Tang mẫu lòng giật đánh thót, có vài ngày nằm trên giường thôi mà giá ruộng đã tăng gấp ba rồi à, vì sao? Nhìn phản ứng xung quanh, có vẻ ai cũng biết, chỉ mỗi bà ta không biết.
Chuyện này cũng dễ lý giải, bây giờ thay đổi cách thu thuế, không dựa theo số mẫu mà dựa vào số nam đinh, như thế càng nhiều ruộng càng có lợi, dù không có người cầy cấy để hoang cũng chả sợ, mọi người nhắm vào điểm này tranh nhau lúc ruộng giá rẻ để mua, không ngờ ai cũng nghĩ giống nhau, tức thì đẩy giá ruộng lên.
Tả Quý ngồi sau bàn, mặt tối sầm, nhưng không nói không rằng.
Nghê Nhị nói khích không ăn thua, đổi giọng:
- Tả lang trung, coi như ta cầu xin ông đó, nhà ông bây giờ có gần nghìn mẫu ruộng rồi, còn để ý chút ruộng đó à? Nhà ông có ơn với nhà ta, nhưng mẹ ta cũng tặng cho Tả gia củ sâm giá trị ngàn vàng rồi, còn chưa đủ sao? Sao ông còn chiếm ruộng nhà người ta không trả? Ông nói xem làm thế có đúng lương tâm không, nhà ta bây giờ chỉ dựa vào nó để ăn cơm thôi ..
Tả Quý không nhịn nổi nữa đấm bàn rầm một cái:
- Được, hay cho Nghê gia, giỏi cho Nghê gia, ngươi về gọi Nghê đại phu tới đây, chỉ cần ông ta nói một câu muốn lấy lại ruộng trước mặt lão phu, lão phu sẽ trả lại toàn bộ. Từ nay hai nhà ân đoạn nghĩa tuyệt, cút đi.
- Tả Quý!
Nghê Nhị lộ nguyên hình, quát:
- Rõ ràng ông biết đại ca ta bản tính hiền lành nhân hậu, không bao giờ tới đây đòi nợ, ông lại bảo đại ca ta tới, muốn chiếm đoạt ruộng Nghê gia lại làm ra vẻ à? Không có cửa đâu, ông không trả ruộng, chúng ta lên nha môn nói chuyện ... Dù phải kiện tới kinh thành, ta cũng phải đòi lại lẽ công bằng.
- Chiếm đoạt?
Tả Quý giận tới toàn thân run rẩy đứng dậy chỉ mặt Nghê Nhị:
- Số ruộng này khi đó Nghê gia ngươi bỏ hoang không ai trồng trọt, không có thu hoạch lại phải bù thuế, chính Nghê gia ngươi nài nỉ nhi tử ta nhận ... Bây giờ ngươi tới đây đảo lộn trắng đen ...
- Cha, nói với loại người này làm gì?
Hồi Hương được Lương thị bảo Thảo Nhi đi gọi chen đám đông xông vào, chỉ mặt Nghê Nhị:
- Họ Nghê kia, tự xéo đi hay muốn ta ném ra ngoài?
Nếu Nghê Nhị lành lặn thì nàng không khách khí, giờ ông ta tàn tật mới cho một cơ hội.
Nghê Nhị sợ nhất là bà nương đanh đá này, cuống lên:
- Mấy, mấy đứa các ngươi đứng đó làm gì?
Một tên hỏa kế quát:
- Bà nương kia, có biết đây là ai không?
Vừa rồi hai bên tranh chấp, binh sĩ và nông hộ vây quanh tuy tức giận, song không rõ đúng sai thế nào, nên không bênh được, nhưng bây giờ thấy có kẻ định hành hung người Tả gia, tất nhiên không chịu, tức thì mấy hán tử cao lớn đi tới, vung tay đánh luôn.
- Mấy đứa nô tài chó má, dám càn quấy ở Quý Chi Đường à?
Bọn họ toàn binh sĩ, chân đấm tay đá, túm cả bốn tên hỏa kế quăng ra ngoài, nằm đè lên nhau thành một đống.
Nghê Nhị cuống lên la hét:
- Ối dời ơi, Tả gia đánh người tàn phế này, ối dời ơi!...
Mấy binh sĩ kia thấy Nghê Nhị tàn tật, ăn mặc không phải là bách tình bình thường nhất thời chần chừ.
- Mẹ nó, để lão tử.
Một đại hán cao lớn vạm vỡ hơn người khác một cái đầu, da đen bóng lưỡng, râu ria mọc như cỏ dại, vung hai cánh tay rẽ đám đông đi vào, ngồi xuống vận lực quát lên, nhấc bổng cái giường lẫn người.
Nghê Nhị sợ mất hồn mất vìa:
- Ối, ối, người đâu, quân gia ức hiếp người tàn tật.
Đại hán đó không chút nương tình ném cả giường ra giữa đường, Nghê Nhị lăn lông lốc, kêu thảm không ngớt.
- Mẹ nó, cho ngươi biết tên để lên quan mà kiện nhé, lão tử là đội chính đội ba đoàn nhân Kiềm kỵ quân, Phàn Mặt Đen chính là lão tử.
Phàn Mặt Đen hùng hổ bước tới bồi thêm một cước, giọng nói lớn vang vang cả phố:
- Các vị hương thân phụ lão, ta tới muộn không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng ta biết thứ súc sinh này là Nghê Nhị, nhà mở hiệu thuốc chó má gì đó, hồi trong thành nạn đói tràn lan, tới Tả gia được họ cho cháo ăn giữ mạng, không có Tả gia thì ngươi chết rồi, nợ ân không báo, bây giờ tới Tả gia làm xằng làm bậy. Hôm nay không bẻ nốt hai cái cẳng chó này của ngươi, lão tử không phải họ Phàn!
Người xung quanh nghe viên quan quân này nói thế thì căm phẫn, nhao nhao hô hào bẻ chân chó của Nghê Nhị.
Nghê Nhị són cả ra quần rồi:
- Quân gia, quân gia, xin ngài.
Đinh Tiểu Tam chạy tới nói:
- Phàn đại ca, đừng ...
Còn chưa nói hết bị Phàn Mặt Đen trở tay cho một cái tát xoay tròn, Phàn Mặt Đen túm cổ áo hắn xốc lên:
- Tiểu Tam, ta biết Tả gia nhân hậu thế nào cũng gặp phải loại người như thế này, cho nên mới để ngươi ở lại, một là học chút bản lĩnh, hai là bảo vệ Tả gia, vậy mà nãy giờ ngươi trốn ở chỗ nào? Hay cũng học thứ chó má làm kẻ vong ân bội nghĩa nốt?
Đinh Tiểu Tam oan, nếu là kẻ khác tới Tả gia làm bậy thì hắn đương nhiên không khách khí, chính vì biết Nghê gia và Tả gia quan hệ không tầm thường nên mới không dám lỗ mãng.
Phàn Mặt Đen tát Đinh Tiểu Tam một cái nổ đom đóm rồi buông ra, quay lại tìm Nghê Nhị.
Nghê Nhị van xin không ăn thua, liền hăm dọa:
- Ngươi, ngươi dám đánh ta, ta cáo lên quan.
- A, ngươi muốn cáo quan à, tốt, bản quan đây, trên công đường ai cũng công bằng, dù ngươi tàn phế, thứ diêu dân như ngươi cũng phải đánh sai mươi gậy rồi tính sau.
Phàn Mặt Đen quát:
- Người đâu?
Hai bộ khoái cầm gậy đi tới, quát:
- Nghê Nhị, đừng làm càn, đây chính là Phàn lão gia, tới huyện ta nhậm chức huyện úy.
Huyện úy của huyện trung đẳng nằm ngoài kinh của Đại Đường chỉ có tòng cửu phẩm, phẩm trật không cao, nhưng nắm thực quyền, là quan viên chuyên tư pháp, chức trách là truy bắt đạo tặc, duy trì trị an còn có Thân lý thứ vụ, phân phán chúng tào, cát đoạn truy thôi, thu suất khóa điều giải nghĩa nôm na ra là phụ trách tố tụng tranh chấp trái vụ.
Tả Quý nghe vậy mửng rỡ đi ra, chắp tay nói:
- Chúc mừng Phàn lão gia cao thăng.
Phàn Mặt Đen cười ha hả:
- Tả lang trung, lâu ngày không gặp rồi, không ngờ gặp lại như thế này, ta tới đây cùng quân truân điền và người di cư, được mấy hôm, nhưng bận bàn giao công việc, cho tới hôm nay mới rảnh rỗi tới rủ đại lang đi làm chén rượu chơi, không ngờ gặp thứ ruồi phiền nhiễu này mất hứng. Tả lang trung đợi chút, xử lý xong chúng ta nói chuyện.
- Phàn lão gia, xin nghe lão hủ một lời, loại người này không đáng nói chuyện, nhà ta và Nghê gia có chút giao tình, xin tha cho hắn một lần.
- Tả lang trung, ông quá mềm lòng, thế nên loại người này mới được nước lấn tới.
Phàn Mặt Đen lệnh cho hai bố khoái:
- Kéo về nha môn, đợi bản quan về hỏi tội, đưa đi nhanh lên, nhìn cái thứ này làm mất hứng.
Hai bộ khoái mặc kệ Nghê Nhị van xin, cứ thế khiêng giường đi thẳng, bốn tên hỏa kế tập tễnh chạy theo đằng sau.
Tả Quý thở dài, đưa tay mời:
- Phàn lão gia, mời vào trong nói chuyện.
Phàn Mặt Đen ngó nghiêng xung quanh:
- Đại lang đâu rồi, ầm ĩ thế này mà không thấy mặt cậu ấy?
- Thời gian trước ở Long Châu có bệnh nhân là chỗ thân tình với Chúc lão chưởng quầy, sắp tới kỳ thi bị gãy tay, nhờ nó tới chữa bệnh, đã đi hai tháng rồi, Lão hủ đã gửi thư cho nó, bảo bên này phân ruộng bận rộn, gọi nó về, chỉ nay mai thôi là về tới nơi.
- Vậy thì tốt, ta đợi cậu ấy về rồi uống rượu.
Phàn Mặt Đen tu một hơi hết cốc trà, đứng dậy:
- Bên này nhiều việc, ta không làm phiền nữa, chỉ muốn nói một câu nữa thôi, ngoài kia có vài huynh đệ vốn là thủ hạ của ta, trước kia có đứa còn ở đây trị bệnh, đều khá lắm, khỏe mạnh chăm chỉ chứ không như thằng nhãi Tiểu Tam vô dụng kia đâu, chọn họ thuê ruộng là không sai được, hắc hắc. Sau này có chuyện cứ bảo Tiểu Tam chạy tới nha môn báo Lão Phàn này một tiếng là đủ. Được rồi, ta đi đây, khi nào đại lang về lại tới.
Nói xong Phàn mặt đen cười ha hả rời đi, còn không quên đá Đinh Tiểu Tam một cái.
Tả Quý tiễn chân tới tận cửa, chợt nhìn thấy Tang mẫu cũng lờ đi, thế nhưng Lương thị thì không làm thế, cười đi lên hỏi:
- Tang gia tẩu tử, tới có chuyện gì thế?
Tang mẫu chứng kiến cảnh vừa rồi sợ chết khiếp, sao dám nói gì nữa:
- Không có, không có, mấy hôm nay không khỏe lắm, tới khám một chút, nhưng mọi người bận rộn, đại lang lại không có nhà, thôi vậy, không quấy nhiễu nữa, nhà còn thuốc, về uống tiếp là được.
Nói xong chen đám đông đi vội.