Tả Thiếu Dương đang đứng ngây ra nhìn đội quân dài dằng dặc thì thấy đoàn người dân gọi nhau í ới chạy qua bên cạnh, ai nấy đều vội vàng. Lại có chuyện gì nữa thế này, Tả Thiếu Dương tóm vội một người hỏi, người đó rất tức mình giật tay ra, chửi um lên:
– %#$, không đi mau đội quân đông thế này biết bao giờ mới vào thành hết.
Tả Thiếu Dương sực tình co chân chạy, nhưng về tới cổng thành thì không vào được nữa rồi, hai bên có hai hàng binh sĩ làm hàng rào ngăn cản người khác, ưu tiên giành đường cho binh sĩ vào thành.
Có rất đông bách tính mang theo xe đẩy chất đầy nồi niêu chân mền chờ đợi, chỉ mới một ngày thôi mà tin phản quân muốn đánh Hợp Châu đã truyền khắp trong ngoài. Đánh trận thì khổ nhất là bách tính, nhất là bách tính hương thôn, người ít thế mỏng, một đội tàn binh cũng đủ tắm máu cướp sạch toàn thôn. Còn huyện thành ít nhất có tường cao, có quân đội canh giữ, mọi người đồng tâm hợp lực. Ở cái thời vũ khí lạnh này, bên phòng thủ luôn chiếm ưu thế, lấy ít đánh nhiều không thành vấn đề.
Bách tính hương thôn khắp nơi nghe nói sắp đánh trận đều mang tài sản vợ con chạy nạn, người muốn tránh xa thì chạy ngày chạy đêm, song đó là số ít, người xưa đa phần quyến luyến với quê hương đồng ruộng, không muốn bỏ đi liền kéo vào thành trốn, đợi quan binh dẹp loạn xong mới về nhà.
Trông tình cảnh này Tả Thiếu Dương rất lo cho nhà Miêu Bội Lan, định chạy tới Mai Thôn xem nàng ra sao, nhưng chạy được một đoạn nghĩ, họ là người sống trong thời đại này còn có kinh nghiệm hơn mình, Miêu Bội Lan là cô nương thông minh, trưởng thành sớm, giờ này hẳn nàng đưa cả nhà tránh nạn rồi, mình đến chắc chắn chẳng gặp được, về thành không kịp lỡ phản quân đánh tới thì chết oan uổng.
Thở dài bất đắc dĩ, chuyển sang cái cổng thành khác, tốn mất quá nửa canh giờ, may là phía này không có binh sĩ, nên thuận lợi vào thành.
Trên đường phố đã thấy binh sĩ ở khắp nơi, ngồi nằm nghiêng ngả ngổn ngang như dân chạy loạn, song bọn họ đều tập trung hai bên đường chứ không vào nhà hay là lấn chiếm lòng đường, cũng không nói chuyện, rất trật tự, kỷ luật nghiêm minh.
Về tới nhà thì đã muộn, Quý Chi Đường không đóng cửa sớm thế, có lẽ vì bên ngoài nhiễu nhương nên đóng cửa sớm hơn, con đường này cũng có binh sĩ ngồi nghỉ ngơi, không ai để tới y bọn họ đều bận rộn dọn dẹp, có vẻ định qua đêm ở đây.
– Mẹ, con về rồi.
Tả Thiếu Dương gọi cửa, đến khi cửa mở ra lại thấy một cô nương người nhỏ nhắn đôi mắt to, chính là Miêu Bội Lan. Tả Thiếu Dương không tin vào mắt mình:
– Bội Lan, sao muội lại ở đây?
Miêu Bội Lan cười ngượng, tránh sang một bên:
– Tả đại ca, thật xin lỗi, nhà muội tới quấy rầy.
– Không, không, ta không có ý đó.
Tả Thiếu Dương đi qua cửa, liền thấy Miêu mâu và bốn đứa đệ muội của nàng ngồi trên ghế khám bệnh, dưới đất có bọc lớn bọc nhỏ.
Bốn đứa bé toét miệng cười chào Tả Thiếu Dương, Miêu mẫu thì rất lúng túng, hết đứng lại ngồi.
Tả Thiếu Dương hỏi:
– Nhà bá mẫu vào thành lánh nạn sao?
– À, ừ …
Miêu mẫu ấp úng sợ sệt, cười gượng gạo, cả đời bà chưa bao giờ rời khỏi Thiên Nhận sơn, đây là lần đầu vào huyện thành, nghe nói đây là nhà người có học vấn, sợ nhà họ quy củ nhiều, mình nông thôn quê mùa không may làm họ giận:
Miêu Bội Lan liền trả lời thay mẹ:
– Trong thôn nghe thấy tin phản quân đánh tới, nhưng không mấy người định chạy dù sao Mai Thôn ở chỗ hẻo lánh xưa nay binh loạn ít khi lan đến, nhưng Giả lão gia bán rẻ ruộng đồng nhà cửa cho Đàm gia ở thôn bên, sau đó mang hết người nhà chạy lên phương bắc rồi. Vị Đàm lão gia kia nổi tiếng độc ác, lại thu tô cao, thế là mọi người đều trả hết ruộng, muội cũng thế, sau đó muội dẫn cả nhà rời núi vào thành. Vừa vặn gặp Hồi Hương tỷ tỷ, bảo nhà muội tạm tới đây nghỉ ngơi.
Tả Thiếu Dương vội hỏi:
– Vậy tiếp theo muội có tính toán gì? Vẫn chạy tiếp à?
– Chân mẹ muội không tốt, mấy đệ muội còn nhỏ, chạy đi nơi khác không an toàn. Nên muội thương lượng với mẹ rồi, ở lại trong thành. Nghe nói phản quân chỉ có thể quấy nhiễu xung quanh thôi, bọn chúng không đủ khí giới công thành, ở trong thành an toàn nhất. Muội chỉ nghỉ tạm ở đây, lát nữa sẽ đi tìm nhà Lý đại nương, định ở trung với nhà họ ở bến sông …
– Đi đâu nữa, giờ chỗ nào cũng chật kín người rồi, hơn nữa ở đó có mấy cái lán cỏ đơn giản, còn lại đều dựng tạm lều ở ngoài trời, đám Đại Tử còn nhỏ làm sao chịu nổi.
Tả Thiếu Dương cắt ngang lời nàng:
– Hiệu thuốc nhà ta còn chỗ, chịu khó chật chội một chút, song còn có cái che mưa che tuyết.
– Nhưng …
Miêu Bội Lan ngần ngại, hai nhà cũng chẳng phải thân quen:
– Nhà huynh còn có người bệnh, phải khám bệnh rồi sắc thuốc rất không tiện.
– Không lo.
Hồi Hương trong bếp đi ra:
– Ta vừa mới nói chuyện với cha mẹ rồi, đám nam hài tử Đại Tử, Nhị Tử thì ở trong phòng bào chế thuốc với đệ đệ ta, còn muội cùng mẹ muội Nhị Thảo, Tam Thảo ngủ ở bếp.
– Đúng đúng.
Tả Thiếu Dương cảm kích nhìn tỷ tỷ, tỷ tỷ thật chu đáo:
– Chỉ là trong nhà không còn giường, phải trải cỏ ra đất ngủ.
– Không sao, trải cỏ tốt rồi, chăn màn đều mang theo đầy đủ.
Miêu Bội Lan thấy Tả Thiếu Dương hớn hở ra mặt sao không hiểu, mặt hơi đỏ, ngần ngại nói:
– Chỉ lo quấy nhiễu mọi người.
Lương thị cũng nói vào:
– Có gì mà quấy nhiễu, binh loạn thế này, mọi người nương tựa với nhau mà sống, đông người một chút yên tâm hơn, phải không lão gia?
Tả Quý lên tiếng:
– Đúng vậy, cô nương ở lại đây đi, năm xưa ta cũng từng chạy nạn, được người không quen biết đùm bọc, huống hồ cô nương còn là ân nhân của Trung Nhi nhà ta.
Miêu mẫu thở nhẹ một hơi, vội kéo đám con tạ ơn, thiếu chút nữa là quỳ xuống vái tạ rồi.
Hồi Hương trừng mắt cảnh cáo với đệ đệ mặt mày tí tởn, giúp Miêu gia cất đồ tạm vào phòng bào chế thuốc, sau đó tới bếp cùng mẹ làm cơm, thấy mẹ nhào bột làm bánh hấp mà không cho thêm gì cả, nàng giật mình:
– Mẹ, có phải trong nhà hết cả rau dại rồi không? Nhà con còn một ít, nha môn cấp cho, để mai con mang cho mẹ.
– Không cần.
Lương thị là người rất cẩn thận, bà biết Hầu Phổ miệng rộng, chuyện này vạn vạn lần không thể tiết lộ ra, đến khi nào nhà nữ nhi cần lương thực mới mang tới, nên cười lắc đầu:
– Không cần đâu, nhà còn rau mà.
– Vậy sao không cho vào bột.
– Ừ, cha con nói, hai đứa cứ tới nhà là mang rượu mang thịt, cho nên cũng phải đãi các con một bữa ngon. Yên tâm đi, nhà đủ lương thực, mẹ có tính toán, đừng lo.
Hồi Hương ồ một tiếng, nuốt nước bọt:
– Ra là thế, vậy con có khẩu phúc rồi.
Canh chỉ có một món, nhà canh củ cải, to trắng, cho thêm ít muối, luộc lên ngọt lịm, ăn ngon miệng vô cùng.
Cơm nước dọn lên, Cù gia thay phiên nhau về nhà ăn cơm, nên không cần chú ý tới họ.
Miêu Bội Lan lấy làm lạ, lần trước ở Ngõa thị bán củi, Tả Thiếu Dương đưa nàng bánh bao nóng hổi, nàng không bao giờ quên giây phút ấm lòng đó, cũng không quên cái bánh bao tuy độn vỏ dâu ít hơn nhà nàng, nhưng vẫn có, còn bây giờ bánh bao không, canh ngon ngọt, lòng lo lắng, ăn thế này sợ không được lâu dài, song không dám hỏi.
Trong bữa cơm Tả Quý nói vì đạo trưởng lần trước đặt đan sa đã tới lấy hàng, tiền trả đầy đủ, còn nói rất hài lòng, lần sau còn đặt thêm, giọng ông rất luyến tiếc, mối làm ăn tốt như thế, tiếc là tình hình thế này cái lần sau đó chẳng biết tới bao giờ.
Ăn cơm xong, Tả Thiếu Dương vào phòng bào chế dọn dẹp chỗ trống cho nhà Miêu Bội Lan ở, Miêu mẫu còn ít nói hơn cả Miêu Bội Lan, rất rụt rè sợ hãi, như sợ hơi sơ xẩy chút sẽ bị người ta đuổi đi, dễ giật mình nữa, bốn đứa đệ muội thì còn nhỏ vô tư, nên mình nàng phải lo liệu hết.