CHƯƠNG 72 PN2
Phiên ngoại thiên chi Vân Quân Triết
Ta gọi là Vân Quân Triết, là vương tử của Vân Lan quốc, phụ hoàng Vân Cảnh của ta, từng là Vương gia của đất nước này. Chẳng hiểu vì sao, tiên đế sau khi băng hà lại không truyền ngôi cho con trai độc nhất của ngài – Vân Quân Kì, mà là cho đệ đệ Vân Cảnh của ngài, cũng chính là phụ hoàng ta làm Hoàng đế.
Năm ấy ta mới tám tuổi, trước khi Vân Phàm đế lâm chung, phụ hoàng từng đưa ta đến trước giường thăm ngài. Vân Phàm đế nhìn thấy ta thì rất hài lòng, chống thân thể không chút sức lực ngồi dậy, nói chuyện với ta, dạy ta tôn sư kính trường, dạy ta đạo trị quốc an bang, nhưng lúc đó ta tuổi còn nhỏ, hoàn toàn không hiểu ngài đang nói những gì, chỉ nhớ rõ ngài nói tương lai sẽ có một người lên làm vương của quốc gia này, nhưng ngài lại không biết người kia sẽ là người như thế nào, bảo ta bất luận ra sao cũng phải trung tâm phò tá y.
Ban đầu ta còn cho rằng ngài đang nói Vân Quân Kì, sau này mới biết thì ra không phải, ngài nói người kia không biết sống hay chết, không biết có thể tìm được hay không, nhưng chỉ cần tâm còn hy vọng, thì nhất định sẽ phải tiếp tục kiếm tìm, bởi vì ngài nợ người kia, cũng là ngài nợ phụ hoàng. Rốt cuộc, Vân Phàm đế nhẹ nhàng vỗ về đầu ta, nói một câu sau cùng: “Hài tử, trẫm thật có lỗi với con.” Sau đó tay ngài từ trên đầu ta trượt xuống, dừng bên mép giường, không còn nâng lên nữa.
Ta vẫn luôn không hiểu câu nói cuối cùng đó của ngài là có ý gì, trong ấn tượng của ta, từ khi còn nhỏ đã như vậy, ngài rất yêu ta, đối xử với ta rất tốt, chỉ cần là ta muốn, ngài sẽ dùng hết khả năng tìm được cho ta, trái ngược với phụ hoàng, lại là xa cách ta, thậm chí ngay cả ánh mắt nhìn ta cũng lạnh như băng, để mẫu hậu và ta trong một tiểu viện, chưa bao giờ nhìn tới, trừ khi là Vân Phàm đế đến, người mới cùng Vân Phàm đế bước vào trong căn nhà này, cũng chỉ có lúc đó, ta và phụ hoàng mới có thể ngắn ngủi ở chung, Vân Phàm đế đi rồi, ta liền trở về cạnh mẫu hậu, người cũng liền không xuất hiện nữa.
Mặc dù là như vậy, nhưng ta vẫn rất thích phụ hoàng, bởi vì phụ hoàng học rộng tài cao, võ công trác tuyệt, mẫu hậu thường nhắc đến phụ hoàng trước mặt ta, nói người là một anh hùng, ta cũng từng âm thầm thề trong lòng, sau này cũng phải là một anh hùng giống như phụ hoàng vậy.
Sau khi Vân Phàm đế băng hà, mẫu hậu không hiểu sao cũng mất tích, ta từng hỏi phụ hoàng, phụ hoàng nói mẫu hậu qua đời, nhưng điều khiến ta luôn nghi hoặc chính là ta không nhìn thấy thi thể của mẫu hậu.
Ta theo phụ hoàng từ Cảnh vương phủ dọn vào trong hoàng cung to lớn thế này, từ đó danh hiệu của ta cũng từ Tiểu vương gia trở thành Tiểu vương tử.
Nhưng thứ khiến ta hài lòng nhất chính là, ta có thể mỗi ngày gặp phụ hoàng. Mỗi lần sau khi nhập canh, phụ hoàng sẽ ở thư phòng triệu kiến ta, khảo sát bài học mỗi ngày của ta. Đọc sách là chuyện rất buồn chán, nhưng vì có thể được tưởng thưởng của phụ hoàng, ta vẫn cố gắng đọc, hoàn thành nhiệm vụ người giao cho ta, nhưng, bất luận ta có hoàn thành xuất sắc như thế nào, phụ hoàng cũng không hề có một lời khen ngợi ta, thậm chí ngay cả một nụ cười cũng không ban.
Cho đến khi thật lâu về sau, ta mới biết được, phụ hoàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm một người, chính là “người kia” Vân Phàm đế trước khi lâm chung đã nhắc qua với ta, ta không biết người kia là ai, nhưng ta có thể cảm giác được khi phụ hoàng nhắc đến người kia, thanh âm là ôn nhu như thế, ánh mắt là từ ái như thế.
Hết thảy điều này đều là thứ ta thèm muốn, nhưng phụ hoàng lại dành cho một kẻ xa lạ chưa từng thấy qua kia.
Ta hận, ta hận Vân Phàm đế, ta hận phụ hoàng, ta hận bản thân, nhưng ta hận nhất vẫn chính là cái kẻ chưa từng gặp gỡ, cái kẻ đã cướp đi phụ hoàng của ta.
Ta sao? Ta luôn không hiểu, không hiểu phụ hoàng vì cớ gì không thèm nhìn đến đứa con vẫn luôn luôn bầu bạn bên cạnh người này? Nhưng lại vẫn kiên trì tìm kiếm kẻ xa lạ không biết sống chết đó?
Ta bắt đầu hăng hái đọc sách, bắt đầu chăm học võ công, bắt đầu mua chuộc lòng người, bắt đầu âm thầm cấu kết với người trên giang hồ, bắt đầu xây dựng thế lực của mình, bắt đầu… tìm kiếm người kia.
Mà khi bắt đầu hết thảy những chuyện này, ta mới mười ba tuổi.
Năm năm, năm năm ngắn ngủi cũng là năm năm rất dài, ta đã có đủ thế lực để đối kháng với phụ hoàng, nhưng ta cũng không làm gì cả, bởi vì người vẫn luôn là phụ hoàng ta tôn kính.
Khi ta đem toàn bộ mọi thứ nói cho phụ hoàng, thì ta muốn được nhìn thấy từ trên khuôn mặt lạnh lùng đó của phụ hoàng một tia kinh ngạc, hoặc một biểu tình khác.
Nhưng không hề, phụ hoàng vẫn như cũ lãnh đạm nhìn ta, sau đó phất tay.
Ngay tại lúc đao phong băng lãnh đặt lên cổ ta, ta tuyệt vọng, phụ hoàng vì một kẻ xa lạ, mà động sát khí với ta.
Những ngày trong ngục cũng không khổ sở, ta chung quy vẫn là một vị vương tử, cho nên không thể đối đãi như bọn tội phạm bình thường thế kia với ta, nhưng tâm ta, lại lạnh, ánh mắt cuối cùng đó của phụ hoàng, đã đẩy ta vào địa ngục khốn cùng, ngày đêm chịu đựng giày vò.
Một tháng sau, thuộc hạ của ta báo lại, đã tìm được người kia rồi, ngay trong hoàng cung Thánh Long quốc.
Hận, là hy vọng sống sót duy nhất của ta.
Nửa tháng sau, ta từ trong ngục trốn đi, giết sứ giả đã đến Thánh Long quốc trước đó, vì hạ thọ của Thái hậu Thánh Long quốc, sau đó thế thân hắn, tránh thoát truy bắt của phụ hoàng, tiến vào biên giới Thánh Long quốc.
Ta rốt cuộc đã nhìn thấy y, một kẻ diện mạo bình thường, lại tài hoa hơn người. Y mang theo nụ cười thản nhiên, dùng ngôn ngữ khác nhau trao đổi với sứ giả các quốc gia, sau đó phiên dịch cho mọi người trong điện nghe, ta đứng trong góc nhỏ, lẳng lặng nhìn y, càng nhìn càng cảm thấy hoảng hốt, bởi vì thật sự quá giống…
Nhưng ta lại an ủi mình, Vân Phàm đế và phụ hoàng là huynh đệ ruột, thúc cháu giống nhau thì có gì phải kinh ngạc? Bản thân chẳng phải cũng có ba phần giống Vân Phàm đế sao?
Ta điều động xong vài tên đại tướng, định ngay trong Thánh Long quốc kết thúc tính mạng y, không ngờ, Quỳnh Ngọc muội muội ta chỉ gặp qua vài lần kia lại giúp y tránh được một kiếp, thậm chí còn đưa y về nước.
Trở về lãnh thổ Vân Lan quốc, lệnh truy bắt của phụ hoàng với ta vẫn chưa rút, ta lại không chống cự, ngoan ngoãn theo sát họ về cung.
Nhưng phụ hoàng lại không có thời gian chú ý đến ta, bởi vì người kia ngất đi, phụ hoàng đang hỏi Quỳnh Ngọc chuyện liên quan đến y.
Điều này càng khiến lòng ta nguội lạnh, phụ hoàng nếu bắt ta, hoặc nghiêm khắc khiển trách, thậm chí cho trừng trị cũng được, bởi vì như thế ta còn có thể lừa gạt chính mình, ít nhất, trong mắt phụ hoàng vẫn có sự tồn tại của ta.
Nhưng không ngờ, phụ hoàng ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc ta một cái, nguyên lai, từng ấy năm tới nay, ta trong mắt phụ hoàng, là giống như một vật cảnh ở trong cung, có thể có cũng có thể không.
Về sau, ta rốt cuộc đã hiểu, nguyên lai suy nghĩ của ta là đúng, ta thật sự không phải con trai của phụ hoàng, mà là của Vân Phàm đế.
Đột nhiên lúc đó ta rất muốn cười, mà ta thật cũng đã cười lên, bao nhiêu năm qua, ta đã làm những gì? Cố gắng thực hiện tốt mọi thứ chỉ vì muốn được niềm vui của người, đến tột cùng, bất quá là náo loạn một trò hài của thiên đại thế thôi, mà vai hề trong trò hài này, cũng chính là ta.
Niềm vui? Người như thế nào lại vui vẻ? Người luôn luôn hận mình sao? Cho nên bất kể ta có làm xuất sắc hơn nữa, người cũng sẽ không để mắt đến ta nhiều hơn, chung quy, mạng ta chỉ dùng để đổi lấy mạng của nữ nhân người yêu và con trai người.
Ta không biết nên đối mặt với toàn bộ mọi chuyện thế nào, ta tự giam mình trong phòng, không ăn không uống, không muốn động, không muốn nói.
Cho đến khi có một ngày, y đến, mang theo nụ cười thản nhiên đặc biệt của y, đứng trước giường ta, cúi đầu nhìn ta, sau đó nói: “Ăn cơm.”
Ta mở mắt ra, suy yếu nhìn y một cái, y cũng đến xem trò hài của ta sao? Lúc này đã khác xưa, y bây giờ là Đại vương tử của Vân Lan quốc, mọi người cũng vây quanh y xoay chuyển, mà ta đây một kẻ giả Vương tử thay thế thân phận y đến mười tám năm, rốt cuộc không người hỏi han, mặc cho ở trong này tự sinh tự diệt.
Y đi đến bên cửa sổ, xé toạc những mảnh bố thủng che trên cửa sổ xuống, mở cửa ra, căn phòng một thời gian dài không thấy ánh mặt trời nháy mắt bừng sáng, sáng đến ta không sao mở mắt ra được.
Y lại trở về bên giường, cầm bát trên bàn đút cho ta ăn, ta ngọ ngoạy quay đầu, nhưng cơ thể nhiều ngày không ăn suy yếu vô lực, y một tay kềm đầu ta lại, một tay ngang ngược cầm thìa đặt bên môi ta, ta chỉ có cắn chặt răng, hạt cháo theo khóe miệng ta chảy xuống cổ, nhưng ta không có bất cứ cảm giác gì.
Ta ngây ngốc nhìn y, y gắt gao nhìn ta chăm chăm.
Hồi lâu, y múc một muỗng cháo cho vào trong miệng mình, tiếp đó ép qua phía ta. Tay y kềm giữ gò má ta, buộc ta không thể không há hàm răng cắn chặt, ngay khi hạt cháo theo yết hầu trượt xuống dạ dày, ta mới phát hiện y đã làm gì.
Cho đến khi ta uống hết toàn bộ bát cháo, y mới thở nặng nhọc nhìn ta, “Ngươi không thể chết được.”
Ta lúc đó không rõ, vì sao ta không thể chết được? Mãi cho đến sau này ta mới biết, vì tự do của y, nên ta không thể chết.
Cuộc sống sau đó vẫn luôn là y tiếp bên cạnh ta, bón ta ăn, lau người cho ta, thời gian còn lại là đọc sách cho ta nghe, hoặc là nói chút chuyện khác, nhưng ta vẫn như trước không hề phản ứng.
Đêm hôm nay, sau khi y chiếu cố ta ngủ rồi liền trở về phòng. Hơn nửa đêm trời nổi cơn dông, khiến ta giật mình tỉnh giấc, chẳng biết xuất phát từ ý gì, ta đột nhiên rất muốn ra ngoài dạo một chút, vì thế bất tri bất giác đã đến trước phòng y, bên trong đèn vẫn sáng như cũ, tựa hồ còn có người đang khóc, ta ở ngoài cửa đứng trong chốc lát, rồi lại quay về phòng mình.
Sáng thứ hai, y bê một chén cháo tiến vào, đây là lần đầu tiên ta nhìn kỹ y, y thực gầy, dường như gió thổi qua y cũng sẽ ngã mất, khí sắc thực tái nhợt, con mắt lại sưng đỏ, ta biết, đó là vì đêm qua khóc mà thành.
Trong ấn tượng của ta, y vẫn luôn là một kẻ thích cười, ôn nhu rồi lại thực kiên cường, là cái gì đã khiến y phải khóc đây?
Y cũng như thường ngày lui tới bón ta ăn, bờ môi y rất mềm, âm ấm, trên người y có một loại hương thơm thoang thoảng ta gọi không ra, khiến cho ta nhớ đến có lần thuở nhỏ ngã bệnh, đó là lần duy nhất phụ hoàng bón ta ăn, ăn chính là phù dung canh, về sau cũng trở thành thức ăn ta thích ăn nhất.
Vô thức, ta khẽ mút đôi môi y, y thoáng sững sốt, rời khỏi bên môi ta, dùng chiếc thìa lạnh lẽo đặt lên môi ta, ta vẫn như trước lặng lẽ kháng cự, phun ra toàn bộ cháo y đút vào trong miệng.
Y im lặng thở dài một tiếng: “Ngươi đến tột cùng là muốn thế nào?”
Đây là nhiều ngày tới nay y lần đầu tiên hỏi ta, ta không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn y.
Sau đó, y đi, hôm nay không đến phòng ta nữa.
Ban đêm, ta xuống giường đến trước cửa sổ phòng y, bên trong như trước đèn đuốc sáng trưng, y như trước đang khóc.
Sáng hôm sau, y vào phòng ta, không bón ta ăn, mà kéo tay ta dẫn ta vào trong viện tử. Chúng ta ở trong đình nghỉ ngự hoa viên ngồi một ngày, buổi trưa không ai ăn.
Cho đến buổi chiều, ta nghe trong bụng y truyền đến từng đợt tiếng ùng ục, mới cầm lấy một khối điểm tâm đưa đến bên môi y, y nghiêng đầu sang chỗ khác, lặng lẽ kháng cự, ta chợt cảm thấy rất buồn cười, y đang bắt chước ta.
Nhìn quế hoa cao đã chạm qua môi y, ta lưỡng lự chốc lát, tiếp theo khẽ cắn một miếng.
Y mỉm cười, sau đó cầm lấy một khối điểm tâm khác bắt đầu ăn.
“Nói chút chuyện của ngươi đi! Ta muốn nghe.” Đây là gần một tháng này ta lần đầu tiên lên tiếng, thanh âm xa lạ đến ngay cả bản thân cũng giật nảy.
Y kinh ngạc nhìn ta, ngay cả điểm tâm đưa lên miệng cũng quên cắn, vẻ mặt ngốc lăng đó tăng thêm chút màu sắc trên khuôn mặt tái nhợt của y, rất đáng yêu.
Sau đó y khóc, từ từ trút ra những tình cảm y không cách nào thừa nhận, cũng không lưu hậu thế.
Ta biết y đã kềm nén rất lâu, vì không người để kể, chỉ có thể giấu trong lòng, muốn quên lại quên không được, mỗi lần nhớ đến, thống khổ sẽ tăng thêm, tuyệt vọng sẽ đưa y đến gần vực thẳm.
Bất tri bất giác, ta đứng lên, ôm thân người run rẩy của y vào lòng, y so với trong tưởng tượng của ta còn gầy hơn, ta hôn y, lệ của y trượt đến khóe môi ta, mằn mặn, có chứa chua xót nhàn nhạt, chẳng biết vì sao, tâm vốn chết lặng đột nhiên cảm thấy một cơn đau đớn, ta biết, ta đã yêu y, nhưng y, lại vĩnh viễn sẽ không thuộc về ta.
Cứ như vậy, trong mấy tháng sau, chúng ta cùng dùng bữa, cùng đọc sách, cùng đánh cờ, cùng thuật lại cuộc sống của riêng mình, y không còn khóc trước mắt ta, mà ta, cũng không làm chuyện gì với y nữa, chúng ta đều rất ăn ý không nhắc lại buổi chiều ngày đó, cho đến khi có một ngày, phụ hoàng, không, là Hoàng thượng truyền đến tin bệnh tình nguy kịch.
Ta vẫn không hay biết, Hoàng thượng những năm gần đây cơ thể luôn không khỏe, nếu không phải gắng gượng chút hơi tàn chờ đợi tin tức con trai ruột, e rằng người đã sớm quy thiên.
Bệnh của Hoàng thượng tới rất nhanh, cũng rất mãnh, chỉ khoảng thời gian nửa tháng, đã liền theo hạc về tây thiên.
Nhưng người ra đi thực bình thản, là ngậm cười mà đi, bởi vì rốt cuộc, y vẫn lên tiếng gọi người một tiếng phụ hoàng.
Lão Thừa tướng lấy ra một phong thánh chỉ đưa cho y, y mở ra xem lướt, sau đó ném vào trong chậu than.
Bùng cháy thành tro.
Y mở cửa phòng, hô lên với các đại thần đang quỳ một loạt ngoài cửa: “Truyền khẩu dụ của Phụ hoàng – Đại vương tử Vân Quân Triết hôm nay kế vị!”
Tiếp đó y xoay người, quay về phía ta quỳ xuống, “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! -” Mọi người dập đầu.
Lão Thừa tướng nhìn lướt qua giữa chúng ta, sau đó vạt áo quỳ xuống, “Cựu thần khấu thỉnh Hoàng thượng thay y phục, ngay hôm nay kế vị!”
Một trận gió từ đại môn rộng mở thổi tới, ta cúi đầu nhìn y đang quỳ gối bên chân, đột nhiên, cảm thấy được thế gian vạn vật đều đã rời xa ta, chỉ chừa lại sự hiện hữu của y, mà y, cũng sắp từ trong sinh mệnh của ta tan biến…
Đêm hôm đưa tang Hoàng thượng, ta đến trước cửa phòng y, lưỡng lự rất lâu, rốt cuộc vẫn không vào.
Sáng sớm ngày thứ hai, ta dẫn văn võ bá quan tiễn y đến cửa kinh thành, dọc đường đi chúng ta không nói gì, cho đến khi công công dâng lên hai chén rượu, y mới nâng chén hướng về phía ta nói: “Đáp ứng ta, những năm ngươi tại vị, vĩnh viễn sẽ không phát sinh chinh chiến với Thánh Long quốc.”
Ta im lặng, uống cạn chén rượu thứ nhất.
“Đáp ứng ta, đừng khiến mình đau đớn nữa, bất cứ chuyện gì cũng đừng tự mình mạnh mẽ chống chịu, nhiều người chia sẻ, trong lòng sẽ thoải mái hơn nhiều phần, mà những người chia sẻ này, cũng sẽ đem trầm trọng của ngươi xem như trầm trọng của mình.”
Y mỉm cười, uống cạn chén rượu thứ hai.
“Bảo trọng.” Y nói.
Chúng ta nhìn nhau, cùng uống chén rượu thứ ba.
Nhìn xe ngựa đi xa, ta chợt có một loại thôi thúc muốn ngăn y, nhưng ta biết ta không thể, ta cũng biết, ta sẽ nhiều hơn một phần cùng đau đớn nói không nên lời như y.
Y đi rồi, trở thành đợi chờ vĩnh viễn của ta, một sự đợi chờ vĩnh viễn không quay về, mà y để lại cho ta, cũng là nụ hôn ấm áp kia, lệ chua xót, cùng hương thơm nhàn nhạt cuốn theo ta mỗi đêm không chợp mắt…