Đại Gả Khí Phu

Chương 7: Chương 7: Tỉnh Lại, Dịu Dàng




-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-

Ngay lúc A Đại vừa cởi áo Mộ Ly Thanh, sau lưng nàng ta đột nhiên có một cơn gió quỷ dị đánh úp tới, A Đại chưa kịp quay lại nhìn, sau ót nàng ta đã bị đánh một cú thật mạnh!

A Đại la to một tiếng ôm đầu, cả người nàng ta bị ném xuống đất trong nháy mắt, nàng ta cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy người đang ôm chặt Mộ Ly Thanh trên giường kia không phải đại tiểu thư Lãnh Mặc Cẩn thì là ai đây?

Nàng ta chỉ mới lướt nhìn một cái đã bị Lãnh Mặc Cẩn đánh thêm một trận chẳng thấy trời đất đâu nữa, A Đại nhìn tình hình này, nàng ta biết đêm nay mình khó thoát khỏi tội chết bèn gân cổ gào thét: “Đại tiểu thư tha mạng! Đại tiểu thư tha mạng!”

Lãnh Mặc Cẩn chẳng còn tâm trạng đi quan tâm tới nữ nhân nằm kêu khóc dưới đất, trong mắt nàng chỉ còn thiên hạ mất hết sức sống đang nằm trong lòng mình.

Nàng vẫn còn nhớ chỉ mới một tháng trước, cũng gian phòng này, cũng cái giường này vẻ mặt hắn đỏ bừng rúc vào lòng nàng, sao cảnh vật vẫn còn nhưng thiên hạ trong lòng nàng lại biến thành thế này!

Lãnh Mặc Cẩn kéo chăn lên cuốn chặt người Mộ Ly Thanh, trên trán nàng nổi đầy gân xanh, nàng cố nén lửa giận quát to: “Mau đi tìm đại phu đến đây! Nhanh lên!”

Vài thị vệ cùng theo nàng tới tức tốc chạy ra ngoài mời đại phu, Lãnh Cụ ôm Họa Nhi lên, nhìn vết thương dọa người trên trán hắn, nàng ôm hắn vào lòng, nói với Lãnh Mặc Cẩn: ” Tiểu thư, hai tên thị vệ này xử lí thế nào? Ở đây có một tên đã chết, còn một tên đang nằm đó.”

A Đại nghe vậy, miệng nàng ta hộc ra mấy cái răng vừa bị đánh gãy, đau khổ cầu xin tha thứ: “Đại tiểu thư tha mạng… Đại tiểu thư… Tha… Tha mạng!”

Lãnh Mặc Cẩn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, nàng nhả ra hai chữ lạnh như băng: “Đánh chết.”

Mấy thị vệ đứng ngoài cửa chạy vào, lôi thi thể A Nhị ra ngoài, A Đại dù biết phải chết nhưng vẫn không muốn từ bỏ, sống chết nắm lấy cửa phòng không chịu đi, một người sắp chết sức lực rất lớn, hai thị vệ tới kéo cũng không kéo đi được, cuối cùng một tên thị vệ lấy tới cái ghế, đánh thật mạnh lên đầu nàng ta, đánh nàng ta hôn mê rồi mới kéo người xuống.

Lãnh Mặc Cẩn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của thiên hạ trong lòng nàng, hôn lên má hắn, đáy mắt nàng tràn ngập đau lòng và hối hận. Lãnh Cụ thấy vậy liền ôm lấy Họa Nhi đưa hắn đến gian phòng cách vách đặt xuống.

Lãnh Mặc Cẩn kề trán mình lên trán Mộ Ly Thanh, tim nàng đau như bị dao cắt, lẩm bẩm nói: “Thiển Thanh… Thiển Thanh… Bảo bối của ta, là ta không tốt, đều tại ta không tốt… Trăm ngàn lần cầu xin chàng không xảy ra chuyện gì… Thiển Thanh… Thiển Thanh…”

Giờ phút này trong lòng Mộ Ly Thanh đang chịu một sự tra tấn không có thực, hắn đang chìm trong cơn ác mộng mãi vẫn không tỉnh lại được, trong mơ hắn thấy A Đại không ngừng vuốt ve thân thể mình, hắn đau khổ muốn chết nhưng chẳng biết cơ thể hắn bị cái gì, làm cách nào cũng không cử động được, lúc hắn gần như tuyệt vọng, bên tai bỗng truyền đến tiếng gọi Thiển Thanh không ngừng, hắn nghe thấy tiếng kêu ấy, lòng chợt bi thương. Thiển Thanh, Thiển Thanh, lại là Thiển Thanh! Đến khi nào hắn mới thoát khỏi cái tên Thiển Thanh này, là chính mình?

Lãnh Mặc Cẩn sợ hãi phát hiện thiên hạ nằm bất tỉnh trong lòng mình bỗng co giật như phát cuồng, cơ thể bất tri bất giác cong lại như con tôm, một tay gắt gao nắm lấy ngực mình làm cho làn da non mịn xuất hiện những vết máu đỏ rực.

Lãnh Mặc Cẩn phát hoảng, nàng vội vàng cầm lấy tay Mộ Ly Thanh gọi: “Thiển Thanh, Thiển Thanh chàng làm sao vậy? Đừng dọa ta!” Lúc này Lãnh Mặc Cẩn mới phát hiện ra tay phải Mộ Ly Thanh đã trật khớp từ lúc nào.

Mộ Ly Thanh nghe được tiếng gọi Thiển Thanh, Thiển Thanh, âm thanh rên rỉ bi thương từ cổ họng hắn tràn ra, lòng Lãnh Mặc Cẩn lại đau đớn, nàng ôm Mộ Ly Thanh khóa chặt vào ngực mình, tay kia giữ lấy cái tay lộn xộn của Mộ Ly Thanh, nàng ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói: “Bảo bối đừng sợ, là vi thê… Chàng đừng sợ, đừng sợ…” Bởi vì Mộ Ly Thanh đang sốt cao, sau những động tác kịch liệt vừa rồi, cả người hắn thấm đẫm mồ hôi.

Mộ Ly Thanh mơ mơ màng màng nghe được giọng nói của người hắn ngày nhớ đêm mong, trong lòng vừa đau khổ vừa có hạnh phúc nhàn nhạt, trước khi chết hắn lại được nghe giọng của nàng, còn được nghe nàng gọi hắn là bảo bối, hắn chết cũng không hối tiếc.

Ngay lúc ánh mắt của Lãnh Mặc Cẩn như muốn giết người, mấy vị đại phu bị thị vệ cắp trong tay như cắp gà con một đường chạy như điên đến.

Chờ vào tới phòng đám thị vệ mới bỏ bốn đại phu vừa mời được xuống, có hai vị đại phu đã sợ tới xanh cả mặt, đứng cũng đứng không vững.

Lãnh Mặc Cẩn vội vàng quát: “Mau tới đây xem thử hắn bị làm sao!”

Hai vị đại phu còn lại có thể xem như giữ được bình tĩnh, họ xách theo hòm thuốc đi tới bắt mạch cho Mộ Ly Thanh, Lãnh Mặc Cẩn gắt gao ôm Mộ Ly Thanh hỏi: “Hai vị đại phu, hắn đang bị cái gì vậy? Cứ như đang bị bóng đè! Hai người mau nghĩ cách đi!”

Một vị đại phu trong đó bắt mạch cho Mộ Ly Thanh xong thì chạy tới mở hòm thuốc lấy ra một bình thuốc nhỏ, nhẹ nhàng đổ một chút bột thuốc vào miệng Mộ Ly Thanh, ông nói: “Gần đây tinh thần của vị công tử này đã phải chịu một áp lực và đả kích rất lớn, hơn nữa hắn còn sốt cao nên toàn bộ tinh thần của hắn đã hỏng mất rồi, kẻ hèn này không còn cách nào khác đành phải cho vị hắn uống chút thuốc an thần, để hắn bình tĩnh lại trước đã.”

Đại phu vừa nói xong, cơ thể run rẩy không ngừng của Mộ Ly Thanh dần yên tĩnh lại, nghiêng đầu lâm vào hôn mê.

Lãnh Mặc Cẩn để Mộ Ly Thanh nằm lên giường, nói: “Vậy xin hai vị đại phu nhanh nhanh bắt mạch cho hắn, nhất định phải chữa khỏi cho hắn!”

Hai vị đại phu kia gật đầu nói được, thay phiên nhau chẩn mạch cho Mộ Ly Thanh.

Trong phòng vẫn còn hai vị đại phu, Lãnh Cụ bước tới kéo hai người bọn họ nói: “Hai vị đại phu này, mời sang phòng bên, cách vách phòng vẫn còn một người bị thương, các người mau tới xem hắn một chút, hắn chảy rất nhiều máu.”

Hai vị đại phu đó nghe vậy bèn theo Lãnh Cụ sang phòng kế bên.

Cơ thể Mộ Ly Thanh rất yếu mà hắn còn đang mang nhiều bệnh, hai vị đại phu bàn bạc hồi lâu mới quyết định kê một phương thuốc cho hạ nhân đi sắc.

Đêm đã khuya, hai vị đại phu thấy mọi chuyện đã xong mới đứng dậy cáo từ lui ra ngoài, Lãnh Mặc Cẩn phái hai thị vệ tự mình đưa hai vị đại phu tới sương phòng ở biệt viện nghỉ ngơi.

Bọn thị vệ lại lục đục đưa tới mấy thau nước ấm và đệm chăn mới, ngoài ra còn có than đá tốt nhất bọn họ chạy suốt đêm vào thành mua về.

Lãnh Mặc Cẩn nhìn đống than đá thấp kém và đệm chăn mỏng manh trên giường Mộ Ly Thanh liền đoán được những ngày trước kia Mộ Ly Thanh phải trôi qua thế nào.

Nàng đảo mắt, ánh mắt lạnh băng không chút cảm tình, nhẹ giọng nói: “Hai gã ở phòng bếp kia, đánh chết đi.”

“Dạ.”

“Các ngươi lui xuống hết đi, hôm nay vất vả rồi, tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.”

Thị vệ cùng nhau đáp: “Dạ.”

Chờ mọi người đóng cửa lục đục lui ra ngoài hết Lãnh Mặc Cẩn mới đứng dậy vắt cái khăn trong thau nước nhẹ nhàng lau trán Mộ Ly Thanh.

Đợi tới khi trong phòng đã đủ ấm Lãnh Mặc Cẩn mới cởi áo Mộ Ly Thanh, nhẹ nhàng lau người cho hắn.

Nàng nhìn da thịt non mịn của hắn bây giờ ốm đến mức xương sườn cũng thấy rõ, lòng lại thương tiếc hắn, cẩn thận lau người cho Mộ Ly Thanh, cả chỗ kín đáo kia cũng lau luôn, chỉ trừ lại mấy vết thương trên ngực là không đụng tới.

Đến khi lau xong hết nàng lại cầm thuốc của đại phu khi nãy để lại trên bàn thoa cho Mộ Ly Thanh rồi mới lấy ra một bộ tiết y (áo trong) trong tủ quần áo mặc vào cho hắn.

Lãnh Mặc Cẩn cởi áo ngoài và giày của mình, nằm xuống cạnh Mộ Ly Thanh, nhẹ nhàng kéo hắn vào lòng, nhìn đôi mày nhíu chặt của hắn, nàng thở dài nói: “Bảo bối, ngủ đi, chàng yên tâm ngủ đi, ta ở đây với chàng.”

Có thể nói Mộ Ly Thanh hôn mê bao lâu thì Lãnh Mặc Cẩn ở cạnh hắn bấy lâu, hai vị đại phu cả ngày không phải đang xem mạch thì là ngồi cùng nhau bàn về bệnh tình của Mộ Ly Thanh, tới tới lui lui một ngày Mộ Ly Thanh phải uống đến vài chén thuốc, người hắn phát sốt nhưng bệnh tình đã tốt lên nhiều lắm, có điều vẫn hôn mê không tỉnh, Lãnh Mặc Cẩn hỏi đại phu, đại phu chỉ nói do Mộ công tử không muốn tỉnh lại, uống thuốc nhiều hơn cũng vô dụng, chỉ cần hắn muốn tỉnh thì sẽ tỉnh lại ngay.

Lời này làm Lãnh Mặc Cẩn tức đến mức muốn mắng người nhưng lại không mắng được, nàng đành phải thở dài, ôm Mộ Ly Thanh vào lòng bất đắc dĩ nói: “Thiển Thanh, cuối cùng khi nào chàng mới chịu tỉnh lại liếc mắt nhìn ta một cái?”

Cứ như vậy, Mộ Ly Thanh ngủ say suốt năm ngày, hôm đó lúc nửa đêm, Lãnh Mặc Cẩn vẫn ôm chặt lấy hắn ngủ như mọi khi, bỗng nhiên đôi mắt nhắm nghiền của Mộ Ly Thanh khẽ lay động, trong bóng đêm, hắn chậm rãi mở mắt ra.

Trong lúc hắn vẫn còn mơ màng đột nhiên phát hiện ra bên cạnh mình còn một người nằm, tay người đó đang ôm chặt hông hắn, trong nháy mắt toàn bộ kí ức đáng sợ trước khi hắn hôn mê tràn đến, hắn đẩy người đang ngủ say bên cạnh ra, hét ầm lên.

Lãnh Mặc Cẩn bị tiếng hét thảm thiết chói tai của Mộ Ly Thanh làm tỉnh giấc, thấy Mộ Ly Thanh đã tỉnh lại nhưng hai tay đang ôm chặt lấy người mình lui vào trong một góc giường, nàng vội vàng ngồi dậy ôm cổ Mộ Ly Thanh nói: “Thiển Thanh, là ta, là vi thê!”

Mộ Ly Thanh chẳng nghe thấy gì, hắn chỉ biết nữ nhân đó đến ôm lấy mình, hắn sợ hãi đấm đá lung tung, nàng cũng không nổi giận, chỉ bắt lấy hai tay hắn che chở hắn trong lòng nàng, nói: “Bảo bối đừng sợ, là vi thê, chàng đừng sợ!”

Lúc này Mộ Ly Thanh mới nghe được giọng nói kia, cả người hắn như bị điện giật, ngốc lăng ở đó, tay chân không lộn xộn nữa.

Lãnh Mặc Cẩn khẽ thở ra, nàng buông Mộ Ly Thanh, sờ bàn tay nhỏ bé vì hắn lạnh ngắt vì sợ hãi, nói: “Cuối cùng chàng cũng tỉnh rồi, làm vi thê sợ muốn chết, lần này là ta không tốt, ta không nên bỏ chàng một mình ở đây, phu quân chàng ta thứ cho ta lần này, được không?”

Lúc này ngoài cửa truyền tới giọng của vài tên thị vệ: “Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì vậy? Có cần thuộc hạ tiến vào không?”

Lãnh Mặc Cẩn quay đầu nói: “Một người vào đây thắp đèn lên.”

Nam thị vệ Hữu Danh đáp một tiếng đẩy cửa bước tới, hắn không dám nhìn hai người trên giường, thắp đèn xong lập tức đóng cửa lui ra ngoài.

Cả phòng bừng sáng, Mộ Ly Thanh khó chịu nhắm mắt lại, Lãnh Mặc Cẩn nhẹ nhàng kéo lấy hắn, nói: “Chàng có khát không? Đã đói chưa? Chàng đã mê man nhiều ngày như vậy chắc là đói bụng lắm phải không?”

Mộ Ly Thanh mở mắt, ngơ ngác nhìn nữ tử dịu dàng nói chuyện với hắn trước mắt, hắn bỗng cười ảm đạm, đẩy nàng ra khẽ nói: “Ngươi tránh ra, đừng đụng vào ta!”

Mới đầu Lãnh Mặc Cẩn sửng sốt, sau đó nàng chợt hiểu ra, vẫn dịu dàng như trước nói: “Ta biết lần này là ta không tốt, lo lắng không chu đáo làm cho chàng phải chịu nhiều ấm ức, ta hứa sau này tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra một lần nữa, được không?”

Dường như Mộ Ly Thanh hoàn toàn không nghe được lời của Lãnh Mặc Cẩn, hắn chỉ lặp lại những lời vừa nãy: “Ngươi đi đi, đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi đi đi!”

Lãnh Mặc Cẩn nhìn nước mắt Mộ Ly Thanh đột nhiên chảy xuống, nàng nhất thời không dám nói thêm gì nữa tránh cho hắn lại kích động, nàng đứng dậy xuống giường, nói với Mộ Ly Thanh: “Được, ta sẽ không chạm vào chàng, chàng mau nằm xuống đi, đừng để mình dính phong hàn một lần nữa.”

Mộ Ly Thanh trừng to đôi mắt si ngốc nhìn nữ tử kia, thật là nàng, thật là nàng người hắn vẫn luôn nhớ mong, nhưng khi nàng thật sự xuất hiện trước mắt thì hắn lại không dám đối mặt với nàng, nàng luôn miệng gọi hắn là phu quân, lại luôn tự xưng mình là vi thê, nhưng rõ ràng quan hệ của nàng và hắn chỉ là một loạt âm mưu khiến người ta chê cười!

Lãnh Mặc Cẩn nhìn cặp mắt tràn ngập đau lòng của Mộ Ly Thanh, nàng cũng không dám đối diện với hắn, nàng lôi cái chăn trên giường đắp lên cho hắn, nói: “Ta không đi, ta ở trong phòng này với chàng, chàng mau nằm xuống, đừng để bị lạnh, ta dặn nhà bếp hầm cháo cho chàng, chàng muốn ăn bây giờ hay là ngủ tiếp rồi dậy ăn?”

Mộ Ly Thanh ôm lấy chăn ngồi trong một góc sáng, hắn không nằm xuống mà chỉ cúi đầu khẽ khóc nức nở, Lãnh Mặc Cẩn thấy vậy, nàng im lặng thở dài không nói thêm gì, lẳng lặng ngồi cùng hắn, hai người không ai nói gì, gian phòng chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng trong màn đêm lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.