CHƯƠNG 7: ĐỒNG DU THƯỞNG HOA
Đối với lời đề nghị của Thục phi, Lí Tĩnh Lam mặc dù có trăm điều không muốn nhưng cũng không tìm ra được lý do thoái thác, bất đắc dĩ đành phải lẳng lặng mà đi tới sau lưng Long Ngự Thiên, nhập vào giữa nhóm người ngắm hoa bọn họ.
Lí Tĩnh Lam ấy trên mặt một bộ cười bất đắc dĩ không tránh được hai mắt của Long Ngự Thiên nhìn y chằm chằm, khi đi qua bên cạnh y, hương thơm ngát nhàn nhạt nọ làm cho Long Ngự Thiên không nhịn được mà trở về ngày đó, ở Nghi Lan viện đã uống qua nước trà. Sau này hắn có hỏi Phúc Thọ, nhưng Phúc Thọ đem tất cả trà ra pha một lần, nhưng cũng không uống được cái hương vị thơm ngát kia.
Thái hậu ở phía trước nhàn nhã mà đi tới, đem chuyện không thoải mái vừa rồi vứt ra sau đầu. Hoàng thượng đi theo phía sau, Thục phi song hành với hắn, đôi lúc cùng Thái hậu trò chuyện về thời tiết hoặc Thái hậu rất vui vẻ nói ít chuyện cười đùa, thỉnh thoảng Long Ngự Thiên sẽ vì Thái hậu gọi đích danh xuống mà chen lên một đôi lời. Lí Tĩnh Lam đi theo sau bọn họ buồn chán mà nghe những đề tài vô vị, chuyện cười vô vị, buồn chán mà nhìn bóng lưng Long Ngự Thiên.
Long Ngự Thiên hôm nay mặc một kiện trường bào màu trắng thêu tà áo, mái tóc vấn lên dùng một kim trâm hình rồng cố định, lộ ra cần cổ màu đồng thiếc, bên hông một chiếc đai lưng màu đen cẩn hồng ngọc, phía sau có một chỉ sợi bạc thêu hình rồng giương nanh múa vuốt, nhàn nhạt, cũng không rõ ràng. Đó là điều khiến cho Lí Tĩnh Lam buồn chán liền có thể mở lớn con mắt đếm vảy trên mình rồng.
Long Ngự Thiên quay đầu lại nhìn thấy chính là một cảnh tượng như vầy – Lí Tĩnh Lam trừng to mắt, ngón trỏ tay phải còn đang chỉ, bởi vì không ngờ được hắn sẽ quay lại, nửa cái miệng há ra cũng quên khép. Ngơ ngẩn ngốc nghếch là những từ miêu tả chính xác Lí Tĩnh Lam lúc đó.
Xấu hổ hạ tay phải xuống, Lí Tĩnh Lam cũng khép miệng lại, một khuôn mặt bình thường giờ sung huyết đến đỏ bừng, cơ hồ có thể chảy máu ra tới nơi. Long Ngự Thiên mặc dù như cũ mặt không chút thay đổi, nhưng Lí Tĩnh Lam vẫn nhìn ra trong mắt hắn tiếu ý đang cố nén. Cúi đầu, bất đắc dĩ mà bĩu môi.
Sau nửa canh giờ, bọn họ rốt cuộc cũng ngắm xong toàn bộ hoa trong ngự hoa viên. Thái hậu cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, vì thế một đám người nối đuôi nhau tiêu sái vào đình nghỉ mát, cung nữ tùy thân lập tức mang lên điểm tâm và nước trà.
Thục phi tao nhã nhón lên một khối mai hoa cao đưa đến miệng Long Ngự Thiên, nhìn hắn cắn vào mồm, xảo ngôn(1) cười hỏi: “Ăn ngon không?”
Long Ngự Thiên gật gật đầu, kỳ thực hắn cơ bản chưa ăn ra cái vị ngon hay không, chỉ cảm thấy trong miệng tràn đầy vị ngọt ngây ngấy, bèn bưng ly trà trên bàn uống một ngụm, muốn làm nhạt bớt mùi vị trong miệng.
“Đây là trà gì a? Khó uống như vậy!” Một ngụm trà còn chưa nuốt trôi, chỉ nghe Thục phi bên cạnh kêu lên.
Long Ngự Thiên chép miệng, cho rằng cũng không phải khó uống thế a!
Lí Tĩnh Lam một bên không nói lời nào, đối với điểm tâm trên bàn cũng không cảm thấy hứng thú, buông suy nghĩ mà uống nước trà trong tay, tuy là còn thiếu lửa hậu, nhưng cũng không đến nỗi như Thục phi nói khó uống như vậy.
Thục phi phất tay cho người mang nước trà xuống, oán trách mà nói: “Bọn hạ nhân này rõ là tay chân vụng về, ngay cả một ly trà cũng không biết pha, Thiết Quan Âm hảo hảo(2) bị pha thành thế này.” Sau đó quay sang Thái hậu có hơi mất hứng cười nói: “Thần đã sai người đi lấy lá trà tươi, Thái hậu lát nữa nếm thử trà thần thiếp pha.”
Chỉ chốc lát sau, trà cụ(3) và nước cũng đã chuẩn bị ổn thỏa. Trà cụ tuyển dụng chính là ấm trà nhỏ và chén trà, còn nước chính là thạch tuyền thủy(4) dùng than mới đun.
Thục phi đứng dậy cầm lấy trà cụ kiểm tra một chút, cung trung gì đó đương nhiên để không người nào có thể bắt bẻ. Thục phi bắt đầu pha trà, mà miệng cũng không ngừng: “Hứa Thứ thời Minh đã khai thông ở giữa “trà sơ” có nói qua ‘trà tư vu thủy uẩn vu khí, thang thành vu hỏa, tứ giả tương liên, khuyết nhất bất khả’(5). Này trà, nước, khí, lửa, bốn thứ, hoàn toàn khấu trừ.”
“Bước đầu pha trà là tẩy trà cụ.” Nói xong Thục phi dùng nước sôi súc chén trà và ấm, động tác thuần thục.
“Bước thứ hai là lạc trà.” Lấy một ít lá trà cho vào giữa ấm, trà lượng vừa vặn năm phần ấm trà, đúng là pha trà theo đo lường nhu cầu.
“Bước thứ ba là xông trà.” Nâng ấm nước, phượng hoàng tam điểm đầu(6) mà đem nước rót vào trong ấm trà, lá trà ở giữa xoay chuyển. Khi Thục phi dừng tay, nước và miệng ấm ngang bằng, không tràn ra nửa phân.
“Bước thứ tư là quát trà vụn.” Tay ngọc cầm lấy nắp ấm trên bàn, nhẹ nhàng mà hớt đi bọt trắng nổi, làm cho trà trở nên tươi sạch.
“Bước thứ năm là châm trà.” Phút chốc, Thục phi nâng ấm, theo thứ tự lưu động mà rót vào trong chén trà của bốn người. Tiếp đó nhìn thoáng qua màu sắc nước trà trong chén, tự tay bưng lên trước mắt Thái hậu, Hoàng thượng và Lí Tĩnh Lam.
Thái hậu nâng chung trà lên trước mũi nghe một chút, lập tức một hồi hương thơm đặc biệt xông vào mũi, làm tinh thần say đi. Nhịn không được tán thưởng: “Trà ngon.”
Hoàng thượng cũng rất tán thành gật đầu: “Thục phi đích thực là thông tuệ hơn người, ngay cả một chén trà nhỏ cũng pha được mê người như vậy, không biết Thục phi muốn được ban thưởng gì?”
Thục phi vội vàng quỳ xuống: “Thần thiếp kém cỏi, được Hoàng thượng và Thái hậu không chê, thần thiếp không dám trông mong được ban thưởng.”
Long Ngự Thiên cũng không nói gì, chỉ là ra hiệu cho nàng đứng dậy cùng ngồi chung.
Thục phi hơi đắc ý nhìn thoáng qua Lí Tĩnh Lam, người còn đối với chén trà mà ngây ra.
“Chẳng hay Lan phi tỷ tỷ có hay không hài lòng trà muội muội pha?”
Lí Tỉnh Lam ngẩng đầu, mang theo nụ cười thản nhiên, “Thục phi cứ đùa, Hoàng thượng và Thái hậu đều nói tốt, tỷ lại như thế nào không hài lòng?”
Thái hậu cũng hỏi: “Ngươi cũng hiểu trà đạo?”
“Thần thiếp dung tục, không bằng Thục phi.”
“Nàng” nói dối, Long Ngự Thiên nghĩ thầm trong bụng.
“Này cũng không hề gì, nói thật, Bổn cung hiểu cũng không nhiều. Vậy ngươi đối với cầm kỳ thi họa thế nào? Thục phi thì mọi thứ đều tinh thông a!”
Nghe được Thái hậu khen mình, Thục phi không khỏi có chút mở cờ trong bụng, càng đắc ý nhìn Lí Tĩnh Lam, chờ câu trả lời của y, phải biết rằng, Lí Tĩnh Lam chính là đối với những thứ đó chỉ biết sơ sơ.
“Thần thiếp chỉ đối với kì nghệ có biết vài phần.”
“Phải không? Nghe nói phụ thân ngươi được xưng là kì thánh a.”
“Đúng vậy, thưa Thái hậu.”
Lí Tĩnh Lam trả lời có chừng mực khiến cho Thái hậu mất hứng hỏi tiếp, “Một ly trà khơi dậy tinh thần của Bổn cung, Bổn cung quyết định lại đi gần đây một chút.”
“Thái hậu, thần theo người.” Thục phi vội vã đứng dậy dìu Thái hậu, mấy cung nữ và thái giám theo sau đi khỏi đình nghỉ mát.
Vì Thái hậu cũng không có chỉ đích danh muốn y đi theo, cho nên Lí Tĩnh Lam cũng thờ ơ đứng dậy, thổi ly trà, mang trên mặt nụ cười nhạt, hưởng thụ cơn gió nhẹ, mùi hoa thoang thoảng.
“Vì cái gì lại nói dối?”
Đột nhiên có người nói chuyện dọa Lí Tĩnh Lam nhảy dựng. Vậy mà y lại quên mất Hoàng thượng còn ở trong đình nghỉ mát, vẫn chưa đi cùng Thái hậu.
“Hoàng thượng vì sao lại hỏi như vậy? Thần thiếp vẫn chưa nói dối a!”
“Nàng thật sự nói dối, trầm lần đó từng ở Nghi Lan viện uống qua một ly trà, hương vị thơm mát ngọt lành, khiến cho trẫm kí ức hãy còn mới mẻ, hơn nữa trẫm đã hỏi qua, đó đích thực là trà nàng pha. Nàng còn bảo nàng không có nói dối sao?”
Lí Tĩnh Lam ngậm một miệng trà thiếu chút nữa phun tới, y nuốt trọn cả chén trà! “Khụ, khụ khụ, chén trà kia đích thật là thần thiếp pha, nhưng cũng không thích hợp để Hoàng thượng uống, nếu Hoàng thượng muốn uống trà có thể cho Thục phi giúp người pha a!”
“Nhưng trẫm muốn uống trà nàng pha.” Long Ngự Thiên tựa hồ cùng y ở trên cọc, hắn thân là Hoàng thượng tôn kính, vẫn chưa từng có người nào dám cự tuyệt yêu cầu của hắn mà! Ai có cái gan ấy a?
“Nhưng thần thiếp thật sẽ không a!”
“Nàng phải, nàng chắc chắn phải!”
Lí Tĩnh Lam bất đắc dĩ mà hé miệng, Hoàng thượng này sao lại thế a? Cũng đã làm hoàng đế mấy năm rồi, như thế nào còn có thể như hài tử chơi xấu một bộ vậy a! Đưa mắt nhẹ hướng về phía giữa vườn hoa, Lí Tĩnh Lam quyết định không thèm để ý đến hắn.
Nhưng Long Ngự Thiên cũng không định bỏ qua cho y, tiến đến bên tai y nhẹ giọng nói: “Trẫm đêm nay muốn đến Nghi Lan viện uống trà nàng pha, cũng không thể lại chạy loạn nữa a!”
Lí Tĩnh Lam đột ngột quay đầu, đôi má nhẹ nhàng phớt qua môi Long Ngự Thiên, nhưng y lại không chú ý. “Hoàng thượng đêm nay muốn đến Nghi Lan viện?”
“Đúng vậy!” Long Ngự Thiên sờ sờ môi, cảm thấy có chút cảm giác chưa tan hết, vì thế bèn nghiêng đầu khi y còn đang tiêu hóa trọng đại tạc đạn(7), khẽ hôn một chút lên môi y.
Lí Tĩnh Lam lại càng không biết nên phản ứng như thế nào, hai má một trận nóng hừng hực, ngẩng đầu nhìn đám hạ nhân lưu lại, cả đám đều là đang cúi đầu nhìn đất. Hoàng thượng này không phải là đã quá lớn mật sao?
Đây là nụ hôn đầu tiên của Lí Tĩnh Lam, nhưng không phải của Long Ngự Thiên, hắn đã cùng hai vị phi tử động phòng rồi. Mặc dù đều là nam tử, nhưng Lí Tĩnh Lam lại không cảm thấy chán ghét, có lẽ là bởi vì chưa từng có người nào hôn qua hắn sao!
Chờ Lí Tĩnh Lam hoàn hồn, hai bên trái phải đã không còn bóng người, Hoàng thượng và đám hạ nhân đã rút khỏi đình nghỉ mát từ lúc nào nhưng y lại hoàn toàn không hay biết. Đình nghỉ mát trống không, ngự hoa viên trống không, bầu trời xám xịt.
Trời ạ! Mình vậy mà lại si ngốc vì một cái hôn thoáng chút đã tới giờ ngọ! Thúy Hoàn và Ngọc Hoàn nhất định sẽ rất lo lắng!
Nhấc váy, Lí Tĩnh Lam không còn lòng dạ nào mà nghĩ về nụ hôn thoáng qua kia nữa, vội vội vàng vàng hướng Nghi Lan viện chạy đi.