Chỉ dựa vào một bệnh án, đặc biệt dùng lượng lớn phụ tử bào chế đặc biệt trị bệnh, muốn người ta tin tưởng rất khó, ngay trong y quán còn có một số người nghi ngờ y gặp may nữa là, Lưu y chính ở y quán không thuộc phe phái nào, luôn công bằng đối xử với mọi người, nên nghe được nhiều lời ngờ vực, thậm chí Tả Thiếu Dương khảng khái công khai đơn thuốc quý như vàng ki cũng khiến nhiều người nghi ngờ.
Lưu y chính là người tận mắt chứng kiến Tả Thiếu Dương chữa trị cho Ngưu bả thức từ lúc đầu tới tận nhà bách tính khám bệnh, tới thấy nhà người ta sinh hoạt khó khăn mà xin giảm tiền thuốc, tới sắc thuốc giữa đại sảnh, rồi nhìn Ngưu bả thưc dần dần tiến triển ra sao, thậm chí toàn bộ quá trình còn theo dõi sát sao hơn Tả Thiếu Dương, nói cả về nhân phẩm lẫn y thuật của y, ông ta phục sát đất.
Trúng phong là bệnh thường thấy, đơn thuốc giá rẻ này có thị trường rất lớn, chưa nói tới giá trị của thứ phụ tử bào chế đặc biệt kia.
Phụ tử là thứ thuốc thường dùng, có mặt trong rất nhiều phương thuốc, nhưng do nó rất độc, y giả sử dụng vô cần cẩ thận, đều dùng dưới lượng cần thiết, lo bệnh nhân trúng độc, nên hiệu quả trị liệu kém. Thực tế, mỗi năm số vụ trúng độc do phụ tử không phải ít, vì phụ tử thường dùng quá nhiều trong trị bệnh, vai trò không thể thay thế.
Bây giờ Tả Thiếu Dương có biện pháp mới bào chế phụ tử, khiến nó không ảnh hưởng tới sức thuốc, lại loại trừ được độc, vô số phương thuốc từ đó nâng cao hiệu quả, chắc chắn đây là tim mừng cho vô vàn người bệnh.
Nhưng một ca bệnh thành công khó thuyết phục được phương thuốc có hiệu quả, phải dùng rất nhiều bệnh nhân tới thử nghiệm. Lưu y chính vờ không hiểu ý của Mạc y công, vỗ tay nói:
- Mạc y công đưa ra y kiến rất hay, chúng ta cần tổ chức an bài đủ hồ sơ về ca bệnh trúng phong, xem cách chữa của Tả đại nhân có thực sự áp dụng diện rộng được không?
Mọi người lập tức phụ hóa, hôm nay còn buổi liên hoan, chẳng ai muốn có tranh chấp để mất vui.
Mạc y công chẳng thấy Tả Thiếu Dương chữa được trúng phong với vị thuốc giá rẻ có cái gì ghê gớm, vì bất kể y giả nào cũng đều có vài trường hợp chữa được bệnh nan y, Tả Thiếu Dương mới chữa được cho một người bệnh thôi mà trống giương cờ mở tuyên truyền, chắc chắn là nhờ có chỗ dựa . Vì Mạc y công cả đời vẫn là một đại phu bình thường, cho nên có chút giận đời, ông ta tới tuổi này rồi, không thể thăng tiến, nên chẳng sợ đắc tội với ai.
Tả Thiếu Dương chỉ đơn giản nhún vai:
- Không sao, có bệnh nhân là ta chữa, bệnh gì cũng vậy thôi.
Lời này với y rất bình thường, nhưng lọt vào tai Mạc y công thì cực kỳ ngông cuồng, hơn nửa giống đối đầu với mình, lại còn có con gì trên vai thế kia, không ra thể thống thì, y tưởng làm quan là trò đùa chắc, hừ một tiếng.
Liêu y giám kịp thời xen vào, nói với các y công và học sinh vây quanh:
- Được rồi, ai về làm việc nấy đi, nếu có người bệnh trúng phong, có thể trực tiếp đưa tới cho Tả đại nhân.
Trúng phong mặc dù là bệnh thường gặp, nhưng cũng không thường gặp theo kiểu cảm sốt, hiện giờ người tới khám bệnh không ai trúng phong, nên về vị trí.
Đến gần trưa có một người bệnh bệnh lâu năm Lưu y chính phụ trách, tuổi không cao, vốn là tiều phu ở đông bắc, mùa đông cũng thường xuyên ở trên núi tuyết chặt gỗ, nhiều năm thành bệnh, sau đó đầu ngón tay tê, các khớp tứ chi đau đớn, rồi đau lưng, tim đập nhanh, suốt đêm khó ngủ. Tiều phu tìm lang trung đương địa xem bệnh, được cho uống thuốc thanh nhiệt giải độc, bệnh không trị được, lại thêm tinh thần suy giảm, đi lại khó khăn.
Tiền phu này cuống lên, hắn kiếm tiền chủ yếu dựa vào nghề chặt gỗ này thôi, đi tìm danh y xem bệnh, được biện chứng là gan thận hư tổn khí huyết hư hao, vì hắn ta giỏi tìm gỗ quý, kiếm được nhiều tiền, cho nên trả được tiền thuốc. Kết quả dùng thuốc bổ vào, bệnh càng trầm trọng, hoạt động một chút đã thở như trâu, người đổ mồ hôi lạnh, tứ chi tê bại.
Trong mấy năm sau đó, thợ mộc cầu y nhiều nơi, thuốc uống cả sọt, bệnh không hề giảm, giờ tai chảy nước vàng, đi lại lảo đảo, còn bị ngất mấy lần.
Tiều phu hoảng hốt lên kinh thành cầu y, tới chỗ Lưu y chính.
Lúc này đầu và chân tay hắn ta phù nề, đầu óc mơ màng, mất ngủ, trí nhớ suy giảm nghiêm trọng, đại tiểu tiện mất kiểm soát. Lưu y chính biện chứng do thiếu âm hàn hóa lâu ngày, âm thịnh dương suy, khí huyết hao tổn mà ra.
Tiền phu đó nằm trên càng, không tiện đưa vào phòng chữa bệnh, Lưu y chính mời Tả Thiếu Dương ra đại sảnh khám bệnh.
Tả Thiếu Dương nghe hết quá trình biện chứng và trị bệnh Lưu y chính kể, bắt mạch xen lưỡi hoàn tất, hỏi Lưu y chính:
- Lưu đại nhân trước kia cho hắn dùng thuốc gì?
- Tứ nghịch thang và Chân Vũ thang gia giảm.
- Đại nhân biện chứng đúng rồi, phương thuốc cũng đúng nhưng e là vì phân lượng phụ tử không đủ, đại nhân dùng bao nhiêu phụ tử?
- Hai miếng.
Tả Thiếu Dương lắc đầu:
- Bệnh của hắn là thiếu âm hàn hóa, thêm vào dùng thuốc bổ sai, ngày càng tệ hơn, bây giờ tam âm đều có bệnh, ngũ tạng hư tổn, nội thương phế khí, hàn khí đã ăn sâu vào xương cốt, chính khí giảm, huyết khí hao, nếu không dùng lượng cực lớn thuốc ích hỏa tiêu âm, cơ bản không cách nào trị được bệnh.
Lưu y chính tán đồng:
- Nói đúng lắm, nhưng sức khỏe hắn suy nhược lắm rồi, gừng dùng nhiều cũng được đi, song phụ tử chỉ dùng tới ba miếng đã có dấu hiệu trúng độc, ta muốn dùng bốn miếng mà không dám, bây giờ có phụ tử của đại nhân, đại nhân thấy chúng ta dùng bao nhiêu thì thích hợp?
- Vậy thì chúng ta dùng tám miếng thử xem.
Đúng lúc này chợt nghe ở bên cạnh có người cười nhạt:
- Tả đại nhân dùng tám miếng à? Thế này đâu phải là trị bệnh, chỉ e ăn vào bụng cũng đủ no không cần ăn cơm nữa rồi, hơn nữa tôn sư không dạy ngài sao, dùng tới tám miếng phụ tử, muốn giết người chắc?
Lão già đáng ghét, Tả Thiếu Dương ồ lên một tiếng, làm ra vẻ ngạc nhiên lắm:
- Té ra Mạc y công cho người ta dùng thuốc uống cả nước, ăn cả bã, ái dà, thế thì hay thật, với phương pháp chữa bệnh này chúng ta khỏi cần ăn cơm rồi.
Có hỏa kế phì cười, vội vàng quay đầu sang một bên.
- Tất nhiên không phải.
Mạc y công hơi đỏ mặt, có chút tức giận, tên nhóc khốn kiếp không biết kính trọng người già sao, có điều người ta là quan ông ta không dám đối đầu trực diện:
- Ta chỉ hảo tâm nhắc đại nhân, phụ tử có độc, đừng dùng bừa.
Lưu y chính mỉm cười:
- Mạc y công chưa biết rồi, lần chữa bệnh cho Ngưu bả thức, Tả đại nhân dùng tới bốn mươi miếng phụ tử đấy.
- Cái gì? …
Mạc y công không tin, tự động điều chỉnh lại điều mình nghe thấy:
- Đại nhân nói bốn miếng phải không, bốn miếng còn miễn cưỡng chấp nhận được, tám miếng là khái niệm khác rồi.
- Không phải, ta nói bốn mươi miếng.
Mã y chính thấy bên này cãi vã đi ra, ông ta là người hay xung đột với vị y cộng già này nhất, muốn lão già này cưỡi hổ khó xuống, tự làm bản thân mất mặt:
- Mạc y công, hôm đó ông dẫn đội ra hương thôn ngoài thành trị bệnh dịch, cho nên không biết, lúc đó Tả dại nhân sắc thuốc ngay tại đại sảnh, đích thực dùng tới bốn mươi miếng phụ tử, không cần lo.
Mạc y công trầm giọng:
- Không được, tính mạng trọng đại, nếu ta không thấy thì thôi, nếu thấy rồi tất nhiên phải làm cho rõ ràng.
Mã y chính cười nhạt, không bỏ qua cơ hội chụp mũ:
- Mạc y công, ông đừng có cậy già làm càn, vì sao lần trước Ngưu bả thức không bị độc chết? Ở đây mỗi mình ông biết nghĩ cho người bệnh, còn Tả đại nhân không có y đức, coi mạng người như cỏ rác à?