- Không có gì, cái này ...
Ngũ chưởng quầy cảm thấy hơi khó nói, ấp úng:
- Nghe đồn khi đó chấm thi khảo quan thấy chữ của công tử, khụ khụ … có nói bài thi này mà cho đỗ còn ra thể thống gì nữa, về sau được quan chủ khảo xét lại, cảm thấy bài thi của công tử kiến thức hơn hẳn những người khác, đánh trượt thì quá phí, cho nên mới xếp thứ hai.
Toát mồ hôi, té ra suýt trượt, đám người này hẳn là chưa bao giờ nghe tới câu chữ bác sĩ rồi, đây là bệnh nghề nghiệp chung đấy, không phải lỗi của ta, Tả Thiếu Dương cười ngượng:
- Ta nói mà, thư pháp của ta kém lắm, may mà không nhục sứ mệnh.
Ngũ Thư cười toét miệng nịnh nọt:
- Thư pháp chỉ là chi tiết phụ, y thuật mới là quan trọng, đệ nghe ngóng được mấy vị khảo quan chấm bài còn truyền tay nhau đọc bài thi của huynh, khen tuyệt không ngớt.
Đề thi châu không đơn thuần chỉ dựa vào học thuộc kiến thức kinh sách nữa, chủ yếu là phân tích bình luận luận đoạn trong y thư, cùng với biện chứng bệnh tật, đưa ra cách chữa trị, những điều này nếu đọc thuộc lòng hàng trăm cuốn sách mà không biết vận dụng, không có kinh nghiệm chữa trị thực tế thì cũng vô nghĩa mà thôi, thế nên Tả Thiếu Dương không khỏi có chút hài lòng, kết quả cuộc thi này phần nào thừa nhận tiến bộ của y.
Tả Thiếu Dương chợt nhớ tới Điền Phong:
- Phải rồi, Điền thiếu gia có đỗ không?
- Đỗ đầu khoa tú tài nữa là khác.
Tả Thiếu Dương kinh ngạc, không ngờ tên tiểu tử nhỏ thó đó lợi hại như vậy, kể cả y đỗ đầu y khoa chăng nữa vẫn kém người ta mười vạn tám ngàn dặm.
- Ha ha ha, không có Tả huynh giúp chữa lành cánh tay đó, Điền huynh đã chẳng thể thi cử, lỡ dở cả cuộc đời rồi.
- Ngũ huynh nói quá, nếu không có ta, Điền huynh chỉ cần khổ luyện viết chữ tay trái, chỉ chậm một vài năm thôi.
Tả Thiếu Dương khách khí:
- Điền gia lúc này nhà đã chật kín khách khứa rồi, tới cả huyện lệnh, đốc học châu đều tới nhà chúc mừng, xem ra không rứt ra xem để tới cảm tạ Tả huynh được.
Tả Thiếu Dương gật đầu, y khoa không cách nào so được với tú tài khoa, giống như người đỗ vào Thanh Hoa Bắc Đại với đại học hạng bét nào đó, căn bản chênh lệnh như trời với đất.
Ngũ chưởng quầy đánh mắt với nhi tử, Ngũ Thư vất vả nâng một cái rương lớn đặt trên bàn:
- Đây là chút báo đáp, mời Tả công tử xem qua.
Tả Thiếu Dương xua tay:
- Không cần, ta nói rồi lần này ta giúp Ngũ huynh là chính, thứ đến tuy ta không hứng thú với chuyện làm quan nhưng cũng muốn tham gia khoa cử xem trình độ mình tới đâu.
- Tả huynh cứ nên xem chút thì hơn.
Ngũ Thư cười ha hả, mở hòm ra:
Tách một tiếng, khóa đồng rơi xuống, hòm bật mở, rương chia làm hai phần, một bên là xâu tiền xếp chật kín, còn một khay bạc, riêng số bạc đã là hai mươi lượng, Tả Thiếu Dương giật mình:
- Ngũ chưởng quầy, thế này quá nhiều rồi.
Ngũ chưởng quầy mỉm cười:
- Tả công tử xin nghe ta nói đã, ở đây có tổng cộng 50 quan tiền, trong đó 30 quan là tiền đáp tạ công tử tương trợ, 20 quan kia ... Hi vọng còn muốn phiền công tử một chuyện nữa.
Tả Thiếu Dương nhíu mày.
Ngũ chưởng quầy rời ghế, quỳ xuống:
- Lão hủ muốn nhờ công tử năm sau giúp khuyển tử tham gia đại khảo mùa xuân năm sau.
Sau khi thông qua kỳ thi cấp châu sẽ được gọi là cử nhân, tiến kinh tham gia cuộc thi mang tính toàn quốc, là đại khảo, xuân vi hay thi hội. Vượt qua thi hội sẽ tham gia thi điện do hoàng đế đích thân chủ trì, người đứng đầu chính là Trạng Nguyên lang mà chúng ta đều biết.
Mặc dù đỗ đầu y khoa cũng gọi là Trạng Nguyên đấy, song người ta sẽ gọi là trạng nguyên y cử để phân biệt, tuy chẳng phải là trạng nguyên đúng nghĩa, song ít nhất cũng là có cái danh.
Tả Thiếu Dương kinh ngạc tới quên cả bào Ngũ chưởng quầy đứng dậy:
- Ông muốn ta vào kinh thi hộ?
- Toàn bộ chi phí công tử vào kinh tham dự khoa cử sẽ do Ngũ gia chi trả, hai mươi lượng này chỉ là tiền công tử chuyên tâm học tập cho tới lúc đó, không phải phân tâm khám bệnh nữa, kể cả công tử có không đỗ, Ngũ gia vẫn trả thêm mười quan tiền vất vả, còn nếu thi đỗ xuân vi, xin báo đáp 100 quan, nếu lọt vào mười thứ hạng đầu, báo đáp 200 quan, còn nếu công tử đánh một chuyến đoạt khôi, giành được trạng nguyên, lão hủ báo đáo 500 quan, quyết không nuốt lời. Mong công tử thành toàn cho nguyện vọng cả đời này của lão hủ.mong công tử thành toàn cho nguyện vọng cả đời này của lão hủ.
Ngũ chưởng quầy dập đầu bái lay, cho thấy ông ta khao khát cỡ nào, ánh mắt Ngũ Thư cũng nóng bỏng tha thiết, làm Tả Thiếu Dương rợn cả người.
Y khoa thi hội nếu đỗ có thể được vào thái y giám, quan tòng bát phẩm, cấp bậc khá cao rồi, cho nên nhiều nho sinh thấy mình không có hi vọng đỗ ba khoa chính kia, cũng chuyển sang y khoa, cạnh tranh rất kịch liệt.
Lần này thi châu với Tả Thiếu Dương chẳng khác gì giết gà dùng dao mổ trâu, tuy không nói ra, nhưng y quyết chí đỗ đầu, không ngờ vì thư pháp quá thối nên tụt xuống thứ hai, làm y có chút khó chịu, giờ thấy có khả năng tiếp tục thách thức với y giả toàn thiên hạ, cũng có chút động lòng.
Huống hồ gia đình trải qua thời kỳ nghèo khó gian nan, tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ khiến Tả Thiếu Dương sợ hãi, nghĩ tới đêm đông lạnh tới mức đắp mấy cái chăn cũng không ngủ được đã rùng mình rồi, nhận thức tầm quan trọng của tiền càng sâu, lần này cơ hội kiếm tiền nhiều như thế, nguy hiểm với y mà nói coi như không có, cùng lắm phí công sức hơn mà thôi, chẳng có lý do gì để từ chối.
Tuy cũng hơi sinh tơ tưởng nếu làm thái y có thể vào cung xem các vị nương nương xinh đẹp nhường nào, nhưng cái đầu quan trọng hơn, đây không phải vỗ mông ngựa mà là vỗ mông hổ, chả dại.
Làm bạn với vua như chơi với hổ, câu này chẳng biết có từ bao giờ nhưng ai cũng thuộc làu, ngay lịch sử y học cũng có thể liệt kê danh sách dài dằng dặc danh y bị hoàng đế chặt đầu oan uổng. Một ví dụ rất nổi tiếng là Hoa Đà, khi đó mới chỉ đề nghỉ bổ đầu Tào Tháo chữa bệnh đã bị chặt đầu rồi, Tào Tháo còn chẳng phải là vua.
Coi như một chuyến đi chơi được rồi, Tả Thiếu Dương nói:
- Ngũ chưởng quầy mời đứng dậy nói chuyện, ta là bậc hậu bối, không dám nhận lễ này đâu. Bao giờ phải lên đường?
Ngũ chưởng quầy mừng khôn xiết, đứng ngay lên:
- Tháng giêng năm sau.
Vậy là vẫn kịp ăn Tết ở nhà, tốt rồi, Tả Thiếu Dương lại hỏi:
- Đi mất bao lâu?
- Tính cả thời gian đi đường, chỉ mất một tháng.
Một tháng cho dù không đỗ được thì ít nhất cũng kiếm được ba mươi quan, số tiền này ở nhà cả năm cũng chẳng có được. Nếu như thi đỗ, ít nhất còn kiếm thêm được 100 quan, chưa kể phần thưởng nếu đoạt khôi, vụ làm ăn này quá hời.
Tả Thiếu Dương rất muốn đồng ý, vấn đề duy nhất bây giờ là làm sao kiếm cớ lên kinh thành tận một tháng đây, cha y mà biết y đi thi hộ người ta thì không hiểu phản ứng thế nào, đang suy nghĩ thì nhìn thấy Bạch Chỉ Hàn nhìn y chằm chằm, môi mím chặt, biết nàng có điều muốn nói, nhưng chỉ vì cha con Ngũ Thư ở đây cho nên giữ thể diện cho y mà không lên tiếng, liền đứng dậy:
- Hai vị đợi chút, ta muốn đi nhà xí, cáo lỗi.
- Không hề gì.
Cha con Ngũ Thư rối rít nói, họ cũng hiểu đây là quyết định quan trọng, người ta không dễ gì mà đồng ý ngay được.
Bạch Chỉ Hàn đi theo Tả Thiếu Dương, tới ngõ nhỏ chuyên dùng cho nhà chưởng quầy khách sạn và khách quý sống ở hậu viện, xung quanh không còn ai nữa, Tả Thiếu Dương đứng lại hỏi:
- Chỉ Nhi, có phải cô không muốn ta nhận lời đúng không?