-Edit: Tiểu Ma Bạc Hà-
“Công tử, ngoài này gió lớn lắm, chúng ta vào trong đi.”
Mộ Ly Thanh khẽ gật đầu, nói: “Ta muốn ngồi thêm một lát nữa, em xem nắng chiều kìa, thật đẹp.”
Họa Nhi dậm chân nhìn hình ảnh công tử nhà hắn trong gió càng thêm cô đơn
hiu quạnh. Công tử nói người ra đây hóng gió nhưng hắn đã quá hiểu, rõ
ràng người đang trông ra cửa chờ Lãnh tiểu thư.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ…” Một trận gió lạnh thổi qua, Mộ Ly Thanh ôm ngực ho sặc sụa, Họa
Nhi thấy vậy lại đau lòng, đành phải kéo công tử nhà hắn nói: “Công tử,
người không lạnh nhưng mà Họa Nhi lạnh nha!”
Mộ Ly Thanh nghe vậy mới chịu theo Họa Nhi chậm rãi quay về.
Hắn vừa trở lại biệt viện của mình chợt sau lưng có tiếng bước chân dồn
dập, vừa quay đầu lại chưa kịp nhìn đã bị nhét vào một cái ôm ấm áp.
Mộ Ly Thanh đứng ngây ra đó, Họa Nhi thấy cảnh tượng trước mắt lập tức che miệng cười trộm chạy đi mất.
Lãnh Mặc Cẩn ôm lấy thân thể mềm mại kia vào lòng, nàng cảm thấy mình ôm bao nhiêu cũng không đủ, hơn nữa nàng nhận ra tiểu thiên hạ đáng ghét này
còn gầy hơn trước, nàng cúi xuống hôn lên má hắn, nói: “Sao chàng không
biết yêu thương bản thân mình vậy chứ, chàng xem chàng kìa, cả người
lạnh thành như vậy, đang yên đang lành đi ra đây đón gió làm cái gì!”
Mộ Ly Thanh có cảm giác cổ họng hắn bỗng nhiên bị nghẹn, một câu cũng không nói được.
Lãnh Mặc Cẩn thấy thiên hạ trong lòng không cự tuyệt nàng nữa, lòng chợt vui vẻ nắm lấy tay Mộ Ly Thanh nói: “Đi thôi, chúng ta về phòng đi.”
Một tay Mộ Ly Thanh bị nàng nắm chặt, tay kia thì co quắp trong ống tay áo
rộng thùng thình, trước khi nàng đến lúc nào hắn cũng ngóng trông nàng,
đợi đến lúc nàng thật sự đến đây hắn lại rụt rè không chịu nổi.
Đợi đến lúc vào phòng Lãnh Mặc Cẩn sắp xếp cho Mộ Ly Thanh xong mới rót một ly trà nóng đưa cho hắn nói: “Lần sau không cho chàng như vậy nữa,
chàng ngoan ngoãn uống hết ly trà nóng này cho ta, giảm bớt khí lạnh.”
Mộ Ly Thanh cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn uống hết ly trà, mắt lại lén lút
nhìn mu bàn tay nàng, thấy ở đó vẫn còn hơi sưng đỏ, lòng hắn lại nhói
lên.
Lãnh Mặc Cẩn nhận ra, mặc dù hôm nay Mộ Ly Thanh chưa nói
với nàng lời nào nhưng lại ngoan ngoãn lạ thường, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thấy hắn uống hết trà, nàng bước nhanh tới đón lấy ly trà
trống không đặt qua một bên, hỏi: “Mấy ngày nay đại phu nói thân thể
chàng thế nào rồi? Bệnh tình đã tốt lên nhiều chưa?”
Mộ Ly Thanh vẫn cúi đầu nhưng đã mở miệng nói: “Ưm, đại phu nói, đã tốt hơn nhiều.”
Lãnh Mặc Cẩn nghe được giọng nói ngọt ngào động lòng người của tiểu nhân
nhi, nàng cảm thấy khóe miệng của mình đã không nhịn được giương lên cao rồi, nàng đưa tay giữ lấy vai hắn, ghé vào bên tai hắn khẽ hỏi: “Mấy
ngày nay chàng có nghĩ tới ta không?”
Mộ Ly Thanh nghe xong lời
này, hắn xấu hổ đứng bật dậy, chân tay luống cuống đứng ngay đó, Lãnh
Mặc Cẩn hoảng sợ, nàng thấy dáng vẻ của tiểu nhân nhi không giống đang
tức giận mới yên lòng, lôi kéo hắn ngồi xuống cười nói: “Được rồi được
rồi, ta không chọc chàng nữa, chàng đừng sợ.”
Trên mặt Mộ Ly
Thanh vọt lên hai rặng mây hồng, tuy nàng và hắn đã có phu thê chi thực
từ lâu, bọn họ cũng từng thân mật nhưng không biết tại sao lần nào một
mình ngồi cùng nàng hắn cũng căng thẳng như thế, tim như muốn vọt lên
tận cổ họng.
Lãnh Mặc Cẩn thấy dáng vẻ thẹn thùng của tiểu nhân
nhi động lòng người nhà nàng, hận không thể ôm chầm lấy hắn, nhưng nàng
sợ mình sẽ làm giai nhân không vui nên chỉ có thể nén lại ngồi đó cùng
hắn.
Nàng vẫn tưởng hôm nay hai người chỉ có thể tiến đến bước
này, nào ngờ Thanh nhi lại chủ động mở miệng nói chuyện với nàng:
“Người… Tay người còn đau không?”
Lãnh Mặc Cẩn nghe vậy trong
lòng lại vui vẻ, nhưng trên mặt nàng chẳng treo chút ý cười, hơn nữa còn nghiêm mặt: “Ừm, vẫn còn đau.”
Quả nhiên, Thanh nhi của nàng vừa nghe nàng nói, mắt hạnh của hắn lập tức mở to, miệng cũng sốt ruột nói: “Vậy làm sao bây giờ a… Làm sao bây giờ…”
Lãnh Mặc Cẩn cố tình
cau mày nói: “Thuốc mỡ thoa hằng ngày nhưng vết thương chỉ đỡ bỏng rát
thôi, phải có người thổi thổi nữa mới tốt.”
“Có thật không?” Mộ Ly Thanh nhìn vết thương hồng hồng ấm úng hỏi.
“Ừm.” Giọng Lãnh Mặc Cẩn vẫn không có chút cảm tình nào nhưng nàng thừa lúc
hắn cúi đầu không để ý tới khóe môi tràn ra nụ cười thật tươi.
“Vậy… Ta có thể… Có thể thổi thổi cho người một chút…” Mộ Ly Thanh càng nói
càng nhỏ, mấy chữ cuối cùng hoàn toàn không nghe được nhưng sao Lãnh Mặc Cẩn có thể buông tha một cơ hội tốt như vậy? Nàng lập tức giả bộ khó xử im lặng, sau đó mới gật đầu nói: “Vậy cũng tốt, vậy vi thê phải cảm ơn
Thanh nhi rồi.”
Mộ Ly Thanh nghe thấy nàng đồng ý, hắn khẽ bắt lấy bàn tay trắng nõn kia đặt bên môi, một hơi một hơi thổi thổi.
Lãnh Mặc Cẩn nhìn đôi môi đỏ mọng, tinh tế mê người của hắn thổi từng ngụm
từng ngụm, nàng cảm thấy lòng mình ngứa ngáy khó chịu, thầm muốn ngậm
lấy cánh môi anh đào, lập tức nhấm nháp hương vị mê người của hắn, lòng
nàng thầm cảm thán, bản thân tự tìm khổ mà ăn rồi, bây giờ chỉ được
nhìn, khó chịu cũng đáng lắm.
Mộ Ly Thanh cúi đầu thổi một lúc
lâu, vừa định ngẩng đầu hỏi nàng có thấy đỡ hơn không lại thấy nàng si
ngốc nhìn hắn chằm chằm, hắn xấu hổ bỏ tay nàng ra quay người đi.
Lúc này Lãnh Mặc Cẩn mới hồi hồn lại, ôm lấy Mộ Ly Thanh từ phía sau, ghé đến bên tai hắn dỗ dành: “Bảo bối chàng sao vậy?”
Mộ Ly Thanh cắn môi e thẹn, vặn vẹo muốn thoát khỏi ôm ấp của nàng nhưng không ngờ nàng càng ôm càng chặt.
“Người… Người buông…”
Lãnh Mặc Cẩn đặt cằm lên vai hắn, cười nói: “Không buông.”
“Người… Người…” Không biết Mộ Ly Thanh đang xấu hổ hay đang tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn đỏ bừng.
Lãnh Mặc Cẩn nhắm mắt lại hưởng thụ thân thể mềm mại của người đẹp trong lòng.
Mộ Ly Thanh vùng vẫy không có kết quả nên không thèm tốn sức nữa, hắn rũ
mi mắt xuống, nói: “Vì sao Lãnh tiểu thư lại làm vậy? Không phải lúc
trước người đã cho người tới nói cả đời này sẽ không bước vào Lâm phủ
nửa bước, nói ta hãy từ bỏ hi vọng, sao bây giờ người lại tới nữa?”
Lãnh Mặc Cẩn trầm mặc, đến khi nàng mở mắt ra một lần nữa trong mắt đã không còn nhu tình, nàng lạnh lùng cười nói: “Mộ công tử không nói ta cũng
quên mất. Không nói tới ân oán khúc mắc năm năm trước của Mộ gia các
người và Lãnh gia ta, chỉ bàn về quan hệ của đại công tử ngươi và ta,
Lãnh Mặc Cẩn! Một tháng trước, ta, Lãnh Mặc Cẩn dùng tám người nâng kiệu hoa rước ngươi vào Lâm phủ này, tuy trên danh nghĩa ngươi vẫn là phu
lang của Lâm Thư Cầm nhưng người bái đường thành thân cùng ngươi là Lãnh Mặc Cẩn ta! Từ xưa nam tử tại gia tòng mẫu xuất giá tòng thê, một tháng trước Lãnh Mặc Cẩn ta đã là thê chủ của ngươi thì cả đời này chính là
thê chủ của ngươi. Ta thích thì tới gặp ngươi, không thích ở nữa thì đi, ngươi có quyền không vui sao?”
Mộ Ly Thanh kinh ngạc nghe những
lời làm người khác tổn thương từ miệng nàng chầm chậm tuôn ra, nàng nói
nàng thích thì đến gặp hắn, không thích thì đi, ý của nàng chính là như
vậy sao.
Đáy mắt Lãnh Mặc Cẩn hiện lên tia sáng phức tạp, nàng
nhìn hắn đưa lưng về phía nàng, hai vai run rẩy kịch liệt, lòng nàng lại đau nhưng chính nàng cũng không thể tự chủ được nói ra từng câu từng
câu làm tổn thương hắn.
Nàng thở dài, hai tay kéo vai hắn quay lại đây, quả nhiên trên khuôn mặt xinh xắn tinh xảo kia đã thấm ướt nước mắt.
Lãnh Mặc Cẩn thương tiếc đưa tay lau đi nước mắt trên mặt hắn, có điều càng
lau nước mắt của hắn càng rơi nhiều, đúng là không thể không tin một câu nói, tất cả nam nhi gia đều được tạo nên từ nước.
Lãnh Mặc Cẩn
không còn cách nào khác đành phải đưa tay nắm lấy cằm hắn, mạnh mẽ phủ
môi lên, Mộ Ly Thanh đang cảm thấy rất ấm ức, hắn không nghĩ nhiều đưa
tay đẩy người ra, Lãnh Mặc Cẩn bắt được đôi tay nhỏ bé không yên kia,
dùng thêm chút lực đè Mộ Ly Thanh xuống giường.
“Ngoan, bảo bối, mở miệng ra.” Lãnh Mặc Cẩn đè nửa người lên người Mộ Ly Thanh, hôn nhẹ khóe miệng của hắn không ngừng dụ dỗ.
Mộ Ly Thanh biết mình không thể đẩy nổi nàng nên quay đầu đi cắn chặt răng không buông.
Lãnh Mặc Cẩn bất đắc dĩ cười phủ lên môi hắn một lần nữa, nàng nhẹ nhàng
liếm lên cánh môi phấn hồng của hắn, một tay lén lút mò tới eo hắn, nhéo mạnh lên da thịt mềm mại kia!
“A!” Mộ Ly Thanh bị đau la lên. Lãnh Mặc Cẩn thừa dịp cạy mở hàm răng của hắn đưa lưỡi tiến vào.
“Ưm…” Mộ Ly Thanh yếu ớt đẩy cái người vô lại trên người hắn ra, hắn thật vô
dụng, mặc dù nàng đã nói những lời tuyệt tình như vậy nhưng hắn vẫn
không nhịn được bị mê hoặc bởi sự dịu dàng của nàng.
Trước khi
thiên hạ dưới người Lãnh Mặc Cẩn hít thở không thông, nàng lưu luyến
buông môi hắn ra, đưa tay khẽ vuốt da thịt mịn màng của hắn, trầm giọng
nói: “Ta biết trong lòng Thanh nhi có ta mà, phải không?”
Hai mắt Mộ Ly Thanh mất đi tiêu cự nhìn về phía trước, hắn không biết nàng đang nói cái gì ngơ ngác ừm một tiếng, Lãnh Mặc Cẩn lập tức bật cười thật
tươi, nàng ôm cổ hắn dồn sức hôn, mãi đến khi tiểu nhân nhi sắp khóc
nàng mới từ bỏ, có điều nàng không nỡ đứng dậy, miễn cưỡng đè lên người
hắn, ngửi mùi hương phảng phất trên người hắn.
“Không thích ta đến thăm chàng sao?” Lãnh Mặc Cẩn vùi đầu vào ngực hắn nói khẽ.
Mộ Ly Thanh cắn môi không nói lời nào nhưng nhịp đập của tim hắn lại nhanh thêm.
Ý cười xẹt qua bên khóe môi Lãnh Mặc Cẩn, nàng đưa tay nhẹ nhàng kéo thắt lưng hắn, trường bào lam nhạt trên người hắn lập tức mở ra.
Lúc này, đáy mắt hắn mới xuất hiện một tia hoảng sợ, vội vàng dùng tay che trước ngực, mặt đỏ lên nghiêm túc nói: “Đừng…”
Lãnh Mặc Cẩn nhẹ nhàng kéo tay hắn ra, bàn tay linh hoạt một đường luồn vào
trong áo, những ngón tay chạm đến da thịt bóng loáng mềm mại như tơ của
hắn.
“Người đừng… Người đừng như vậy… Buông…” Mộ Ly Thanh gấp đến toát mồ hôi nhưng âm thanh mềm nhũn từ miệng hắn nghe vào tai Lãnh Mặc
Cẩn lại càng trở nên quyến rũ.