lần trước gặp nhau cũng kết thúc không vui vẻ gì, nhưng nhìn thái độ thì nàng bỏ mấy điều đó ra sau đầu cả rồi, mình có khó chịu thì cũng tự làm mình không vui thôi.
- Tiêu tỷ tỷ, sao lại ở đây?
- Sợ ngươi bị hổ ăn thịt cho nên đi theo.
Tiêu Vân Phi mỉm cười:
- Thì ra tỷ luôn theo ta, vậy mà ta không biết gì cả.
- Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm, ngươi tới Hoa Sơn đào thuốc chữa bệnh cho lại bộ thị lang Bành Bính đúng không?
Tả Thiếu Dương cảm giác trong lời nói của nàng có gì đó không ổn:
- Tỷ theo ta tới đây là muốn nói gì sao?
Tiêu Vân Phi không đáp, chắp tay sau lưng thong thả đi tới, ngẩng đầu chỉ cái cây sâm Hoa Sơn kia:
- Ta thấy ngươi nhìn nó khá lâu rồi, muốn hái nó đúng không?
- Đúng, ta đang muốn leo lên thì tỷ tới.
- Không cần, đi theo ta, ta biết đường khác lên trên, mấy cây như vậy cũng khá nhiều.
Tiêu Vân Phi nói xong đi trước.
Tả Thiếu Dương thở dài một tiếng, chỉ đành đi theo sau, cũng chẳng muốn hỏi vì sao nàng thông thuộc vùng này.
Tiêu Vân Phi đi trước lơ đễnh nói:
- Đôi khi vì mục tiêu nào đó, phải leo lên cao, nghĩ lên rồi còn có thể xuống, nhưng tới vị trí đó rồi mới biết không phải như mình nghĩ.
- Tiêu tỷ tỷ cho rằng ta làm sai chuyện gì sao?
- Ta sao dám nói ngươi làm đúng hay sai, ta không phải là người trong quan trường, không biết rốt cuộc quan trường như thế nào, ta chỉ thấy rằng, rất nhiều chuyện tới một cấp bậc nào đó thì thường thường thân bất do kỷ rồi.
- Ta vẫn không hiểu lắm, tỷ có thể nói rõ một chút được không?
Tiêu Vân Phi quay đầu lại:
- Ngươi thực sự không hiểu hay là không muốn hiểu?
Tả Thiếu Dương nhún vai.
Tiêu Vân Phi không nhịn được nói:
- Ta chỉ muốn nhắc ngươi, sau này tiếp xúc với loại người như Bành Bính cần lưu tâm một chút, tránh tiến thoái lưỡng nan.
Tả Thiếu Dương nghiêm túc nói:
- Đa tạ tỷ nhắc nhở, từ ngày đầu tiên khoác lên người bộ quan bào, ta đã tự nhắc nhở bản thân chỉ là một y quan, chữa bệnh cứu người, còn những thứ khác đều không quản. Ta thấy chỉ cần nắm chắc phương hướng này sẽ không lún vào tranh đấu quan trường.
- Tốt.
Tiêu Vân Phi tán thưởng một câu:
- Trong lòng ngươi hiểu thế là tốt rồi, chỉ cần giữ một trái tim thuần chính, làm quan cũng dễ dàng lắm, vẫn tìm được niềm vui trong đó.
- Chính thế.
- Vậy thì ngươi đừng chữa bệnh cho Bành Bính nữa.
Tả Thiếu Dương nhíu mày:
- Vì sao?
- Đi lại quá gần với những kẻ đó không tốt.
- Tiêu tỷ tỷ không thấy lời của mình mâu thuẫn quá sao? Nếu ta không xen vào tranh đấu quan trường, loại bỏ mọi nhân tố khác, là y quan thuần túy, như vậy chỉ còn có quan hệ y giả và người bệnh thôi, người bệnh tìm tới, ta có khả năng chữa được, nhất định sẽ phải làm hết sức.
Tiêu Vân Phi khẽ cắn môi, xoay người đi:
- Không nói nữa, chúng ta hái thuốc thôi.
….
Bành phủ.
Bành Bính cong người như tôm luộc, cơn ho liên tục kéo dài, làm ông ta không thở nổi.
Hai vị thái y ở bên cạnh mày nhíu chặt, nghiên cứu đơn thuốc Bành Bính mang về nửa ngày trời mà không hiểu được, đơn giản vì bọn họ không biết sâm Hoa Sơn là thuốc gì, tác dụng ra sao, những thứ vị thuốc khác chuẩn bị đầy đủ rồi, thiếu thứ này không có cách nào, dựa vào đơn thuốc đó thảo luận thứ thay thế cũng không có kết quả . Thị nữ ở bên không ngừng vuốt ngực lại đấm lưng, để Bành Bính đỡ hơn.
Thảo luận không ra, hai vị thái y xin phép mang đơn thuốc này đi tìm vị thái y khác thảo luận, Bành Bính nói không ra lời nữa, phất tay cho họ đi. Cùng lúc đó có phó dịch đi vào báo:
- Lão gia, có La công công tới.
Bành Bính lòng lạnh toát, chẳng lẽ hoàng thượng hạ chỉ mình nghỉ sao? Cố đứng dậy, được thị nữ vất vả dìu ra cửa. Lúc này một thái giám dẫn mấy nội thị đi nhanh tới, ông ta họ La, là một trong số thái giám hầu hạ bên hoàng đế.
La công công ra hiệu nội thị không cần đi theo, tới chắp tay chào hỏi:
- Bành đại nhân, bệnh của ông ...
Bành Bính gấp lắp rồi, chẳng chú ý nữa, đi nhanh tới, hỏi nhỏ:
- La công công, không phải tới tuyên chỉ chứ?
- Không phải, cha gia đi làm việc cho hoàng thượng, đồng thời được lệnh qua đây xem tình hình sức khỏe đại nhân thế nào.
Hai người đi vào phòng, La công công thở dài:
- Chúng ta không phải người ngoài, cha gia nói luôn nhé, hoàng thượng muốn cha gia xem tình hình sức khỏe ông thế nào, nếu không có chuyển biến tốt, ba ngày nữa hội triều sẽ cho ông thoái lui ... Ngay cả nhân tuyển thay thế cũng chuẩn bị rồi.