CHƯƠNG 22: HỌA HỀ? PHÚC HỀ?
Vào ban đêm, giữa lòng Long thành có hai nơi là náo nhiệt nhất.
Một là Ngư hồ, nghe tên là biết hồ này nhất định có liên quan tới cá, cũng không sai, hồ này nước trong thấy đáy, trong hồ có gần trăm loài cá, thỉnh thoảng nhảy vọt khỏi mặt nước rồi rất nhanh chui tọt trở về, cùng đồng loại chơi đùa dạo nước. Sau khi dùng bữa tối, quan lại quý nhân trong thành liền thuê một chiếc thuyền đơn, gọi vài bằng hữu, ngắm trăng ngâm thơ, hoặc gọi vài nữ tử đánh đàn nhảy múa, rảy rảy thức ăn cho cá trong nước. Trăng đẹp, người đẹp, cảnh cũng đẹp, quả thực là một sự sảng khoái tột bật của đời người!
Nơi thứ hai chính là phố hoa, danh như ý, trọn cả con phố trong phố hoa đều là thanh lâu câu lan viện(1), nữ tử nơi đây rất nhiều, trái lại, nam tử cũng không ít, chẳng qua đại bộ phận đều không phải là thiện nam tín nữ mà thôi.
Náo nhiệt nhất giữa hoa phố phải kể đến chính là thanh lâu nơi Lý Tĩnh Lam đang đứng đây – Túy Hương lâu, cũng là nơi Lí Tĩnh Lam rất quen thuộc, nhưng ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, Lí Tĩnh Lam đến nơi này hoàn toàn là vì Ngải Liên.
Mấy năm trước Thúy Hoàn từng bị phụ thân bán thân tới đây, bởi vì số mệnh giống nhau, khiến cho Ngải Liên nảy sinh thương cảm với nàng, thế là một buổi tối nào đó, nàng lén nới lỏng thả Thúy Hoàn, đáng tiếc Thúy Hoàn vì không còn nơi nào để đi, ngày hôm sau liền bị má má bắt được, Ngải Liên lúc này chỉ mới tiếp khách nên trên người cũng không có bao nhiêu tiền, nhưng lại nguyện ý xuất ra toàn bộ tiền tích góp cầu xin má má buông tha Thúy Hoàn, cảnh này vừa vặn bị tỷ đệ Lí Tĩnh Lam nhìn thấy, Lí Tĩnh Lan trước nay luôn thích bênh vực kẻ yếu, đương nhiên liền hứa sẽ chuộc thân cho hai nàng, Lí Tĩnh Lam mặc dù không đồng ý cách làm của nàng, nhưng cũng không thể nề hà mà lấy ngân lượng trên người ra, chỉ là lúc đó ngân lượng chỉ đủ chuộc một người, Ngải Liên liền đem cơ hồi này tặng cho Thúy Hoàn, nhưng khiến cho Lí Tĩnh Lam đối với nàng có vài phần kính trọng, từ đó hễ có thời gian liền tới thăm nàng, tặng nàng chút lễ vật.
Cách lần trước đến nơi này đã hai tháng rồi, cũng vẫn là cảnh truy hoan hưởng lạc, tiệc rượu phòng hoa, hương khí mê người, nhưng y hôm nay tới không phải để tìm Ngải Liên, Ngải Liên đã không còn ở nơi này nữa, nàng bị Nhị sư huynh bất hảo thậm tệ của y phá hủy dung nhan rồi, y hôm nay đến chính là vì tìm Nhị sư huynh, lấy thuốc giải cứu Ngải Liên.
“Ôi chao! Đây không phải Lí công tử sao? Thật là đã lâu không gặp a, ngài đúng là càng ngày càng tuấn tú, khiến cho má má ta cũng chịu không nổi mà xuân tâm nhộn nhạo này!”
Lí Tĩnh Lam từ trong ngực lấy ra ngân phiếu đưa cho nàng ta, rõ là nhất thành bất biến(2) một câu cũ rích, cho nên Lí Tĩnh Lam cũng đáp lại nàng ta một câu đã nói tận mấy trăm lần: “Má má nàng cũng càng ngày càng đẹp ra, ra ngoài có thể khiến cho bao nhiêu nam nhân mê đảo mà! Nếu không phải ta đã có người trong lòng, nói không chừng cũng sẽ bị nàng mê hoặc a!”
“Lí công tử a, đừng nói má má ta không nói cho ngài biết,” má má tả hữu nhìn xem, đưa khăn lụa che miệng tiến đến nói vào bên tai y: “Ngải Liên a, hôm nay không biết phát bệnh gì, da dẻ trên mặt toàn bộ rữa nát hết rồi! A a, ngẫm lại liền dọa người mà, chi bằng ta giới thiệu cho ngài một hảo cô nương tốt hơn nàng được không? Chỗ chúng ta có một người mới, còn chưa khai bao nha(3)!”
“Cảm tạ hảo ý của má má, nhưng tối nay Tĩnh Lam tới đây cũng là vì chuyện của Ngải Liên.”
“A? Cũng không phải chuyện của ta a! Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra!” Nghe được y ra mặt vì Ngải Liên, má má không nhịn được lui hai bước, cách xa y ra.
“Ta hiểu, ta chỉ muốn hỏi khách nhân hôm nay Ngải Liên tiếp giờ đang ở đâu?”
“Ở phòng tương tư.” Bị Lí Tĩnh Lam trong mắt kia một ý hung hãn dọa đến sợ, nói cũng không tự chủ được buột miệng, xong rồi mới thấy không được, “Ai! Lí công tử, ngài không thể đi lên được!”
Phớt lờ lời kêu gào của nàng ta, Lí Tĩnh Lam một cước đạp bay quy công(4) cản y đi lên, tự ý lên lầu.
“Ha ha! Hàn huynh thực sự là dụng độc cao siêu a! Long mỗ thâm cảm(5) bội phục, đến đây, một chén này Long mỗ mời ngươi!”
Lí Tĩnh Lam chân đã đuổi tới cửa rồi đột nhiên ngừng lại, không phải vì y, mà là y nghe được một cái họ rất quen thuộc – Long. Nhưng người này tuyệt đối không phải Long Ngự Thiên, vì thanh âm không giống, Long Ngự Thiên trời sinh bản tính thiện lương, càng không đi khen ngợi kẻ khác dụng độc để hại người.
Hàn Phong uống xong rượu trong chén liền nhìn ra cửa, lên tiếng nói: “Bằng hữu nếu đã đến rồi, tại sao còn không hiện thân a?”
Lí Tĩnh Lam đẩy cửa tiến vào, hành lễ một cái, gọi một tiếng: “Nhị sư huynh.”
“Nguyên lai là Lí Tĩnh Lam a? Ta còn tưởng là cái kẻ đáng ghét kia! Sao đệ biết ta ở chỗ này? Qua đây ngồi xuống uống chén rượu nào.” Hàn Phong vẫy vẫy tay, nữ tử bên cạnh tức khắc nhường chỗ.
“Vị này chính là…” Lí Tĩnh Lam ngồi vào chỗ, vẫn rất để ý đến kẻ tự xưng là Long mỗ kia.
“A! Vị này a!” Hàn Phong đứng dậy đi tới bên người nọ vỗ vỗ vai hắn, “Vị này chính là bằng hữu ta gặp trên đường, cũng là một cao thủ dụng độc a! Hắn có thể không động một ngón tay mà cũng khiến cho người ta trong thân trúng mị dược. Đúng rồi Long huynh, tiểu tình nhân đó của huynh thế nào rồi?”
“Không biết, gần đây không thấy hắn, bất quá nghe nói hắn hình như vẫn đang hôn mê bất tỉnh.”
“Ngươi không quan tâm người ta chút nào sao?”
“Ha ha, bất quá là một món đồ chơi mà thôi, hà tất phải lưu tâm?”
Lí Tĩnh Lam trong lòng run lên, trong đầu có cái gì đó chợt lóe qua, nhưng qua đi nhanh quá, y chưa kịp nắm bắt.
“Tại hạ Long Ngự Tường, ngưỡng mộ đại danh Lí huynh đã lâu.” Long Ngự Tường chắp tay hành lễ với Lí Tĩnh Lam.
Lí Tĩnh Lam đáp lễ, cũng không cho rằng hắn đang nói lời xã giao hay lấy lòng y, câu “ngưỡng mộ” là thật sự đã biết y từ trước, hơn nữa còn có thâm ý giễu cợt. Lí Tĩnh Lam thâm cảm bất an, y đại khái đã biết thân phận đối phương, mà đối phương lại càng thấu đáo hiểu rõ y, giờ thì y đã không còn cách nào khác, chỉ có thể khẩn cầu ông trời làm cho sinh thần của Thái hậu mau đến đi, mà Long Ngự Tường này trước đó tốt nhất đừng có nói gì hết! Bằng không y và người nhà của y chỉ có một con đường chết!
“Lão gia, phải trở về rồi, lão phu nhân tìm ngài.”
Nghe thanh âm của thị vệ ngoài cửa, Long Ngự Tường đứng dậy, “Thật không hảo ý, gia mẫu đột nhiên tìm gấp, Long mỗ xin được cáo lui trước.”
“Long huynh đi thong thả, rảnh rỗi chúng ta lại so tài cao thấp nữa!” Hàn Phong nâng chén rượu trên bàn, cùng uống với hắn.
Long Ngự Tường giống như vô ý mà khẽ liếc mắt về phía Lí Tĩnh Lam, khiến cho Lí Tĩnh Lam rất khó chịu, ánh mắt kia tựa như mèo vờn chuột, tràn ngập khinh thường, mà bất hạnh thay, y chính là con chuột đó.
Khi đi qua bên cạnh y, Long Ngự Tường đột nhiên cúi người ghé sát tai y nói: “Chúng ta rất nhanh thôi sẽ lại gặp nhau, Lan, phi, nương, nương!”
Lí Tĩnh Lam chỉ cảm thấy toàn thân đông cứng, tay chân lạnh ngắt, biết là một chuyện, nhưng bị người ta nói rõ ra như vậy lại là chuyện khác, giờ thì trong lòng Lí Tĩnh Lam không thể dùng từ sợ hãi để hình dung nữa! Chẳng lẽ y nhất thời sai lầm cuối cùng sẽ hại Lí thị một nhà y sao?