Sau khi công mai
Trương sang Mộ phủ, Lãnh Mặc Cẩn đã chuẩn bị sẵn tinh thần về gặp phụ
thân. Vì thế, hoàn thành hết công việc trong tay, nàng cố tình về phủ
đứng chờ trước cửa biệt viện của phụ thân.
Tử Hề thấy nàng đứng
đó nhưng lại không vui vẻ cho nàng vào như trước, chỉ đứng đó trợn mắt
nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy tức giận.
Lãnh Mặc Cẩn cười khổ, nói với Tử Hề: “Xin Tử Hề công tử vào trong báo một tiếng giúp ta.”
Tử Hề giậm chân hừ lạnh nói: “Vào đi!”
Lãnh Mặc Cẩn quệt mũi, bất đắc dĩ đi theo Tử Hề. Đảo mắt nhìn xem trong Lãnh phủ có hạ nhân nào dám nói chuyện với nàng kiểu đó? Chẳng qua Tử Hề là
tiểu tư bên cạnh phụ thân từ nhỏ đến lớn, giữa họ có một loại tình cảm
kéo dài theo năm tháng.
Lãnh Mặc Cẩn bước vào nhìn thấy phụ thân
đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, nàng ngoan ngoãn hành lễ
với phụ thân không dám qua loa có lệ.
Thẩm thị im lặng thật lâu
mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Bây giờ con lớn rồi nên cánh chim cũng cứng cáp hơn nhiều nhỉ, đến một chuyện lớn thú chính phu cũng không định nói cho cha biết phải không?”
Lãnh Mặc Cẩn lập tức quỳ xuống, nói:
“Xin phụ thân đại nhân bớt giận, con không định giấu người, chỉ là
chuyện này tạm thời vẫn chưa xác định nên con vẫn chưa cho phụ thân, con định vài ngày nữa chờ công mai Trương tính xong ngày sinh tháng đẻ sẽ
lập tức nói với người.”
Thẩm thị khẽ thở dài, nói: “Vậy không biết tướng mạo và nhân phẩm của nhị công tử Mộ gia này thế nào?”
Lãnh Mặc Cẩn nói: “Tất nhiên là rất tốt.”
Thẩm thị nói: “Tất nhiên là ta tin vào ánh mắt của con. Chỉ là, có một chuyện vi phụ không thể không hỏi.”
Lãnh Mặc Cẩn nói: “Mời phụ thân.”
Thẩm thị bỗng trầm giọng hỏi: “Cẩn nhi, vi phụ hỏi con, con thật lòng muốn cưới nhị công tử Mộ gia à?”
Tâm trạng Lãnh Mặc Cẩn chợt căng thẳng lên, hỏi: “Không biết tại sao phụ thân lại hỏi như thế?”
Thẩm thị đứng lên, tự tay đỡ lấy Lãnh Mặc Cẩn, cầm tay nàng nói: “Từ nhỏ con đã thông minh lại còn hiếu thảo, sau khi mẫu thân con mất gia nghiệp
Lãnh phủ ngày càng đi xuống, từ lúc con tiếp nhận mới dần dần rộng mở,
phát đạt hơn. Nhưng, Cẩn nhi à, bóng ma trong lòng con quá lớn, làm
chuyện gì cũng không để lại đường lui, vi phụ sợ sau này con sẽ mất
nhiều hơn được!”
Lãnh Mặc Cẩn híp mắt nói: “Cẩn nhi không hiểu ý phụ thân.”
Mặc dù ánh mắt Thẩm thị yêu thương nhìn Lãnh Mặc Cẩn, nhưng những lời ông
nói lại mang theo sự nghiêm khắc không thể che dấu: “Tuy vi phụ không
quan tâm đến việc làm ăn nữa, nhưng những gì nên biết vi phụ vẫn biết,
ví như con âm thầm chèn ép việc làm ăn của Mộ gia.”
Sau khi nghe Thẩm thị nói, Lãnh Mặc Cẩn vẫn không lên tiếng, tiếp tục im lặng.
Thẩm thị tiếp tục nói: “Nếu con thật lòng muốn cưới Mộ công tử nhà người ta, cần gì phải gây khó dễ cho người nhà họ Mộ?”
Lãnh Mặc Cẩn cau mày nói: “Năm đó Mộ Diệu Âm khinh người quá đáng, tất nhiên con phải dạy dỗ bà ta một chút.”
Thẩm thị lắc đầu nói: “Năm đó Mộ phủ vẫn luôn dựa dẫm vào sự giúp đỡ của
Lãnh gia ta, ai ngờ sau khi mẫu thân con mất nhà bọn họ lập tức trở mặt. Chỉ vì từ hôn mà bà ta làm loạn đến tận linh đường mẫu thân con, đứng
trước mặt mẫu thân con sống chết ép ta ký giấy từ hôn, mẫu thân con vừa
đi, sao ta có thể để mình yếu thế trước mặt các trưởng lão trong tộc?
Mẫu thân con đang đứng trên trời nhìn ta, tất nhiên ta không chịu đồng ý với Mộ Diệu Âm. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu có thể quay lại một lần
nữa, ta sẽ đồng ý từ hôn với nhà bọn họ ngay từ đầu….”
Lãnh Mặc Cẩn nói: “Vậy ý của phụ thân là gì?”
Thẩm thị cúi đầu suy nghĩ, nói: “Chờ đến khi nhị công tử Mộ gia được gả vào, mặc kệ là vì hắn hay vì bản thân mình, con đừng so đo với Mộ Diệu Âm
những chuyện trước kia nữa, được không?”
Lãnh Mặc Cẩn nhìn ánh mắt tha thiết của phụ thân, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Ngày mười bốn tháng mười một, tổng quản Vương thị của Lãnh phủ mang theo một đám người nâng một trăm lẻ tám rương sính lễ chậm rãi đi tới Mộ phủ.
Mộ Diệu Âm phát ngốc nhìn sân trước nhà mình thậm chí còn không chất vừa
đống sính lễ, phải mất một lát sau bà mới lấy lại tinh thần mời Vương
thị vào nhà uống trà, tiếp đó lại sai người đi sắp xếp đống sính lễ đỏ
rực kia.
Mộ Diệu Âm nhận lấy ly trà xanh an thần tốt nhất trong
tay tiểu tư đưa tới tay Vương thị, cười nói: “Vương tổng quản vất vả
rồi, làm phiền ngài đích thân đưa sính lễ tới đây, thật ngại quá!”
Vương thị vội vàng khoát tay cười nói: “Có thể thay mặt tiểu thư nhà ta đưa sính lễ tới Mộ phụ là vinh hạnh của tại hạ!”
Vương thị ngồi ba hoa khách sáo một hồi, Mộ Diệu Âm vẫn tha thiết ngồi bên cạnh chẳng dám lơ là lấy một chút.
Tiếng động ở sân trước lớn đến thế, ở sân viện của mình, Mộ Thiển Thanh ở sân đã nhận được tin tức từ rất sớm, hắn bối rối không biết nên làm thế
nào, ngược lại, Lưu thị ở bên cạnh nhìn thấy lại thở dài một hơi. Lúc
trước có hôn ước đàng hoàng với người ta thì nhất định đòi từ hôn, bây
giờ lại tình nguyện lấy thân phận của đệ đệ để gả vào phủ người ta.
Chẳng biết đây là phúc hay là họa!
Từ bên ngoài, Cầm nhi hò hét
chạy ào vào trong, mắt trợn to: “Lãnh tiểu thư đưa tới rất nhiều sính
lễ, cả sân lớn của phủ ta cũng không chứa nổi! Liếc mắt nhìn một cái,
toàn….. Toàn một hỉ đỏ rực!”
Chúng tiểu tư trong phòng cũng vội vàng ầm ĩ lên: “Chúc mừng nhị công tử! Chúc mừng nhị công tử!”
Mộ Thiển Thanh vui vẻ khẽ vò góc áo đang nắm trong tay, e dè nói: “Hôm nay là ngày vui, người nào cũng có thưởng.”
Chúng tiểu tư ngàn tạ vạn tạ, nói rất nhiều lời hay, khả năng giữ bình tĩnh
của Mộ Thiển Thanh có tốt đến mấy cũng không nhịn được để lộ ra vẻ mặt
đắc ý.
Chính phu Lãnh phủ, đây là vị trí làm bao nhiêu người phải đỏ mắt? Đến lúc đó Lưu công tử nhà mẹ đẻ phụ thân, còn có Đường công tử của phụ Đại học sĩ, Mộ Thiển Thanh hắn nhất định phải làm cho đám người luôn khinh thường sau lưng hắn phải hối hận!
Vương thị thấy nhóm người hầu chất hết một trăm lẻ tám rương sính lễ vào Mộ phủ xong mới
trịnh trọng đứng lên cẩn thận lau sạch tay mình, chậm chạp lấy hai tờ
hôn thư dán hỉ đỏ thẫm trong ngực ra.
Vương thị thấy Mộ Diệu Âm
nhìn chằm chằm hôn thư trong tay mình, đáy mắt hiện lên một tia khinh
thường, tiếp đó mới đưa hôn thư ra, nói: “Mộ phu nhân xem thật kỹ rồi
hãy ký tên, nếu sau này có xảy ra sai sót gì cũng đừng có chạy tới trách móc đại tiểu thư nhà ta!”
Mộ Diệu Âm vừa gật đầu vừa nhanh tay cầm bút ký lên, đóng dấu, cứ như đang sợ Lãnh phủ hối hận.
Vương thị nhận lấy hôn thư nói: “Từ bây giờ, nhị công tử Ly Thanh nhà các
người đã là chính phu con rể của Lãnh gia, về phần hôn kỳ chờ đại tiểu
thư nhà ta và lão chủ quân bàn bạc xong sẽ đến nói cho các người.”
Mộ Diệu Âm gật đầu đồng ý.
Vương thị mở hôn thư trong tay ra xem một chút, thấy chữ ký và con dấu của Mộ Diệu Âm đã nằm đó mới dẫn người rời khỏi Mộ phủ.
Đêm đến, Lãnh Cụ nhìn Lãnh Mặc Cẩn đã ngồi xem tờ hôn thư kia thật lâu, mở
miệng nói: “Đại tiểu thư, người thật sự không định nói cho Mộ công tử
chuyện này à?”
Lãnh Mặc Cẩn lắc đầu nói: “Đứa ngốc kia mà biết
nhất định sẽ khóc không ngớt, tốt nhất là không nói cho chàng.” Dứt lời, nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lãnh Cụ: “Ngươi trông chừng cái miệng của
mình cho tốt, đừng để Họa Nhi biết được gì đó.”
Lãnh Cụ vội đáp: “Dạ!”
Lãnh Mặc Cẩn hỏi: “Hai đôi Ngọc Như Ý và vòng tay Lưu Ly bảy màu phụ thân ghi vào danh sách lúc trước cũng đưa qua rồi à?”
Lãnh Cụ gật đầu nói: “Đã gộp vào một danh sách đưa qua rồi.”
Lãnh Mặc Cẩn gật đầu, đang định nói tiếp thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Lãnh Mặc Cẩn nhíu mày, Lãnh Cụ vội vàng hỏi: “Là ai?”
Có vẻ người đứng ngoài bị dọa giật mình, giọng nói mềm mại của Mộ Ly Thanh vang lên: “Là ta…”
Mặt Lãnh Mặc Cẩn lập tức xuất hiện nụ cười, nàng giấu hôn thư xong mới đứng dậy tự mình ra ngoài mở cửa cho hắn.
Bên ngoài, Mộ Ly Thanh cầm chén canh đu đủ trong tay, ngượng ngùng nói: “Ta làm phiền đến cuộc nói chuyện của hai người à?”
Một tay Lãnh Mặc Cẩn cầm lấy chén canh trong tay hắn, một tay khác kéo hắn vào trong, nói: “Không có, Lãnh Cụ chuẩn bị đi rồi.”
Lãnh Cụ vội vàng nói: “Đúng, đúng, thuộc hạ lui xuống trước.” Vừa dứt lời lập tức khép cửa phòng lại lui ra ngoài.
Lãnh Mặc Cẩn vươn tay đặt chén canh lên bàn, sau đó ôm chầm lấy Mộ Ly Thanh
đặt hắn ngồi lên chân mình: “Sao hôm nay lại đột ngột sang đây thế này?”
Mộ Ly Thanh ôm cổ nàng, chu miệng nói: “Thấy trễ vậy mà người vẫn còn trong thư phòng nên mới mang canh đến.”
Lãnh Mặc Cẩn cười bóp bóp má hắn, nói: “Bảo bối thật tốt.”
Mộ Ly Thanh khẽ nũng nịu, dựa đầu lên vai nàng hỏi: “Lúc nãy nghe người nói hỉ yến gì đó, có người nào sắp thành thân à?”
Lãnh Mặc Cẩn vừa ăn canh vừa đáp: “Có một biểu tỷ muốn thú phu lang.”
Mộ Ly Thanh gật đầu à một tiếng.
Lãnh Mặc Cẩn cúi đầu cười nói: “Ngày mai ta xuống chân núi mời một thợ may lên đây làm cho chàng vài bộ đồ mới.”
Mộ Ly Thanh lắc lắc đầu: “Quần áo đủ mặc rồi.”
Lãnh Mặc Cẩn nói: “Mùa đông năm nay rất lạnh, làm thêm vài cái áo bông dày
một chút. Không thôi đến lúc đó chàng lại cảm lạnh, người đau lòng chẳng phải là ta à?”
Mộ Ly Thanh đỏ mặt giận dỗi: “Người cứ ở đó nói lời ngon tiếng ngọt đi, ta không thèm tin đâu.”
Lãnh Mặc Cẩn cười khẽ, nói: “Đến lúc đó ta với chàng cùng làm hai bộ quần áo có kiểu dáng và màu sắc giống nhau, được không?”
Lúc này Mộ Ly Thanh mới đỏ mặt gật đầu.