Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 414: Chương 414: Trùng phùng mùa đông (2).




Tả Thiếu Dương hết sức tự nhiên để Hoàng Cầm cởi áo cho mình, y quen được hầu hạ rồi, chắp tay chào:

- Lý thúc, Trương thúc ... Bùi thẩm, mọi người vẫn khỏe chứ ạ … Bá phụ, quán trà kinh doanh thật tốt.

- Khỏe, khỏe, lão thân khỏe lắm ... Mọi người thấy không, Tả công tử còn nhớ tên ta, ta chỉ tới Quý Chi Đường khám bệnh một lần thôi.

Một vị đại thẩm trung niên hớn hở khoe xung quanh:

- Tả công tử, ngồi xuống đây với lão phu nào.

- Tả Mẫu Mực ngồi chỗ này.

Ai nấy nhao nhao mời bằng được Tả Thiếu Dương ngồi cạnh mình:

Chợt có người háo hức hỏi:

- Tả thiếu gia tới kinh thành tương thân kết quả ra sao, đưa thiên kim nhà nào về thế?

Cái này không đáng ngạc nhiên, đoán chừng đám hỏa kế Hằng Xương dược hành đi về kể lung tung rồi, Tả Thiếu Dương cười xòa:

- Chưa có đâu ạ, chúng ta là người nhà quê, đâu có dễ cưới được tức phụ kinh thành về.

- Ài, người kinh thành không có mắt hay sao, Tả Mẫu Mực của chúng ta mà còn chê à?

Trương thẩm bất mãn nói:

- Nghe nói người kinh thành chỉ biết tới tiền thôi, không biết nhìn người, xem ra đúng là như vậy.

Lý Thúc hừm một tiếng, trước nay nhắc tới kinh thành, ai cũng ngưỡng mộ, bây giờ vì Tả Thiếu Dương mà lên tiếng bất bình.

- Thiếu gia, không thèm cưới đám người mù mắt đó, cô nương Hợp Châu chúng ta cũng tốt mà.

- Đúng vậy, đúng vậy ...

Đúng vậy, bọn họ mỗi người một lời, nhưng Tả Thiếu Dương không đáp lại, ánh mắt của y đã dừng trên người bóng hình xinh đẹp xuất hiện.

Tiểu Muội thay đổi rồi, ngày càng trở nên thanh tú, thành thục hơn, mái tóc quần sau đầu buộc lại bằng sợi lụa hồng, mặc chiếc váy xanh nhạt, khoác thêm đoản sam vàng đẹp đẽ, một chiếc đai lưng vải gai tượng trưng đồ tang thắt quanh vòng eo nhỏ, càng tôn thêm đường cong mạn diệu, nhất là bây giờ thần thái trở nên tự tin, cuốn hút, có chút dáng dấp của nữ cường nhân thời hiện đại.

- Tiểu Muội!

Tả Thiếu Dương đi qua đại đường, cất tiếng gọi ôn nhu:

Tiểu Muội ngước mặt nhìn y, mày liễu đưa lên, đôi mắt lấp lánh như sao, thoáng xao động một chút rồi lấy lại bình tĩnh, khẽ nhún eo thi lễ:

- Thiếu gia đã về.

Từ sau sự kiện Tả Thiếu Dương mấy lần đưa ra yêu cầu nạp thiếp với người tới nhà làm mai, khiến y có thêm danh hiệu Tả Si Tình kia, thì những người biết Tả Thiếu Dương đều hiểu nữ chưởng quầy xinh đẹp của quán trà Thanh Hương là thiếp thất đã hứa hôn của y, đều biết ý quay đi nói chuyện của mình, chỉ là khóe mắt vẫn cứ nhìn trộm, cũng có vài thanh niên thể hiện sự thất vọng ra mặt.

Hoàng Cầm đi tới nói nhỏ:

- Được rồi, lên lầu nói chuyện đi, Miêu muội tử, ở lại đây uống cốc trà.

- Vâng.

Miêu Bội Lan thời gian qua rất thân thiết với Tiểu Muội, lúc thu hoạch bận rộn, Tiểu Muội mang thức ăn nóng hổi ra cho nàng, bọn họ cùng nhung nhớ một người có nhiều chuyện tâm sự với nhau:

- Tỷ tỷ lên lầu nói chuyện với thiếu gia, muội ở đây giúp bá phụ và Cầm tẩu tử.

Nói rồi nhanh nhẹn sắn tay áo lên đi xuống bếp.

- Vậy làm phiền tẩu tẩu và muội tử nhé.

Tang Tiểu Muội liếc Tả Thiếu Dương một cái, nâng mép váy, rời đại sảnh ra hậu viện, bước lên cầu thang ken két đi lên lầu. Tả Thiếu Dương cười hăng hắc, thấy mọi người vờ quay đi rồi, liền tót theo sau.

Đi qua nhà bếp, chợt thấy một nữ nhân bụng khá to mở cửa đi ra, nhìn thấy y cúi đầu lui vào, quá nhanh, Tả Thiếu Dương còn chưa nhìn rõ mặt nàng thế nào, sao Tang gia lại thuê người mang bầu giúp việc, là thân thích sao?

Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua đầu tích tắc, vì Tiểu Muội đợi trên kia, nghĩ tới đó lòng nóng rực, rảo bước lên cầu thang. Đợi Tả Thiếu Dương vào phòng rồi, Tiểu Muội khép cửa lại, dáng vẻ nữ cường nhân hoàn toàn biến mất rồi, giống như tuyết gặp lửa, nhanh chóng tan chảy, mắt nhìn Tả Thiếu Dương không chớp, chứa đầy yêu thương nồng cháy.

Tả Thiếu Dương đi tới, vuốt ve gò má mịn màng, mắt lướt qua đồi ngực mềm, nhờ công cái đai lưng kia, càng làm nó trở nên đầy đặn, căng chật áo, lửa dục lúc nãy bị Miêu Bội Lan khơi lên chưa được thỏa mãn, tay bận ôm siết lấy vòng eo nhỏ nhắn kia, miệng thì càng bận chăm sóc đôi môi hồng.

Tiểu Muội rất bị động, nàng là người có ít thời gian thân thiết với Tả Thiếu Dương nhất, không quen được với phong cách thể hiện tình cảm táo bạo của y, chỉ biết chịu trận. Qua vô số lần thực tập với Bạch Chỉ Hàn, Tả Thiếu Dương dày dặn kinh nghiệm lắm rồi, nhanh chóng giải tỏa căng thẳng cho nàng, tách được cánh môi mềm mại, xâm chiếm cái lưỡi đinh hương ướt át làm người ta ngây ngất.

Cảm nhận được cơ thể Tiểu Muội mỗi lúc một mềm đi, âm thầm cải bỏ đai lưng của nàng, tay từng hông di chuyển lên, khống chế đồi ngực căng tròn, nhưng vừa mới bóp được một cái thì Tiểu Muội giật mình tỉnh lại, giữ lấy tay y, giọng hốt hoảng:

- Thiếu gia, không được.

- Vì sao?

Tả Thiếu Dương ngớ người:

- Thiếp đang thủ hiếu, trong thời gian đó đáng lẽ không được thân thiết, thế này đã là quá đáng lắm rồi.

Tả Thiếu Dương đã khơi lên lửa dục rồi, sao chịu dừng lại như thế, bế xốc nàng lên đi về giường, chỉ cho rằng Tiểu Muội thẹn thùng, lần này kiên nhẫn hơn hôn tới khi Tiểu Muội nhũn người rồi, thậm chí cởi được áo ngoài của nàng, cách lớp áo lót ngậm lấy nụ hoa đã săn cứng, nhưng đáng tiếc, khi tay hắn vừa xuống đến dưới bụng thì lại lần nữa bị Tiểu Muội giữ chặt lấy.

Nhận ra được nàng cực kỳ kiên quyết, Tả Thiếu Dương ìu xùi gục đầu giữa ngực nàng:

- Không được thật à?

- Thật đó.

Tiểu Muội xấu hổ vô cùng, ôm chặt lấy đầu y:

- Thiếu gia, đợi hết ba năm thủ hiểu quá môn, lúc đó tùy thiếu gia.

- Những ba năm, làm sao ta chịu nổi.

- Để, để Bạch tỷ tỷ và Miêu muội bồi tiếp thiếu gia được không? Tiểu Muội phải thủ hiếu.

Có câu trong bách thiện chữ hiếu đứng đầu, trung bà hiếu là hai tảng đá hạch tâm của hệ tư tưởng nho gia, Tiểu Muội tuy dám phản kháng, dám theo đuổi hạnh phúc của mình, nhưng nàng không dám vượt qua hiếu đạo.

Tả Thiếu Dương ngồi dậy, nắm tay nàng áy náy nói:

- Xin lỗi.

- Thiếu gia thông cảm cho Tiểu Muội, là phúc của thiếp rồi.

Đúng là nha đầu dễ thỏa mãn, Tả Thiếu Dương thở dài, ôm nàng vào lòng, mặc lại áo cho nàng, y là nam nhân có trách nhiệm, y cởi thì y sẽ mặc vào, trong quá trình đó chẳng may đụng chạm chút là khó tránh khỏi, vì đại thiếu gia không quen hầu hạ người khác.

- Thiếu gia vào kinh có thuận lợi không?

Tiểu Muội ngập ngừng hỏi, nàng không muốn có thêm một người nữa chia sẻ y, nhưng đây là chuyện không thể tránh được:

- Không thuận lợi chút nào.

Tả Thiếu Dương thở dài đem chuyện ba lần bị hối hôn và kiện cáo ra kể.

Tiểu Muội mở to mắt:

- Làm sao có thể như thế được.

- Đến giờ vẫn chưa biết nguyên nhân, kệ đi, ta cũng không hứng thú gì với việc này, cũng may là ta chữa bệnh cho một vị quan lớn, ông ta tiến cử ta tham gia khoa cử, vì thế cha ta mới chịu bỏ vụ kiện trở về, nếu không ta còn phải ở lại kinh thành ăn tết cơ. Có điều hết Tết là ta lại lên kinh tham dự khảo thí rồi, nếu như đỗ sẽ ở lại kinh thành làm quan, nàng theo ta cùng tiến kinh nhé?

Đôi mắt ánh niềm vui vô bờ, nhưng tắt nhanh không kém, Tiểu Muội đã trở lên ảm đạm:

- Tiểu Muội không đi đâu.

- Lại là vì sao? Ở bên ta thủ hiếu cũng được mà, ta hứa sẽ không làm gì quá đáng.

Tiểu Muội nhìn y với ánh mắt buồn bã:

- Không phải, Tiểu Muội còn chưa quá môn, nếu thiếu gia mang thiếp theo, không làm quan đã đành, nếu như làm quan, người ta sẽ nói ra nói vào, không có lợi cho thanh danh của thiếu gia. Nói không chừng sẽ tiểu nhân tố cáo lên ngự sử đài, thiếu gia có khi bị mất chức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.